Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 5 (part 3)

MOON WITHOUT THE STARS

Chapter V

Part 3

WooHyun dấn sâu hơn nữa, kéo áo người ở dưới lên để lộ hai điểm nhạy cảm, mút mát nó một cách thèm khát. SungGyu nhắm chặt mắt lại, cầu mong mọi thứ chỉ là giấc mơ. Ngay lúc cậu từ bỏ hy vọng thì WooHyun dừng lại.

Nhẹ nhõm. Anh đăng với tay tìm gì đó trong tủ quần áo, cậu theo đó mà hạ tay mình xuống, xoa xoa cổ tay sắp bầm hết cả lên, bàn tay cứng ngắc và cả nơi nhạy cảm đang buốt lên từng hồi. Cậu kéo áo mình xuống lại - may mắn là anh vẫn chưa xé toạc nó ra.

"WooHyun, chúng ta cần nói chuyện." Cậu cố van nài, giọng nhỏ nhẹ nhất có thể, mong kiềm chế lại cơn giận dữ đang bộc phát của anh. Đây không phải WooHyun, cậu chắc chắn là vậy.

Nhưng câu trả lời không bao giờ tới, thay vào đó, một lần nữa cậu lại bị túm chặt tay, lần này còn bị trói vào thanh đầu giường với đoạn dây mà anh mới lấy ra khỏi tủ.

"WooHyun!" SungGyu giật mình, mắt chứa đầy sự sợ hãi. Trói, cậu chưa bao giờ muốn làm điều này, nó làm cho cậu thấy mình như một nô lệ bị vùi dập dưới trướng của WooHyun.

"Chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả." WooHyun cất giọng, không cảm xúc.

Anh xé bỏ lớp áo duy nhất trên người cậu. SungGyu hốt hoảng nhìn xuống thân thể trần truồng của mình.

"Em tốt nhất phải học cách biết mình là tình nhân của ai chứ nhỉ!" WooHyun hầm hừ trong miệng, lướt tay dọc xuống tới hông rồi chả mất thới gian cởi dây thắt lưng của người ở dưới, quăng mạnh vào tường, để lại tiếng leng keng của kim loại.

Chuỗi hành động tiếp theo của anh khiến SungGyu chỉ trực trào nước mắt.

"Unggh..."

Cậu rên to hơn, dù biết là nhục nhã, dù đã cố cắn môi ngăn mình lại, cậu vẫn không thể.

WooHyun cười khẩy, vui vẻ tận hưởng âm thanh êm tai ấy. Không, em ấy không nên cảm thấy thỏa mãn chứ nhỉ. Em ấy ở đây để rút ra bài học. Anh ngưng vuốt ve 'cậu nhỏ' của cậu.

"WooHyun, làm ơn cởi trói cho em đi. Em không chịu nổi nữa."

"Anh nhớ không lầm thì vài giây trước em vẫn đang rên rỉ mà."

"Cổ tay em thật sự đau lắm, WooHyun." SungGyu yếu ớt lên tiếng, động đậy tay mình một chút, tìm keim61 sự thoải mái.

"Nó càng thắt chặt hơn khi em kéo nên nắm im đi." Chỉ với một động tác, anh kéo sạch toàn bộ những gì còn lại trên người cậu.

"Em nói mình ghét chuyện này thế mà nhìn cơ thể em phản ứng mãnh liệt chưa này!" Anh buông lời mỉa mai trước khi hạ người xuống liếm nơi đó.

"Thật gợi tình. Bị trói, trần truồng và còn đang trên giường của anh. Khó cưỡng." WooHyun xoáy lưỡi rồi mút mát mạnh hơn nữa khiến lưng SungGyu cong lên trong khoái lạc. Cậu cảm thấy vô vọng với cơ thể của mình, cậu không thể điều khiển được nó khi người mang lại cho cậu những cảm giác này lại là anh. Đúng lúc ấy, anh dừng lại.

SungGyu thấy cổ chân mình bị túm chặt, đẩy ra xa tiết lộ hết nơi tư mật của cậu. Lại một lần nữa cái lưỡi đầy hư hỏng của anh chơi đùa với cậu.

"Thích lắm hả đồ điếm! MyungSoo cũng làm thế này với em?"

