Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chu Ly] Ở ác gặp ác


Warning: H, 3p , thiết lập song tính, tiểu hòe yêu có thể mang thai.

Editor có đôi lời muốn nói: Tui biết là có nhiều người không thoải mái với thiết lập song tính lắm nên khi edit tui cũng khá phân vân, cho nên ai không thích thì out chứ đừng buông lời cay đắng nha.

Edit trên máy tính xong chưa chịu đăng, lấy điện thoại đăng xong đăng nhầm bản chưa beta, mở máy tính lại thấy mình chưa lưu file, cuối cùng phải edit lại. Tuyệt ghê...tuyệt vọng :)))

Mấy bé chưa đủ 18 đóng chap liền đi :>

-----------------------------------------

Chúc Âm bị Triệu Viễn Chu mất khống chế giết chết.

Lệ khí quấn thân, cánh tay Chu Yếm nhẹ nhàng buông lỏng, thượng cổ thần long ngã trên mặt đất, thất khiếu đổ máu chết không nhắm mắt, ở trước mắt mọi người nháy mắt tiêu tán thành tro.

Ly Luân nhìn Triệu Viễn Chu bị lệ khí ăn mòn, hồng quang ngút trời, đồng tử màu máu so với huyết nguyệt trên bầu trời càng lộng lẫy hơn vạn phần, ánh mắt y lạnh lẽo, khóe môi hơi gợi lên, khinh miệt mà cười.

Mà đám bằng hữu trong miệng Triệu Viễn Chu, trên mặt kẻ nào kẻ nấy đều lộ vẻ sợ hãi, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, bất giác trong lòng Ly Luân tràn ra vui sướng.

Hắn chính là muốn Chu Yếm phải hai bàn tay trắng, cuối cùng bị người người chán ghét, trở nên đáng thương giống hắn.

Triệu Viễn Chu giết chết Chúc Âm, ngay sau đó xoay người lại, tròng mắt long sòng sọc nhìn chằm chằm Ly Luân, nhếch lên một nụ cười quỷ dị lại vặn vẹo.

"Ly Luân......"

Âm thanh phát ra từ cổ họng hơi khàn khàn, trong lòng Ly Luân không khỏi run lên, tựa như trên người bò nhung nhúc đầy côn trùng, liếm cắn da thịt hắn.

Mới vừa giết chết Chúc Âm, liền muốn đem mũi nhọn chỉ về phía hắn sao?

Chu Yếm, thì ra tình nghĩa giữa chúng ta thật sự buồn cười như vậy sao?

Vẻ mặt Ly Luân đanh lại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nháy mắt mấy trăm sợi dây leo đâm xuyên qua mặt đất lao tới chỗ Triệu Viễn Chu, thừa dịp khoảng cách giữa hai người bọn hắn đủ để bám trụ, chừa cho hắn một cơ hội thoát thân.

Triệu Viễn Chu bị lệ khí thao túng nhìn thấy Ly Luân muốn chạy trốn, lòng bàn tay chớp động sắc đỏ, nháy mắt đã thoát khỏi đám dây leo trói buộc dưới chân.

"Muốn chạy trốn?"

Huyết khí cuồn cuộn trong mắt Triệu Viễn Chu càng thêm mãnh liệt, y nhếch môi lộ ra răng nanh, tròng mắt chuyển động.

Ngọn lửa màu đỏ từ những khe nứt trên mặt đất bốc cháy, đem tất cả đám dây leo thiêu hủy, Ly Luân phun ra một búng máu, trước mắt tối sầm đi, ngã về phía trước, lại bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, bị bế ngang lên giữa trời đất quay cuồng.

Triệu Viễn Chu rất có hứng thú nhìn chằm chằm người trong lồng ngực, rõ ràng mới vừa rồi móng vuốt còn muốn cào y, vậy mà hiện tại đôi mắt đã đỏ ửng ủy khuất không chịu được, giống như người xấu mới lúc nãy là y vậy.

Lệ khí cùng dục hỏa kịch liệt va chạm trong thân thể, thân nhiệt tăng cao, người trong lồng ngực tựa như món điểm tâm thơm mềm ngon miệng, chờ người đến ăn.

Triệu Viễn Chu tựa hồ đều có thể ngửi được mùi hoa hòe mê người tỏa ra từ thân thể Ly Luân, chui vào trong mũi y, gãi lên trái tim.

Cẳng chân trắng nõn như ngọc đong đưa trước mắt y, quả thực lúc nào cũng muốn câu dẫn y!

Ly Luân còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm vào chỗ sâu trong một sơn động, Triệu Viễn Chu đem hắn ném lên chiếc đệm mềm mại đặt trên mặt đất, sơn động âm u tĩnh mịch, trong bóng tối chỉ thấy được đôi mắt lập lòe sắc đỏ tràn đầy hưng phấn của Triệu Viễn Chu.

