Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

ba: thế còn chị?


Dần dà, tôi lại có thêm nhiều giấc mơ nữa, và tôi hoàn toàn mù tịt rằng liệu những giấc mơ đó có đến từ guồng quay ký ức của tôi hoặc là ký ức của một ai đó khác hay không.

Tôi đã mơ về một cô gái rất xinh đẹp. Chúng tôi cãi nhau, ồn ào kinh khủng. Tôi còn nghĩ đến việc mau chóng tỉnh dậy vì không thể chịu nổi sự cãi vã, nhưng đằng nào cũng tiếp tục mơ, bởi vì trông người đó có vẻ thân với tôi lắm.

Chúng tôi cãi nhau, hay... nói sao nhỉ, diễn một màn kịch hài hước? Tôi thấy cô gái đó nằm trên giường cùng một cô gái khác, với mái tóc hồng rực. Trong mơ, tôi thật sự muốn tự vả chính mình. Làm quá chết đi được.

"Chị yêu ơi, em về rồi nè~" Tôi hí hửng, rồi hình ảnh một đôi nữ nữ âu yếm trên giường với nhau khiến tôi lắp bắp, vờ như sốc lắm. "Tình huống này là sao? Em không hiểu..." Thêm phần mếu máo. "Hyewon à, hai năm chúng ta ở bên nhau... là em tự mình đa tình thôi sao?" Tôi nghe có tiếng cười. Dù không biết Hyewon là ai, nhưng chị ấy thật sự rất xinh đẹp trong giấc mơ của tôi.

Tôi còn mơ về một cô gái khác, nói rằng sẽ mang cho tôi nước mật ong ấm vào buổi tối.

Tôi không thấy chính mình trong giấc mơ đó.

"Tối hôm qua, tớ đã pha nước mật ong ấm cho Yuri, và bảo em ấy không nên quá sức, còn phải chú ý giữ gìn cổ họng." Cô gái nói và tôi tự hỏi, làm sao mà tôi lại được nhiều người yêu thương thế nhỉ.

Điều cuối cùng tôi nghe được trong giấc mơ trước khi tỉnh dậy là, "Cảm ơn nhé, Chaeyeon."

Và đó không phải giọng của tôi.

Hầu hết những giấc mơ tôi có đều rất vui vẻ. Tôi vô cùng mong chờ được đi ngủ mỗi ngày, và gần như lúc nào cũng tỉnh dậy với một nụ cười trên môi sau mỗi giấc mơ.

Tôi tỉnh dậy, đối mặt với chị trên giường, và tôi sẽ luôn hỏi, "Người trong giấc mơ của em là ai thế? Kể cho em nghe về người đó đi." Rồi chị sẽ mỉm cười và kể cho tôi nghe mọi thứ về họ, trong khi tôi nắm tay chị, chỉ để có thể thấy được ánh mắt tinh nghịch của chị vì cười mà lấp lánh.

Tôi đã gặp 10 cô gái lạ mặt trong những giấc mơ của mình, nhưng không có gương mặt nào là chị.

"Chị thì sao? Khi nào thì em mới được thấy chị trong mơ?" Tôi cười, nụ cười dịu nhẹ, nụ cười giả dối chân thật nhất mà tôi có thể đặt lên môi.

Chị không đáp. Có thể là không trả lời được, hoặc chỉ đơn giản là không muốn trả lời.

Chúng tôi lại nằm bên nhau trên giường. Tôi vươn tay vuốt ve gò má chị, đôi mày chị, nốt ruồi trên mũi chị, bờ môi chị.

"Khi nào thì em mới được thấy chị trong giấc mơ của mình?" Tôi vuốt ve mái tóc chị và chị không nói gì. Chị chỉ nhìn chằm chằm tôi, chị chỉ mỉm cười, nắng ráng chiều phản chiếu trong ánh mắt.

"Chúng ta cần phải biết chị là ai, để chị có thể rời đi... trong thanh thản." Mắt tôi cay xè, "Đừng lo, em sẽ tìm ra thân phận của chị càng sớm càng tốt. Em hứa."

