Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

12

12 - SỨC MẠNH TRONG MỘT GIẤC MƠ

Anh chàng vô hình kỳ lạ đã bắt đầu xuất hiện. Và trong lúc đó, Seungyoun đã dần nắm bắt được sức mạnh mà Eunsang thực sự có.

-

Khoảnh khắc ngón tay cậu chạm vào tảng băng, đột nhiên hình bóng của người kia hiện ra, để lộ thân người bên dưới.

".. cái gì thế này?"

Wooseok chạy nước rút trở lại bên ngoài, và bây giờ đã mang theo Seungwoo đi cùng. "Em không cố tình bịa đặt ra điều đó, thực sự anh ta đã ở đấy! Và thật lạ vì dường như là người đó vô hình- là cái gì trên thế giới thế."

Mắt Seungwoo nhìn vào thân người xuất hiện dưới lớp băng kia. Miệng anh mở to. "Yohan?"

"Anh biết người đó?"

"Tất nhiên anh biết, đó là đứa trẻ phiền phức luôn ăn cắp bút màu của anh!"

Wooseok và Seungwoo tiến gần hơn đến người đàn ông đang bị đóng băng, nhìn chằm chằm trong sự sợ hãi. "Còn chờ gì nữa anh Wooseok? Hãy cởi trói cho cậu ấy!" Eunsang nói.

Với một cú búng tay, Wooseok biến băng trở lại thành nước, Seungwoo bắt lấy cơ thể của cậu trai kia trước khi cậu ấy có thể ngã xuống. "Cậu ấy là người anh ít mong đợi nhất ở các cá thể X1." Seungwoo lầm bầm thẳng thừng khi anh đỡ cậu ấy.

Trên đường đến bệnh xá, Seungyoun rất hoảng loạn thậm chí còn càng ngày một hoảng loạn hơn. "CÓ NHIỀU PHIỀN PHỨC HƠN NÀY?!"

Đó là cách mà Seungyoun chịu đưng khi phải thấy nỗi đau của cả 2 cá thể X1 chỉ trong một giờ qua. Anh chạm vào da cậu ấy rồi cứ thở dài không ngừng. "Cậu ấy vẫn ổn, mặc dù khá nguy hiểm nếu em không nhanh chóng kéo anh đến đây. Điều đó đã xảy ra bởi vì có người nào đó đã quyết định rằng việc đóng băng não của mọi người sẽ là một ý tưởng tuyệt vời."

"Đúng, nó là lỗi của em nhưng em chưa bao giờ gặp phải một người vô hình." Wooseok gắt gỏng.

Seungyoun cười. "Em chưa bao giờ gặp con ma nào sao?"

"Vô nghĩa. Ma không có thật .. phải không?" Wooseok cam đoan với chính mình, bây giờ cảm thấy hơi khó chịu.

"Dù sao đi nữa, đứa trẻ chỉ bị ngất thôi." Seungyoun tiếp tục xoa bóp các chi trên của cậu bé. "Tàng hình, và cũng dịch chuyển tức thời. Anh cá là cậu ấy vô hình kể từ khi thức dậy vào sáng nay. Anh không nghĩ cậu ấy biết mình đang làm gì-"

"AHH!"

"AHHH!" Seungyoun lùi lại khỏi người kia rồi đột nhiên la hét. "CẬU HÉT NHƯ VẬY ĐỂ LÀM GÌ?!"

Yohan đứng dậy, đôi mắt trì trệ nhìn xung quanh. "Tôi đang ở đâu? Tôi không ở trong rừng, phải không? Không phải ở cực Bắc? Pháp? Nam Phi ???"

"Này nhóc, thư giãn đi! Bây giờ cậu đang ở trường." Wooseok tiếp cận Yohan, nhìn với sự quan tâm.

Yohan nhìn chằm chằm, đáp lại với khuôn mặt bực bội. "NHƯ THẾ NÀO MÀ THƯ GIÃN ĐƯỢC CHỨ?!"

"Dễ thôi, nhóc." Seungwoo bình tĩnh nói.

"Em không thể giữ bản thân mình- này nhóc, tại sao em cứ nhấp nháy thế?!" Wooseok hét lên, đặt tay hình chữ x trước ngực.

Cơ thể của Yohan bắt đầu mờ dần một lần nữa. Cả khuôn mặt ngơ ngác của Yohan cũng bắt đầu chập chờn mờ. "Tôi sẽ lại biến mất một lần nữa, tôi sẽ lại đánh mất chính mình, tôi sẽ- chờ đã, đó có phải là mái tóc đỏ mà tôi đang nhìn thấy không?"

Đôi mắt của Eunsang trở nên lúng túng khi nhận thấy rằng Yohan đang đề cập đến cậu.

