CHƯƠNG 18: I SEE YOU
Còn điều gì tồi tệ hơn việc bị đánh thức bởi giọng nói của mẹ sau một đêm làm tình?
Nhất là giọng nói mà bạn hy vọng đánh thức mình dậy lại không từ người siêu quyến rũ khiến bạn tan chảy.
Rain từ cảm giác như một yêu tinh tràn đầy mị hoặc (được rồi, "yêu tinh" có thể hơi nói quá), thành một học sinh trung học hư hỏng trong 30 giây vì bị mẹ mắng khi đi qua đêm bên ngoài mà không gọi điện thông báo cho gia đình.
Trong trạng thái vẫn còn mơ hồ khi thức dậy, đứa trẻ đã hứa sẽ về nhà ngay bây giờ khi nhận ra đã gần trưa.
Cậu đã 19 tuổi, vì vậy không thể nói là cậu không được phép ngủ qua đêm bên ngoài tại nhà một người bạn. Nhưng bố mẹ cậu rất lo lắng chờ đợi cậu sẽ gọi một cuộc điện thoại thông báo để họ không lo lắng và biết cậu an toàn.
Ký ức từ đêm qua ùa về. Tất nhiên, việc gọi điện cho bố mẹ đã bị lãng quên trong tâm trí cậu khi hồi tưởng về chuyện tuyệt vời nhất của tối hôm qua. Không có bộ phận nào trên cơ thể cậu mà không bị chạm vào, hôn hoặc vuốt ve.
Cậu nhìn quanh tìm Phayu và lắng nghe những tiếng động xung quanh.....nhưng không có gì cả.
Cậu đứng dậy vào phòng tắm để rửa mặt. Đứa trẻ nhìn vào gương và thấy những dấu vết rải rác trên khắp cơ thể mình.
Rain cảm thấy hơi nóng bốc lên khi nhớ lại tất cả những nụ hôn nóng bỏng và những cái vuốt ve thân mật. Đêm qua quá mãnh liệt và sáng nay cơ thể cậu phải trả giá vì những cơn đau nhức ở những nơi mà bản thân cậu chưa từng cảm thấy trước đây.
Cậu nhóc có thể cảm thấy mình đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ khi nghĩ đến Phayu đã yêu cầu cậu không nên kìm nén như thế nào cùng tất cả những việc họ đã làm ở đêm qua.
Rain mặc quần áo vào, lấy đồ đạc và đi tìm Phayu.
Nhưng não đứa trẻ trở nên trống rỗng khi nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp của đàn anh nhễ nhại mồ hôi khi tập luyện ở phòng thể dục trong khuôn viên được bao bọc bởi kính của ngôi nhà.
Đó là người đàn ông của mình sao.... cậu ngây người nghĩ ngợi, nhịp tim đập nhanh hơn đến mức khiến cậu cảm giác choáng váng.
Phayu trông rất tập trung khi tập luyện, vì vậy Rain không chắc có nên làm phiền anh ấy không.
Khi đàn anh quay qua để nhặt tạ, Rain thở hổn hển khi nhìn thấy những vết xước đỏ dữ dội trên tấm lưng trần nam tính của anh. Ôi trời, đó là do mình làm sao??
Phayu đã bảo Rain cào lưng anh nếu thấy đau. Cậu thực sự không có ý định làm vậy, nhưng cậu hẳn đã vô thức cào và ôm chặt lấy anh mà không hề hay biết khi Phayu tiến vào. Cậu đã quá đắm chìm trong những cảm giác mới mẻ và đê mê, đến nỗi không nhận ra mình đã làm gì.
Trong trạng thái bối rối và xấu hổ, cậu nghĩ tốt nhất là không nên làm phiền Phayu, người dường như đang đắm chìm vào lịch tập luyện của bản thân, và quyết định gọi cho anh khi cậu về đến nhà.
Khi cậu lái xe về nhà, sự đau nhức ở địa phương khó nói cũng dần biến mất mà thay vào đó là cơn đau nhức cùng choáng váng vì sốt ập đến dữ dội.
Mẹ mắng cậu vì để bản thân bị sốt, nhưng vẫn dán miếng dán hạ sốt và bắt cậu nằm xuống nghỉ ngơi. Ngay khi đầu chạm vào gối, cơ thể cậu cũng sập nguồn và chìm vào giấc ngủ vì sốt.