"Thắng làm vua thua làm giặc, muốn chém muốn giết tùy ngươi." Ly Luân chật vật ngã trên mặt đất, thân thể run rẩy lạnh lùng nói, thần sắc vẫn cao ngạo như cũ, không chịu cúi đầu với người trước mắt.

Thấy ánh mắt Triệu Viễn Chu hài hước cùng trào phúng, như là vô tình trào phúng hắn thất bại, cảm giác này so với lăng trì càng thống khổ, so với bị lột sạch quần áo còn nhục nhã hơn.

Chóp mũi Ly Luân đau xót, cúi đầu không muốn nhìn vị hảo bằng hữu ngày xưa này của mình, tự giễu nói: "Ngươi muốn giết chết ta, hiện tại nhanh chóng động thủ."

"A...... Giết ngươi?"

Triệu Viễn Chu cười nhạo một tiếng, bắt lấy chiếc cằm mềm mại, buộc hắn phải ngẩng đầu đối diện với mình, lòng bàn tay vuốt ve đôi môi đỏ còn dính tơ máu, miết vài cái càng khiến nó trở nên đỏ tươi.

Đôi mắt hẹp dài, như chứa cả một hồ nước trong trẻo ấm áp, giống như gió xuân đùa bỡn lướt qua đáy lòng.

Đuôi mắt ửng đỏ khiến hắn càng thêm xinh đẹp động lòng người.

"Làm ngươi dục tiên dục tử sao?"

"Triệu Viễn Chu thật đúng là phế vật, bảo bối câu nhân như vậy đặt ở bên người mấy vạn năm cũng chưa chạm vào, nếu là ta sớm đã đè ngươi xuống, để ngươi nếm thử tư vị khoái lạc tận trời."

Nói xong lại nhìn chằm chằm bụng nhỏ bằng phẳng của Ly Luân, bất mãn, "Nói không chừng, lúc trước ra tay sớm một chút thì hiện tại hài tử đều đã bò đầy đất, sau này cũng không có bị phá bĩnh nhiều chuyện như vậy!"

Triệu Viễn Chu bị lệ khí khống chế, tư thái khác xa sự trầm ổn thường ngày, cười đến tà khí, y liếm đôi môi khô ráo, nhìn chằm chằm gương mặt của Ly Luân, lại lướt xuống cái eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Nghĩ đến tiểu hòe yêu trước mắt vẫn vô tâm vô tri chưa nếm qua sự đời, thủ thân như ngọc, lại là bảo bối trời ban có thể hoài thai được nhóc con của hai bọn họ, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, yết hầu căng thẳng, bụng dưới âm ỉ cháy một ngọn tà hỏa.

Nhìn thì hùng hổ, trên thực tế lại là một con mèo nhỏ thích xù lông, thường dùng móng vuốt cào người, mà thân thể chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào liền mềm mại giống như ôn thủy.

Loại yêu tinh này nếu không làm cho hắn lớn bụng thì thật là đáng tiếc.

Ly Luân đã bị hù đến ngây ngẩn cả người, còn không biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì.

"Nếu y không dám đụng vào ngươi, vậy thì để ta tới."

Chu Yếm bị lệ khí thao túng thu lại kiêu ngạo, đem người đè ở dưới thân, cái eo cứng đờ vì cảm nhận được nguy hiểm bị y từng chút kéo ra.

Y phục màu đen càng làm cho thân thể tinh tế như ngọc thêm yêu kiều, mái tóc màu mực tựa như thác nước chảy xuôi trên da thịt trần trụi.

"Đem ngươi làm lớn bụng, y hẳn là phải cảm kích ta thật tốt."

Lệ khí nảy sinh tâm ma phản chiếu dục vọng xấu xí trong lòng, mà những dục vọng chồng chất ấy đều bị lôi kéo, càng phóng đại vô hạn.

Dục vọng nồng nhiệt quá khổng lồ, hiện giờ toàn bộ đều trút xuống trên người Ly Luân, giống như làn sương dày ôm lấy trong ngoài, mỗi một tấc da thịt, mỗi một góc nhỏ cũng không buông tha, từng điểm từng điểm lấp đầy, cho đến khi hắn khóc, đến khi hắn không chịu nổi cũng không buông tha.

Thơm ngọt dính nhớp đến hốt hoảng, khiến Ly Luân không cách nào thở dốc, cho dù giãy giụa thế nào cũng không được, chỉ có thể dịu ngoan mà làm con chim hoàng yến xinh đẹp bị nhốt trong lồng.

Trừ lúc niên thiếu hiểu được chút tình yêu, còn những cái khác tiểu đầu gỗ dường như quá mức đơn thuần.

Vén lên vạt áo, nhẹ giọng dò hỏi bạn thân vì sao nơi này lại có một chỗ dị thường, nhìn kỹ thế mà lại có một đóa lan hồ điệp xinh đẹp e ấp, thật khác lạ.

