[Fin] The moon is beautiful, isn't it?
Tình yêu.
Joohyun biết gì về tình yêu? Hầu như không có một chút khái niệm gì, có lẽ với Joohyun là vậy.
Nếu bạn hỏi cô về sự say mê, về việc thích một ai, một chút khao khát và tìm ra cách mơ về một tương lai không thực tế với một người mà cô hầu như không biết, thì bạn có thể nhận câu trả lời như này. Cô đã thích một trong nhân viên barista trong quán cà phê mà cô thường lui tới khi còn là con người, mặc dù hương vị cà phê tại quán đó khá tệ. Cô cũng đã phải lòng một trong những bạn học nổi tiếng có mái tóc đẹp và nụ cười dường như làm sáng cả căn phòng.
Nhưng tình yêu?
Nó cuối cùng là gì?
Nó vô cùng trừu tượng với Joohyun. Nếu cô là con người, cô sẽ sẵn sàng coi trọng tình yêu hơn, coi nó như một thứ gì đó để mơ mộng về, để mất ngủ về đêm. Nhưng để thề thốt sẽ cùng với ai đó mãi mãi? Để cam kết rằng cảm xúc với người đó sẽ không bao giờ thay đổi trong vài trăm năm tới là sự phi lý.
Ít nhất đó là những gì cô từng nói.
Bây giờ những lời như vậy sẽ không thoát ra khỏi miệng cô nữa, kẻo họ cho cô là kẻ đạo đức giả.
Cô vẫn im lặng trong suốt buổi trò chuyện của bạn bè, lặng lẽ mân mê ly thức uống.
Khi bạn bè nhắc đến "tình yêu", hết lần này đến lần khác, cô thấy một đôi mắt nâu với những đuôi mắt hiện ra, thấy đôi môi đầy đặn với nụ cười trên đó, tiếng cười nồng nhiệt đối nghịch với chính cô, cảm thấy cảm giác ma quái của những ngón tay của người đó chạm vào cô nhắc nhở cô về mặt trời, gợi lên sự ấm áp mà nó mang lại cho cô mà suốt những năm nay cô không cảm nhận được.
Joohyun thở dài thất bại trong im lặng - Không thể được, cô đầu hàng.
Có lẽ cô biết nhiều về tình yêu hơn là cô cho phép mình tin tưởng.
---
Joohyun phẫn nộ đóng cửa căn hộ, cơn đau đầu hoành hành và răng nanh vươn ra, cơn cáu gắt bộc phát khi phát hiện chỉ có cô ở nhà, không có cô bạn cùng phòng chào đón cô với những trò đùa trêu chọc và nụ cười tươi như nắng ấm.
Cô ném túi xách xuống sàn, mở tủ lạnh và lấy ra túi máu đầu tiên mà cô nhìn thấy, liếm môi trước khi cắm nanh vào túi nhựa. Chất lỏng quá lạnh so với sở thích của cô, nhưng đôi mắt cô nhắm lại vì thoải mái khi dòng máu chảy qua cuốn họng, làm dịu cơn khát của cô gần như ngay lập tức.
Khi tâm trí cô thanh tỉnh, cô cảm thấy hối hận; cô biết rõ cần phải tiếp máu trước khi rời nhà đến trường, nhưng cô đã nghĩ rằng cô có sẵn một túi máu trong túi xách. Chỉ khi đến nửa đêm, cô mới nhận ra rằng mình đã uống lần cuối cùng vào vài ngày trước, và nó khiến cơ thể cô bắt đầu suy yếu.
Lưng cô đập vào cánh cửa tủ lạnh khi cô trượt xuống sàn, cảm thấy tồi tệ hơn những gì cô cảm thấy trước đây, và cô chỉ có một suy nghĩ thoáng qua về "một cái gì đó không đúng" trước khi mọi thứ trở nên tối đen.
---
Joohyun mở mắt ra với một vệt trắng sáng trước mắt, và trong tích tắc, cô tự hỏi mình đang ở đâu - thiên đường, hay là địa ngục. Nhưng sau đó, đầu cô cảm thấy như sắp vỡ ra một nửa, và cô đoán rằng cô chưa chết. Vẫn chưa.
