Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 (1/3)

"Anh sẵn sàng. Anh sẵn sàng rồi," Yeonjun thở hổn hển với đôi môi sưng tấy. Hậu huyệt đang được nới rộng bởi bốn ngón tay của Soobin đâm vào rút ra với tốc độ chậm và đều.

Soobin chỉ cười ngọt ngào. "Anh chắc chứ? Em thì lại không nghĩ vậy đâu." Ngón tay cậu hơi tách ra, việc nới lỏng khiến Yeonjun thút thít. Cậu duỗi ngón tay và gập lại đến khi Yeonjun oằn mình bên dưới, miệng mở to. "Răng nanh của anh nhô ra rồi nè, hyung," Soobin nhẹ nhàng nhận xét. "Anh muốn cắn em hả?"

Yeonjun gật đầu, cảm thấy khó thở mặc dù bản thân còn không cần đến hít thở, kiểu vậy.

Soobin nhẹ nhàng rút ra, từng ngón tay một, rồi bàn tay to lớn bế Yeonjun ngồi lên đùi mình. Yeonjun cúi người về phía trước, miệng áp sát vào chiếc cổ trắng muốt như cẩm thạch của Soobin. Với khoảng cách gần như hiện tại, từng nhịp đập của tim Soobin thình thịch, văng vẳng bên tai anh. Cậu có mùi như xà phòng hương bạch đàn và mồ hôi nồng đậm của sự sống khó mà có thể nhầm lẫn được. Tuyệt đẹp. Yeonjun hôn lên, cùng một câu hỏi, đối diện với mạch máu rõ ràng đang hiện lên trên chiếc cổ kia.

"Soobin... anh có thể uống từ em được không?"

Soobin đáng yêu, lịch thiệp thở bật ra, ôm Yeonjun lại gần mình hơn. "Vâng, làm đi ạ."

Lần nào vết cắn cũng gây đau đớn, úa tàn một cách ngọt ngào và Yeonjun có thể cảm nhận được cách nó khiến dương vật của Soobin căng cứng, ép chặt vào giữa bụng hai người. Hương vị đậm đà của máu trong miệng Yeonjun khiến mọi phân tử trong cơ thể anh như ngân lên, gần như sự sống đang tiến lại gần anh hơn bao giờ hết. Đây là cơn say mạnh mẽ nhất, khiến nhiều đồng loại của anh đánh mất bản thân mà chạy theo cuộc đuổi bắt này. Nhưng Yeonjun luôn là một người tiếp thu nhanh và ở hiện tại, khi đã trải qua ngần ấy thời gian theo cách ít ai có thể hiểu được, anh biết tốt hơn hết là không nên để bản thân bị chìm đắm quá sâu. Anh đủ già dặn để chỉ cần nhấp vài ngụm và sau đó, khi đã no bụng, cẩn thận thu răng nanh của mình lại. Hai giọt nhỏ đọng lại ở miệng vết cắn; Yeonjun nếm chúng như để thưởng thức lần cuối.

Soobin hạ người xuống. Yeonjun ngước lên, hài lòng khi thấy ánh mắt của Soobin. Không ai có thể tránh hoàn toàn sự mệt mỏi gây ra bởi vết cắn. "Làm ngay đi," Yeonjun thì thầm. "Đâm anh đi. Sắp xếp lại bên trong anh." Anh nhấn mạnh những phụ âm khó quanh miệng với vẻ thích thú.

"Anh có cái miệng hư hỏng thật đấy, hyung. Em biết anh rất thích tìm hiểu cách nói chuyện của bọn trẻ ngày nay, nhưng những lời như vậy không làm anh thấy xấu hổ đối với một người ở độ tuổi này sao?" Soobin lạnh lùng nói, mặc dù chút ửng hồng trên má đã bán đứng cậu.

"Chơi hỏng anh đi," Yeonjun đáp lại một cách đáng ghét. Anh nhấc hông lên, tận dụng lợi thế hình thể nhỏ hơn của mình. Lúc anh vừa ăn xong, da sẽ ấm lên và màu sắc tràn ngập khuôn mặt anh như một người gốc Botticelli dưới ánh ban mai. Chỉ trong vài giờ, anh có thể chữa lành mọi vết thương ngay tức thì và không cảm thấy đau đớn gì, dẫu vậy anh vẫn cảm nhận được xúc cảm từ việc quá kích thích. Vì lý do này mà Yeonjun luôn yêu cầu được đối xử thô bạo sau khi ăn xong.

Nhưng sự dịu dàng của Soobin cũng là một thứ mà gần như anh không thể chịu đựng nổi. Không ai khác đã ngước nhìn Yeonjun như cách ánh mắt cậu nhìn trong một thời gian dài. Ham muốn, chính xác, nhưng điều đó quá bình thường rồi. Yeonjun không thể xuống phố mà không bị thèm muốn. Đó cũng chẳng phải là vì anh không sợ hãi, bởi vì trước đó anh cũng đã dồn một số người vào chân tường, những người mà quá ngu ngốc để có thể cảm thấy run sợ trước anh như cách họ nên làm. Không, Soobin sở hữu một trí tuệ nhạy bén khiến Yeonjun tò mò, thích thú và bị mê hoặc tuyệt đối. Soobin là một chàng trai rất ngọt ngào, luôn lịch thiệp và đôi khi nhút nhát, chính xác là mẫu người các cụ bà trên thế giới sẽ tìm kiếm cho cháu gái của họ, người đã khiến Yeonjun phát điên.

