Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 3: Why can't I ever just eat lunch in peace?

Sau cuộc phỏng vấn một tuần trước đó, các sinh viên của Nevermore bắt đầu giữ khoảng cách với nhóm bạn kỳ quặc thậm chí còn hơn bình thường. Trước kia họ vẫy tay chào và mỉm cười như thể đang gặp người hùng của mình lần đầu tiên; bây giờ họ đã bỏ chạy ngay khi phát hiện ra bất kỳ ai trong số họ. Ngoại lệ duy nhất là Bianca, Divina và Kent, những người đã được yêu thích trước mọi thứ. Đối với Yoko, đó là sự ăn chia 50/50, nhiều người vẫn sợ hãi trước tuyên bố của cô về việc ăn thịt những người nhìn mông Divina.

Mọi người ở Nevermore tập trung tại Quad trong bữa trưa, khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi sau những lớp học tê liệt đầu óc sẽ mang lại cho bạn ý chí vượt qua phần còn lại của ngày. Cả nhóm ngoài Wednesday ngồi quây quần quanh chiếc bàn đã chọn của họ, một thỏa thuận bất thành văn giữa tất cả các sinh viên rằng không ai khác ngồi đó vì sợ bị giết bởi Wednesday.

Cô gái goth trong câu hỏi ra khỏi hành lang và đi về phía bàn. Ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Enid khi cả nhóm nhìn cô ấy. Cô lần lượt nhìn từng người trong số họ để chào hỏi.

Đầu tiên là Xavier, "Fuck you."

Sau đó, Bianca, "Fuck you."

Nói với Ajax, "Bro nghiện."

Đối với Eugene bên cạnh nói: "Xin chào."

Wednesday phớt lờ Kent. Một cái gật đầu với Divina bên cạnh Yoko.

Gửi Yoko, "Fuck you."

Và cuối cùng với Enid, "Fuck me."

Câu nói cuối cùng khiến Yoko suýt phun cả mồm đầy máu ra bàn.

"Ồ, đó chắc chắn là một lời chào, Addams." Bianca đảo mắt nói và quay lại với món ăn của mình. "Có vẻ như cậu thích chúng tôi." Cô biết rằng ở đâu đó sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu,sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâusâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâusâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu, sâu xuống trong bóng tối chết chóc lạnh lẽo của goth, trong khoảng trống vô tận của một đại dương không đáy, cô ấy thích họ (cố chấp:)))). Ít nhất một chút hoặc cô ấy sẽ không ngồi ăn trưa với họ hàng ngày. Trừ khi vì Enid, trái tim của Wednesday sẽ tăng ba kích thước trong một nhịp thở.

Yoko xen vào khi cô ấy hoàn thành việc thu mình lại và lấy mu bàn tay lau một chút máu ở miệng, "Làm sao Ajax lại có 'Bro'? Và Eugene 'Xin chào'?"

Cô gái goth nhìn Yoko với vẻ mặt nghiêm túc đặc trưng của cô ấy, "Bởi vì tôi đã cướp một cửa hàng với Ajax khi đang cao hứng, cậu ấy được tôi tôn trọng... điều này vẫn khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Và Eugene khiến tôi nhớ đến em trai mình." Eugene vui và mỉm cười với Wednesday nhưng không nói gì. Sau đó, cô ấy quay sang Enid, "Tôi không nghĩ mẹ cậu chấp nhận tôi."

Cô gái tóc vàng nhún vai, "Đừng lo lắng về điều đó. Bà ấy cũng không tán thành tớ." Họ thu hút một loạt những cái nhăn mặt trong nhóm, Xavier gật đầu đồng ý với cảm giác tương tự về cha mình. Ah vấn đề về bố mẹ, gắn kết mọi người lại với nhau ngay từ đầu.

Wednesday ậm ừ khi cô ấy trầm ngâm suy nghĩ, sau đó rút một con dao găm từ trong túi ra, "Vậy... tôi sẽ đâm bà ấy một nhát là xong."

"Wednesday, tớ đã nói gì về việc đâm người?" Enid đưa tay ra hiệu về con dao, "Chúng ta đã nói qua chuyện này rồi."

