[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 31
Cảnh báo trước là có H nhẹ nha ~ ~ ~
Lần này tuyệt đối không thể làm tại sàn nhà được, lần trước ở nơi này đã để lại cho Vương Nguyên nỗi ám ảnh, bọn họ phải cùng nhau ở trên giường lớn êm ái, hắn muốn được tùy ý yêu thương Vương Nguyên, tách nhau ra hai ngày, hắn khao khát cậu.
Vội vã kéo Vương Nguyên lên lầu, đẩy cậu vào phòng ngủ, áp Vương Nguyên lên giường, trong mắt cậu vẫn còn chút hoảng sợ.
"Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương, tất cả những người yêu nhau đều sẽ làm loại chuyện này, chỉ là anh yêu em, muốn giữ em ở bên anh thôi!"
Vương Nguyên cố gắng không cho hai mắt mình chuyển động, nhìn thẳng vào hắn, đắm chìm trong tình cảm dịu dàng của hắn. Mắt của hắn rất đẹp, không mang theo lạnh lùng, lăn tăn khinh bỉ như lần trước, trong mắt chỉ còn lại ôn nhu. Cậu biết, lúc này Vương Tuấn Khải đang chân chính nhìn cậu, chứ không phải tìm kiếm một bóng hình khác từ cậu.
"Em sẽ không rời đi, tuyệt đối không rời đi!"
Cùng hắn yêu nam nhân, cho dù loại tình cảm này sẽ mang lại rất nhiều rắc rối, cho dù đoạn tình cảm này cậu không dám khoe với ai, cho dù ngay cả mẹ cậu cũng không tiếp nhận được, cậu nhất định vẫn kiên trì, chỉ cần Vương Tuấn Khải yêu cậu, cậu có thể chống lại cả thế giới, một người ngây thơ, nhút nhát, lại có đưuọc dũng khí lớn như vậy, đều là Vương Tuấn Khải mang tới cho cậu.
Cảm ơn dũng khí của cậu, kiên định của cậu, Vương Tuấn Khải cúi đầu, cắn lên cổ cậu, tay đưa vào trong áo của cậu bắt đầu không yên phận, chậm rãi kéo áo cậu lên, lộ ra thân thể trắng nõn nhưng gầy yếu. Hắn kéo áo lên đến cổ cậu, nhưng lại không cởi ra hoàn toàn, taaoj thành một cái nút trói tay cậu lại, khiến cậu không thể cử động.
"Như vậy sẽ không vì khí lực của anh quá lớn mà ảnh hưởng đến vết thương của em."
Cười ôn nhu, cúi đầu ngậm lấy tiểu anh đào trước ngực cậu. Vương Nguyên quay đầu đi chỗ khác, có chút thẹn thùng.
Chỉ hôn một cái, khảo anh đào lập tức dựng đứng lên, thân thể có chút run rẩy, hai khảo anh đào cũng run rẩy theo, Vương Tuấn Khải hôn lên, ngậm trong miệng, như liếm láp một viên kẹo, cứ lặp đi lặp lại như thế, sau đó trên nhũ tiêm nhẹ nhàng cắn một cái, vừa lòng nhìn khảo anh đào đã đỏ au, giống như hoa quả vừa được rửa còn đang ướt, vô cùng kiều diễm, nhìn là muốn ăn.
Vương Tuấn Khải cười, rời khỏi hai khỏa anh đào, môi trượt dần xuống dưới, tim Vương Nguyên đập thình thịch, động tác của hắn trên bụng cậu, ánh mắt Vương Tuấn Khải như phát sáng, đầu lưỡi từ xương sườn trượt dần xuống, liếm lộng trên bụng cậu.
Cảm giác lành lạnh, đầu lưỡi thô ráp không ngừng kích thích da thịt mẫn cảm của Vương Nguyên, Vương Nguyên vô lực chống đỡ, tay nắm chặt lại, bất lực phát ra tiếng rên rỉ mê người.
"Đừng lộn xộn, anh thật sự chỉ muốn ăn em."