"Gruughr," cô rên rỉ không dứt khoát, vị kim loại tràn khắp khoang miệng và cảm giác cơ thể lâng lâng, theo bản năng nhích lại gần vật thể ấm áp bên cạnh cô, ôm lấy nó và nhẹ nhàng thở ra.
"Chị" Giọng nói phát ra từ phía trên cô. Đôi môi cô khẽ nhếch lên khi nghe thấy âm thanh, trôi vào giấc ngủ một lần nữa, mơ về những cái ôm ấm cúng và những bài hát ru nhẹ nhàng.
---
Joohyun thức dậy một vài giờ sau đó, cơn sốt của cô đã giảm đáng kể và cảm giác đóng băng trong huyết quản gần như không thể chịu đựng được. Hơi ấm bên cô đã biến mất, ngoại trừ bàn tay vẫn đang cảm nhận được.
Đôi mắt cô mở to, căn phòng bao phủ với ánh sáng dịu nhẹ từ một chiếc đèn phía cuối bàn, khiến cô thở phào nhẹ nhõm vì không phải trải qua ánh sáng chói lóa đau đớn từ mặt trời. Cô nhìn lên và bắt gặp đôi mắt nâu nhìn xuống đầy ấm áp.
"Chị" Seungwan thì thầm, gần như sợ hãi.
"Chào em", Joohyun co rúm lại, ngạc nhiên một chút khi Seungwan sà xuống và ôm cô nhẹ nhàng, như thể cô có thể bị vỡ. Mùi hương của em bao trùm Joohyun, và Seungwan chưa bao giờ thơm đến thế, rất thoải mái, đối với Joohyun, ít nhất cho đến bây giờ.
Cảm giác như nhà.
Ý nghĩ đó làm Joohyun sợ hãi và cô bắt đầu chống lại điều đó, nhưng Seungwan khẽ rúc vào cổ cô, rên rỉ, vòng tay ôm lấy cô hết sức có thể, bao trọn cô trong vòng tay. Joohyun thút thít đáp lại, tự trách bản thân và vô cùng xấu hổ, nhưng Seungwan dường như đắm mình trong đó, kéo cô thật chặt trước khi cho cô đủ không gian để họ có thể nhìn nhau.
"Làm ơn đừng làm em sợ như thế nữa," Seungwan thì thầm, nhẹ nhàng vuốt lại vài sợi tóc của khỏi mặt cô. Đôi mắt em ấy đỏ ngầu, trộn lẫn đau đớn, lo lắng và nhẹ nhõm trong đó.
"... Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đã uống gì ...?" Những mảnh ghép trôi nổi trong tâm trí Joohyun, không hoàn toàn ở đúng vị trí của chúng để tạo thành bức tranh lớn hơn.
"Bác sĩ nói rằng máu chị uống đã bị nhiễm bệnh leptospirosis" [1], Seungwan giải thích. "Đó là một trường hợp cấp tính, nhưng các triệu chứng của chị đang trở nên tồi tệ hơn nên họ đã chọn cách truyền máu ra và thay thế nó."
Thông thường, Joohyun sẽ biết rằng có gì đó không ổn với máu khi nếm thử một giọt, nhưng cơn khát hẳn đã làm cảm giác của cô biến mất. Cơn tội lỗi tràn vào tăm trí của cô, vì đã mạo hiểm bản thân, vì đã khiến Seungwan lo lắng.
"Em ... đưa chị đến đây? ... Đây là đâu?"
"Chị đang ở phòng y tế trong trường đại học của chị. Em vào nhà và nhìn thấy chị trong phòng như... như vậy". Seungwan rùng mình nhớ lại và Joohyun cảm thấy hơi nhói trong tim, "... em không biết nơi nào khác để đi, nên em đưa chị đến khuôn viên trường của chị".
Seungwan đã phải mang cô đến đây, một con sói giữa hàng trăm ma cà rồng, lạc lõng nhưng đầy kiên định. Joohyun yêu em hơn một chút vì điều đó. "Cảm ơn em" Joohyun nhẹ nhàng nói.