Phayu nhanh chóng hoàn thành bài tập luyện của mình để quay lại lầu trên và kiểm tra xem Rain dậy chưa.
Khi anh thức dậy và hôn trán Rain, anh cảm thấy cơn sốt đang thiêu đốt đứa trẻ. Anh để Rain ngủ lâu hơn và nghỉ ngơi nhiều hơn.
Phayu có thừa năng lượng trong người nên quyết định đốt cháy nó bằng cách tập luyện cơ thể theo một cách khác.
Sau khi kiểm tra xong, anh sẽ để Rain ăn gì đó và uống thuốc. Cơ thể Rain bé nhỏ của anh chắc chắn cũng đang không thoải mái, Phayu muốn ôm và chăm sóc đứa trẻ của mình sau lần đầu tiên họ ở bên nhau.
Nhưng khi Phayu lên lầu, phòng ngủ đã trống rỗng.
Rain đã đi đâu?
Anh ra ngoài và kiểm tra xe của cậu nhóc.
Nó đã biến mất.
Sự lo lắng bóp nghẹt trái tim anh. Rain có buồn vì chuyện đêm qua không?
Đối với anh, đêm qua thật tuyệt vời, và anh rất vui khi thức dậy cùng Rain trên chiếc giường sáng nay.
Nhưng, Rain hẳn phải tức giận hoặc buồn bã khi rời đi mà không nói gì.
Phayu thử gọi cho cậu. Nhưng không có ai trả lời.
Anh gửi cho cậu một tin nhắn LINE và đi vào phòng tắm.
Khi anh trở lại và kiểm tra.... vẫn không có hồi âm.
Anh thử gọi và nhắn tin cho Rain thêm nhiều lần nữa.
Rõ ràng là Rain đã phớt lờ anh. Sự lo lắng tràn ngập trong tâm trí Phayu lúc này.
Trước đêm qua, đứa trẻ luôn trả lời tin nhắn của anh, không phải ngay lập tức, mà là ngay khi có thể. Cậu hẳn đã tức giận hoặc thất vọng với anh lắm.
Phayu bối rối tự trách khi nghĩ đến những việc có thể đã làm Rain tổn thương theo cách nào đó mà anh không biết.
Nhưng nếu Rain không trả lời được vì đã gặp tai nạn thì sao? Rain bị sốt.... em ấy sẽ không đủ tỉnh táo khi lái xe. Nếu có chuyện gì xảy ra và em ấy không thể phản ứng kịp thì sao??
Phayu không thể ngồi yên với tất cả những suy nghĩ rối loạn đang quấy nhiễu trong đầu nữa.
Anh cần phải tìm Rain. Anh sẽ không để Rain chạy trốn và giận dỗi mình. Anh sẽ tìm và nói chuyện với cậu để giải quyết chuyện này.
Anh lái xe đến nhà Rain và được mẹ cậu đón tiếp. Anh hít một hơi sâu để lấy bình tĩnh khi mẹ Rain xác nhận rằng đứa trẻ đang thực sự ở nhà và an toàn.
Khi nỗi lo lắng dịu đi, cơn giận dữ dần thay thế.
Tại sao em ấy cố tình phớt lờ anh??
Phayu muốn xông vào phòng ngủ của Rain, nhưng anh biết đây là lần đầu tiên đến nhà Rain và quan trọng hơn, là lần đầu tiên anh gặp mẹ Rain.
Anh không thể xông vào phòng ngủ của cậu nhóc. Vì vậy, anh đành dành thời gian kiên nhẫn giới thiệu bản thân và để bà thoải mái với mình, trước khi yêu cầu được lên phòng để gặp Rain.
*
Giọng nói vọng vào phòng khi đang mơ màng trong giấc ngủ của đứa trẻ. Rain từ từ mở đôi mắt bực bội và nhìn quanh phòng. Có điều gì đó không ổn. Một cảnh báo nào đó đã phá vỡ bộ não đang sốt của cậu.
Rain có thể nghe thấy giọng mẹ mình, nhưng cậu chắc hẳn vẫn đang mơ vì giọng còn lại nghe giống như... Phayu??... Anh ấy ở đây? Trong nhà mình..... đang bên ngoài phòng ngủ?!
Không thể nào.
Cửa phòng bị mở ra Phayu với vẻ mặt rất không vui bước vào và đóng chặt cửa lại.
"Phi! Sao anh đến đây được?" Rain lo lắng hỏi, trong khi Phayu lạnh lùng nhìn cậu.