Tiểu Chu Yếm đè hắn ở dưới thân, dụ dỗ người lộ ra bộ phận mềm mại.

Tuy rằng cảm thấy có chút hổ thẹn, tiểu hòe yêu rối rắm một lúc, nhìn y bằng đôi mắt ướt dầm dề, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt, thẹn thùng đáp ứng.

Nhiệt khí cuồn cuộn, xúc cảm mãnh liệt không báo trước mà ập đến, ướt át lại linh hoạt như loài mãng xà, một tia lôi điện chạy dọc sống lưng rồi nổ tung như pháo hoa, hõm eo trong nháy mắt run rẩy.

"Đừng liếm..."

Tấm lưng tuyết trắng căng chặt, hô hấp vì kinh ngạc mà trật một hơi, móng tay cắm vào da thịt, cào ra một vết máu trên cánh tay y.

"Được được, đừng khóc."

Tiểu Chu Yếm lại nhỏm người lên, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt trên khóe mắt hắn, hôn lên khóe miệng hắn.

Một mùi tanh ẩm ướt, mang theo chút mùi hương của hoa hòe.

"Đây là cái gì?"

Tiểu hòe yêu liếm liếm môi, khó hiểu hỏi.

"...Nước vừa mới chảy ra từ chỗ đó."

Tiểu hòe yêu nghe xong có chút chân tay luống cuống, ôm chặt eo của y như ôm lấy khúc gỗ cứu mạng, hắn có chút sợ hãi hỏi, "Ta có phải sinh bệnh rồi không."

"Ừ, cho nên ta phải chữa bệnh cho ngươi."

Tiểu Chu Yếm cười đến ngọt ngào, ôm hắn vào trong lồng ngực, gặm cánh môi hắn nghĩ thầm.

Không hổ là tiểu hòe yêu nở hoa, nơi nào cũng đều ngọt.

"Khi nào thì chữa bệnh a."

"Không vội, bây giờ ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên thêm chút."

Sương mù trong sơn động mênh mông, ẩn ẩn có thể nhìn thấy được thân ảnh đang giao điệp.

Đóa hoa nhỏ mềm mại ngây ngô bị xoa bóp một cách vô tình, liên tục bị quấy loạn cùng nghiền áp đến mức chảy ra mật hoa trong suốt.

Sắc bén trong mắt dần dần hóa thành nước hồ ấm áp, nước mắt lăn xuống không ngừng, gợi lên xuân tình khác thường.

Ánh mắt như thú non chịu kinh sợ, khóc đến đôi mắt cũng đỏ lên, thời khắc này thần sắc đã lộ ra một tia yếu ớt hiếm thấy, càng thêm kích thích dục vọng muốn khi dễ của người phía trên.

Ly Luân sờ soạng trong bóng đêm, gắt gao bắt lấy quần áo tán loạn dưới thân, dây thừng trói buộc mắt cá chân không ngừng co rút lại.

Loại tư thế này....Quá hổ thẹn.

Hắn giãy giụa muốn chạy, lại bị bắt lấy eo nhẹ nhàng đè lại.

Loại nóng bỏng như lửa thiêu này, cảm giác bị dị vật xâm nhập làm da đầu tê dại, thân thể không ngừng rùng mình.

Trong lòng lại thầm lặng sinh ra một tia khát vọng bí ẩn.

"Đau......"

Y nhìn thân ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt mắt ngập nước của Ly Luân, hàm răng cắn nhẹ lên cánh môi, đầu lưỡi tiến vào.

Người phía trên hiếm hoi mà hôn môi một cách thương tiếc, mềm mại trấn an.

Chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi mà bén nhọn, kêu đến thê lương, hoàn toàn bị người phía trên mạnh mẽ nuốt lấy.

Giống như đao nhỏ sắc nhọn được nung trên lửa, thẳng tắp mà cắm vào, tấm màng mỏng manh bị đâm nhẹ nhàng liền rách, hoàn toàn chiếm lấy sự trong sạch cuối cùng của hắn.

Đôi mắt người dưới thân mất đi tiêu cự, giống như cành hoa bị gió bẻ gãy, nức nở.

Người phía trên buông lỏng kiềm chế, tâm tình tựa hồ thập phần sung sướng, dừng lại cẩn thận xem xét.

Một sợi tơ máu rơi xuống, cánh hoa dính máu nhớp nháp chậm rãi mấp máy, mang theo chút ấm áp cào vào lòng người.

Quá đau.

Quá rõ ràng.

Cao ngạo trong lòng Ly Luân từng chút từng chút tiêu tan, trong mắt ảm đạm không ánh sáng.

"Thật đúng là non nớt."

Người phía trên không nặng không nhẹ mà cảm khái một câu.