Vương Nguyên nghe hắn trêu chọc, mặt càng đỏ hơn, muốn đẩy hắn ra nhưng tay lại bị áo giữ chặt, cậu chỉ có thể nắm chặt gối đầu, co người lại. Nhưng chỉ cần cậu động đậy một chút, Vương Tuấn Khải liền ghì chặt thân thể cậu, khiến Vương Nguyên không thể làm gì được.
Vương Tuấn Khải rất vui vẻ, nghe thấy tiếng rên rỉ của cậu, tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt, bây giờ thì ai sợ ai đây? Hắn đương nhiên sẽ không sợ, chínhVương Nguyên mới là người căng thẳng cùng sợ hãi, nhìn thân thể của cậu, tuy hơi gầy nhưng làn da lại rất mềm mại, nhẵn bóng, hôn lên giống như ăn hoa quả vậy, hương vị vô dùng ngọt ngào, chỉ muốn ăn thêm lần nữa cho đến khi hoàn toàn nuốt hết vào bụng.
Nhìn hàng xương sườn của cậu hắn không nhịn được lại thở dài, anh cả thường kêu hắn gầy, nhưng những lời đó phải dùng để nói về Vương Nguyên mới đúng. Nhưng đôi vai vỏe bé ấy lại có nghị lực kiên cường, chèo chống tình cảm của bọn họ, chống đỡ cả gia đình, tiền thuốc men của mẹ, nhưng lúc nào cậu cũng nở nụ cười, đem buồn khổ dấu kín đi.
"Anh về sau sẽ không làm em thương tâm thêm nữa, Vương Nguyên, em có quá nhiều bận tâm, lo lắng hãy san sẽ cho kẻ vô công rỗi nghề này một chút đi. Hai người chúng ta cùng nhau gánh vác, em cũng sẽ không quá vất vả nữa."
Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn, Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt hắn, thấy được sự chân thành trong đó.
Muốn dang tay ôm lấy hắn, nhưng tay lại không thể động.
"Cởi trói cho em, như thế này kì quái quá!"
"Không được."
Vương Tuấn Khải lắc đầu, cởi ra chơi sẽ không vui, cậu sẽ lấy tay che mặt, dấu đi thẹn thùng, hắn sẽ không được nhìn thấy vẻ mặt khi kích tình của cậu, như vậy đúng là tổn thất lớn.
Tay lại luồn xuống dưới, cởi thắt lưng của cậu, lộ ra quần lót nhỏ màu trắng.
"Nam sinh bé nhỏ!"
Vương Tuấn Khải cười, ngón tay nghịch viền quần lót của cậu, làm cho Vương Nguyên ngượng chin cả người, không phải là chỉ hơn cậu hai tuổi thôi sao? Tại sao lại bị hắn gọi là Nam sinh bé nhỏ chứ, khẩu khí của hắn quá là có ý xem thường.
"Anh vẫn luôn suy nghĩ, đây hẳn là cách tốt nhất. Em là một người tốt có nhận thức đơn thuần, thật giống với người phụ nữa truyền thống của Trung Quốc, chỉ cần chiếm giữ được thân thể em, em sẽ trở thành người của anh, cả đời xẽ ở bên cạnh anh, cho dù anh đánh em, mắng em em vẫn sẽ nhận nhịn mà ở lại. NHưng mà em yên tâm, anh sẽ không như thế, sẽ yêu thương em, không khiến em chịu bất cứ một thương tổn nào nữa, anh sẽ giữ chặt em bên cạnh anh, cả đời."
Hắn lột bỏ quần lót của cậu làm lộ ra 'tiểu Nguyên Nguyên' màu hồng nhạt, thật giống một nam sinh bé nhỏ ngây thơ, thân thẻ của cậu, hắn là người đầu tiên chạm vào, nhìn màu sắc kia là biết, hồng hồng nhàn nhạt, không dọa người, rất đẹp.
"Đừng, không cần dùng cách này em vẫn sẽ ở bên cạnh anh mà!"
Nhẹ nhàng chạm vào 'tiểu Nguyên', Vương Nguyên nhịn không được run rẩy, phần thân ở trong tay hắn, cùng động theo tay hắn.
Vương Tuấn Khải cười thành tiếng, lúc cậu không chịu nổi nữa liền hét lên, bắn ra trong tay hắn, sau đó vật nhỏ lại rất có tinh thần lần nữa cương lên.