"Mae của em cho anh lên đây," Phayu trả lời.
"Nhưng sao mẹ có thể cho anh lên đây?" Rain bối rối hỏi, ngồi dậy và gỡ miếng dán hạ sốt trên trán xuống.
"Vậy tại sao anh không thể lên đây?" Phayu cố kìm nén sự tức giận hỏi, ngồi xuống cạnh mép giường.
"Sao anh lại hung dữ với em như vậy?" Rain hỏi, nhìn chằm chằm vào mặt Phayu và cố nắm lấy tay anh để truyền đạt tâm trạng của cậu.
Phayu lấy tay ra vì bực bội. "Sao em lại chạy trốn anh?"
"Em không chạy trốn anh. Em thấy anh đang bận." Rain giải thích, dừng lại ho khan giữa chừng. "Vậy nên em không muốn phiền anh."
"Rain nói không chạy trốn anh. Vậy tại sao không nghe điện thoại của anh." Phayu hỏi, dằn xuống sự đau xót và để cơn tức giận bùng nổ.
"Em không nghĩ là anh cũng sẽ lo lắng sao? Sáng nay em bị sốt nên anh để em ngủ thêm. Nhưng sau đó em đột nhiên biến mất."
"Anh sẽ làm gì nếu em gặp tai nạn đây?" Lúc này Rain có thể thấy được sự lo lắng và tổn thương trong mắt Phayu.
"Em không hiểu tình cảm của anh sao, Rain?"
Ôi trời! Cậu đã không cân nhắc hay nghĩ đến cảm xúc của Phayu sau khi nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cậu đã không nghĩ đến việc Phayu sẽ cảm thấy thế nào nếu cậu rời đi mà không nói một lời sau đêm qua khi họ đã ở bên nhau.
Đứa trẻ đặt tay lên cánh tay Phayu và vuốt ve nhẹ nhàng khi nhìn vào mắt anh với vẻ hối lỗi cầu xin. "Rain xin lỗi."
Rain tiếp tục muốn xoa dịu Phayu và để anh hiểu hơn. "Em không cố ý làm vậy. Em đã uống thuốc ngay khi về nhà và ngủ thiếp đi." Khụ,khụ.
"Em không phải cố ý không nghe điện thoại của anh. Đó là sự thật," Rain vẫn bám chặt vào cánh tay anh giải thích. Cậu cầm chiếc điện thoại bị ném bừa bãi trên giường lên xem.
8 cuộc gọi nhỡ, 21 tin nhắn LINE. Chết tiệt.
Cơn giận và tổn thương của Phayu cuối cùng cũng nguôi ngoai.
"Lại đây," anh nói khi kéo Rain vào lòng và ôm đứa trẻ. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là hiểu lầm và Rain không hề chạy trốn khỏi anh.
Họ ôm chặt nhau. Rain dường như tan chảy trong vòng tay quen thuộc ấm áp của Phayu. Cậu chưa bao giờ thấy Phayu yếu đuối đến vậy. Anh luôn có vẻ mạnh mẽ và không sợ hãi. Rain thật sự đã làm tổn thương người đàn ông này bằng sự vô tâm của mình.
Phayu luôn để ý đến tâm trạng của cậu và những nhu cầu cậu cần. Rain tự hứa với bản thân rằng sẽ để ý đến cảm xúc của Phayu hơn và chăm sóc anh tốt hơn trong tương lai.
"Lần sau đừng biến mất như thế này nữa nhé?" Phayu yêu cầu đứa trẻ phải hứa với mình. Rain gật đầu đã hiểu và đồng ý, lòng cậu nhóc đau nhói vì sự lo lắng của Phayu mà cậu lại chính là thủ phạm gây ra.
Phayu ngả người ra sau và hôn nhẹ lên trán Rain trong khi vuốt nhẹ tóc cậu. Đàn anh giữ chặt mặt đứa trẻ nhưng đôi mắt lại trở nên sắc bén.
"Vậy thì.... Việc em ở ngoài trời mưa, bị ốm, rồi rời đi mà không nói lời nào. Hơn nữa là em còn không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của anh. Em đã sẵn sàng chịu phạt chưa?"
Rain lùi lại, bối rối. "Nhưng em đang bệnh mà!"
"Ừ, dù em đang bệnh nhưng anh đã chuẩn bị hình phạt cho em rồi." Anh giơ một thứ hình viên đạn sáng bóng trên tay lên.