Trong đầu Ly Luân ù ù, trên gương mặt cảm nhận được một cơn nóng bức, hắn cuộn tròn thân thể muốn đem chính mình giấu đi, lại bị y đè nặng không cách nào nhúc nhích.

"Cảm giác thế nào, ta chính nam nhân đầu tiên của ngươi, ngươi phải nhớ thật kỹ... Ta là như thế nào...làm ngươi."

Triệu Viễn Chu cúi người xuống, cọ cọ bên tai hắn, thân mật nói nhỏ, hưng phấn cùng ngả ngớn lại áp lực tựa như ác quỷ nỉ non.

"Ngươi đã ô uế, cũng đừng nghĩ đi câu dẫn nam nhân khác, ta không muốn đến lúc đó thấy ngươi mang thai hài tử của chúng ta, lại cùng nam nhân khác ở bên nhau."

Cả ngày lẫn đêm, tiểu hòe yêu bị đè ở dưới thân cá nước thân mật, thân thể đã mềm mại thành một vũng nước xuân, bị quấy loạn nhấm nháp hết lần này đến lần khác.

Chu Yếm từ sớm đã thổi ra một ngụm bạch khí, yêu thú ở thời điểm giao hợp, vì để làm bạn tình dưới ngoan ngoãn nghe lời, sản sinh đời sau, chúng sẽ thổi ra mê hương, bạn tình sau khi hít vào liền rơi vào cạm bẫy tình dục, giống như được sóng triều đưa lên đến đỉnh.

Đến tột cùng đã qua bao nhiêu ngày?

Ly Luân không thấy được ngày đêm, trước mắt đều là một màu đen đặc, cho dù là hôn mê hay là tỉnh lại, người phía trên vẫn luôn ở trong thân thể hắn.

Cả người bị dính nhớp, nghe thấy cả âm thanh ướt át khi dịch thể khó nói bắn vào.

Mà thân thể hắn đã sớm bị thuần phục, nhút nhát cùng sợ sệt mà đóan ý hùa theo, kịch liệt giao triền.

Triệu Viễn Chu bị lệ khí thao túng tựa như tinh lực vô hạn, ngẫu nhiên ôm hắn đi rửa sạch, những nơi khác đều được tẩy rửa sạch sẽ sảng khoái, nhưng chổ cần rửa nhất lại bị vô tâm ngó lơ.

Y ác liệt trào phúng nói nhỏ bên tai hắn.

"Bắn vào nhiều như vậy, bụng ngươi hẳn nên hoài thai rồi."

Hoài thai hài tử của y?

Ly Luân sắc mặt tái nhợt, tựa như nhìn thấy Triệu Viễn Chu nhìn vào cái bụng nhỏ hơi nhô lên của hắn.

Thần sắc chán ghét lại khinh miệt giống như là đang nói.

Ngươi sao lại thấp hèn như vậy, thật đúng là loại kỹ nữ có mang.

Mà đám bằng hữu kia của Triệu Viễn Chu, từng người từng người cũng theo đó mà trào phúng hắn, trào phúng bụng nhỏ phồng lên không cách nào che giấu của hắn.

"A Yếm..."

Ly Luân nhẹ giọng gọi tên người nọ, thanh âm khàn khàn mềm mại, giống như chiếc lông vũ phơ phất, gãi gãi vào cõi lòng.

Rồi sau đó liền bắt lấy một bàn tay của y, kéo bàn tay to rộng ấm áp kia đến bên miệng mình, dè dặt thè ra đầu lưỡi, liếm láp lòng bàn tay.

Giống như một con mèo nhỏ mềm mại ngoan ngoãn.

Hô hấp của người phía trên càng thêm thô nặng vài phần, hắn tựa hồ đều có thể cảm nhận được ánh mắt trần trụi kia du tẩu đến trên gò mà hắn, ý đồ nhìn ra một tia manh mối.

Hắn chưa bao giờ tình nguyện đoán ý hùa theo người phía trên, càng sẽ không làm ra loại hành động khiêu khích thế này.

Thực không ngoài ý muốn, phiên hành động này hoàn toàn lấy được lòng của y.

Triệu Viễn Chu vì sự chủ động của hắn mà phá lệ hưng phấn, y cúi xuống, nhéo lấy cằm, hung ác mà hôn, mút mát cánh môi, ôm hắn, hận không thể đem hắn nhập vào trong cốt nhục.

Một cánh tay hắn vòng lấy cổ người nọ, lẳng lặng, lần nữa xác nhận vị trí, một cánh tay khác nắm lấy cục đá trên mặt đất, nện lên đầu Triệu Viễn Chu.

Ra tay tàn nhẫn, góc cạnh bén nhọn đập đến vỡ đầu chảy máu, máu tươi chảy dọc theo hàm dưới của y, rơi xuống trên người hắn, tay hắn có chút run rẩy.

