Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2.1

Sáng ngày hôm sau, Jeongguk khó nhọc để lết thân mình vào tới bếp với quầng thâm đen tím dưới mắt và cổ tay phải mỏi nhừ cả ra. Vâng, tất cả là nhờ vào Park Jimin với sự đáng yêu chết người; cậu đã cuộn tròn và lăn lộn trên giường cả đêm, nghĩ về nụ cười của Jimin và về đôi tay nhỏ nhắn của anh ấy. Tất cả chỉ có JiminJiminJimin. Và khi màn đêm buông xuống đem theo màu tím tô vẽ cả bầu trời, cậu để trí tưởng tượng của mình bay xa.

Căn nhà thật yên tĩnh, bố cậu đã đi làm từ vài tiếng trước và mẹ cậu chắc hẳn vẫn còn say ngủ. Jeongguk dụi mắt và ngáp trong khi vừa mở tủ lạnh. Cậu rên rỉ vì nhận ra trong tủ lạnh trống trơn, đoán rằng bố mẹ không có thời gian để đi mua sắm ngày hôm qua vì họ đã quá bận rộn với việc lên kế hoạch cho bữa tiệc sinh nhật của Jeonghyun, anh trai Jeongguk. Cậu thở dài, giả vờ như bụng mình đang không réo lên vì đói và ngực không hề thắt lại vì đau đớn, sau đó lấy tiền từ hộp tiết kiệm hình Iron Man của mình. Nó là một nửa số tiền tiết kiệm gần đây và Jeongguk thật sự muốn giữ nó để dùng vào việc khác thay vì chỉ để mua thức ăn cho mình nhưng...

Jeongguk lại thở dài và mát xa phần cổ tay phải đang đau nhức. Cuộc sống này thật tồi tệ!
Cậu hi vọng rằng ít nhất cái người dễ thương một cách kì lạ kia có thể khiến tâm tình cậu tốt hơn trong phần còn lại của ngày.

__________

Jeongguk nguyền rủa bản thân khi nhận ra đầu óc cậu chỉ ngập tràn Jimin vào sáng nay mà đã quên mất không mua thức ăn cho mèo. Lại thêm một buổi đi trễ nữa và thầy Min sẽ phạt cậu lần thứ ba trong tuần vì nó, nhưng ai thèm quan tâm chứ - Jeongguk quay gót và nhanh chóng tiến về phía bãi đỗ xe. Đương nhiên, bài vở thì quan trọng nhưng những chú mèo đang đói meo cũng quan trọng và hơn thế nữa chúng dễ thương, vì vậy Jeongguk chọn vế sau mà không hề đắn đo.

Cửa hàng tạp hóa chỉ toàn người già và những bà mẹ cùng với đám con chỉ vừa mới biết đi đang gào khóc. Jeongguk luồn lách giữa đám người bọn họ cho tới khi tìm thấy gian hàng thức ăn cho mèo. Cậu chọn lấy hai hộp cá thu rồi thẳng tiến tới quầy thu ngân. Hàng người khá dài và Jeongguk thì đang đánh mất sự bình tĩnh theo từng giây trôi qua, giày gõ xuống mặt sàn đầy lo lắng. Hôm nay cậu có lớp Mĩ thuật, nó sẽ bắt đầu nửa tiếng sau và nếu có thứ gì thú vị ở trường, thì đó là vẽ.

Ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Jeongguk đang rơi vào giỏ đồ toàn quýt và cam của một người phụ nữ, và nó gợi lại cho cậu màu tóc của Park Jimin. Ôi, những lọn tóc sáng mượt, trông thật mềm mại và ngón tay Jeongguk giật lên khi nghĩ đến việc được đưa tay lên đó vuốt... Jeongguk, đã đánh lạc hướng sự chú ý của mình khỏi lớp Mĩ thuật sắp tới và nhân viên thu ngân chậm chạp đến mức khủng khiếp, bắt đầu (hay đúng hơn là tiếp tục) mơ mộng về Park Jimin và tất cả những điều cậu muốn làm với chàng trai kia. Nhưng một lát sau, một tiếng chửi thề vang lên cắt dòng duy nghĩ đang ở trong đầu Jeongguk. Ông bác già đứng ngay trước cậu đang chửi nhặng lên, bực tức vì ông đã đánh rơi ba bao thuốc lá xuống mà hông thì quá đau để khiến cho ông có thể cúi xuống và nhặt chúng lên. Jeongguk thở hắt ra đầy ái ngại và nhặt mấy bao thuốc lá lên. Người đàn ông già nở nụ cười móm mém nhưng trìu mến trước chàng trai, và chuẩn bị nhận chúng từ tay cậu thì đột nhiên một giọng nói to và nghiêm trọng vang lên làm cả hai giật mình.

"Jeon Jeongguk! Trò không tự thấy xấu hổ với bản thân mình sao?! Không những đang không ở trường mà lại còn ở đây mua thuốc lá? Tận ba bao cơ á, cái gì vậy?!"

Chết tiệt. Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, Jeongguk không ngừng lặp lại và nhắm mắt thật chặt. Người đàn ông cao, đẹp trai bắt được cậu chính là Kim Seokjin, cố vấn của trường. Họ có mối quan hệ yêu-ghét; đã dành rất nhiều thời gian với nhau năm ngoái khi thầy Kim cố tìm cách làm thế nào để cải thiện vấn đề thái độ của cậu. Thầy Kim có xu hướng quá tò mò và tỏ ra như mình là phụ huynh của Jeongguk. Nhưng cậu phải thừa nhận rằng người đàn ông rất hiểu cậu và đó chắc chắn là lí do mà đến giờ cậu vẫn chưa bị đá ra khỏi trường.

Và tất nhiên rồi, người duy nhất đã từng đứng lên vì Jeongguk trong ngôi trường dở hơi đó, giờ đây lại bắt gặp cậu trong tình huống hết sức trớ trêu. Đời quả nhiên thật thảm hại.

_____________

Mọi việc bắt nguồn từ một con mèo và một tình huống dở khóc dở cười khác. Vào ngày thứ ba của những năm tháng trung học của mình, Jeongguk bị vướng vào một cuộc đấu tay không với bốn tên con trai khác khi cậu cố bảo vệ con mèo khỏi mấy tên kia. Bốn tên trai kia cảm thấy trường trung học thật nhàm chán nên đã nghĩ rằng trêu chọc một bé mèo con với một cây chổi là thú vui tao nhã.

Well, Jeongguk không đồng ý.
Cậu đã đấm vào kẻ bắt nạt đang cười lớn nhất vào mặt chú mèo đáng thương, và vài tiếng sau cậu lồm cồm bò về nhà với những đốt tay dính đầy máu và các vết bầm xanh tím ở khắp mọi nơi trên cơ thể. Áo phông thì bị xé nát và mặt thì sưng vù, nhưng ít nhất mèo đen nhỏ trong tay với bụng tròn trĩnh vẫn bình an vô sự.

Ngày hôm sau, mặc cho toàn bộ cơ thể bị thương, cậu vẫn tới trường (bởi vì hồi trước, khi cậu vẫn thật sự còn quan tâm tới trường lớp, cậu sẽ không để mình lỡ một buổi học nào). Cậu khoác áo da đen, vì đó là chiếc áo khoác duy nhất có ống tay đủ dài để che đi vô số nhưng vết sẹo và vết bầm trên hai cánh tay.

Đúng là một đồn mười, mười đồn trăm: ai đó bắt gặp Jeongguk băng bó vết thương trên cánh tay.

'Cậu ta hẳn phải là kẻ nghiện ngập.'

'Mày nhìn thấy mặt nó chưa? Có khi nào nó tham gia mấy giải đánh nhau bất hợp pháp trên phố không?'

