[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 24
Vương Tuấn Khải năm lấy tóc Vương Nguyên, đè lên thân thể cậu, khiến cho bọn họ bốn mắt nhìn nhau. Chuyển động dưới thân không bởi vì cậu chảy máu mà chấm dứt, ngược lại, có chút máu tươi lại làm dịu đi, vận động càng nhanh hơn.
"Đau không?"
Vương Nguyên nói không nên lời, nước mắt vẫn không ngừng chảy, đau, chỗ nào cũng đau, hắn thấp giọng hỏi như vậy, có phải là có một chút một chút hối hận rồi hay không?
"Đau sao? Anh chính là muốn em đau, lòng tôi con đau đớn gấp bội so với đau đớn này của em, em chỉ có biết được anh thống khổ như thế nào, mới có thể biết được anh yêu em biết bao nhiêu. Anh dùng đau đớn giữ em lại, càng đau một chút, tôi cũng không phải chịu đựng nữa, để cho cả hai chúng ta cùng đau, ở lại, đừng bỏ đi!"
Nửa thân dưới tăng tốc vận động, tiếng kêu của Vương Nguyên chỉ có thể nghẹn lại trong miệng, xuyên qua làn nước mắt cậu nhìn thấy Vương Tuấn Khải, vẻ mặt hung tàn kia không biết từ bao giờ trở nên rất nhỏ , chẳng khác nào vô cùng thống khổ, nói có đúng hay không, rằng hắn cũng đang thống khổ, làm chyện này, hắn cũng đang thương tâm, cậu bị thương thân thể, hắn là đang tổn thương trong lòng, thống khổ nhớ lại cậu không cẩn thận đã lập tức kích thích cục diện hoàn toàn bùng nổ, tất cả đau xót cùng máu tươi đập vào mắt cậu, thân thể cậu chuyển động, tim từng chút từng chút giống như bị một con dao cùn cứa qua, hắn cũng chẳng phải hưởng thụ, cả hai đều thống khổ, đều thương tổn như nhau.
Vương Nguyên, đừng bỏ anh mà đi.
Phần thân của hắn mạnh mẽ tiến về phía trước, dừng lại ở nơi sâu nhất trong cơ thể Vương Nguyên, Vương Nguyên nhắm mắt lại, nếu không có trận cường bạo này, cậu sẽ lưu lại, nhưng mà, bọn họ không thể ở chung một chỗ nữa rồi, cậu không muốn chỉ là một người thay thế, có ở lại cũng chỉ có danh phận này mà thôi.
Vương Tuấn Khải hét lớn ôm chặt lấy cậu, có thể là do say rượu, có thể là thật sự mệt mỏi, vẫn bất động ôm chặt cậu. Đau thương tràn ngập tại phòng khách này, Vương Nguyên cuối cùng ngất xỉu trong lòng hắn, trầm luân một lần, khi trời hừng đông, cậu chỉ muốn mau chóng chạy trốn thật xa.
Không chiếm được sẽ không hy vọng xa vời, cậu dường như không thể nào có được sự đối đãi thật tình của Vương Tuấn Khải, thật sự sợ rồi, trốn đi.
Lúc Dịch Dương Thiên Tỉ đến dưới lầu nhà Vương Tuấn Khải, từ đối diện có hai chiếc xe mở cửa ra, một người con trai cao lớn từ trên xe bước xuống, ăn mặc rất sang trọng, bộ vest đắt tiền, vừa thấy liền biết là người của giới thượng lưu, từ chiếc xe phía sau bước ra một người cười híp cả mắt.
"Đây không phải là Dịch Dương Thiên Tỉ sao? Đã lâu không gặp rồi."
"Vương Sùng đại ca, Vương ca."
Không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy người lãnh đạo của Thiết Giáp quân đoàn, Vương Sùng xuất hiện không phải vì Vương Tuấn Khải sao, ngày hôm qua hắn đã khiến mọi người biết được tâm tình của hắn, hôm nay bọn họ muốn đến xem, hắn sẽ phủ định quá khứ, hay không còn sống nữa rồi.
