Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

18


Anh đẩy người đàn ông ở trên cơ thể sang một bên, nhìn chằm chằm vào bóng tối vô tận với đôi mắt mở to, chờ đợi nỗi đau đớn bóp nghẹt lấy cơ thể.

Họ đã từng hứa với nhau rằng sẽ ở bên nhau mãi mãi. Họ gặp nhau ở độ tuổi đẹp nhất và nghĩ rằng họ đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Seokjin cười chán nản. Anh nhớ lại nhiều mảnh chuyện vụn vặt, ghép lại với nhau thành một bức tranh hạnh phúc.

Jungkook rất tuyệt vời và tự tin với bạn học khác khi còn là học sinh. Nhưng thực chất, hắn vô cùng ngây thơ. Lúc đó, hắn sẽ ngồi chờ Seokjin như một chú mèo trong bụi rậm và chào anh "Jinie, Jinie, nhìn kìa! Thằn lằn!" Ngay cả những điều đơn giản, hắn cũng muốn khoe với Seokjin. Hắn cũng sẽ mang đồ ăn nhẹ của Seokjin mỗi ngày. Sau này, Jungkook bước ra đời làm ăn, và Seokjin không ngần ngại theo hắn bất cứ nơi nào hắn đi...để lại tất cả phía sau chỉ để ở bên hắn. Họ đã gặp nhiều chướng ngại vật và thất bại nhiều lần. Jungkook đã từng uống rất nhiều khi bắt đầu làm doanh nhân. Khi hắn say, hắn ôm Seokjin, khóc vì đã không thể cho anh một cuộc sống tốt.

'Có phải đã quá đủ cho anh? Anh vẫn còn nhớ rằng chúng ta có một lời hứa chứ?' Seokjin không thể ngừng rơi nước mắt, anh dùng mu bàn tay lau chúng đi như một đứa trẻ. Anh thực sự nhớ những bông hoa lê tuyệt đẹp trong trường cấp hai. Những bông hoa trắng nhỏ rải rác trên cây như những ngôi sao trên bầu trời. Trong mùa hoa, anh sẽ đi nhặt hoa và cho vào cái túi nhỏ sau mỗi buổi học. Sau đó anh dùng nó và thổi vào Jungkook. Anh vẫn còn nhớ rằng điều lãng mạng và táo bạo nhất mà họ từng làm là trong một kỳ nghỉ, khi khuôn viên trường vắng lặng, Jungkook giữ anh tựa vào cây lên và hôn anh, nụ hôn kéo dài, cùng với tình yêu tuổi học trò của họ...

Nhưng điều đó có nghĩa là gì? Tình yêu cháy bỏng và đơn giản của họ đã từ từ biến mất trong một thời gian dài và bị thổi bay. Không còn gì có thể an ủi Seokjin.

"Em vẫn còn chút sức mạnh để yêu anh nhiều nhất có thể. Sau đó, anh sẽ còn lại một mình, hoặc người yêu mới sẽ ở cùng anh," Anh lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy và nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho Jungkook. Anh quay người lại, cắn ngón tay để kiềm lại tiếng nức nở của mình.

Bình minh tới muộn vào mùa đông. Seokjin nhìn bầu trời dần dần sáng lên, ánh sáng lạnh lẽo chiếu qua bức màn mỏng, khiến anh cảm thấy lạnh lẽo và cô độc. Mua đông năm nay rất lạnh. Nếu anh với Jungkook có thể đắp người tuyết một lần nữa, có thể nó sẽ ở lại lâu hơn. Và có thể anh cũng sẽ ở lại bên cạnh Jungkook lâu hơn chút nữa.

Seokjin vật lộn trong việc tắm rửa. Bây giờ, anh trông gầy gò và yếu ớt. Với các dấu vết còn sót lại sau cuộc làm tình, cơ thể anh trông thật thảm hại.

