Chapter 2 : with friends like these...
Summary:
Jungwon đã gây ra nhiều rắc rối lớn và cần phải đưa ra lựa chọn.
。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆ 。・:*:・゚★,。・:*:・゚☆ 。・:*:
Trời lạnh và tối khi em thức dậy. Jaeyun ngáy nhè nhẹ đối diện em, tay chân duỗi ra và nửa chừng ngã khỏi giường. Phải mất một giây, nhưng đôi mắt của Jungwon cuối cùng cũng tập trung và em nhận thấy một chút ánh sáng mặt trời yếu ớt phía bên ngoài rèm cửa. Em vẫn có thể cảm nhận được cái chạm mơ hồ của đôi môi lạnh giá vào thái dương mình, hữu hình và chân thực.
Ngay cả trong giấc mơ, Sunghoon vẫn không hôn em. Jungwon muốn nằm đó và thương tiếc cho ảo mộng đã qua, nhưng điện thoại của em reo lên hai lần bên cạnh và em buộc phải quay trở lại thực tế. Em là trưởng nhóm của một nhóm nhạc thần tượng, em sẽ không nướng bánh cả ngày với bạn trai của mình. Em không thể có được điều đó. Jungwon đã chọn con đường này, và em sẽ không được phép nuối tiếc về cuộc sống mà em chưa từng có ngay từ đầu. Điện thoại của em lại rung lên, và cuối cùng em cũng nhấc máy. Em nhìn thấy 4 tin nhắn bị nhỡ, tất cả đều từ một người.
Anh quản lý
Kế hoạch ghi hình Weekly Idol đã được dời lên một giờ. Xe tải sẽ đợi bọn em lúc 8 giờ, vì vậy vui lòng điều chỉnh cho phù hợp.
1:34 sáng
Jungwon à, xe đang đợi. Hãy nhanh lên, chúng ta có rất nhiều việc phải làm hôm nay.
8:20 sáng
Hãy cho anh biết khi em nhìn thấy những tin nhắn này, và anh sẽ gửi xe trở lại để đón bọn em.
8:43 sáng
Hãy đến và nói chuyện với anh khi em đến nơi.
8:56 sáng
Jungwon nguyền rủa. Em nhìn vào thời gian hiển thị trên đầu điện thoại: 9:03. Bong bóng hoảng loạn giờ đây em cảm thấy quen thuộc, và em lồm cồm bò ra khỏi giường. Với một tốc độ mà em không hề hay biết, Jungwon chạy đến công tắc đèn và bật đèn trên cao bằng một tay, tay kia nhắn tin cho người quản lý của mình.
Tất cả chúng em đã chuẩn bị xong và sẵn sàng ngay bây giờ, vui lòng đưa xe đến đón ạ. Em rất xin lỗi, hyung.
9:04 sáng
"Mẹ kiếp. Mọi người, dậy đi. Ngay bây giờ," em cố gắng không để sự hoảng sợ len lỏi vào giọng nói của mình. "Tất cả mọi người, ý em là vậy. Ra khỏi giường ngay nào." Em chạy quanh phòng, lắc từng khung giường bằng tất cả sức lực mà đôi bàn tay run rẩy của em có thể tập trung được. Các thành viên càu nhàu với em, nhưng tất cả đều nghe như bị bóp nghẹt. Hiện tại, em không thể quan tâm đến cảm xúc của họ, em cần tất cả họ chỉnh tề và ra khỏi cửa. Tiếng chuông không ngừng vang lên trong túi khiến ngực Jungwon thắt lại. Em tắt chuông và tập trung sự chú ý của mình vào việc giữ tay đủ vững để đeo kính áp tròng vào. Bằng cách nào đó, em đã xoay sở để mọi người mặc quần áo và đánh răng sạch sẽ ra khỏi cửa sau 15 phút, và không một thành viên nào có mùi như một cậu bé tuổi teen.