Chị cười, một nụ cười nhẹ trước khi tan biến đi, và tôi không thể chối bỏ sự thật là mình khá buồn bực về điều đó. Tôi buồn bực chị, người lúc nào cũng biến mất mỗi khi bị tôi hỏi về danh tính.

Tôi ném gối về phía cửa. Tất cả. Ném hết gối, tôi lại ném tới chăn mền, sách, ghế, quần áo. Mọi thứ.

Tôi hét lên, tôi ghét chuyện này. Tôi yêu chị. Tôi thấy mười cô gái xinh đẹp trong giấc mơ và chị biết về tất cả bọn họ. Cảm giác cứ như sự riêng tư của tôi bị xâm phạm vậy.

Thời điểm đó, tôi còn chẳng biết liệu chị thật sự không biết mình là ai, hay chỉ là chị không muốn nói với tôi. Tôi không biết.

"ARGH, QUỶ THA MA BẮT CHỊ ĐI!!!" Tôi hét lên và hẳn là đã hét rất lớn, đến mức mẹ từ đâu lại xuất hiện, mở toang cánh cửa phòng tôi.

"Jo Yuri, tại sao con..." Mẹ khựng lại khi thấy đồ đạc ngổn ngang dưới sàn. "Thôi bỏ đi, một tiếng nữa là bạn con sẽ đến lấy quần áo đấy." Nói rồi, mẹ đóng cửa.

Tôi thở dài. Đúng, tôi vẫn đang xúc tiến kế hoạch và cần thêm tiền, nên đã phải bán quần áo của mình.

Tôi bước xuống giường, chậm rãi gom nhặt đồ đạc. "Mình sẽ trở thành Jo Yuri, người dốc hết sức trong mọi việc hoặc bỏ mạng vì quá sức" là những gì tôi tự nhủ với bản thân mình.

Và khi tôi đem gối mền trở lại giường, thì chị đã đứng ngay trước mặt tôi.

Chị không cười.

"Em đã nói... là sẽ không đi Seoul nữa mà."

Tôi cắn môi. Tôi đã nói dối chị. Tôi nói với chị là sẽ không đến Seoul để tham gia buổi thử giọng.

"Tại sao lại nói dối chị?" Chị hỏi, và tôi không trả lời. Tôi không muốn.

"Yuri à, trả lời chị đi..." Chị van nài tôi, và nhẫn tâm làm sao, tôi lờ chị đi. "Yuri, làm ơn." Lần thứ một nghìn có lẻ, chị cố gắng nắm tay tôi, nhưng vô vọng. Chị không bao giờ có thể cảm nhận hơi ấm của tôi, trừ khi là tôi chạm vào chị trước.

Chị khóc, và tôi thậm chí còn chẳng thể nhìn vào mắt chị. Tôi sợ, rằng ánh nắng ráng chiều sẽ biến mất và hóa trắng dã.

Tôi đi đến bên tủ đồ, lấy ra đống quần áo tôi muốn bán để lấy tiền đi tàu lên Seoul và chị... vẫn khóc, đồng thời cố gắng bắt lấy sự tồn tại của tôi.

"Yuri, làm ơn... Xin em, đừng đi..." Chị khóc, giọng gần như khản đặc. "Em đã hứa với chị... Yuri, em hứa với chị rồi mà... Yuri..." Cả người đổ sụp, thực tại giáng xuống chị lần thứ hai, rằng chị không là gì cả khi không có tôi. Tôi là người duy nhất nhìn thấy chị, nghe được chị, chạm vào chị.

Chị được là gì đó, nhờ có tôi.

"Em sẽ debut, xin hãy ủng hộ em." Tôi nói.

"Yuri, em chỉ biết điều đó bởi vì chính chị đã cho em biết." Chị nói. "Yuri, chị biết tất cả mọi thứ về em. Nên làm ơn, đừng đi. Chị không thể nhớ lí do là gì, nhưng chị ở đây là để ngăn em, nên Yuri à, đừng đi."

"Và đó là lí do em không thể làm vậy." Tôi chen vào. "Làm sao mà em có thể? Chị đã cho em thấy tất cả những điều tốt đẹp nhất." Tôi lên giọng. "Em còn chẳng biết chị là ai." Làm rõ. "Chị đến với em, không danh phận, rồi bảo em không được theo đuổi ước mơ nhưng lại cho em thấy mọi điều tốt đẹp trong giấc mơ của mình. Làm sao mà em có thể?"