Tối nay, Soobin đang có tâm trạng tốt.

Soobin nhìn xuống anh, đè ngón tay cái thật mạnh lên núm vú màu tím hoa cà của Yeonjun như cử chỉ thô bạo đầu tiên trong đêm. Yeonjun rên rỉ thảm thiết, cong người lên để cảm nhận nhiều hơn nữa đụng chạm đó.

"Làm lại đi. Mạnh hơn nữa."

"Em không muốn làm anh đau."

"Em biết là em không thể làm anh đau được mà," Yeonjun thở hắt đầy sốt ruột.

Nhưng Soobin chỉ cười, khiến ánh mắt Yeonjun hướng đến đường cong của khuôn miệng nhỏ kia. Anh tiến về phía trước để chạm vào chúng bằng chính đôi môi của mình, thứ vẫn còn sưng húp sau lần thổi kèn trước đó. Soobin để mặc cho anh làm, nhưng chỉ trong một lúc thôi, bàn tay to lớn của cậu đẩy Yeonjun nằm xuống. Và rồi cậu nâng một trong hai chân của Yeonjun lên cao và cao nữa, cho đến khi phần đùi thon dài áp vào ngực Yeonjun và Soobin thì đang đứng giữa khoảng không ở giữa hai chân người kia, đưa khuôn mặt của họ lại gần nhau hơn. Yeonjun vẫn còn hơi lỏng và ướt át do mới được nới ra bởi bốn ngón tay thon dài trước đó, và Soobin không do dự đẩy vào.

Với máu của Soobin đang chảy trong huyết quản, Yeonjun cảm thấy từng centimet nóng bỏng của vật đang được đẩy vào, tạo chỗ cho chính nó trong cơ thể anh. Soobin khá cao, và thậm chí họ còn thường xuyên làm tư thế này, nhưng lần nào cũng vậy. Việc phóng khoáng về quan hệ tình dục trong hàng trăm năm khiến anh tiếp nhận dương vật dễ dàng hơn, nhưng Yeonjun chưa bao giờ cảm thấy bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho Soobin. Anh cảm nhận được điều này trong tâm trí mình cũng nhiều như mông mình đang cảm nhận, với cái cách mà Soobin luôn nhìn anh thật chăm chú, đôi mắt đắm đuối theo từng cơn khoái cảm thể hiện trên khuôn mặt Yeonjun. Và cảm giác sung sướng tột độ, vì Soobin đủ to để dương vật của cậu có thể chạm vào tuyến tiền liệt của Yeonjun theo từng cú nắc thật chậm rãi.

"Giữ chân anh lên cho em với," cậu nói.

Yeonjun nghe lời, quàng hai tay qua đầu gối của mình.

Soobin ngồi thẳng lưng, hai bàn tay khổng lồ trượt xuống ôm lấy đường cong của eo Yeonjun với lực đáng kinh ngạc. Cú thúc tiếp theo khiến Yeonjun phải khóc thét lên, tay nắm chặt lấy cái gối kế bên đầu mình. Soobin đang giữ tốc độ ổn định, nhưng chuyển động của cậu đã chạm vào điểm bên trong Yeonjun một cách cẩn thận và khiến anh lơ lửng trong khoái cảm vài giây một lần. Chỉ cần vài cái vuốt ve đã có thể đưa Yeonjun đến gần cực khoái khiến anh khó mà chống đỡ.

Anh nhìn chằm chằm vào Soobin, người đang quay lại nhìn anh. Yeonjun biết bản thân mình đang trông như thế nào: mắt ngấn lệ và khép hờ, nước miếng chảy ra từ khóe miệng, dương vật rỉ tinh dịch ra bụng trong khi hai chân đang dang rộng ra chờ để được chơi. Một tên điếm dâm dãng. Suy nghĩ này làm cho anh cong người và ngước cổ lên. Soobin, cũng không ngoại lệ, trông không kém phần hoang dại. Con người xinh đẹp của anh, với mái tóc rẽ ngôi gọn gàng từ sáng giờ đã bù xù một cách ngon nghẻ. Cậu có thân hình cao ráo, khỏe khoắn mà không hề đô, và điều đó càng làm cho vòng eo thon gọn của cậu trở nên quyến rũ hơn. Những đường gân nổi lên trên cánh tay và bàn tay của cậu thể hiện một sức mạnh gân guốc bên dưới thân hình mảnh mai đó. Hai chiếc má lúm đồng tiền phóng khoáng lộ ra mỗi khi Soobin cười hay khi cậu chỉ mím môi. Nhưng trên hết là đôi mắt của cậu, sâu thẳm và chân thành, khi cậu nhìn Yeonjun với ánh mắt dịu dàng. Đột nhiên anh cảm thấy quá xa vời.