Hắn nhìn không rõ gương mặt của Triệu Viễn Chu, nhưng lại sợ hãi gương mặt dính đầy máu tươi, hắn mở to mắt lại không nhìn thấy bất cứ thứ gì, bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ, từng chút từng chút phóng đại sự sợ hãi trong lòng.

Tiếng tim đập kịch liệt, lục phủ ngũ tạng lan tràn cảm giác chua xót nói không nên lời.

Ý đồ quá rõ ràng, hắn muốn mượn chuyện này chọc giận lệ khí đang vờn quanh thân thể Triệu Viễn Chu.

"Giết ta."

"Triệu Viễn Chu... Ngươi giết ta đi."

Ly Luân cắn chặt quai hàm, hô hấp khó khăn, hốc mắt nóng lên, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

So với cứ như vậy nhục nhã ôm hận mà chết, còn không bằng để Triệu Viễn Chu bóp chết hắn.

Người phía trên im lìm, nhưng Ly Luân lại cảm giác được không khí quanh thân càng lúc càng lạnh, thân thể người phía trên càng lúc càng nóng, hơi thở thô nặng nóng bỏng, vờn trên vành tai hắn.

Rõ ràng lửa giận đã bốc lên đến đỉnh đầu, không biết vì sao lại bị đè ép xuống, trộn lẫn một tia nghiến răng nghiến lợi.

"Làm sao đây? Nếu ngươi chết đi ta không phải sẽ trở thành kẻ góa vợ sao?"

Triệu Viễn Chu cắn vành tai hắn, mang theo tê dại đau đớn, giống như muốn cho hắn chút trừng phạt.

"Hoặc là ta chết trên người ngươi, hoặc là ngươi chết dưới thân ta."

Bên tai Ly Luân truyền đến tiếng nước rõ ràng lại ái muội, ngay sau đó nửa người trên bị nhẹ nhàng nâng lên, thay đổi thành tư thế ngồi ở trên người y.

Cánh tay vòng lấy eo hắn, hai người gắt gao dán sát ở bên nhau, giống như ái nhân vĩnh viễn không tách rời.

Y chôn đầu vào cổ hắn, tiếng nói ngọt ngào như là cố chấp, lại vô cùng ủy khuất đáng thương.

"Ngươi đừng hòng bỏ rơi ta."

Bọn họ vẫn dây dưa trong mờ mờ ảo ảo, nhưng Ly Luân cuối cùng cũng thấy rõ, đôi chân vẫn bị trói chặt, chỉ là có vẻ người phía trên có chút nóng nảy.

Y nhìn chằm chằm bụng nhỏ hơi nhô lên của hắn, giống như thật sự khát vọng nơi đó có hài tử của y.

Ánh mắt u oán giống như đang dò hỏi hắn vì sao còn chưa hoài thai.

Ly Luân có chút phân biệt không rõ, đây rốt cuộc là Triệu Viễn Chu hay là Chu Yếm bị lệ khí thao túng, giống như đã sớm khôi phục thần trí, nhưng vì sao phải cùng hắn dây dưa không dứt như vậy...

Dịch thể khó nói giống như là bị chặn lại, lúc động đậy sẽ phát ra âm thanh làm người ta mặt đỏ tim hồng.

Quá thẹn.

Ly Luân cuộn tròn thân thể, vô thức đè xuống bụng nhỏ hơi nhô lên của mình, vọng tưởng muốn thoát khỏi loại cảm giác toan trướng cùng căng mãn này.

Lại đột nhiên bị người ép buộc dừng tay, hắn giương mắt lên, lại đối diện với đôi mắt đỏ tươi của Triệu Viễn Chu, lệ khí màu đỏ giống như ngọn lửa đang bốc cháy, nháy mắt đã tràn ngập toàn bộ sơn động.

"Ngươi làm cái gì?"

Triệu Viễn Chu có chút phẫn nộ, nắm lấy cánh tay hắn.

Ly Luân mím môi, cúi đầu xuống giống như vô cùng không tình nguyện, chậm rì rì trả lời.

"Ta chán ghét loại cảm giác này."

"Ngươi chừng nào thì ra khỏi cơ thể Triệu Viễn Chu."

"Ta chính là hắn, hắn chính là ta."

Triệu Viễn Chu ngậm lấy một sợi tóc đen rũ trên trán hắn, môi dán lên gò má mềm mại.

Răng nanh bén nhọn giống như đang vờn trên da thịt con mồi, lại gặm lại liếm, lại tựa như sự thân mật giữa ái nhân, nhĩ tấn tư ma*.

(*nhĩ tấn tư ma" 耳鬢廝磨 tai tóc cọ sát nhau (thân mật))

"Nếu ngươi không thích loại cảm giác này, chúng ta lại đổi một cách chơi khác."