"Tôi đang ở trong nhà của Weasley sao?"

Wooseok cười nhạo "Cậu đang nói gì thế?"

"Đúng vậy, cậu đang ở nhà của Weasley." Eunsang bước về phía trước, nhíu mày. "Trên thực tế, cậu đang ở trong một giấc mơ. Đây là một giấc mơ và chỉ còn vài phút nữa là thức dậy. Vì vậy hãy quay trở lại giường và nhắm mắt lại đi.."

Yohan dựa lưng vào giường, mắt anh dân chặt lấy Eunsang.

"Đúng vậy, giống như vậy. Cậu sẽ sớm thức dậy thôi. Tất cả những gì cậu phải làm là nhắm mắt lại.."

Mắt Yohan từ từ nhắm lại, rồi ý thức dần tan biến. Yohan bất tỉnh trên giường, chỉ một lúc sau đó đã nghe thấy tiếng ngáy. Eunsang đã dành thời gian để đánh giá cao công việc của chính mình trước khi quay mặt lại đối diện với những người tiền bối đang nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.

Eunsang nhướn mày. "..sao thế? Có lẽ cậu ấy sẽ không đi đâu khi đã ngủ."

-

"Từ khi nào em lại là một chuyên gia thôi miên người khác ngủ thế?"

Seungyoun và Eunsang cuối cùng đã có cuộc trò chuyện riêng trong một nhà hàng gần trường, bởi vì bệnh xá dường như quá đông khó để nói chuyện vào lúc này. Phải mất một lúc để Seungyoun thuyết phục Seungwoo rằng Minhee và Yohan sẽ ổn nếu không có sự lo lâng tột độ của anh, tất cả những gì họ cần là nghỉ ngơi và ngủ nhiều hơn. Seungyoun cũng nhấn mạnh rằng anh cũng cần được nghỉ ngơi sau khi giúp 2 người kia chữa trị vết thương, vì vậy Seungwoo nhượng bộ và cho phép Seungyoun nghỉ ngơi.

Eunsang nhún vai. "Em không biết, em thậm chí còn không biết mình có cái tài năng đó."

"Chờ đã, đồ uống của chúng tôi đang đến." Seungyoun cắt ngang, đôi mắt anh chuyển qua người phục vụ đang đi về phía họ. Sau khi đồ uống của họ được mang lên, Seungyoun uống nhanh đến mức nghe rõ cả âm thanh.

Eunsang nheo mắt. "Tại sao anh lại gọi một ly nước ép dưa hấu khi anh có thể uống nước từ một quả dưa hấu còn nguyên?"

"Thì sao, có một vấn đề à?" Seungyoun trêu chọc. "Đây chỉ là một sự thay thế. Anh thường uống máu của con bò."

Eunsang mở to mắt đầy ngạc nhiên.

".. sau khi anh hấp thụ nỗi đau của mọi người thì thức uống đó là nguồn sức mạnh tuyệt vời!" Anh nói lý do sau khi uống ngụm cuối cùng của cốc nước ép.

"Anh có muốn uống thêm gì khác?"

"Không, anh ổn." Seungyoun hắng giọng. "dù sao, về những gì anh đã nói trước đó."

"Vâng?"

"Trước khi chúng ta tiếp tục điều này, anh muốn hỏi một câu." Seungyoun dựa lưng vào ghế ngồi của mình. "Và khi anh hỏi bạn điều này, anh muốn em thành thật. Em biết anh không thể đọc được suy nghĩ của em. Em và niềm tin của em là phần còn lại của anh và cả của đội."

Eunsang gật đầu. Cậu cảm thấy mình có gì cảm giác như được Seungyoun che chở. Cậu cảm thấy như mình đã là một phần của nhóm, mặc dù trước đó Eunsang đã mắc một lỗi nghiêm trọng, cậu vẫn được đưa vào đội.

"Được rồi, Eunsang." Seungyoun đặt tay lên bàn. "Hôm đó khi anh ngã trên sân khấu vì nhìn thấy em, em thực sự không cảm thấy gì sao? Có điều gì đó đã kích hoạt cảm giác của em đến mức trông em rất sốc không?"

Eunsang gật đầu. Giống như Wooseok đã nói, Seungyoun khá ích kỷ khi bày tỏ ý kiến ​​của mình, vì vậy cậu không ngạc nhiên về phản ứng này. "Được rồi, em đã nói với anh những gì em đã thấy. Còn anh thì sao? Anh chứ nói gì với em đâu?"

Seungyoun thở dài. "Về sức mạnh của em, anh nghĩ rằng anh đang bắt đầu hiểu rõ về nó."

"Là sao cơ ạ?"