Wednesday cau mày miễn cưỡng đưa con dao qua, "Được thôi."

Nhìn đi chỗ khác khi Enid nói, "Và?"

Goth càu nhàu nhưng thở dài, "Tôi xin lỗi..." Tiếng cười khúc khích từ nhóm bạn trước Wednesday tiếp tục, "...rằng tôi sẽ không thể hoàn thành công việc một cách nhanh chóng và mãi mãi. Thay vào đó, lần sau khi tôi thấy mẹ cậu, ta sẽ xé toạc cổ họng bà ta và biến xương bánh chè của bà ta thành sức mạnh. Không cần dao."

Cô gái tóc vàng thở dài thườn thượt để trán gục xuống bàn, mọi người mong cô ấy ngồi dậy và tiếp tục cuộc trò chuyện ban nãy, trước khi Wednesday xuất hiện, nhưng cô ấy không giữ nguyên như vậy.

Cuối cùng Yoko quyết định xem có chuyện gì, "Enid? Cậu đang làm gì vậy?"

"Tớ đang thực hành."

Wednesday nhìn bạn gái, nhướng mày hỏi: "Vì cái gì?"

"Tương lai của tớ là một kẻ vô gia cư, thất nghiệp." Một dấu hiệu sâu sắc khác đến từ người sói, "Tớ không kỳ lạ ... tớ có kỳ lạ không?"

"Không." Wednesday nói, "Và điều đó đến từ tôi." Cô ấy vỗ lưng cô gái tóc vàng, "Hơn nữa, tôi đã nói với cậu rồi. Cậu sẽ không phải làm việc một ngày nào trong đời. Cậu đang kết hôn vì tiền, cậu có thể có cả một phòng dành riêng cho thú nhồi bông nếu cậu muốn."

Điều này khiến con sói vui mừng khi nhìn vào Wednesday với đôi mắt sáng ngời, "Thật sao? Ôi trời! Vâng!" Cô ấy ôm Wednesday cười toe toét, hôn lên mặt cô ấy. Wednesday cau mày nhưng không nói gì.

"Tôi tưởng cậu ghét bị đụng vào." Yoko hỏi khi thấy Enid thực tế treo mình vào Wednesday.

"Tôi ghét bị chạm vào. Lần cuối cùng ai đó chạm vào tôi là 8 năm trước. Trong một trận chiến tay đôi." Wednesday cung cấp một chút thông tin nhỏ này càng khiến bạn bè của cô ấy đặt câu hỏi chính xác về tuổi thơ của cô ấy.

Ma cà rồng nhếch mép chỉ đồ uống của mình vào con chó con "Enid đang ôm cậu theo đúng nghĩa đen."

"Cái này không có ý nghĩa gì!" Goth lườm lại ma cà rồng.

"Cậu biết điều này đưa tôi đến một câu hỏi mà tôi đã định hỏi. Điều gì khiến cậu muốn hẹn hò với Enid? Điều gì ở cậu ấy khiến cậu nhìn cậu ấy và thốt lên, yup đây là cô gái ngốc mà tôi muốn hẹn hò?" Yoko hỏi khi nhìn từ người sói tóc vàng sang con quạ tóc đen.

"Đơn giản. Tôi muốn một cô bạn gái cứng rắn, lạnh lùng và dè dặt như tôi."

Enid cau mày, "Nhưng tớ ngủ với thú nhồi bông và khóc khi nghĩ đến cảnh những chú chim cánh cụt muốn bay nhưng không thể." Như để chứng minh cho câu nói đó, đôi mắt của cô gái bắt đầu ngấn nước khi ôm Wednesday chặt hơn.

"Ừ, tôi biết," Wednesday trả lời, "Đó là lý do tại sao tôi hạ thấp tiêu chuẩn của mình xuống tận gốc rễ." (dễ thương)

"Cậu khá dễ thương khi cậu tử tế, Willa." Enid cười khúc khích áp má vào đầu Wednesday. Yoko bịt miệng, khiến Divina phải cau mày huých khuỷu tay vào cô. Yoko với vẻ bối rối lẩm bẩm, Điều đó thật tuyệt ????