Đôi mày của Vương Sùng nhăn lại, hôm qua phái người theo dõi Vương Tuấn Khải, biết được em ấy đã về nhà, trong nhà cũng có người chiếu cố, y cũng yên tâm, đợi đến lúc bình minh y mới qua đây, muốn xác định Vương Tuấn Khải thật sự không có việc gì.
Vương Triệt vẫn còn đang cười tủm tỉm, Vương Sùng gật đầu một cái với Dịch Dương Thiên Tỉ, bước nhanh đến trên lầu, chuyện hai năm trước đây y còn nhớ rất rõ, lúc y sợ hãi đẩy cửa ra đã thấy thi thể của Vương Tuấn Khải.
"Mục Dạ, ngươi đoán xem lần này tiểu thiếu gia của chúng ta đã vượt qua như thế nào?"
Mục Dạ vẫn lạnh lùng, hắn từ trước đến giờ vẫn luôn có biểu tình lạnh lùng như thế.
"Bình an vô sự là tốt rồi."
Trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, mọi người đang đứng ở cửa đều ngây ngẩn cả người.
Đây là hiện trường án mạng hay sao? Những mảnh vỡ lung tung, máu tươi dính bê bết trên sàn nhà, người đang bị trói cả người trần trụi đầy máu, còn có người nằm co quắp trên sô pha, nửa người dưới quần áo hỗn độn, không biết là hôn mê hay đã chết, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Sùng nhanh chân bước từng bước về phía trước, cởi áo khoác trên người đắp lên người Vương Tuấn Khải đang cuộn mình trên sofa, ngón tay có chút run rẩy đặt dưới mũi của Vương Tuấn Khải, sợ không thể cảm nhận được hô hấp của người kia nữa. May mắn, hơi thở khi có khi không nói cho y biết Vương Tuấn Khải còn sống.
Vương Sùng kéo áo hắn lại cho ngay ngắn. Lúc này, Mục Dạ, Vương Triệt cũng đi vào, hướng tới người bị trói chặt kia.
"Vương Nguyên? Cậu khỏe không? Vương Tuấn Khải sao có thể quá phận đến như vậy, hắn đánh cậu sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ lật người Vương Nguyên lại, trên mặt ứ đọng những vết thương xanh tím, thân thể có rất nhiều vết thương lớn có nhỏ có, theo động tác lật người của cậu ấy, phía sau người Vương Nguyên chảy xuống hỗn hợp chất dịch màu trắng và máu, làm cho mọi người chấn động.
"Mục Dạ, đi gọi bác sĩ."
Vương Tuấn Khải cường bạo đứa bé đó sao? Còn dùng vũ lực, hắn làm sao có thể đem nỗi đau của mình phát tiết trên người vô tội như thế?
Vương Triệt cẩn thận giúp đỡ Dịch Dương Thiên Tỉ cởi bỏ dây thừng trên người Vương Nguyên.
"Hình phạt này rất tốt, tôi phải nghiên cứu thật kỹ, có một loại cảm giác ngược đãi rất kích thích."
"Nếu như cậu không muốn loại chuyện này phát sinh trên người mình thì mau ngoan ngoãn câm miệng đi."
Vương Triệt nhún vai, hắn ta không dám nói nữa, lão đại của hắn ta là người còn nhẫn tâm hơn cả hắn. Dây thừng được cởi bỏ khỏi cổ tay của Vương Nguyên, miệng vết thương đã mất cảm giác lại lần nữa bị rách ra, đau đớn làm thần trí đang lâm vào hôn mê của Vương Nguyên có chút tỉnh táo.
"Nguyên Nguyên, mau tỉnh lại."
Dịch Dương Thiên Tỉ lâm vào tự trách, nếu không phải cậu nhờ Vương Nguyên chăm sóc Vương Tuấn Khải, cậu ấy sẽ không bị nhiều vết thương đến như vậy, cũng làm thương tổn đến trái tim của cậu ấy, thể xác và tinh thần của Vương Nguyên đều bị xúc phạm rất lớn.