Seungwan lắc đầu. "Chỉ ... làm ơn ... đừng làm điều đó một lần nào nữa. Em không... Em đã...". Em tự ngắt lời, nuốt nước bọt, tìm sự can đảm. "Em không thể tưởng tượng ra chị không ở đây, bên em. Em đã hình dung ra chúng ta, năm mươi năm hay một trăm năm kể từ bây giờ. Bạn cùng phòng mãi mãi." Em nở một nụ cười ngập ngừng.
Câu nói của Seungwan mang lại nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Joohyun, và nếu cô không quá yếu lúc này, cô sẽ ôm em vào lòng. "Thật không?" Cô ngại ngùng hỏi.
"Thật, nghe có kỳ quặc không?" Seungwan nhăn mũi, đỏ mặt.
"Không" Joohyun nói, nhanh chóng xen vào, "Điều đó thật tuyệt." Cô lại mỉm cười, mềm mại và đầy hy vọng. "Một điều gì đó để mong chờ."
---
"Mặt trăng thật đẹp phải không?"
Rúc sát vào người Seungwan, má áp vào chiếc áo len màu xanh ấm áp của bạn cùng phòng, Joohyun nhìn lên mặt trăng, hình lưỡi liềm của nó phát sáng giữa những vì sao thưa thớt trên bầu trời. "Vâng, đúng vậy," em đồng ý. Đó không phải là một quang cảnh tồi tệ để tận hưởng cho phần còn lại của đêm vô tận của họ. "Nhưng em có bao giờ ghét nó không? Mặt trăng? Những điều nó làm với em?"
Phải mất một lúc để Seungwan trả lời. "Em không xấu hổ về việc em là gì", cuối cùng em nói. Giọng em nhỏ, nhưng nó sắt như thép, và Joohyun nhận ra rằng cô có thể đã vô tình chạm vào nỗi niềm của em.
"Chị xin lỗi," cô lẩm bẩm, hạ thấp bàn tay và với lấy tay của Seungwan để đan các ngón tay lại với nhau trong lời xin lỗi. "Đó không phải là điều chị ..."
"Em biết," Seungwan nói với cô, đôi mắt dịu lại. Em cắn chặt môi trong suy nghĩ và Joohyun bị mất tập trung trong giây lát, có gì đó khuấy động trong bụng cô khi nhìn thấy. "Nó không như lúc em bị "biến dạng", chị biết không? Em có một gia đình tốt và một bầy đàn tốt." Seungwan mở miệng định nói gì đó nhiều hơn, nhưng cuối cùng chỉ dừng ở đó.
Joohyun huých em, cảm giác như mọi khi, đôi tai Seungwan chuyển sang hồng, và Seungwan dường như rất muốn thay đổi chủ đề.
"Chị có ổn với việc ... chị là gì không?" Thay vào đó, Seungwan hỏi, xoa ngón tay cái vào mu bàn tay một cách lơ đãng.
Ma cà rồng không bao giờ có thể sinh ra là "được", không giống như người sói. Họ phải được biến đổi, tự nguyện hoặc bằng cách khác, và Seungwan biết Joohyun là nạn nhân của vế sau, nhưng em không bao giờ hỏi cô điều gì quá đáng, đại loại như thế này.
Một cuộc đấu tranh trong đầu Joohyun để tìm lời nói thích hợp, cô lấy sức mạnh từ sự ấm áp và gần gũi của Seungwan. "Ban đầu ... thật khó khăn, nhưng chị đã chấp nhận nó. Đó là một thời gian dài trước đây và chị đã có một vài cơ hội để trút giận lên thế giới, lên mọi người, nhưng chị chưa bao giờ làm điều đó, bất cứ điều gì". Cô cảm thấy Seungwan siết nhẹ ngón tay mình, và Joohyun nhắm mắt lại một lúc, cảm thấy thoải mái mà cô chưa bao giờ thực sự cảm thấy, không phải với chính mình, không phải với bất kỳ ai khác, không như lúc này.
"Chị thật tuyệt vời", Seungwan thì thầm, nhẹ đặt môi em lên trán cô, đôi môi như mật ong nóng chảy khi chúng ngập ngừng chạm vào da cô.