Chờ đến lúc biết được cái gọi là đổi một cách "chơi" khác trong miệng Triệu Viễn Chu, Ly Luân thần sắc hoảng sợ, thanh âm nghẹn trong cổ họng cuối cùng không nhịn được mà chửi ầm lêm.

"Chu Yếm ngươi đúng là kẻ điên!"

Nhìn trước mắt nhiều thêm một người, là một Chu Yếm khác, Chu Yếm thời kỳ thiếu niên.

"Ngươi sao có thể trói hắn lại như vậy."

Thiếu niên Chu Yếm oán trách nói, lại ngồi xổm xuống, tách ra đôi chân của hắn, thưởng thức cảnh đẹp tinh tế đoan trang trước mắt.

Dùng tay sờ sờ, một mảnh ướt át dính nhớp, "Ngươi bắn vào nhiều như vậy hắn có thể không khó chịu sao?"

"Ngươi giả vờ cái gì?"

Triệu Viễn Chu lạnh lùng cười nhạo một tiếng, "Rõ ràng muốn chơi nhất chính là ngươi, đừng nhìn nữa, nhìn có thể sung sướng sao?"

"Được, nhưng ta muốn phía trước." Thiếu niên Chu Yếm đi lên, giống như sư tử nhe nanh múa vuốt, khẳng định chủ quyền.

"Dựa vào cái gì?"

Triệu Viễn Chu sắc mặt âm trầm nói, "Ngươi chỉ là một cái phân thân của ta, yêu cầu thật đúng là nhiều."

"Ngươi đều sướng nhiều lần như vậy, để ta thử xem không được sao?" Thiếu niên Chu Yếm làm bộ không sao cả mà nhún vai, trong mắt lại hiện lên một tia giảo hoạt, nhìn tiểu hòe yêu ngon miệng trước mắt, mở miệng nói.

"Ngươi không phải muốn làm hắn mang thai sao? Vậy thì phải nhanh lên."

"Phía trước, cùng nhau."

"Nhượng bộ rồi, ta cũng chỉ lui qua bên này."

Hai người liếc nhau, ở trong mắt đối phương nhìn ra một tia muốn phân cao thấp, rồi lại ăn ý đạt thành nhất trí, ngược lại, Ly Luân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn hai người trước mắt dường như kinh sợ vô cùng.

Hai người...... Sao có thể?

Ly Luân đầu óc trống rỗng, theo bản năng mà cầu xin Triệu Viễn Chu có thể buông tha cho hắn.

"Chu Yếm, ngươi đừng như vậy được không, ngươi thu hồi hắn đi, ngươi muốn làm gì ta đều đáp ứng."

Thân thể đều đang run rẩy.

Thiếu niên Chu Yếm không vui, ngón tay đâm vào, mân mê trêu ghẹo một phen, "A Luân, sao ngươi có thể bất công như thế, cũng không phải ăn không vào hết, còn chưa thử xem, làm sao biết được ngươi thích cái nào hơn?"

"Được rồi." Triệu Viễn Chu lạnh giọng ngắt lời, "Đem hắn bế đến đây đi."

Nam nhân trong loại chuyện này, đều thích so đo xem ai lợi hại hơn, ác liệt cạnh tranh, khiến người trong lòng ngực chịu tra tấn thống khổ.

Thực năng, thực trướng, quá nhiều...

Ly Luân cảm thấy thân thể mình như bị phân thành nhiều mảnh, chỉ chừa lại cảm giác ở chỗ kia bị phóng đại lên vô hạn.

Mơ màng hồ đồ, ý thức đều tan rã, toàn thân đều lộ ra một mạt hồng nhạt.

Giống như một quả anh đào chín rục, chờ người đến ăn.

Hai mắt đều mất đi tiêu cự.

Miệng hơi hé ra, nước dãi dọc theo hàm dưới chảy xuống, kéo thành một sợi chỉ bạc.

Hé ra một đoạn lưỡi nhỏ đỏ bừng, lại bị hai người tranh nhau nuốt vào trong miệng.

Thật giống như món đồ chơi xinh đẹp của bọn họ, bị tùy ý đùa nghịch ra đủ loại tư thế.

Một trước một sau đều là đao nóng như được hun qua lửa, giãy giụa thế nào cũng không thể chạy thoát, cả người đều nóng bỏng, bị đâm thúc đến sóng triều đỉnh núi, phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi lại kịch liệt.

Tiểu hòe yêu không ngừng rùng mình, bị đâm đến hỏng mất, trên người vậy mà nở ra một ít hoa nhỏ, hòe hoa non mềm trắng tinh bị kịch liệt chấn động mà rớt xuống, rơi rụng trên mặt đất toàn cánh hoa.

Hai người còn ép hỏi hắn hích cái nào hơn.

Nhưng bất kể trả lời thế nào, chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn trêu đùa hắn của bọn họ, chậm rãi tra tấn hắn.