Thân thể trần trụi, Vương Nguyên vừa tỉnh lại đã ý thức được chính mình đang trần như nhộng trước mắt mọi người, sờ tới mức lui nhanh về phía sau, nhưng cậu vừa động, xương cốt liền phát ra âm thanh cứng ngắc, mỗi một tấc trên cơ thể, mỗi một cái miệng vết thương đều bị tác động một lần nữa, đau đến mức cậu lại tiếp tục ngã xuống.
Vương Triệt lấy drap trải giường đưa cho Vương Nguyên che cơ thể. Lần trước gặp cậu ấy vẫn là một đứa nhỏ xinh đẹp rất hay cười, biến thành một đứa nhỏ đáng thương sau khi bị xâm hại, nhìn thấy cơ thể đầy vết thương, Vương Tuấn Khải ngày hôm qua đã lên cơn điên gì mà đem cậu ấy tra tấn đến như thế.
"Vương Tuấn Khải, em tỉnh lại cho anh."
Lo lắng khẩn trương của Vương Sùng biến thành phẫn nộ. Vương Tuấn Khải là đồ khốn, em ấy làm sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú này được, không phải Tô Văn đã chết rồi sao? Đã 2 năm trôi qua rồi, chính nó không vượt qua được, còn làm liên lụy đến người khác, nhìn xem nó đã hủy diệt hoàn toàn một con người rồi.
Vương Tuấn Khải mở to mắt, thấy gương mặt của đại ca hắn.
Vương Sùng mạnh mẽ tát Vương Tuấn Khải một cái.
"Đồ khốn, nhìn xem em làm chuyện tốt gì! Em vậy mà có thể say rượu cường bạo một đứa nhỏ? Ngày hôm qua em đã uống bao nhiêu, làm ra chuyện này? Em muốn chơi đến chết chứ gì, chính mình không chết được thì tra tấn người khác, em xem em biến cậu ấy thành cái gì, cả người toàn là máu, thần chí cũng không tỉnh táo, em là cầm thú sao?"
Vương Tuấn Khải nghiêng mặt qua, vừa lúc nhìn thấy Vương Nguyên đang quấn drap trải giường, bộ dạng lạnh run đáng thương, một bên gương mặt còn có vết thương do hắn lưu lại, trên thân thể còn có dấu hôn ngân hắn gây ra, trí nhớ hôm qua lập tức nhớ đến hắn va chạm trên người cậu ấy, hắn cường bạo Vương
Nguyên, thân thể hắn cùng với người không phải Tô Văn làm chuyện đó, hắn đã làm ra chuyện phản bội Tô Văn?
"Cút, cút ngay, đều tại mày, đều tại mày khiến tao trở thành kẻ phụ lòng, tao bị mày làm cho dơ bẩn, tao không còn mặt mũi nào nhìn Tô Văn, mày đã vừa lòng chưa? Cái đồ khốn mày đã hại tao!"
Vương Tuấn Khải quát to, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, chuyện hôm qua hắn đều nhớ lại rồi, không những không cảm thấy có lỗi với Vương Nguyên, ngược lại cảm thấy rất có lỗi với Tô Văn. Hắn đã từng có ước định với Tô Văn, sẽ không phản bội đối phương dù là thân thể hay tâm lý, ngày hôm qua hắn đã phản bội Tô Văn! Nắm lấy cái gối trên sofa, hung hăng ném về phía Vương Nguyên.
Ánh sáng trong mắt Vương Nguyên tắt hẳn, cậu bị cường bạo, mà còn bị mắng là đã làm bẩn hắn?
Cậu chưa từng hận một ai đó, hôm nay đến giờ phút này, cậu biết, cậu đối với Vương Tuấn Khải đã không còn yêu nữa, cậu rất hận hắn, thật sự rất hận. Miễn cưỡng đứng lên, hai chân run run, cũng không quan tâm sẽ ngã bị thương hay không, bước ra ngoài.
"Dịch Dương Thiên Tỉ, giữ chặt cậu ấy lại."
Vương Sùng lại tát một cái, tiếng vang vọng lại từ trong phòng, Vương Tuấn Khải
bị đánh nằm nghiêng trên sofa. Y cũng không quan tâm hắn có bị thương hay không, nắm lấy cổ hắn hướng lên trên lầu.