'Hắn trông như mafia trong chiếc áo khoác da kia vậy đó'

Jeongguk không biết được mấy tin đồn đại đó nguồn gốc từ đâu, hay làm thế nào để ngăn chúng lại. Cậu vốn ngại ngùng và nhút nhát, không có bạn bè hay ai ủng hộ hết: Mục tiêu dễ dàng cho những lời miệt thị và đồn đại. Cũng một phần vì người ta ghen tị về gia thế của nhà Jeon và sự nổi tiếng của anh trai cậu mà quay ra ghen tức với Jeongguk. Rồi vài ngày trôi qua, bốn tên kia quay lại để tìm cậu và trả đũa vì đã cứu con mèo đen, đánh cậu nặng tới mức mà rạn xương sườn. Những lời đồn đoán về cậu là một 'chàng trai hư hỏng' hung hăng dần trở nên mất kiểm soát và không thể thay đổi được.
Và dù cho sự tai tiếng của Jeongguk xuất phát từ sự hiểu lầm, cậu nhanh chóng học cách làm quen với nó và bắt đầu tận hưởng cuộc sống của một bad boy tại trường học.

___________

Jeongguk nhận thấy bản thân không phải là một người ích kỉ, cậu không phải ác quỷ hay Satan (như cái cách mà bạn bè trong lớp ví cậu) - không hề. Vấn đề duy nhất cậu là một cậu nhóc nóng nảy và dễ cáu giận. Tức giận, gần như lúc nào cũng thế - về tất cả thế giới này vì dường như cả thế giới đang ghét bỏ và quay lưng lại với cậu.

Tức giận với các giáo viên bởi vì họ lúc nào cũng ca tụng về anh trai của cậu, người mà đã tốt nghiệp trường trung học hiện tại cậu đang theo học từ hai năm trước.

('Jeonghyun là một học sinh gương mẫu, tài năng xuất chúng ở tất cả các môn nghê thuật với thể thao, đội trưởng đội bóng đá, chủ tịch hội học sinh và hơn hết thì là một đứa trẻ nghe lời và tốt bụng - và cậu, Jeon Jeongguk, tại sao cậu không giống anh trai tí nào vậy?!')

Tức giận về bố mẹ bởi gì tất cả những gì họ quan tâm là Jeonghyun.

('Anh trai con đang học đại học và nó đã trưởng thành, có mối quan hệ tốt đẹp với bạn gái; nó cũng rất tham vọng và chăm chỉ! Sao con không thể giống anh ấy?!')

Tức giận, bởi vì dù điểm số tất cả các môn học của Jeongguk đều tốt (ngoại trừ Toán), nhưng với họ nó chưa bao giờ là đủ tốt.

Jeongguk vẫn chưa bao giờ là đủ tốt.

Vậy thì như nào mới là 'tốt'?

Sau khi đã quá mệt mỏi vì cậu cứ cố gắng rồi lại thất bại, Jeongguk bắt đầu tự an ủi bản thân rằng đừng quan tâm nữa. Cậu không để tâm tới những lời so sánh và kì vọng, không cần sự chú ý từ bố mẹ, và không muốn nghe những lời khen ngợi động viên nữa. Cậu tự động viên lấy mình, hết lần này tới lần khác. Cậu không chấp nhận số phận là một đứa hư hỏng nhưng bắt đầu học cách tỏ ra như vậy: cứng đầu hơn, nổi loạn hơn, chỉ tìm kiếm niềm vui nơi trường học. Cảm giác đó thật tự do.

(Cậu lờ đi sự hối lỗi của mình khi mẹ kịch liệt lắc đầu với sự cay đắng tràn trong khoang miệng sau khi trở về nhà từ lần trao đổi gần nhất với thầy Min.)

((Cậu lờ đi sự bi hài, sự khó chịu dập dềnh như sóng nước trỗi lên trong lòng mỗi khi cậu nhận ra, mình không có bạn, thậm chí cả một người cũng không.))

(((Cậu lờ đi sự đau đớn tột cùng trong từng khớp xương sau một cuộc đấu tay bo khác, làn da cậu như bức họa chằng chịt những mảng màu sinh động.)))