Đó là một nụ hôn của sự an ủi, dịu dàng và trìu mến, nhưng nó khiến bên trong của Joohyun như có lửa và đôi tay cô run lên để chế ngự trong ham muốn của cô.
"Lạnh?" Seungwan hẳn đã cảm thấy cô rùng mình, đôi môi tiếc nuối rời đi khi cô quay mặt chỗ khác. Nhưng Joohyun không thể trốn đi đâu. Mắt họ khóa vào nhau. Và có lẽ Seungwan đã thấy đồng tử trong đôi mắt nâu ánh kim của cô nở to ra [2], răng cô đau nhức và máu dồn lên tai. "Oh" Seungwan thở ra, và đột nhiên đôi mắt em ấy nhìn thẳng vào mắt cô và em thở ra với hơi khói và Joohyun không biết tay ai đang siết chặt hơn.
"Seungwan ..." cô nói. Và đó là tất cả những gì cô có thể nói, bởi vì Seungwan đang kéo cô lại gần, và rồi em hôn cô như không có ngày mai.
Cái lạnh của đôi môi của Joohyun bị đốt cháy bởi đôi môi mềm mại của Seungwan, họ kéo và cắn và liếm với rất nhiều đam mê trong mỗi lần chạm, rút ra một tiếng rít sâu từ trong cổ họng cô.
Seungwan cười khúc khích, hơi thở phập phồng trong miệng của Joohyun, và Joohyun trả đũa bằng cách kéo em vào lòng, mọi bộ phận chạm vào nhau từ đầu đến chân, và giờ đến lượt Seungwan rên rỉ, âm thanh kết thúc trong cổ họng của Joohyun khi cô hôn em thật sâu.
Cả hai chỉ bị buộc phải ly khai khi một vài cặp người sói huýt sáo, bởi vô tình chứng kiến cảnh tượng cuồng nhiệt của cặp đôi hết sức kỳ lạ, người sói và ma cà rồng, và cuối cùng họ nhớ rằng họ đang ở trong một không gian rất công cộng, mặc dù là giữa đêm . Đặc biệt là vì giữa đêm.
Họ quay trở lại căn hộ của mình, giả vờ rằng tốc độ của họ không tăng gấp đôi và phớt lờ làm thế nào mà đồng tử của họ không ngừng nở to, tranh cãi về việc ai muốn hôn ai lâu nhất trong suốt chặng đường.
Final.
-----------
[1] Leptospirosis
Là bệnh truyền nhiễm cấp tính, do xoắn khuẩn Leptospira gây ra. Lây truyền chủ yếu qua đờng da, niêm mạc. Đặc điểm lâm sàng là hội chứng nhiễm khuẩn nhiễm độc toàn thân và hội chứng tổn thương gan, thận.
Là bệnh của động vật lan truyền sang người, có ổ bệnh thiên nhiên.
Nguồn: dieutri.vn/bgtruyennhiem/bai-giang-benh-do-leptospira-leptospirosis/
[2] Mắt nâu ánh kim, đồng tử nở ra
Mắt nâu ánh kim
Đồng tử nở/giãn ra
Hai mắt mở to là một tín hiệu tích cực, nó báo hiệu rằng một người đang quan sát thấy điều gì đó khiến họ cảm thấy hạnh phúc.
Hiện tượng đồng tử giãn ra thể hiện các cảm xúc tích cực và mãn nguyện. Một cách dễ hiểu thì ta cũng có thể suy luận ra rằng, những tín hiệu đó đang thể hiện thông điệp: "Tôi thích những gì mình nhìn thấy, và tôi đang nhìn nó nhiều hơn nữa!". Trong nhiều trường hợp, không chỉ đồng tử của họ giãn ra mà lông mày cũng nhướn lên.
Và hơn nữa, khi có ham ́muốn tình dục, mắt cũng sẽ nở to hơn :))
Nguồn: Fb Ngôn ngữ cơ thể: ĐÔI MẮT: ĐỒNG TỬ NỞ RỘNG, CỬ CHỈ NHƯỚN MÀY, MẮT MỞ SÁNG RỰC!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com