"Sau vài sự cố, mọi thứ cảm thấy như một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cuối cùng anh cũng đã quyết định. Em có cùng bản chất với anh. Nếu có điều gì đó bất thường xảy ra, nó thường sẽ để lại dấu vết của em."

"Em vẫn không hiểu."

"Mọi người đều có bản chất riêng của mình, Eunsang. Anh có thể thấy điều đó nếu Wooseok là người đã làm, hoặc nếu Seungwoo-hyung là người đã làm, sức mạnh của họ thường để lại dấu vết cho người mà họ bỏ lại phía sao." anh giải thích. "Nhưng sau khi anh kiểm tra những điều xảy ra, anh khá chắc chắn rằng những điều xảy ra là do sức mạnh của bạn."

"Sức mạnh của tôi?"

"Khi đầu anh đau nhói, đó là do em. Khi Hyeongjun phát sáng, đó là do em đã chắc chắn về sức mạnh của Hyeongjun." Anh nói hết tất cả bằng chứng của mình. "Những điều đó đã xảy ra, anh chỉ biết nó xảy ra không phải vì mọi thứ tự làm mà là vì em. Em chính là nguồn sức mạnh. Sức mạnh không đáp ứng với chủ nhân của nó, nó đáp lại lời khẩn cầu của em. Giống như là chỉ huy."

Anh nhớ lại những suy nghĩ xuất hiện trên đầu mình và những sự cố đã nói trước đó.

"Vậy nghĩa là anh đang nói .. em đã kiểm soát họ?"

"Chính em đã cứu họ. Em là người đã giúp họ phát huy sức mạnh. Đó là lý do tại sao anh không thể đọc suy nghĩ của em. Em có thể kiểm soát anh bất cứ khi nào và dù em khônh muốn. Nó làm cho em thấy mạnh mẽ hơn. "

Eunsang lắc đầu. "không, đó hẳn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Em không mong muốn điều gì đó xảy ra với mọi người và nó vẫn xảy ra."

"Nhưng sự thật là em có thể." Seungyoun nói với một tia hy vọng. "Và em chỉ mới bắt đầu, điều này không là gì so với những gì sức mạnh tiềm tàng có trong em, Eunsang. Em không chỉ ở trên x1 chúng tôi, bạn còn sức mạnh lớn hơn chúng tôi nữa."

Eunsang không nói gì bởi lí lẽ về việc cậu đang áp đảo bất cứ ai, đặc biệt là một nhóm các cá nhân vĩ đại có sức mạnh của riêng họ. "Điều đó có nghĩa là em có thể kiểm soát anh?"

"Nếu lý thuyết của ạm là chính xác thì em có thể." Seungyoun trả lời. "Và nếu em mạnh mẽ như anh nghĩ, em sẽ sớm kiểm soát được mọi người. Anh cũng có một lý thuyết khác trong đầu, nhưng anh cần phải kiểm tra độ tin cậy của nó trước khi có thể chứng minh rằng mình đúng."

"Nó là gì?"

"Hãy chờ đợi đến lúc đó đi!"

Eunsang quay lại thì thấy Wooseok, Seungwoo và Yohan đi về phía họ, với Yohan vẫn được giữ trên vai của wooseok. "Seungwoo hyung, lại đây!"

"Lại sao nữa, Seungyoun?" Seungwoo bước nhanh hơn một chút, tóc anh che mắt. "Em lại cần anh xoa bóp cho một lần nữa à?"

"Không! Em chỉ muốn bạn thắp lên một ngọn lửa nhỏ, đó là thứ mà anh làm." Seungyoun nói khi anh ra hiệu.

"Như thế này sao?" lửa xuất hiện trên tay Seungwoo, cháy khá phù phiếm.

Seungyoun đứng dậy và tiến lại gần anh. "yeah.. bây giờ chúng ta hãy thử làm điều này!"

anh nắm lấy tay của Eunsang và đặt nó vào ngọn lửa rực rỡ của Seungwoo. Eunsang hét lên đau đớn, cảm nhận sự bỏng rát ngay trên đầu ngón tay. "CÁI GÌ ĐÓ, ANH ĐANG GIẾT EM ĐẤY!"

"Anh không nghĩ vậy .." Seungyoun lầm bầm.

Eunsang mở mắt ra, sự đau đớn của cậu tan biến khi cậu làm vậy. Eunsang nhìn vào bàn tay đáng lẽ đã bốc cháy thì nó lại trông bình thường đến đáng ngạc nhiên và không bị bỏng, không phồng rộp. "Chuyện gì đã xảy ra..?"

"Giả thuyết của anh đã trở nên chính xác." Seungyoun cười. "Em không chỉ miễn dịch với sức mạnh của anh, em miễn dịch với tất cả sức mạnh của mọi người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com