"Cái gì thế??" Rain lo lắng hỏi.
"Đó là thuốc hạ sốt và giảm đau. Loại thuốc viên đạn dành cho trực tràng." Phayu nói với ánh mắt lóe lên vẻ gian ác.
"Rain, em muốn tự cởi hay muốn anh cởi quần cho em?"
"Em không muốn!!" Rain nói, lắc đầu không tin vào những gì Phayu đang nói...
"Anh sẽ đếm đến ba. Khi đếm đến ba, anh sẽ không thương xót em đâu."
.... và giờ Rain hốt hoảng! "Em sẽ không cởi quần ra đâu!!"
"Một".... Phayu giơ một ngón tay lên, nhìn chằm chằm vào đứa trẻ.
"Đừng lại gần!".... Rain cầu xin khi lùi lại trên giường.
"Hai"... Phayu nói khi nhìn Rain bằng ánh mắt rình rập con mồi của mình.
"Dừng lại! Buông ra! Không!" Rain ngã xuống giường và cuộn tròn người lại trong tư thế bảo vệ bản thân.
Phayu tiến tới với nụ cười gian xảo trên khuôn mặt.
"P'Phayu đừng! Em sẽ đá anh! Buông ra!" Rain cố gắng đe dọa khi chân cậu nhóc cong lên trước cơ thể Phayu.
"Em dám đá anh sao?" Phayu hỏi với cái nhìn chăm chú và nụ cười nhếch mép, đã biết trước câu trả lời.
"Không!"
"Nhưng em đã hồi phục rồi", Rain nói dối qua kẽ răng.
Phayu lại mỉm cười. Rain sẽ không bao giờ thắng được trận chiến này. Anh dễ dàng chế ngự cơ thể đang ngọ nguậy vốn đã yếu ớt vì bệnh tật của đứa trẻ.
Khi anh giữ chặt cậu bé, anh nói "Rain, đừng làm ồn nữa. Mẹ em sẽ lên kiểm tra và em không muốn bà ấy nhìn thấy điều này đâu nhỉ." Phayu kéo quần ngủ của đứa trẻ ra và ném xuống sàn nhà.
"Anh biết là em không khỏe và vẫn còn khó chịu. Để anh chăm sóc em nhé," Phayu nói, vuốt ve phần mông đau nhức của cậu bé đang ngồi trên đùi mình. Rain miễn cưỡng để Phayu làm theo ý anh ấy.
*
Sau khi ăn tối với gia đình Rain, Phayu quay lại phòng ngủ ở lại với đứa trẻ thêm một lúc nữa.
Rain ngồi trên giường, quấn mình trong chăn cố gắng giữ ấm.
"Toàn thân em đã nổi hết cả da gà vì anh đó Phi. Khi chúng ta đang ăn tối anh đã làm cách nào vậy? Mae đồng ý với mọi điều mà anh nói."
"Bà ấy và Paw thậm chí còn đồng ý cho em học cùng anh trong kỳ nghỉ! Anh đã yểm bùa họ à?"
Phayu đến bên giường và ngồi cạnh cậu.
Rain nói đùa, "Giá mà họ biết em là vợ anh!" Cậu nhanh chóng nhận ra điều mình vừa nói và đỏ mặt vì xấu hổ.
"Nhưng.... mối quan hệ của chúng ta chỉ là.... mối quan hệ của một sinh viên và đàn anh đã tốt nghiệp," Phayu nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhắc lại mối quan hệ giữa họ mà anh đã nói với mẹ Rain trước đó.
Rain ngạc nhiên nhìn Phayu, không chắc chắn vì những gì anh đang nói. Chỉ có vậy thôi sao?" P'Phayu, anh không thể nói vậy được."
"Rain, thời gian em theo đuổi anh đã hết, ba mươi ngày sẽ kết thúc vào hôm nay." Rain nhìn anh sửng sốt.
Anh ấy đang thông báo rằng mình đã thất bại sao? Thất bại trong việc khiến anh ấy yêu mình?
Khi cậu nghĩ về sự gần gũi của họ đêm qua và họ có thể sẽ không còn thân mật như vậy nữa, đứa trẻ dần trở nên đau khổ.
Cậu nắm lấy cánh tay Phayu và nhìn anh đầy lo lắng để cố gắng thay đổi suy nghĩ của anh.