"Tôi sẽ ra sao khi tôi không tốt?" Wednesday yêu cầu dùng ngón tay chọc vào bụng cô gái tóc vàng để cố gắng khiến cô ấy buông ra.

"Siêu nóng tính."

"Cậu nói như vợ tôi vậy."

"Tớ là vợ của cậu." Enid cười khúc khích và quẹt một miếng rau diếp từ đĩa của Bianca khiến siren lườm và sau đó tiếp tục giữ miếng rau trên đầu Wednesday, "Ồ, nhìn kìa. Tớ đoán chúng ta phải hôn ngay bây giờ."

Vẻ mặt của Wednesday chỉ có thể được mô tả là, tại sao cuộc sống của tôi lại như thế này, "Enid, đó là rau diếp."

Enid chậc lưỡi ném phần lưng màu xanh lá cây vào đĩa của Bianca, người đang lườm cô ấy và di chuyển đĩa của mình xa khỏi người tóc vàng, "Chết tiệt."

"Đó không phải là không, Sinclair." Wednesday túm lấy cổ áo Enid, kéo cô ấy lại gần để hôn thật sâu, khiến Yoko huýt sáo.

"Lấy nó đi Addams!"

Một sự im lặng hơi khó xử bao trùm cả nhóm khi người sói và quạ bắt đầu hôn, nhận được một số cái nhìn chằm chằm kéo dài từ những người khác trong nhóm. Xavier, Ajax, Eugene và Kent đều xin phép có việc một lúc để đi làm việc riêng trước khi trở lại lớp học.

Wednesday là người đầu tiên phá vỡ nụ hôn, "Tôi đến đây để hỏi một câu, đủ phiền nhiễu. Cara mia. Bảng sát nhân của tôi đâu?"

"Gì?"

"Bảng-sát-nhân-của-tôi-ở-đâu?"

Yoko và Divina nhìn nhau như thể đang xem một tập hấp dẫn của một chương trình truyền hình. Bất cứ lúc nào Wednesday và Enid có một cuộc trò chuyện, nó luôn dẫn đến một số kết quả kỳ lạ nhất mà họ từng thấy.

"Tớ, uh, cất nó đi." Cô gái tóc vàng trả lời với một nụ cười yếu ớt.

"Ở đâu?"

"Tại sao cậu cần phải biết?"

"Tôi cần nó."

"Uh-uh! Cậu đừng nghĩ đến việc chạy đi làm một số công việc điều tra. Chúng ta đã lên kế hoạch cho cuộc hẹn này trong hai tuần!"

"Nhưng bí ẩn! Chúng ta có thể gặp nguy hiểm!"

"Buổi tối ngày mai của tớ gặp nguy hiểm!"

"Nói cho tôi biết bảng của tôi ở đâu, Sinclair! Chúng ta đang nói về điều có thể là bí ẩn lớn nhất từ ​​trước đến nay! Càng điều tra càng có ích! Hãy nghĩ về điều đó!"

"Tốt hơn? Tớ là vợ của cậu! Tớ là điều tuyệt vời nhất mà cậu từng có!" Enid cuối cùng tuyên bố, rời khỏi Wednesday để khoanh tay, nhìn về một điểm nào đó ở phía xa. Chính xác những gì không ai chắc chắn.

Wednesday cũng làm như vậy khi di chuyển đến mép băng ghế phụ.

Trong lúc đó, Yoko và Divina nhìn giữa hai người khi mỗi người lần lượt nói chuyện. Ma cà rồng ghé sát vào vị hôn thê của mình để thì thầm, " Chuyện này thú vị hơn TV. Họ nên tranh luận như thế này thường xuyên hơn." Siren gật đầu đồng ý, "Em nghĩ Kent và em đã có những màn đấu khẩu thú vị... Nhưng em nghĩ Enid đã lấy phần chiến thắng với sự trở lại đó. 'Điều tuyệt vời nhất' mà bạn sẽ nhận được'. Em sẽ phải ghi nhớ điều đó."