Mây mưa qua đi, trên người miễn cưỡng được đắp lên một kiện y phục, hương vị tình dục có chút nồng đậm, sắc mặt hắn ửng hồng, ngủ cũng không an ổn.

Triệu Viễn Chu nhìn thân thể Ly Luân rúc vào trong thảm lông mềm mại, chỉ lộ ra một nửa gương mặt hồng nhuận.

Khóe mắt ửng hồng ướt át, giống như con mèo nhỏ được cho ăn uống no nê, toát ra một chút tư thái lười biếng thoả mãn.

Còn giống như yêu thích không muốn buông tay, gắt gao ôm lấy cái đuôi lông xù xù của thiếu niên Chu Yếm.

Không cần nghĩ cũng biết, ở dưới kiện y phục, cái đuôi nhòn nhọn không biết trêu đùa ở nơi nào, chọc ghẹo đến người kia đang say giấc cũng nhẹ nhàng thở dốc.

Triệu Viễn Chu nhìn một màn này, đố kị trong lòng càng thêm mãnh liệt, đau đớn tràn ngập toàn bộ lồng ngực, y nhìn chằm chằm thiếu niên Chu Yếm, ánh mắt thập phần hung ác.

"Ngươi thật sự xem mình thành con khỉ?"

Không nghĩ tới người nọ cũng không chút nào sợ hãi, đáy mắt tràn ra một tia sát ý, trên gương mặt là điệu bộ khiêu khích.

"Nhưng hắn thích a."

"Ngươi là ta, ta cũng là ngươi, ngươi giết ta cũng vô dụng."

Triệu Viễn Chu hừ lạnh một tiếng, "Vậy nên lăn đến từ nơi nào, liền lăn về nơi đó."

Thiếu niên Chu Yếm sắc mặt tối tăm, giống như không cam lòng, dưới cái nhìn đăm đăm của y chậm rãi tiêu tán.

Triệu Viễn Chu nhẹ nhàng vuốt đầu tóc của Ly Luân, vân vê sợi tóc hỗn độn, cúi xuống hôn lên cánh môi hắn, lại biến ra một cái đuôi lông xù xù, dò xét đi vào, quấn trên eo hắn.

Trước kia Ly Luân luôn thích lông xù xù, thường xuyên ôm cái đuôi mà y biến ra, ngoan ngoãn ngủ say.

Nhìn bộ dáng đáng yêu lúc ngủ say của hắn, lại nhịn không được chọc chọc lên gò má mềm mại, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Muốn cái đuôi của ta thôi thì tốt rồi, đừng muốn của y."

Lại qua mấy ngày, Triệu Viễn Chu tìm ra biện pháp mới để lăn lộn hắn.

Y dùng miếng vải đen che khuất đôi mắt hắn, tay chân đều bị trói chặt, đặt ở trên đệm mềm, buộc hắn đem chân hơi hơi mở ra.

Hắn cho rằng y lại muốn đâm vào, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Da thịt mềm mại như bị mũi nhọn của ngòi bút nhẹ nhàng xẹt qua, có chút lạnh, theo từng nét bút rơi xuống, giống như là đang viết chữ gì đó.

Ly Luân không kịp nghĩ là chữ gì, chất lỏng vốn lạnh băng xẹt qua chợt trở nên nóng bỏng, như là muốn thiêu đốt da thịt hắn.

Một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, tựa như dã thú không ngừng gặm cắn da thịt mềm mại.

Ly Luân nức nở, nét bút hạ xuống càng mau, Triệu Viễn Chu nhanh chóng viết xong, ôm lấy hắn vỗ nhẹ, dịu dàng dỗ dành.

Bị lăn lộn một hồi lâu, Ly Luân dựa vào trong lồng ngực ấm áp, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hắn ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại đã không biết qua bao nhiêu thời gian.

Triệu Viễn Chu không còn, trên người được thay một kiện y phục màu trắng, cả người đều nhẹ nhàng thoải mái.

Nhìn thế nào cũng thấy giống như đúc kiện y phục mà ngày xưa hai người mặc lúc đến nhân gian, chẳng qua...... đã qua lâu lắm rồi.

Ly Luân đột nhiên nhớ tới chữ mà Triệu Viễn Chu viết trên người hắn, lại run rẩy cởi bỏ quần áo.

Đoạn da thịt phía trên xương sườn tựa như có cảm ứng, đột nhiên đau đớn cùng nóng rực, lại chậm rãi hiện ra hai chữ màu huyết sắc.

Chu Yếm.

Y đem tên của mình khắc lên, giống như đóng dấu, đánh dấu hắn là vật sở hữu của y.

Ly Luân run rẩy, muốn hủy diệt ấn ký huyết sắc kia, nó chẳng khác gì Triệu Viễn Chu đang nhắc nhở hắn, nhắc hắn phải nhớ thật kỹ khuất nhục mấy ngày này hắn đã chịu dưới thân y.

