Sana tỉnh dậy với sự ấm áp bao bọc quanh mình. Ấm quá, như thể em đang nằm trong kén vậy.
Có bàn tay ai đó đang đặt lên eo Sana khiến em suýt nữa thì hét lên.
Em chậm chạp mở mắt, phát hiện ra bản thân đang nằm trong lòng Nayeon, đầu tựa vào ngực nàng. Sana có thể nghe thấy rõ tiếng tim nàng đập từng hồi. Cái ôm ở eo bỗng dưng được siết chặt hơn, Nayeon tiến lại gần, cằm đặt lên đỉnh đầu em.
Sana thầm cảm ơn thần may mắn đã phù hộ mình. Tim em như muốn vọt ra khỏi lồng ngực cũng chỉ vì Nayeon đang say giấc cạnh bên lúc này. Sana cố gắng cách mấy cũng không thể thoát khỏi vòng tay người kia, trái lại em còn bị kéo sát lại nàng hơn. Thật muốn khóc quá. Ở gần nàng thế này thật hại con tim bé nhỏ của em biết bao.
Thế là Sana đành từ bỏ việc thoát khỏi cái ôm của ai kia. Hai mắt em cũng dần khép lại.
Khi Sana tỉnh giấc lần nữa thì em phát hiện người đã không còn ở đây, thay vào đó em đang ôm chiếc gối của nàng.
Sana nghe thấy tiếng dây đàn guitar vang lên đâu đó, điều này khiến em tò mò lần theo âm thanh vừa phát ra. Em bắt gặp hình ảnh chị thỏ đang ngân nga hát với cây đàn guitar trên tay. Phải gần hết bài thì Nayeon mới nhận ra sự xuất hiện của người yêu khiến nàng bối rối đến mức suýt đánh rơi cả cây đàn.
"Chị làm em thức giấc sao, xin lỗi nhé." - Nayeon khi này đã ngừng gẩy đàn.
Sana chỉ khẽ lắc đầu rồi ngồi xuống cạnh nàng, "Chị cứ tiếp tục đi. Chị đàn hay lắm. Em không biết là chị có học đàn guitar đấy."
Nayeon xoa gáy cười ngại ngùng. Nhưng nàng bỗng để ý thấy Sana đang run lên vì lạnh và điều này khiến Nayeon vô cùng không hài lòng vì em lại quên mặc áo khoác. Chị thỏ mau chóng kéo em vào chăn với mình để giữ ấm cho cả hai.
"Em không nên quên áo khoác vậy chứ." - Nayeon phồng má thổi phù phù vào tay sana để làm ấm chúng.
Hành động thế này là quá thân mật rồi. Em chưa bao giờ tưởng tượng nổi Nayeon có thể ngọt ngào đến thế.
"Chị đang cố đánh trống lảng về việc chơi guitar đó hử?" - Nayeon bị Sana bắt thóp chỉ biết rên rỉ.
"Chỉ là sở thích khi rảnh rỗi thôi." - Nayeon ngước mặt lên nhìn Sana. Em với hai mắt long lanh như một chú cún con khiến nàng đầu hàng ngay lập tức - "Được rồi, em muốn nghe gì nào?"
Sana trao cho Nayeon nụ cười thật rạng rỡ. Em rất trân trọng sự nỗ lực của nàng. Và khi tiếng đàn đầu tiên vang lên, ánh mắt Sana chưa phút giây nào rời khỏi người con gái em thầm thương.
Một lúc sau thì ba mẹ Im bất ngờ ghé thăm với mục đích muốn rủ hai người sang ăn tối. Nhưng chứng kiến cảnh tượng hai đứa nhỏ đang đàn hát giữa tiết trời lạnh giá thế này khiến mẹ Im có chút lưỡng lự không biết nên gọi hay thôi. Cuối cùng, mẹ đã quyết định nhắn tin cho Nayeon để thông báo. (và trong tin nhắn cũng có mắng nàng vì đã để Sana ngoài trời tuyết quá lâu!)