((((Cậu lờ đi nỗi quặn thắt trong lồng ngực mỗi khi bạn học cùng lớp thì thầm bàn tán về việc cậu nhất định đã ăn cắp tiền để mua thuốc lá và ma túy hay mấy món đồ bất hợp pháp khác. Không ai biết rằng thực tế, cậu 'hoang phí' chúng cho việc mua đồ ăn cho mèo và mua những đôi tất hình Iron Man.))))

_____________

"Jeongguk, tôi thật vô cùng thất vọng!" Thầy Kim nhìn Jeongguk với một biểu cảm đầy phẫn nộ và cậu trai vội vàng nhét mấy bao thuốc lá vào tay người đàn ông già.

"Nó không phải của em," cậu gắt lên với tông giọng khó chịu, sẵn sàng để phản kháng lại. Seokjin là người duy nhất cậu không thể chịu được khi thầy làm khuôn mặt thất vọng.

"Thưa anh, chỗ thuốc lá này là của tôi," ông già lên tiếng đồng tình, đôi tay già nua nắm lấy những bao thuốc. "Cậu trai trẻ này đây đã giúp tôi nhặt chúng lên."

Kim Seokjin nhìn Jeongguk một vài giây trước khi nở một nụ cười thân thiện về phía ông bác già kia.

"Cảm ơn vì những thông tin hữu ích của ông," thầy cười niềm nở nhưng khi quay lại phía Jeongguk, thầy liếc xéo. "Nhưng nó không thể thay đổi được sự thật em không đang ở trường, Jeongguk-ah."

"Không phải việc của thầy,", Jeongguk phản lại, nhưng Seokjin không thèm lắng nghe nữa.

Ánh mắt tò mò dừng lại ở trên mấy hộp thức ăn cho mèo trong tay cậu và thầy nhấc một chân mày khó hiểu. "Đó có phải là cá thu dành cho mèo không?" Seokjin tự hỏi và thầy mở lớn mắt ngạc nhiên khi khuôn mặt Jeongguk đỏ ửng cả lên.

"E-em nói, đos không phải việc quái gì của thầy cả!" Cậu gào lên, giọng nói run rẩy và mất bình tĩnh.

"Vâng, tôi thấy cậu bé rất nhiều, cậu bé cho mèo hoang ăn và chơi với chúng. Phải có ít nhất mười con mèo sống ở tòa nhà của bệnh viện cũ đã bỏ hoang và cậu trai trẻ này mang thức ăn đến cho chúng mỗi ngày," người đàn ông già nói trong khi vỗ nhẹ vào vai Jeongguk. "Quả là mội cậu bé ngoan, thỉnh thoảng tôi thấy cậu bé dành hàng tiếng liền để trò chuyện với chúng cơ."

Người đàn ông mỉm cười với Jeongguk và Seokjin, nụ cười móm mém và nhân hậu. Đôi mắt Seokjin trợn to ra và đột nhiên Jeongguk thấy như không khí trong của hàng đã bị rút cạn. Cậu thở gấp và mọi thứ bỗng chốc đều trở nên ngột ngạt, hình như có thứ gì đó đang găm trong mắt cậu và tầm nhìn trở nên mù mịt. Cảm giác giá buốt và nóng như lửa tồn tại cùng một lúc và cơ thể cậu vô thức run lên. Đôi chân cậu tê liệt và tất cả các giác quan đều ngừng hoạt động, như thể ai đó đã chặn chúng bằng bông. Cậu không thể nghe thấy tiếng của nhân viên thu ngân và tiếng hét của Seokjin nữa khi cậu chạy vụt ra cửa hàng với những bước chân dài nhất có thể.

Cậu không biết tại sao nhưng chuyện này thật choáng ngợp, thực tế là Kim Seokjin vừa mới phát hiện ra một phần bí mật cuộc sống thường nhật của cậu, thứ kho báu mà cậu đã chôn giấu khỏi tất cả mọi người, khiến cậu thấy thất vọng. Hoặc là xấu hổ. Nhưng hầu như, nó đem lại cảm giác trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com