Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Sau chuyện đó quan hệ của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải trở nên thực xấu. Tới các staff đều nhìn không được. Vị dụ như, khi Vương Nguyên chạy tới tìm Bạng Hổ chơi, Vương Tuấn Khải ngồi ở bên cạnh sẽ tự động rời đi. Lại như khi Vương Nguyên ngồi xuống bàn ăn cơm, Vương Tuấn Khải liền sẽ nói: “Em ăn no rồi." liền rời đi. Sau khi trải qua một đống việc như thế, Vương Nguyên càng thêm ảo não.

Một staff hỏi Vương Nguyên: “Em và Tiểu Khải phát sinh chuyện gì?"

Vương Nguyên đau khổ nói: “Em cũng không biết? Sẽ không phải là bị ma ám chứ? Sau hôm cùng em xem phim ma anh ấy liền như vậy."

Staff nở nụ cười: “Em còn có tâm tình nói giỡn, đi theo nói chuyện với Tiểu Khải đi. Cứ để như vậy cũng không phải biện pháp."

Vương nguyên nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Vương Nguyên nằm trên sô pha muốn ngủ, trong đầu tất cả đều là tình cảnh khi Vương Tuấn Khải tức giận rời đi, cậu như thế nào cũng không thể nghĩ được lý do khiến Vương Tuấn Khải đột nhiên phát hỏa. Chẳng lẽ anh ấy không cẩn thận hôn trúng mình cảm thấy thực ghê tởm? Cho nên bực bội? Vương Nguyên nghĩ tới lúc đó mặt đỏ lên. Sau đó nghĩ nghĩ: “Cùng anh em tốt của mình hôn môi, hẳn là thực ghê tởm đi? Anh ấy lại là cung Xử Nữ “

Vương Nguyên vừa suy nghĩ, tay đã mở Wechat của Vương Tuấn Khải đánh đánh xóa xóa. “Vương Tuấn Khải? Anh bị quỷ ám sao?" Viết xong cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, lại xóa đi. Cậu cũng gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng đều không có nhận được trả lời. Thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Vương Tuấn Khải gần đây sao kỳ quái như vậy?"

Ngày thường bọn họ giận dỗi không đến hai ngày Vương Tuấn Khải sẽ chủ động làm hòa.

Đã năm ngày, Vương Nguyên cũng không biết chính mình làm sao qua được. Lên lớp thanh nhạc, lớp vũ đạo, ấn ấn di động, đánh nhau cùng Bạng Hổ, chơi game còn có Thiên Tỉ... Vương Nguyên nghĩ đến đây đột nhiên ngồi thẳng dậy “A! Đúng rồi như thế nào không nghĩ tới, Thiên Tỉ!"

Vương Nguyên một đường chạy như bay đi tìm Thiên Tỉ, lúc quẹo qua, không may đụng phải một người. Vương Nguyên ngã xuống đất, một bên nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Không có nhìn người trước mặt.

Người kia lên tiếng: “Chạy nhanh như vậy làm gì?" Thanh âm kia lạnh lùng, nghe rất quen thuộc lại xa lạ.

Vương Nguyên ngẩng đầu, vừa muốn mở miệng, liền thấy Thiên Tỉ đứng ở phía sau Vương Tuấn Khải.

Thiên Tỉ nhìn tình cảnh kỳ quái này liền hỏi Vương Nguyên: “Vương Nguyên Nhi, sao cậu ngồi dưới đất?"

Vương Nguyên nhìn thấy Thiên Tỉ hai mắt sáng rực lên nói: “Tớ có việc tìm cậu."

Vương Tuấn Khải nghe thấy thì giật mình, trong lòng yên lặng nhắc nhở bản thân không cần tự mình đa tình: “Vương Tuấn Khải em ấy không phải tới tìm mày rồi, là người con trai phía sau mày kìa." Vương Tuấn Khải nắm chặt tay, móng tay trắng bệch cắm vào da thịt, như muốn chảy máu. Phải rời khỏi cái nơi làm anh khó chịu.

Bởi vì mỗi khi nghĩ đến Vương Nguyên cự tuyệt nắm tay mình, nhưng lại nắm tay Dịch Dương Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải trong lòng liền rất khó chịu, nhưng không có chỗ phát tiết. Vậy nên nói với Vương Nguyên: “Đừng chặn đường."