****
Tiếng cười nói vang vọng khắp căn bếp khi câu chuyện về em bé Nayeon năm xưa được tiết lộ nhiều hơn. Nàng chẳng thèm đôi co nữa mà chỉ để ba mẹ ngồi kể hết mấy chuyện thời thơ ấu của mình cho em người yêu nghe. Nụ cười của em vẫn luôn nở rộ trên môi và điều ấy khiến Nayeon rất vui vì Sana cảm thấy thoải mái với gia đình nàng. Họ Im đã từng khá lo lắng không biết Sana sẽ phản ứng ra sao trước ba mẹ nàng - ba mẹ Im là những con người thể hiện tình yêu thương của mình cực kì dữ dội. Nhưng có lẽ nàng đã lo xa rồi, căn bản Sana thích nghi với chuyện này rất tốt.
Nayeon nghĩ có lẽ do thiếu đi tình thương của ba mẹ Minatozaki nên đứa nhỏ này có một trái tim rất lớn. Em sẵn lòng chấp nhận tất cả tình yêu thương với đôi tay dang rộng và Nayeon thấy điểm này ở em mới xinh đẹp làm sao. Nàng dễ dàng quan sát được hai mắt Sana trở nên sáng long lanh khi em nhận được cái ôm từ mẹ hay một cái xoa đầu đầy cưng chiều từ ba.
Nàng thấy Sana giống như một phần của gia đình mình vậy.
Nayeon cảm nhận được niềm vui đang lan rộng khắp các ngõ ngách trong cơ thể, từ đầu cho đến chân, khi nghĩ về điều ấy. Trong một thoáng, nàng đã mong nó là thật.
Khi Sana quay sang nhìn Nayeon với ánh mắt dịu dàng, em mỉm cười ngọt ngào như ra hiệu rồi thật tự nhiên lần đến tay chị người yêu và đan chúng vào nhau. Nayeon cũng chẳng ngần ngại mà ngồi sát vào em hơn. Nàng tất nhiên thấy nụ cười trêu chọc của mẹ nhưng chỉ biết nhắm mắt phớt lờ đi.
"Con đã sắm sửa cho nhà mình đấy à?" - mẹ Im lên tiếng đổi chủ đề.
"Con với Sana đã cùng nhau đi mua đồ rồi." - Nayeon càu nhàu.
"Chị ấy không thường xuyên đi mua đồ sao ạ?" - Sana cười khi thấy Nayeon bên cạnh đang phụng phịu.
"Con bé này ghét đi mua đồ lắm. Bác cũng ngạc nhiên khi nó chịu đi cùng con đấy. Mỗi lần bác về mà không đem theo snack là thể nào Im Nayeon cũng càu nhàu cho xem." - mẹ Im mở chuyên mục bóc phốt con gái cưng khiến Nayeon chỉ biết đỏ mặt ngượng ngùng.
"Vậy sao chị lại rủ em đi thế?" - Sana khều nàng.
Nayeon chỉ biết rên rỉ vì ngại. Thật cảm ơn mẹ đã cung cấp mấy thông tin không cần thiết đến cho Sana! Ngẫm mà xem, Nayeon chỉ đơn giản nghĩ việc ra ngoài mua sắm với bạn gái nàng là điều quá đỗi bình thường đi. Nàng thấy có vấn đề gì đâu nhỉ?
Với lại Nayeon nghe người ta nói mấy buổi hẹn hò trong siêu thị rất đáng yêu nên nàng cũng muốn trải nghiệm thôi mà.
(Ừ thì Nayeon thuộc tuýp người khá lãng mạn)
"Con muốn ở lại xem phim cùng ba mẹ không? Hay con muốn về nhà nghỉ ngơi? Lát nữa chị con sẽ đến đấy." - ba Im báo cho Nayeon biết.
Lúc đầu Nayeon còn khá lưỡng lự. Nàng không biết bản thân đã sẵn sàng để Sana ra mắt với chị mình hay chưa, nhưng nhìn thấy cái gật đầu chắc nịch từ em cũng khiến Nayeon đồng ý ở lại.
****
"Xin chào. Chị là Yoona. Em hẳn là Sana nhỉ?" - chị gái của Nayeon mau chóng tiến đến chào Sana ngay khi vừa đặt chân vào nhà. Thay vì nắm tay thì em đã trao cho Yoona hẳn một cái ôm.