Vào bất kỳ ngày nào khác, em sẽ tự hào về điều đó. Cảm giác nhẹ nhàng, thoáng đãng mà em có được khi làm điều gì đó đúng là một cảm giác hiếm có. Em đã quen với việc nhìn thấy đôi lông mày nhíu lại của người quản lý nhìn xuống em, đôi môi mím chặt. Các thành viên hẳn cũng cảm thấy ánh mắt nặng nề, bởi vì họ xếp hàng ngay ngắn nhanh hơn Jungwon từng thấy. Bầu không khí im lặng. Và khi Jungwon nhìn lên, em chạm mắt với Sunghoon qua kính chiếu hậu. Anh ấy cầm điện thoại của mình và chỉ vào nó bằng bàn tay được chăm sóc cẩn thận. Nhìn xuống, anh bắt đầu gõ nhanh, móng tay gõ vào màn hình. Jungwon mở điện thoại của mình và thấy hai thông báo mới trong cuộc trò chuyện với Sunghoon.
Sunghoon-hyung
Em nghĩ những người quản lý sẽ nói gì?
Nếu họ làm bất cứ điều gì, hãy cho anh biết nhé
Em thậm chí không muốn nghĩ về nó
Jungwon :( Anh chắc chắn là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Đó không phải là lỗi của em, em biết mà phải không?
Có lẽ vậy ạ. Mặc dù vậy, công việc duy nhất của em là đảm bảo chúng ta đến đúng giờ nhưng em thậm chí còn không thể làm được điều đó
Họ nhắn tin cho em lúc 1 giờ sáng, làm sao họ có thể mong em xem kịp?
Dù sao thì em cũng nên dậy sớm
Em chỉ là một đứa trẻ
Em cần phải ngủ đủ giấc
RM-sunbaenim có thể hoạt động tốt dù chỉ ngủ trong vài giờ
Anh ấy lớn hơn em cả một thập kỷ, em biết mà
Vậy thì sao an?
Ở tuổi của em không thể làm gì cả
Em chưa cần phải là một trưởng nhóm hoàn hảo, điều quan trọng hơn bây giờ là em vẫn còn là một đứa trẻ
Thần tượng không được làm trẻ con, hyung
Anh không quan tâm đến việc các thần tượng khác không có tuổi thơ hay bất cứ thứ gì như thế
Anh chỉ quan tâm đến việc đảm bảo điều đó không xảy ra với em
Em có thể hứa với anh rằng em sẽ không để họ ghim cái này vào em không
Được rồi, huyng
Ánh mắt của Jungwon nhìn lên phía gương chiếu hậu. Sunghoon đã nhìn em khi em nhìn vào đó, ánh mắt anh khiến em không thể hiểu được. Cả hai ngồi đó một lúc, mắt dán vào nhau qua chiếc gương, không chớp. Jungwon biết điều đó có vẻ nực cười, nhưng em không muốn là người đầu tiên ngoảnh mặt đi––em đã là một trưởng nhóm không ra gì, và em sẽ không trở thành một kẻ hèn nhát. Tiếng ầm ầm bên dưới chiếc xe dừng lại, và họ buộc phải nhìn đi chỗ khác trong khi các thành viên bước ra ngoài và lên vỉa hè.
Bên trong sảnh, tay Jungwon lại bắt đầu run. Toàn thân em lạnh toát. Em không thể cảm thấy ngón chân của mình. Họ nhét mình vào một thang máy, căn phòng quá nhỏ đối với 8 người trong đó. Ai đó trước mặt em đang nhịp nhàng gõ vào tường, tiếng lách cách của kim loại là tiếng động duy nhất trong thang máy. Nó to hơn mức cần thiết, nhưng âm thanh là một sự phân tâm đáng hoan nghênh. Sự lo lắng bao quanh họ, và việc đi lên tầng 10 vừa dài vừa khó khăn và kết thúc quá sớm.
Sự lạnh lẽo không biến mất khi cả nhóm ở trên phim trường. Em phải dùng hết ý chí để giữ cho răng không va vào nhau lập cập, và em vẫn không lấy lại được cảm giác ở các ngón chân. Những ngón tay em ngứa ran. Tại một thời điểm, Jongseong đưa cho em một chiếc micro và em suýt làm rơi nó, tay quá yếu để có thể cầm nắm bất cứ thứ gì. Em chỉ cười và trách Jongseong đã đưa nó cho em ở một góc độ hài hước, nhưng em không bỏ lỡ cái nhìn mà hyung của em dành cho em.