Và rồi hiện thực lại ấp xuống. 'Đồ điếm', đó là những gì cậu đang và sẽ là trong mắt anh, việc đó chỉ nghĩ oti71 thôi cũng khiến cuậ đau đớn không thôi, khiến cậu thậm chí còn không thở nổi. WooHyun đứng lên , cúi nhìn thân thể cậu.

"Chống tay xuống!" Anh ra lệnh, nhưng cậu chỉ biết cuộn mình lại. Cậu sẽ không khóc, cậu buộc phải làm vậy.

"Anh bảo chống tay xuống!" WooHyun lặp lại. SungGyu vẫn giữ nguyên tư thế đó, cậu nghe tiếng anh tặc lưỡi một cái rồi lại cúi xuống, nắm chặt hai chân và lật người cậu lại. Sợi dây càng siết chặt hơn khiến cậu cố dưa tay lên nới lỏng nó một tí. Anh mạnh bạo năng hông cậu lên khiến cậu phải dang rộng hai chân mới chống đỡ mình khỏi ngã. Cậu run lên từng hồi, không phải vì cảm giác thỏa mãn mà cậu vẫn thường thấy, mà bởi vì nỗi đau quá sức này – cả thể xác lẫn tinh thần. Cậu khóc, thất bại trong việc níu giữ chút ít tự trọng lại cho mình. WooHyun – người đang mải mê để lại ấn ký trên làn da nhạy cảm của cậu – hẳn là không thấy nó.

"Em thật đẹp. Tối nay anh sẽ khiến em hiểu rõ ai là chủ ở đây."

SungGyu nấc lên một tiếng. Cậu đã thật sự tưởng rằng anh yêu cậu -có lẽ anh không nói ra nhưng anh thật sự có chút tình cảm dành cho cậu. Nhưng bây giờ, mọi hy ovng5 biến mất. Cậu nhận ra mình là gì với anh.

'Đồ điếm'

Cậu là vậy.

Thật ngu ngốc khi cứ mình là người quan trọng hơn thế.

"Ahk..." Cậu lại bật khóc khi cảm nhận cơn đau xé người từ phía sau. Cậu sắp khuỵu xuống rồi nhưng WooHyun giữ chặt lấy hông cậu, ngăn điều đó xảy ra. Anh không bao giờ tiến vào mà không chuẩn bị cậu, không bao giờ làm cậu đau. Một bàn tay nhanh chóng đẩy cậu ập xuống giường, anh mạnh bạo hơn nữa. Thấp kém, hèn hạ, dơ bẩn... Không từ nào đủ sức diễn tả những cảm xúc trong cậu.

Không có cách nào kiềm lại dòng nước mắt. Nỗi đau thể xác, có lẽ cậu sẽ chịu đựng được. Nhưng vết thương trong tâm hồn này sẽ không bao giờ có thể chữa lành.

Đây không phải WooHyun của cậu. Cậu mơ hồ nhớ lại cảnh một WooHyun trẻ con bám chặt vào người cậu, mỉm cười ngọt ngào. Hình ảnh một WooHyun vòng tay qua eo đầy bảo bọc cho cậu. Và cả những ánh mắt lo lắng sợ cậu đau khi anh tiến vào, cả những nụ hôn-

Cậu thật sự đã nghĩ rằng anh chỉ quá bướng bỉnh để thừa nhận những tình cảm của anh cho cậu mà thôi. Cậu đã nhầm.

Nước mắt thấm ướt cả cái gối mà cậu đang úp mặt vào.

"WooHyun..." Không tự chủ mà để trượt cái tên thân quen mà cũng đầy xa lạ đó ra khỏi môi mình.

.

.

.

.

.

"Làm ơn... Em cần WooHyun quay trở về."

TBC...

Mẹ ơi cái chap nó dài ~~~~~

Chào mọi người, thi thố xong cả rồi chứ? Tui mới thi xong, thi lắm kinh!!!! Và tui còn phải thi một đợt nữa nhưng mục đích nó còn quan trọng hơn lần này *nằm trên vũng nước mắt* Tui chỉ ngoi lên để mọi người biết tui vẫn còn tồn tại sau trận huyết chiến hai tuần rồi *hahhah*

Mong mấy sân khấu cưới năm quá! Hôm qua ngồi coi lại sân khấu mấy nắm trước mà mẹ ôi, ĐỈNH!!!!!!!

P.s tui thật sự k biết dịch cái chỗ "On your fours" ra thành cái gì cho nó đỡ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com