Nayeon thật muốn đánh người khi thấy cảnh tượng không mấy vui mắt kia. Và nàng chỉ muốn thốt lên điều gì đó khi thấy Sana đang cười khúc khích trong vòng tay Im lớn.
Mẹ Im sau đó liền tiến đến cắt ngang cảnh tượng thân mật kia, thông báo rằng sắp đến giờ xem phim rồi. Những ly sô cô la nóng hổi phủ marshmallow phía trên được đặt trên bàn. Môiz người tự chọn cho mình một vị trí phù hợp, và Nayeon cùng Sana được chừa một khoảng riêng. Nayeon không ngại đâu vì nàng thích ngồi cạnh em thật mà.
Bộ phim bắt đầu.
Đây là phim giáng sinh kinh điển và cũng là một trong những truyền thống của nhà họ Im. Cả nhà sẽ quây quần và cùng xem 'Home Alone' mỗi mùa giáng sinh đến. Sana đã cười khúc khích khi thấy tiêu đề phim hiện trên màn hình lớn.
Đến giữa phim thì nayeon cảm nhận người bên cạnh đang rùng mình vì lạnh. Chị thỏ đã nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng khách để đi lấy chăn cho em sóc. Nàng quấn tấm chăn ôm trọn cả hai. Nayeon cũng xích lại gần Sana hơn, vòng tay ôm lấy vai gầy của em.
Nàng có chút bất ngờ khi Sana tựa đầu lên vai mình. Mùi dầu gội hương trái cây em dùng cứ quẩn quanh nơi chóp mũi Nayeon mãi. Sana cũng thật tự nhiên vòng tay ôm lấy eo chị người yêu khiến nàng phải cố gắng điều chỉnh nhịp tim trong vô vọng. Mọi thứ diễn ra thật tự nhiên và dễ dàng như thế.
Bộ phim nhanh chóng kết thúc và Nayeon thì chưa muốn rời khỏi vòng tay ấm áp của Sana chút nào cả. Nàng vẫn chưa chuẩn bị tinh thần với khí lạnh đột ngột của trời đông đâu. Bây giờ nhiệt độ ngoài trời đã giảm xuống một cách chóng mặt khiến Nayeon thấy hối hận tại sao mình không về nhà sớm hơn.
"Hai đứa có thể ngủ lại ở căn phòng ngay tầng trệt. Mẹ không thể để hai đứa đi về trong cái thời tiết lạnh buốt này được. Chắc quần áo của Yoona sẽ vừa với hai đứa đấy." - mẹ Im ngay lập tức dập tắt đi suy nghĩ trở về nhà của Im nhỏ.
Nayeon khẽ đảo mắt. Nàng thực chất vẫn có quần áo ở đây. Nayeon không muốn Sana mặc đồ của Im lớn tí nào cả, thế nên nàng đề nghị mình sẽ là người mặc chúng.
(Im nhỏ đã xin Im lớn quần áo để mặc và tất nhiên Nayeon cũng bị Yoona trêu không dứt vì lí do chịu để cho Sana mặc quần áo của mình mà không cho người khác mặc.)
Sana trong chiếc áo hoodie oversize màu hồng to sụ của Nayeon trông mới nhỏ bé làm sao. Nhưng Nayeon lại thấy em đáng yêu quá đỗi.
"Có lẽ em nên mặc quần áo của chị nhiều hơn." - Nayeon xoay người Sana như người mẫu.
"Em cứ như đứa trẻ mặc đồ của ba mẹ ấy." - Sana vỗ vỗ hai cái tay áo dài lướt thướt vào nhau.
Nayeon tiến đến giúp em xắn tay áo lên cho thoải mái. Nàng cũng xắn ống quần lên cho Sana vì nó quá dài nữa.
"Em đáng yêu lắm ấy, nên là yên lặng nào." - Nayeon đã không nhìn thấy được hai má đỏ lựng như quả cà chua của người nào đó.
Và cả hai nào biết rằng có ba cặp mắt đang dõi theo mình từ nãy đến giờ.
to be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com