Khi Vương Tuấn Khải rời đi Vương Nguyên từ trên mặt đất bò dậy, kéo tay Vương Tuấn Khải nói: “Vương Tuấn Khải, em làm sai cái gì, vì sao anh lại như vậy với em?"

Vương Tuấn Khải nhìn biểu tình tràn ngập nghi vấn của Vương Nguyên anh liền cảm thấy thật đáng buồn nói: “Vương Nguyên Nhi, đều rõ ràng như vậy, em còn không biết sao?"

Vương Nguyên nhìn mặt Vương Tuấn Khải lạnh như băng, cảm thấy lòng rất đau, nước mắt nhịn không được muốn trào ra, nghẹn ngào mà nói: “Tiểu Khải, anh, có phải anh chán ghét em rồi hay không?"

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên như vậy có điểm không đành lòng, ánh mắt ảm đạm: “Em cảm thấy như thế nào thì chính là vậy đi."

Nói xong liền thoát khỏi tay Vương Nguyên, muốn chạy trốn khỏi đây. Anh không thể chống cự khỏi việc thích Vương Nguyên, cưng chiều em ấy, nhìn Vương Nguyên khó chịu anh càng thêm khó chịu, nhưng anh sợ sẽ không khống chế được chính mình ôm lấy em ấy.

Vương Nguyên nhìn bóng dáng Vương Tuấn Khải rời đi lớn tiếng nói: “Vương Tuấn Khải, nếu anh cảm thấy em có chỗ nào không tốt, em có thể sửa!"

Vương Tuấn Khải ngừng một chút, nhìn Vương Nguyên rơi lệ đầy mặt bộ dáng đáng thương. Anh là muốn ôm em ấy thật chặt, muốn hôn lên môi em ấy. Chính là như vậy sẽ chỉ làm Nguyên Nhi ghê tởm anh mà thôi.

Vương Tuấn Khải giọng run run: “Vương Nguyên Nhi, em không có chỗ nào không tốt, là vấn đề của anh."

Vương Nguyên nghe câu trả lời trong lòng cảm thấy thực ủy khuất, thấp giọng mà nói: “Vương Tuấn Khải, chúng ta rốt cuộc có phải là bạn bè hay không?"

Vương Tuấn Khải mắt đỏ lên nhàn nhạt mà nói: “Chúng ta trước nay đều không phải bạn bè." Nói xong liền chạy đi.

Thiên Tỉ đứng đó, nghe Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải nói chuyện, liền biết Vương Tuấn Khải yêu Vương Nguyên, nhưng sợ Vương Nguyên cự tuyệt. Nếu không sai, hẳn là như vậy. Vương Tuấn Khải, nếu em là anh, em tuyệt đối sẽ không mềm yếu như vậy. Là tự anh đẩy Vương Nguyên đi. Sao anh lại xác định Vương Nguyên không yêu anh. Nhưng cảm ơn anh đã không dũng cảm, khiến em càng có thêm cơ hội.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên khóc nức nở, vai run lên nhè nhẹ. Đi qua ngồi xổm xuống ôm lấy Vương Nguyên, Thiên Tỉ gác cằm lên đầu Vương Nguyên, vỗ vỗ đôi vai gầy yếu mà an ủi. “Vương Nguyên Nhi, đừng sợ, cậu còn có tớ..."

Vương Nguyên nghe thế càng khóc lớn. Nước mắt nước mũi, làm ướt cả áo Thiên Tỉ. Vương Tuấn Khải trước kia thường nói với Vương Nguyên đang khẩn trương trước khi lên sân khấu một câu: “Đừng sợ, có anh ở đây." Vương Tuấn Khải cho tới nay đều là chỗ dựa tinh thần của Vương Nguyên, vị trí của Vương Tuấn Khải ở trong lòng Vương nguyên, là không ai có thể thay thế được.