Enid là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng chứ không phải Wednesday nổi giận, hay bất kỳ ai ở bên cạnh cô ấy trong một thời gian dài, "Được rồi, xem nào. Cả hai hãy nói 'Tôi xin lỗi' khi đếm đến ba." Wednesday liếc nhìn cô ấy qua khóe mắt nhưng không nói gì. Coi đó là một dấu hiệu tốt, Enid mỉm cười, "Một... Hai... Ba!"

Cả hai cô gái đều không nói bất cứ điều gì dẫn đến một vài khoảnh khắc giao tiếp bằng mắt kéo dài. Người sói cuối cùng cau mày lẩm bẩm, "Thấy chưa, hiện tại tớ chỉ là thất vọng về hai chúng ta..."

Yoko rên rỉ ném một miếng salad của Divina vào Enid, "Chúa ơi, đó là cuộc chiến và cách giải quyết nhanh nhất mà tôi từng thấy. Hai người thật là đơn giản! Gay! Gay! Đồng tính luyến ái! Gay! Chúa ơi, đừng gây rắc rối nếu cậu không thể xử lý chúng!"

Enid tiến lại gần Wednesday và ôm thật chặt goth, "Tớ không thích gây chuyện."

"Cậu không thích gây rắc rối?" Wednesday gạt miếng salad ra khỏi vai Enid, "Enid, hãy thành thật với tôi, cậu có ghét Xavier không?"

Cô gái tóc vàng nhìn vào Wednesday với sự bối rối về chủ đề không liên quan gì đến những gì vừa xảy ra. "Không..?"

Sau đó, một tiếng ngân nga đơn giản phát ra từ Wednesday, "Hãy nhắc tôi rằng đừng bao giờ yêu cầu cậu nói dối."

"Được rồi được rồi! Tớ có chút không thích cậu ta."

"Tốt. Bây giờ tôi sẽ ghét cậu ta nhiều hơn."

Một cái nhìn kinh hoàng thoáng qua khuôn mặt của Enid," Cái gì! Tại sao?"

Wednesday nhìn Enid, đưa tay lên miết những ngón tay lên quai hàm của cô gái một cách âu yếm, "Bởi vì cậu quá tốt để tự mình thực hiện sự căm ghét và tức giận của mình. Nhưng, may mắn cho cậu, ghê tởm là sở thích của tôi. Và là một trong những điều mà tôi xuất sắc." (dỗ vk nghệ vl)

"Willa, điều đó thực sự không cần thiết, tớ-" Cô ấy nói khi giơ tay lên cố gắng đầu hàng để ngăn quả bóng giận dữ nhỏ bé là Wednesday làm theo lời tuyên bố của mình. Điều này không thành công khi Wednesday phát hiện ra Xavier ở quad.

"Ồ nhìn này. Cậu ta đây rồi." Con quạ lấy một quả nho từ đĩa của Bianca. Bianca rên rỉ cầm lấy đĩa của mình và trượt sang đầu kia của bàn, ném một cái lườm đầy ấn tượng vào Wednesday mà không ai chú ý trừ Divina. Wednesday kéo cánh tay của cô ấy lại trong giây lát để nhắm trước khi ném quả nho vào đầu Xavier, "Tôi tới vì thằng khốn cậu đấy! Lần sau sẽ không phải là trái cây đâu!"

Xavier bối rối nhìn 4 cô gái ngồi cùng bàn và hét lên, "Lần này tôi đã làm cái quái gì thế này!?"

"Willa, không!"

"Tại sao?" Bianca không hỏi ai khi cô ấy đứng dậy thu dọn đồ đạc của mình và bỏ đi khi chuông reo báo hiệu giờ ăn trưa đã kết thúc và sự trở lại của nỗi đau khổ không bao giờ kết thúc đó là lớp học. "Không bao giờ có một khoảnh khắc yên tĩnh với bất kỳ ai trong số mấy người. Tại sao tôi không thể ăn trưa trong hòa bình?"