Anh biết rõ bản thân chẳng còn lại gì. Anh không có đủ năng lượng để cãi nhau với Jungkook về bất cứ điều gì. Nó đã trở thành một thói quen khi yêu người đàn ông này. Anh vẫn có thể chịu đựng được. Anh ngồi xuống bồn tắm bằng đá cẩm thạch trắng, dùng tay lấy những thứ mà Jungkook đã để lại trong cơ thể anh. Anh phải ngừng việc quan hệ tình dục lại.

Seokjin lấy một ít thuốc và làm cháo kê cho Jungkook, người đã uống quá chén tối hôm qua. Cháo kê tốt cho dạ dày. Khi cháo đã sẵn sàng, anh ngồi trên chiếc sofa nhỏ, tập chung vào việc đọc một cuốn sách.

Jungkook thức dậy muộn với mái tóc rối, diễn xuất theo cách hư hỏng bên cạnh Seokjin. Hắn vươn tay ra và ôm Seokjin hoàn toàn trong vòng tay của mình.

"Anh sẽ đi công tác vào ngày mai. Sẽ mất khoảng nửa tháng trước khi anh trở về."

Seokjin ngừng lật sách "được rồi." Sẽ dễ dàng hơn để tới bệnh viện nếu hắn không có ở nhà.

"Anh sẽ cô đơn chứ?"

Seokjin vật lộn thoát ra khỏi vòng tay của Jungkook và đi đến bếp lấy cháo.

"Anh sẽ đi cùng với một vài người quan trọng, cả trợ lý nữa." Jungkook ngạc nhiên.

Seokjin đáp lại một câu "Ok" đơn giản, như thể anh không quan tâm tới điều đó. Anh múc cháo vào một cái bát cho Jungkook.

"Đừng bắt nạt anh ấy quá nhiều. Hobi có rất nhiều việc nhưng anh vẫn đưa anh ấy theo trong chuyến công tác."

Jungkook dùng cháo bằng một cái thìa, trả lời câu hỏi mà không nghĩ ngợi nhiều "Đó không phải Hoseok, là một trợ lý mới, tốt nghiệp học viện mỹ thuật. Anh sẽ đưa cậu ấy đến gặp nhà thiết kế mới của Pháp."

"Em có biết cậu ấy không?" Seokjin cười.

"Làm thế nào em có thể biết khuôn mặt mới trong công ty? Đặc biệt là một đứa trẻ như Park Jimin, người vừa tốt nghiệp..." Nhận ra mình vừa lỡ lời, Jungkook đột nhiên im lặng và tập trung vào việc ăn cháo.

Seokjin đóng băng khi nghe điều đó. Là khuôn mặt mới, cậu ta có một vị trí cao như vậy sau khi tốt nghiệp, vì vậy cậu ra phải thành thạo lắm trong việc làm hài lòng Jungkook.

Seokjin thở dài, tự nhủ với chính mình bằng giọng điệu châm trọc.

"Em sẽ đi đóng gói hành lý cho anh." Sau đó, anh quay lại rửa tay và đóng gói vali cho cho Jungkook.

Bốn chú mèo con khá hoạt bát. Chân của chúng quá ngắn để đi bộ, vì vậy chúng chạy loạn tới chỗ Seokjin để chơi với anh. Vì tò mò, bốn chú mèo trắng có những nhúm lông đen nhảy vào bên trong chiếc vali để thỏa niềm vui của chúng.

"Chà, đã đến lúc ra ngoài rồi" Seokjin chạm vào chúng "ra ngoài nào ~ nhanh lên, nếu để bị bắt gặp, sẽ lại có một bài thuyết giảng khác đấy"

Jungkook đã đứng ở ngoài cửa, nhưng hắn không nói gì. Đôi khi hắn sợ sự dịu dàng của Seokjin. Hắn nhớ rằng Jimin đã từng nuôi một chú chó ngớ ngẩn khi cả hai bắt đầu mối quan hệ. Hắn có thể chịu đựng được, dù hắn không thích con chó đó. Rốt cuộc, hắn không sống ở nhà của Jimin, nhưng khi nhìn thấy lông của chú chó trên người, hắn không thể chịu được. Jimin buộc phải gửi con chó đi, nhưng việc này không khiến trái tim của Jungkook gợn sóng. Khi nhìn Seokjin chơi với bốn chú mèo con, Jungkook cảm thấy cảnh đó thật hài hòa và ngọt ngào. Ngay lúc này, hắn thậm chí không quan tâm tới lông của bọn mèo có thể dính vào đồ của mình.