Tôi nghe giọng mình vỡ ra.

"Chị cho em thấy mười cô gái yêu thương em hết mực. Họ quan tâm, chăm sóc em, nói rằng giọng hát của em là thứ xinh đẹp nhất mà họ từng nghe trong đời. Chị cho em thấy tương lai được hát hai bản nhạc phim trên truyền hình rồi bảo em không được đi Seoul. Chị giỡn mặt với em đó hả?" Có chút lớn tiếng. "Khi nào thì chị mới thành thật với em, và nói rằng toàn bộ đều không phải ký ức của em, mà là của chị?"

Tôi hỏi, và chị khóc.

"Em biết hết rồi, ngay từ đầu, tất cả những giấc mơ này đã chẳng phải là của em. Chúng là ký ức của chị về em, là ký ức chị đã mang theo đến đây, và đó là lí do em không thể làm điều chị muốn. Bởi vì em tò mò về chị. Tại sao chị lại quan tâm em như vậy. Tại sao chị lại ở đây để ngăn em. Tại sao chị chỉ cho em thấy những ký ức vui vẻ. Tại sao chị lại ở đây, mắc kẹt với em, thay vì đến nơi cần đến. Mỗi lần đi ngủ, em đều nghĩ, Ồ, biết đâu lần này mình sẽ mơ về chị ấy. Biết đâu lần này mình sẽ được thấy nụ cười của chị ấy trong mơ. Biết đâu lần này chị ấy có thể kể cho mình nghe về bản thân chị... Nhưng không, 3 tháng đã trôi qua, và chẳng có giấc mơ nào mà chị xuất hiện cả. 3 tháng trôi qua, và em chỉ thấy được bản thân mình xinh đẹp thế nào trong mọi giấc mơ, và vì một lí do nào đó, em vô cùng, vô cùng yêu thương mình trong mơ. Và rồi em nhận ra, rằng những giấc mơ đó chưa từng là của mình."

Im lặng bao trùm. Tôi nhìn chị. Chị nhìn sàn nhà.

Tôi thấy nước mắt chị rơi xuống sàn, nhưng tất nhiên, kể cả những giọt nước mắt cũng chẳng phải là thật. Sàn nhà hoàn toàn khô ráo.

"Yena." Tôi gọi, và chị ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi. "Có phải... là vì em nên chị mới chết không?"

Chị tròn mắt, ngỡ ngàng vì tôi biết tên chị. Sốc vì tôi gọi tên chị.

Yena lùi vài bước, vẫn khóc, cắn môi, lắc đầu, không thể đối mặt tôi, nên chị... tan biến đi mà chẳng cho tôi một câu trả lời.

"Vậy là đúng rồi... Chị tên Yena." Tôi bật ra câu nói, trước khi đổ sụp cả người.

Suốt vài phút, tôi thật sự chẳng thở được, cổ họng cứ nghẹn ứ.

Tôi đã thử, và nhận lại sự hãi hùng.

Tôi mơ về bản thân mình, gặp khó khăn để hát lên nốt cao. Mơ về bản thân mình chật vật. Mơ về ai đó gõ cửa phòng tôi, nghe một giọng nói thủ thỉ, rằng "Yuri ơi, ra đây, mình đi chơi thôi. Em đã hứa với chị mà."

Mơ về việc đi chơi công viên giải trí với ai đó. Thấy ai đó cài lên tóc tôi cái băng đô có con bạch tuột hồng.

Mơ về việc ngủ lại nhà ai đó. Được cho ăn một dĩa đầy thịt nướng và còn mượn cả đồ ngủ của người nọ.

Tôi, vô cùng, xinh đẹp, trong tất cả những giấc mơ đó và điều duy nhất tôi nghe được là tiếng chúng tôi cười đùa với nhau...

Cùng lời thì thầm, "Cảm ơn chị... Yena."

Tôi đã đúng. Những giấc mơ của tôi đều đến từ guồng quay ký ức của chị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com