"Lại đây," Yeonjun nấc lên trong tiếng khóc, đưa tay về phía cậu. "Anh gần lắm rồi."

Soobin nắm lấy tay anh và hôn lên các đốt ngón tay. "Em đây."

Yeonjun ưỡn hông lên, rên rỉ. "Làm ơn chạm vào anh đi. Soobin-ah."

Soobin đưa cả hai tay xuống, đặt bàn tay to lớn của mình lên trên tay anh và vuốt ve dương vật đang căng cứng của Yeonjun. Yeonjun ngửa đầu ra sau khi người kia bắt đầu vuốt ve mình, cơ thể anh căng cứng giữa tay của mình và nắm tay của Soobin. Soobin vẫn đang thúc vào người anh, mỗi cú đâm mạnh hơn trước và mọi cảm giác như dồn nén liên tục đè lên phần dưới anh.

"Anh có định bắn cho em không, hyung?" Soobin nhẹ nhàng hỏi. Yeonjun, run rẩy, ngã ra sau lần vuốt ve phía trước tiếp theo; mọi dây thần kinh trong cơ thể anh đều hét lên, căng cứng sau khi được uống. Anh cảm thấy cơ thể đang tiến về phía người kia, hậu huyệt siết chặt lấy Soobin, phản ứng bất chợt khiến anh trở nên vô lực và choáng váng. Hoàn toàn thả lỏng, Yeonjun để chân mình xuống đặt quanh eo Soobin. Soobin, nhướn người về phía anh, hôn và liếm vào chiếc miệng đang thở hổn hển của Yeonjun.

"Anh không sao chứ?" cậu thì thầm sau một lúc.

Yeonjun gật đầu.

"Em có thể chứ?"

"Làm đi."

Soobin lại đang tiếp tục ra vào trong anh, nhưng lúc này thì nhanh và hơi nhớp nháp. Yeonjun thút thít, ôm chặt lấy bờ vai rộng, sự kích thích quá độ thiêu cháy và trở nên tuyệt vời trong anh. Soobin cắn xuống phần xương quai xanh mỏng manh của anh khi cậu bắn, rùng mình và thở hơi nóng vào da Yeonjun. Cái này, cũng vậy, thật sảng khoái.

Với hai bàn tay dính ướt, họ ôm sát nhau, rồi lật người lại để nằm cạnh nhau. Yeonjun ngâm nga một giai điệu dân ca cổ từ thời xưa vào tai Soobin khi anh dần bình tĩnh lại. Lồng ngực của hai người áp sát vào nhau, nên anh có thể nghe thấy nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Soobin, và bằng chứng cho việc cuộc sống này tự chính là ái tình theo cách riêng của nó. Soobin có vẻ thỏa mãn khi ở trạng thái này, dùng cơ thể to lớn hơn của mình quấn quanh Yeonjun. Thật kỳ quặc. Dù Yeonjun mới là người sẽ sống mãi nhưng Soobin vẫn luôn từ tốn như một cây rễ sâu, chịu được gió và bão. Phù hợp với một cuộc sống vĩnh hằng.

"Có phải anh đã uống quá nhiều không?" Yeonjun hỏi. Đôi khi con người có thể choáng váng vì mất máu mà.

"Không," giọng Soobin như bị bóp nghẹt khi cậu áp mặt vào cổ Yeonjun. Cậu trả lời chậm rãi với tông giọng buồn ngủ. "Em ổn. Anh lấy từ em và em cũng lấy đi từ anh."

Yeonjun cười nhẹ khi áp vào tóc Soobin. "Khác nhau mà. Em giữ cho anh sống."

"Anh giữ em...anh, giữ...mmph." Những câu từ của Soobin dần trở thành một tiếng lầm bầm buồn ngủ khi cậu bỏ ngang câu nói.

Yeonjun không quen biết nhiều ma cà rồng khác cũng ngủ nhiều như anh. Anh nghĩ rằng đó là điều đã giữ anh tỉnh táo trong suốt những năm qua, giúp tâm trí của anh được nghỉ ngơi khi dòng thời gian không ngừng trôi. Nhưng anh sẽ không ngủ khi ở bên cạnh Soobin, mỗi giây trong cuộc đời con người hữu hạn của cậu đều thật quý giá. Một đoạn thời gian nên được trân trọng và ghi nhớ. Yeonjun không quan tâm đến sự nhớp nháp của hai người họ đang khô lại một cách khó chịu thế nào. Anh đếm từng hơi thở sâu của Soobin, để hơi nóng của con người sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của chính mình suốt đêm.

Sau ngần ấy thời gian, Yeonjun vẫn không biết liệu bản thân có tin vào định mệnh hay không. Nhưng anh thích nghĩ rằng mình và Soobin, nếu không phải là duyên phận, thì có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên về thiên văn và sinh học. Chỉ là một số phân tử có hình dạng và ý thức, va chạm với nhau. Và họ có thể ở bên nhau, miễn là thuyết vũ trụ vẫn đúng. Đó là điều mà Yeonjun có thể tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com