"Vương Triệt đi lên. Coi chừng nó."
Trái tim của Vương Tuấn Khải thật sự đã chết rồi đúng không? Hắn đã làm chuyện mà chỉ có người không có trái tim mới làm được, một lần nữa thương tổn người kia. Từ trong lời kể của Vương Triệt có thể biết được đứa trẻ tên Vương Nguyên này thật sự rất tốt, có được một người chăm sóc chu đáo còn một mực yêu thương nó, có gì không tốt, sao nó có thể làm tổn thương người ta? Chẳng lẽ chờ đến khi bên người nó không còn ai, Vương Tuấn Khải mới có thể vui vẻ hay sao?
Mục Dạ gọi bác sĩ đến, Vương Sùng đứng bên Vương Nguyên, nhíu chặt lông mày.
"Tắm rửa trước đi, sau khi khám bệnh xong, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Dịch Dương Thiên Tỉ nâng Vương Nguyên vào phòng tắm, Vương Nguyên giãy dụa mạnh mẽ, một câu cũng không nói, cậu không thể trần truồng trước mặt người khác. Không thể bỏ đi, vậy phải cho cậu chút tôn nghiêm, cậu phải giữ lại danh dự của chính mình. Vương Tuấn Khải nhẫn tâm giẫm đạp lên cậu, cậu cũng phải thẳng thắt lưng, đứng thẳng người, cho dù khắp người đều là vết thương.
Vương Sùng cho bác sĩ lên lầu xem cho Vương Tuấn Khải, bác sĩ nhanh chóng xuống lầu nói hắn không có thương tổn gì, chỉ là thân thể hơi suy nhược, tuột huyết áp, cảm xúc không khống chế được, không có vấn đề gì.
Vương Sùng thở dài một hơi, Vương Tuấn Khải thay đổi rồi, không tra tấn chính mình nữa, mà ngược lại đi tra tấn người khác. Nhìn nó giày vò đứa nhỏ kia, ngày hôm qua cuối cùng đã trải qua như thế nào mới có thể biến thành như thế, trước ngực, sau lưng, trên đùi đều có vết cắt, máu chảy rất nhiều, miệng vết thương chỗ cổ tay lại càng lớn, ngay cả dây thừng đều nhuốm đỏ, nếu vết thương này chạm đến động mạch, cậu ấy hôm qua nhất định sẽ mất máu mà chết. Hắn lại còn cường bạo người ta, đây coi như là chuyện tốt, cấm dục suốt hai năm, người kia ra đi rồi hắn cũng không qua lại với người nào, muốn thủ thân như ngọc, hôm nay đã bị phá vỡ, vậy phá nhiều một chút, đem tất cả vỏ cứng của hắn đều phá nát, hủy hết những kiên trì của hắn. Như vậy, giải quyết tận gốc, Vương Tuấn Khải cũng phải vượt qua thôi.
Bác sĩ liên tục lắc đầu, nhìn thấy những miệng vết thương trên người cậu, từ trong vết thương lấy ra rất nhiều mảnh thủy tinh nhỏ, ngay cả vết thương phía sau cũng được bôi thuốc, Vương Nguyên nghiến chặt răng, không rên một tiếng.
Mục Dạ đưa cho cậu một bộ quần áo rộng thùng thình, cũng vừa khéo không để cho vải đụng đến vết thương, nghiêm chỉnh ngồi trước mặt Vương Sùng.
Vương Sùng thở dài, băng gạc nơi cổ tay đã hơi hơi nhuốm máu, trên cổ cũng quấn băng, Mục Dạ lót dưới thân cậu một cái nệm dày, nhưng cậu đã ném cái nệm đi, ngồi thẳng lưng, mặt đối mặt với y, khiến miệng vết thương phía sau kia chịu không nổi, đau đến mức đầu cậu chảy đầy mồ hôi.
-Hoàn chương 24-
Có hơi không ăn nhập một chút, lúc edit bọn mình cũng thấy khó hiểu, nhưng đúng là chị tác giả viết như thế, bọn mình chỉ edit theo đúng bản gốc thôi a~~. (Chắc chị tác giả muốn cắt H đi đó mà).
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com