Vương Nguyên nghẹn ngào mà nói: “Vương... Tuấn khải anh ấy, có phải chán ghét tớ hay không? Anh ấy không cần tớ nữa có đúng không?" Nói xong nước mắt ngắn nước mắt dài ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ ôn nhu lại đau lòng mà khẽ vuốt mặt Vương Nguyên, trong mắt Vương Nguyên tràn đầy nước mắt, ở trong tròng mắt đảo quanh, rồi lại rơi xuống, Thiên Tỉ giúp Vương Nguyên lau đi nước mắt, kề sát mặt cậu nhẹ giọng nói: “Anh ấy chỉ là đang cáu kỉnh mà thôi, đừng để trong lòng. Cậu còn có tớ……"

Câu cuối kia chỉ có mình Thiên Tỉ nghe thấy. Rõ ràng là nói cho Vương Nguyên nghe, rồi lại như là nói một mình.

Vương Nguyên ngừng khóc, mắt hạnh giống như sao trời nhìn Thiên Tỉ: “Thật sao?"

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên rốt cuộc không khóc nữa, sờ sờ tóc Vương Nguyên: “Không lừa cậu, lừa cậu tớ đi nuốt đinh."

Vương Nguyên gật gật đầu: “Ừm, cậu nói rồi đấy".

Hai người ngồi dưới đất, Thiên Tỉ nửa ôm lấy Vương Nguyên, mặt hai người dán đến rất gần. Gần như có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nhau, thậm chí là tiếng tim đập.

Thiên Tỉ vốn đang vuốt ve má Vương Nguyên, chậm rãi di chuyển tới môi Vương Nguyên. Dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi mềm mại của Vương Nguyên, Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ không chớp mắt, trong mắt là lệ quang. Thiên Tỉ nhịn không được, nâng cằm Vương Nguyên lên hôn xuống.

Khác với Vương Tuấn Khải chỉ nhẹ hôn lướt qua, Thiên Tỉ lại khẽ mút khiến môi Vương Nguyên thêm ướt át. Vương Nguyên giật mình mà mở to hai mắt. Thiên Tỉ kịp thời giữ lại đầu Vương Nguyên, đem đầu lưỡi chui vào khoang miệng Vương Nguyên, nếm thử hương vị ngọt ngào.

Vương Nguyên đẩy Thiên Tỉ khó khăn nói: “Thiên... Tỉ... Đừng..."

Thiên Tỉ cảm nhận được người trong ngực cực lực giãy giụa, vòng tay ôm càng thêm chặt. Thiên Tỉ không màng đến sự phản kháng của Vương Nguyên, kéo cằm Vương Nguyên hôn càng sâu. Thiên Tỉ đắm chìm trong nụ hôn này. Cậu đã tưởng tượng quá nhiều, chờ mong quá lâu, nhưng mỗi lần đều bị lý trí ngăn chặn. Tình cảm đối với Vương Nguyên chỉ có thể ở ban đêm mới lộ ra toàn bộ. Ở trong mơ cậu cùng Vương Nguyên dựa sát vào nhau, sau đó cuồng nhiệt hôn đối phương.

Bọn họ đã hôn rất lâu, Vương Nguyên cảm thấy sắp hít thở không thông, đầu lưỡi cũng tê cứng, nước bọt không kịp nuốt xuống chảy ra theo khóe miệng, cậu sợ hãi một Thiên Tỉ như vậy. Phản kháng không thấy có hiệu quả Vương Nguyên đành phải dùng sức cắn vào đầu lưỡi Thiên Tỉ. Thiên Tỉ bị đau buông cậu ra, trong miệng tràn ngập mùi máu tanh. Vương Nguyên nhìn thấy vẻ mặt của Thiên Tỉ tràn ngập khó hiểu, thương tâm, lại có rất nhiều thất vọng. Khóe miệng Thiên Tỉ chảy máu, trong mắt là bi thương. Không đợi Thiên Tỉ mở miệng, Vương Nguyên vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, chật vật mà chạy.

Nhìn bóng dáng Vương Nguyên chạy đi, Thiên Tỉ dùng sức đấm lên tường phát tiết, chờ khi Thiên Tỉ rời đi, trên tường chất lỏng màu đỏ chậm rãi chảy xuống. Thiên Tỉ bị thương đau một thì phản ứng của Vương Nguyên khiến cậu đau mười...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com