"Vật nhỏ này rất có tinh thần, hi vọng em và nó có thể sôi nổi cả một buổi tối."
Đây là báo trước bọn họ sẽ chiến đấu hăng hái một đêm, thân thể hắn cấm dục hai năm, muốn phát tiết một lần thật thống khoái.
"Cương lên rồi, Vương Nguyên thật ra cũng khao khát anh đúng không? Nói ra đi, anh sẽ thỏa mãn em!"
"Đừng có trêu đùa em!" – tay Vương nguyên giày dụa thoát ra, giữ chặt lấy tay hắn.
Vương Tuấn Khải hôn khóe môi cậu, tay hắn nhanh chóng nắm lấy 'tiểu Nguyên', tay Vương Nguyên ôm lấy lưng hắn, cùng chuyển động lên xuống.
"Không phải trêu em mà là bồi thường cho em. Lần trước ,à tổn thương em, lần này anh muốn thạt sự yêu thương em."
Chuyện xảy ra lần trước sẽ không nhớ lại nữa, bởi vì bây giờ hắn rất dịu dàng, thật sự ôn nhu với cậu, một đêm thô bạo kia đã bị ôn nhu lúc này vùi lấp, để cậu tin tưởng rằng, Vương Tuấn Khải thật sự yêu cậu. Bọn họ sẽ trở thành một đôi tình nhân người người ngưỡng mộ.
Người sao của chiêm bao là vậy, vật nhỏ kia sau khi phát tiết lại lại bé xíu trở về, thật giống như một mầm đậu nhỏ, thật đáng yêu, phấn phấn nôn nộn, thật giống như Vương Nguyên vậy.
"Em có thể là một người đàn ông không tốt cho lắm, Nam nhân đều muốn thỏa mãn nữ nhân, em 'nhỏ' thế này sao có thể?"
Ngày mai hắn phải đi tìm một đầu bếp, tìm xem có phưng thức nào bồi bổ cho cậu lớn' lên một chút, đã 20 tuổi rồi mà giống như chưa dậy thì.
Vương Tuấn Khảiương Nguyên xấu hổ tới mức toàn thân đỏ bừng, biểu tình đó của hắn là sao vậy, khinh thường cậu à?
"Em... em từ trước kia cũng từng có bạn gái, đừng coi thường em!"
Vương Nguyên hét to, cái gì gọi là không thỏa mãn được nữ nhân, người cậu yêu là đàn ông, đương nhiên sẽ không phát sinh quan hệ với nữ nhân, cô gái kia cậu cũng không thích, là nguời ta có ý với cậu.
"Là ai?"
Vương Tuấn Khải nắm chặt vật nhỏ của Vương Nguyên, biểu tình trêu đùa trên mặt cũng biến mất, hắn giờ mới biết Vương Nguyên từng có bạn gái, là cô gái nào dám tranh người yêu với hắn? Có phải là suy nghĩ hồ đồ rồi không? Hăn sphair điều tra, tống cô ta vào hộp đêm hắc ám nhất, cả đời không trở mình dậy được.
"Đau!"
Vương Nguyên đau đến sắc mặt trắng bệch, cần tay hắn muốn gỡ ra, nơi kia bị hắn nắm chặt giống như bị đá một cái, đau, đau quá.
"Nói cho anh biết, Vương Nguyên tên cô gái kia là gì? Anh phải xử lí cô ta!"
"Không, không có, Vương Tuấn Khải anh mau buông tay ra, buông ra!"
Vương Tuấn Khải thấy sắc mặt cậu trở nên có chút khó coi, lúc này mới buông lực, nâng cao hai chân cậu lên, len vào giữa hai chân cậu.
Ánh mắt nhìn thẳng vào người đối diện.
"Đừng có để anh biết em đối xử quá tốt với ai, đừng để anh nhìn thấy em bỡ đỡ người khác, Vương Nguyên, con người anh tính tình rất xấu, rất ích kỉ, không muốn thứ thuộc về anh bị người khác dòm ngó."
"Là của anh, suốt đời, vình viễn thuộc về anh!"
-Hoàn chương 31-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com