---

Phần còn lại của ngày học trôi qua với những vấn đề ít ai biết, cho đến khi Yoko, Divina, Bianca và Enid đều đến ký túc xá của Enid và Wednesday để chơi. Khi họ đang đi qua hành lang, một nhóm trẻ em chạy ngang qua. Một cậu bé có vết cắt trên má, tóc của cậu bé khác bốc khói như thể bị đốt cháy. Sau đó, Weems đi ngang qua với cánh tay đang tóm lấy Wednesday, dẫn cô gái đến văn phòng.

"Cậu đã làm điều đó?" Enid gọi khi nhìn vào goth nhỏ đang lườm nguýt.

Wednesday cau mày nhìn lại qua vai, "Đừng ngớ ngẫn. Có chuyện gì đó không ổn, và cậu đổ lỗi cho tôi? Sau ngần ấy thời gian... lòng tin đâu rồi, Sinclair?"

Enid dừng bước để nhìn cô gái nhỏ hơn đang bị dẫn đi, vẻ mặt cô ấy chỉ đơn giản nói rằng, Hãy cân nhắc kỹ những lời tiếp theo của cậu.

Một nụ cười tự hào thay thế cho cái nhíu mày của Wednesday khi cô ấy được dẫn đi vòng quanh góc về phía cầu thang đến văn phòng của Weems, "Ừ, tôi đã làm."

Cô gái tóc vàng lắc đầu khi 4 cô gái tiếp tục đi vào ký túc xá, "Tớ biết mà."

Yoko trông như sẵn sàng bóp cổ cô gái người sói, "Tớ biết mà? Manh mối đầu tiên của cậu là gì? Mọi người chạy trốn khỏi cậu ấy? Hay hiệu trưởng dẫn cậu ấy đến văn phòng?"

Enid nhìn Yoko với một nụ cười, "Bởi vì cậu ấy bảo tớ ngớ ngẩn." Sau đó, cô ấy quay đi và cười khúc khích.

"Tôi thề... Một ngày nào đó, tôi sẽ đập cái đầu ngu ngốc nhỏ xinh của cậu ấy."

Divina và Bianca đều vỗ vai ma cà rồng, "Đó là những gì cậu nhận được khi có một người bạn thân như Enid. Cậu sẽ bị mắc kẹt với cậu ấy mãi mãi." Người phụ nữ xác sống thở dài trước khi họ tiếp tục đuổi theo Enid đang đi.

---

Cuối buổi tối hôm đó, bốn cô gái tập trung trong phòng ký túc xá, Wednesday đã trở về từ lâu và đang ngồi ở bàn đọc sách, trong khi bốn người còn lại đang nói chuyện trên giường của Enid.

"Vì vậy, Enid, tôi đã hỏi Wednesday sớm hơn. Nhưng Wednesday hét lên 'Cậu ấy là mẫu người của tôi' là sao?"

"Câu hỏi dễ." Enid mỉm cười, nhìn qua Wednesday khi vẻ mơ màng hiện trên khuôn mặt cô ấy, "Lúc đó cậu ấy đang đọc sách. Và tớ đang cố tỏ tình. Vì vậy, tớ đã nói chuyện và cuối cùng đến đoạn tớ nói, 'Bởi vì cậu xinh đẹp. Và cậu thông minh. Và cậu đang phớt lờ tớ. Vì vậy, rõ ràng cậu là mẫu người của tớ. " Và sau đó cô ấy nhìn lên khỏi cuốn sách của mình và nói, " Cậu đang nói gì vậy?". Và cậu ấy thật hoàn hảo."

Yoko xì hơi dựa vào Divina, "Ơn chúa là Wednesday cũng thích cậu ấy. Nếu không thì một gã đáng sợ nào đó sẽ tóm lấy cậu ấy và sau đó cậu ấy sẽ tham gia tập tiếp theo của X files hay gì đó. 'Người sói tóc vàng câm lên xe của người lạ vì anh ta đề nghị cho cô ấy một con chim nhồi bông'. "

Lúc này, Wednesday ngước lên khỏi cuốn sách của mình và nhìn Enid, "Cậu có nói tên tôi không? Cậu đang nói gì vậy?"

Enid nở một nụ cười toe toét khi cô thở dài, "Hoàn hảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com