Phần còn lại của việc ghi hình diễn ra theo cách đó. Em hầu như không nói trong toàn bộ thời gian, ngay cả những người dẫn chương trình cũng nhận xét về mức độ im lặng của em. Họ được chia thành các đội để tham gia trò chơi kéo củ cải, và Jungwon bị kéo ra ngoài ngay lập tức, không thể giữ Riki bên cạnh. Đây không phải là tập thú vị nhất của họ, nhưng mọi người đều cố gắng hết sức để giải quyết vấn đề mà em không thể. Em nghĩ mình nên được trấn an vì điều đó, nhưng không.
"Jungwon?" Người quản lý gọi từ ngưỡng cửa.
Nhịp tim của em tăng lên. "Vâng ạ?"
"Anh cần nói chuyện với em một chút."
Jungwon quay lại để lấy điện thoại của mình, và đột nhiên tất cả các thành viên đều tản ra phía sau em. Em lại giao tiếp bằng mắt với Sunghoon, người khẽ gật đầu với em, môi mím chặt.
"Những người còn lại có thể về nhà, hôm nay mọi người đã làm rất tốt." Người quản lý nói.
Jungwon nghiến chặt hàm. Các chàng trai lần lượt ra ngoài, và đột nhiên em bị bỏ lại một mình.
"Đi theo anh, Jungwon."
Em được dẫn xuống một hành lang hẹp đến một ngõ cụt. Họ bước vào nơi trông giống như một văn phòng và người quản lý khóa cửa lại sau lưng họ. Họ ngồi im lặng một lúc, căng thẳng tột độ. Sau đó, anh ấy định nói điều gì đó, nhưng Jungwon đã nói trước anh ấy.
"Em xin lỗi, hyung. Hôm nay chúng ta đến muộn một trăm phần trăm là lỗi của em, lẽ ra em nên kiểm tra điện thoại trước. Em sẽ làm tốt hơn trong tương lai, em hứa."
Người quản lý khẽ thở dài, khoanh tay khi dựa vào chiếc bàn phía sau. "Sẽ? Jungwon, anh hiểu rằng điều này là mới đối với em. Anh thấy rõ ràng là em đang cố gắng, nhưng nếu em sắp trở thành trưởng nhóm của nhóm này, em cần phải bắt đầu bước lên. Một hoặc hai lần gặp lỗi là điều có thể hiểu được, nhưng có vẻ như em chưa chuẩn bị cho việc này. Nếu em không nghĩ rằng em có thể xử lý nó, em cần phải cho anh biết."
"Em có thể xử lý nó. Em chỉ cần thêm thời gian để làm quen với tất cả những điều này." giọng em trầm xuống, gần như thì thầm, "Làm ơn ạ."
"Jungwon, hãy hiểu rằng anh không nói điều này để làm em khó chịu. Sẽ không ai phán xét em nếu em quyết định rằng mình không thể làm được, nhưng em không thể đợi 2 năm rồi đột nhiên quyết định rằng mình không còn phù hợp để làm trưởng nhóm nữa. Em cần tìm hiểu xem đây có phải là điều em muốn hay không và liệu em có thể đảm đương mọi trách nhiệm đi kèm với nó hay không. Hãy quyết định sớm."
Mắt Jungwon bỏng rát, tầm nhìn mờ đi. Em phải nhìn xuống để người quản lý không nhìn thấy đôi mắt thủy tinh của em. Một bàn tay nặng nề đập vào vai em, lắc nhẹ.
Giọng nói của người quản lý của nhóm đã dịu đi, mọi quyền lực đều đã rút lại. "Này, anh thực sự xin lỗi nếu anh làm em buồn. Anh không cố ý. Anh chỉ muốn những gì tốt nhất cho nhóm——và anh biết em cũng vậy. Anh chắc chắn rằng bất cứ điều gì em quyết định, mọi người sẽ hoàn toàn ủng hộ em. Các thành viên của em sẽ không khó chịu, vì vậy đừng để điều đó ảnh hưởng đến quyết định của em, được chứ? Hãy làm những gì tốt nhất cho bản thân."
Không tin giọng mình có thể phát ra ổn định, Jungwon chỉ gật đầu. Em để người quản lý ra khỏi phòng trước để em có thể lau mắt bằng mu bàn tay áo. Jungwon chưa một lần rời mắt khỏi sàn nhà, ngay cả khi em suýt va vào một số người trên đường ra khỏi tòa nhà. Họ đi xe về nhà của người quản lý, và bài hát của chính em được phát trên đài phát thanh.
Em cố gắng không khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com