"P'Phayu...." Nhưng những lời nói không thốt ra được vì những giọt nước mắt nghẹn ngào. Một giọt nước mắt trào ra và lăn dài trên má cậu khi đôi mắt tràn đầy hy vọng cầu xin Phayu.
Một tia chớp lóe lên làm sáng căn phòng một cách kỳ lạ và tiếng mưa nặng hạt rơi trên mái nhà càng làm nổi bật sự im lặng căng thẳng đang bao trùm.
"Trời đổ mưa giống như ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau vậy", Phayu chú ý ra bên ngoài khi anh dịu dàng lau nước mắt trên má Rain.
Cái chạm của anh khiến Rain thoát khỏi trạng thái xuất thần. "P'Phayu đừng như vậy. Đừng đùa như vậy." Rain cố gắng nở một nụ cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc.
"Đừng khóc. Anh chỉ muốn nói với em rằng em đã hết thời gian theo đuổi anh rồi, nhưng...." Anh kéo dài giọng nói.
"....từ giờ trở đi, anh sẽ là người theo đuổi em." Rain nhìn anh chằm chằm, chuẩn bị tinh thần để nghe rằng họ đã kết thúc, vì vậy cậu mất một lúc lâu để hiểu Phayu thực sự đang nói gì.
Và rồi Phayu nở một nụ cười trêu chọc, phá vỡ sự căng thẳng tàn khốc mà anh cố tình tạo ra để trả thù Rain vì nỗi lo lắng mà cậu nhóc gây ra ở sáng nay.
Rain cầm lấy một chiếc gối và cố đập chiếc gối tới khuôn mặt đẹp trai đang nở nụ cười gian ác.
"Đủ rồi! Đủ rồi. Đêm qua em đã để lại những vết xước khắp lưng anh. Những vết thương sẽ lại hở ra và chảy máu mất."
Rain xấu hổ khi anh lại nhắc đến chuyện đó tại đây! "Ai P'Phayu!" Đứa trẻ tiếp tục đập anh bằng chiếc gối để trút giận.
Phayu cầm lấy chiếc gối và đặt sang một bên. "Nhưng anh nghĩ, không cần anh theo đuổi em đâu nhỉ, vì anh đã thành công khi em đã tự đổ trước anh rồi."
"Ai nói anh thành công?? Mơ đi! Chờ đến kiếp sau của anh đi!" Rain trẻ con đã trở lại.
"Em chắc là anh sẽ phải đợi đến kiếp sau chứ?" Phayu tiến lại gần hơn và ôm chặt khuôn mặt Rain bằng cả hai tay.
Như thường lệ, khi Phayu ở gần thế này, tim Rain bắt đầu đập gia tốc và trở nên choáng ngợp. Khuôn mặt Phayu giờ chỉ còn cách một inch và ngón tay cái của anh đang từ từ vuốt ve dọc theo đường viền hàm của Rain.
"Rain, anh muốn em chọn."
"Chọn gì," Rain nhẹ nhàng hỏi.
Phayu cuối cùng hôn nhẹ lên môi Rain. Sự ấm áp và mềm mại làm cậu nhóc mê mẩn khiến trái tim rung động. Rain hôn đáp trả lại anh.
Phayu tách ra và nói, "Giữa việc em sẽ là vợ anh và anh sẽ là chồng em. Em sẽ chọn gì Rain?" Anh lại hôn cậu.
"Trả lời nhanh đi." Một nụ hôn nữa, lần này gấp gáp và cấp bách hơn.
"Khoan đã!" Rain đưa tay lên chặn lại đôi môi quyến rũ của Phayu. Cậu không thể nghĩ được gì khi đôi môi Phayu tiến lại gần hôn cậu.
"Đó có phải là lựa chọn không?" Cậu nhóc hỏi với vẻ hoài nghi. "Em không thấy có sự khác biệt nào cả."
"Hmm, đêm qua em đã trở thành vợ anh. Nhưng anh cũng cho em cơ hội chọn anh làm chồng em để không ai nghĩ rằng em bị ép buộc vào chuyện này vì chuyện xảy ra đêm qua."
Phayu nắm lấy tay Rain và hôn lên tay cậu một cách dịu dàng.