Nhưng bất kể làm cách gì đều không xóa mờ được, vết máu đỏ tươi dừng ở trên đó khiến nó càng thêm chói mắt.

"...... Chu Yếm ngươi là tên khốn nạn!"

Ly Luân tức giận đến cả người phát run, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

Dính máu của Chu Yếm, giống như chịu nguyền rủa, khiến hắn đời đời kiếp kiếp không thể thoát khỏi y.

Qua hơn mười ngày, Triệu Viễn Chu mới trở về Tập Yêu Ty, ngày đó y mất khống chế mang Ly Luân đi, không ai biết phía sau phát sinh sự tình gì.

Trác Dực Thần ngửi được một mùi hòe hoa thanh khiết, thầm nghĩ.

Chắc không phải đã giết Ly Luân rồi chứ?

Nhưng nhìn vẻ mặt xuân phong đắc ý của Triệu Viễn Chu, hắn cũng lười đến dò hỏi.

Không nghĩ tới mấy ngày sau, Ly Luân lại tự mình tìm đến cửa lớn của Tập Yêu Ty.

"Triệu Viễn Chu!"

Hắn đứng ở trên tường, y phục màu nguyệt bạch trên người làm gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng nhu hòa đi nhiều, nhưng Ly Luân giống như ăn phải thuốc nổ, nào còn thấy được sự khinh thường cùng tự phụ cao ngạo lúc trước.

Tựa như trước mắt chính là một con mèo nhỏ bị khi dễ mà xù lông, vác vẻ mặt xám xịt chạy đến đây, nhe nanh giương vuốt ý đồ muốn trả thù.

"Triệu Viễn Chu! Ngươi lăn ra đây cho ta!!"

Hắn gào rống, bộ dáng tức giận đến muốn chết, hận không thể đem Triệu Viễn Chu rút gân rút cốt, nghiền xương thành tro.

Ly Luân vừa dứt lời, đã thấy Triệu Viễn Chu cầm dù xuất hiện trên hành lang, chân dẫm lên gạch đen ướt nước mưa, thong thả ung dung đi đến trước mặt mọi người, y phục màu đỏ sậm bị gió thổi phất phơ.

Nhìn người trước mắt, Ly Luân lại lâm vào một trận hoảng hốt.

Đột nhiên có chút phản ứng không kịp, người cưỡng bức hắn, miệng đầy lời nói thô tục đến tột cùng là ai.

Nhưng hắn mặc kệ.

Ly Luân hắn hôm nay nhất định phải băm cái mệnh căn tử* của tên khốn này!

(*cái ấy ấy á :)))

"Triệu Viễn Chu, ngươi đã làm gì?" Văn Tiêu nhìn qua nhìn lại, đánh giá hai người, tò mò hỏi.

Ly Luân lần này thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái bọn họ, trực tiếp hướng sát khí về phía Triệu Viễn Chu.

"Ta còn có thể làm cái gì?" Nên làm, không nên làm đều đã làm hết rồi.

Triệu Viễn Chu chửi thầm trong bụng.

Y không nghĩ tới Ly Luân sẽ trực tiếp xông đến đây, tư thế kia giống như sống chết gì cũng phải chém chết y.

Để y nghĩ nghĩ một chút, làm sao để trấn an con mèo nhỏ đang xù lông này.

Còn chưa đợi Triệu Viễn Chu kịp nghĩ ra phương thức ứng phó, đã thấy Ly Luân đang vận chuyển yêu lực chợt bị ngưng trệ, trực tiếp rơi từ trên tường xuống.

Triệu Viễn Chu phi thân qua, tiếp được thân thể đang rơi xuống, lúc này mới phát hiện ra sắc mặt Ly Luân đã trắng bệch, yêu lực toàn thân đều không ngừng hội tụ xuống bụng nhỏ phía dưới.

Nhưng Ly Luân còn chưa chịu từ bỏ ý định, bắt lấy ống tay áo y, hung tợn nhìn chằm chằm y mà mắng.

"Triệu Viễn Chu, ta và ngươi không đội trời chung!"

Triệu Viễn Chu vội vàng đem người đè lại, kêu Bạch Cửu lại đây xem thử tiểu hoè yêu đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.

Bạch Cửu tiến lên bắt mạch cho Ly Luân, lại yên lặng rụt tay về.

"Không biết có nên nói hay không, hắn giống như đang mang thai."

"Vậy thì tốt rồi."

"Này......"

"A, hắn mang thai con của ta."

Hoàn toàn văn.

Lưu fic này lâu rồi mà giờ mới dám dịch, hôm nay vô acc lofter của tác giả nghía thử thấy fic hình như bị báo cáo bay màu rồi, há há há vừa thương vừa buồn cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com