Một người có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào nếu người đó không ngoan. Tuy nhiên, Jungkook không bao giờ đối xử với Seokjin theo cách này. Mặc dù hắn mệt mỏi với cuộc sống nhạt nhẽo vô vị này, tuy nhiên người đàn ông đi cùng hắn là người mà không ai có thể thay thế. Mọi người luôn có niềm tin vào những gì họ sở hữu. Họ coi đó là tiềm thức riêng của mình, nhất là trái tim, và Seokjin cũng không thể kiểm soát được.

Jungkook không thích quàng khăn, nhưng Seokjin sợ rằng hắn có thể bị cảm lạnh, vì vậy anh khăng khăng quấn cho hắn một chiếc khăn quàng cổ. Jungkook nhìn xuống Seokjin, người đang cẩn thận thắt cà vạt cho hắn và cười "Em thực sự giống một người vợ và người mẹ đấy."

Seokjin đảo mắt, thắt chặt khăn quàng cổ "Anh nên đi đi."

Jungkook vươn tay ra để chạm vào má Seokjin "Em nên ăn nhiều hơn, em đã tụt quá nhiều cân. Khi anh rảnh, anh sẽ đi kiểm tra cũng em."

Những thứ trên đời luôn tiếp tục thay đổi và không chờ đợi ai cả. 'Khi anh rảnh' là lời hứa tồi tệ nhất. Thường không có câu trả lời cho sự chờ đợi.

Anh cụp mắt, trả lời và nhìn Jungkook rời đi. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông, cao và thẳng.

Seokjin đóng cửa, ngồi lại vào bàn, một nửa bát cháo kê đã nguội lạnh.

Jungkook hiếm khi gọi cho Seokjin trong khi công tác. Có lẽ hắn thực sự bận rộn, hoặc việc gọi cho Seokjin bất tiện. Anh không bao giờ kiểm tra xem hắn có thực sự bận rộn hay không. Anh cảm thấy chỉ những người hẹp hòi mới làm những điều này, bởi vì nó sẽ chỉ làm phiền anh. Nhưng cái cớ này cũng không thể bảo vệ nếu người đó lừa dối anh.

Sau lần hóa trị này, Seokjin không có phản ứng nghiệm trọng. Tóc anh không rụng nhiều như anh đã dự kiến, tuy nhiên, anh không dám hạ thấp nỗi lo của mình. Bởi vì anh biết rằng, khi anh quyết định chấp nhận điều trị, hóa trị sẽ chỉ là khỏi đầu, và anh sẽ luôn nghĩ về kết quả tồi tệ nhất. Nhưng có lẽ, anh không quan tâm nhiều tới kết quả cho lắm.

Taehyung chú ý nhiều tới Seokjin hơn bao giờ hết. Cậu gọi cho Seokjin thường xuyên hơn những gì Jungkook làm. Seokjin thấy đôi khi thật buồn cười để trả lời điện thoại "tiên lương của cậu có bị trừ khi cậu sử dụng điện thoại ở nơi làm việc không, bác sĩ?"

Taehyung cũng đùa lại "Tôi đang quan tâm tới sức khỏe tinh thần của bệnh nhân mà. Có gì sai sao?"

Seokjin từ từ thấy rằng Taehyung giả vờ điềm tĩnh thôi. Hóa ra cậu là một người đặc biệt thú vị khi đã thân hơn. Taehyung cũng là một người thẳng thắn khi nói lên suy nghĩ của mình. Giống như một con sói lớn, cậu có vẻ mạnh mẽ và cô độc khi nhìn từ xa, nhưng sẽ tốt đẹp hơn nếu đã quen thuộc. Seokjin gãi cổ những chú mèo con, nghĩ rằng mình thật bất lịch sự khi so sánh Taehyung với một chú chó lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com