"Dù em có trở thành vợ anh hay anh trở thành chồng của em, anh sẽ chăm sóc em thật tốt và sẽ không để ai bắt nạt em. Bởi vì anh sẽ là người trêu chọc em. Anh sẽ không làm em khóc. Nhưng nếu em khóc vì xấu hổ, thì đó lại là chuyện khác. Thêm nữa, có một faen tốt nghiệp ngành Kiến trúc với bằng danh dự cũng không tệ. Anh sẽ giúp em làm mô hình và bản vẽ CAD. Anh cũng có thể giúp em làm luận án."
"Anh đang rao bán cho em tất cả những điểm tốt của bản thân anh, nên em phải mua thôi." Anh nói với một nụ cười tinh quái. Nhưng Rain có thể nhìn thấy sự tự ti yếu đuối bên trong.
Phayu đang yêu cầu Rain trở thành faen của anh ấy... không, thậm chí còn hơn thế nữa, theo cách của riêng anh ấy với cái mác vợ chồng. Thậm chí là nhiều hơn cả một người yêu.
Rain cảm thấy như thể cậu vừa trúng số vậy. Không phải vì tất cả những gì Phayu vừa nói, cậu không quan tâm đến những điều đó hoặc cần anh ấy làm những điều trên. Mà bởi vì Phayu đã bao dung kiên nhẫn với cậu và không bao giờ tỏ ra khó chịu. Anh ấy nhẫn nại lắng nghe, ngay cả khi Rain nói quá nhiều hoặc có những hành động trẻ con. Anh đã giúp cậu giải quyết vấn đề, luôn động viên cậu trở nên tốt hơn. Và anh cũng rất dịu dàng quan tâm mặc dù luôn tỏ ra cứng rắn, lạnh lùng với mọi người.
Tại sao cậu lại không chọn một người như vậy chứ?
Rain quay lại và ngồi xuống mép giường một cách quyết đoán với đôi chân để trên sàn nhà. "Em sẽ không chọn!" Rain nói với thái độ bướng bỉnh.
"Bởi vì .... Em sẽ có cả hai rồi."
Phayu mỉm cười nhẹ nhõm và ôm chặt lấy eo Rain hơn. "Em thật là xảo quyệt."
"Không bằng anh, P'Phayu!"
"Vậy thì, anh phải thưởng cho cậu bé xảo quyệt này."
Anh ôm Rain vào lòng và thì thầm vào tai cậu, "Anh thích em Rain."
Khuôn mặt Rain tan chảy vì hạnh phúc. "Thật sao, Phi?"
"Hmm, đúng vậy," Phayu xác nhận.
Rain không phải là người duy nhất cảm thấy như mình trúng số độc đắc. Phayu cũng không thể tin rằng đứa trẻ hoạt bát, dễ thương này là của mình. Anh thích mọi thứ thuộc về Rain.
Anh ấy thích Rain không sợ hãi trước những thử thách của anh. Trong khi một số người có thể thấy cậu là người hay thay đổi và phiền phức, Phayu lại thấy cậu là người tận tụy kiên định, hào phóng trong tình cảm và luôn nở nụ cười với những người cậu yêu quý, không chùn bước trước những thăng trầm của cuộc sống.
Rain cũng là người thổi bùng đam mê và ham muốn của anh. Tất cả những gì đứa trẻ xinh đẹp này cần làm là nhìn anh theo cách của cậu chỉ như thế thôi anh đã muốn đứa trẻ trần trụi trong vòng tay của mình rồi. Và bây giờ Phayu đã biết chính xác điều đó là gì, anh sẽ không bao giờ cảm thấy là đủ.
Rain là kiểu người mà anh ấy có thể ở bên cả đời và không bao giờ thấy chán.
Tất cả những suy nghĩ về đối phương và những yêu thích ở người kia họ muốn truyền đạt cho nhau thông qua cái ôm này.
Những từ ngữ thực tế vẫn chưa đủ để diễn tả tất cả.
Nhưng sự yêu mến tôn trọng, khao khát gắn kết mãnh liệt và ham muốn đều thể hiện trong từng nụ hôn, từng cái hòa quyện trong hơi thở cả hai.
Họ quên mất mình đang ở đâu.
Chỉ có hai người trong thế giới riêng của họ, nhịp đập trái tim hòa làm một, cái nắm tay ấm áp của họ thể hiện lời hứa sẽ không bao giờ buông tay.
Bên ngoài, cơn bão dần mất đi sự dữ dội và chuyển thành cơn mưa mùa hè nhẹ nhàng.
Bên trong, Phayu và Rain đã tìm thấy đường đến với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com