Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Author: Kyclykso

Translator: Kiyoung

Rating: NC17

Relationships: First Kanaphan Puitrakul / Khaotung Thanawat Rattanakitpaisan

Characters: First Kanaphan Puitrakul, Khaotung Thanawat RattanakitpaisanAdditional 

Tags: Mafia, Boss/Subordinate, Kissing heated relationship, flirty, underling, Cold boss both of them are kind of crazy, Doubt, Mistrust, Smut, Teasing

Summary:

Khaotung và First đều thuộc thế giới mafia ngầm. First là một ông trùm mafia có trái tim lạnh lùng nhưng luôn mềm lòng với cấp dưới khéo léo và tiềm tàng nguy hiểm Khaotung của hắn.

Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, không mang đi nơi khác ngoài Kiyoung1310

(Nếu bạn đọc fic này ngoài wordpress.kiyoung1310 tức là fic đã bị repost trái phép)

Chương 1

Khaotung nhìn khẩu súng đang chĩa thẳng vào ngực mình. Anh nhìn thoáng qua nó, trước khi quay lại nhìn người đang cầm súng.

Có một nụ cười mỉa mai trên khuôn mặt của Khaotung, có phần chế giễu khi anh ta nhìn xuống đối phương bằng đôi mắt đen của mình. Khaotung đưa tay lên, cầm đầu súng và áp vào ngực.

Người kia vẫn đang nhìn cảnh giác, cảm giác như chính anh ta mới là người bị chỉa súng vào người. Tay bắt đầu run.

"Bắn." Khaotung nói. "Bắn tao đi, hy vọng tao sẽ chết ngay sau cú bóp cò của mày." Có một sự bình tĩnh kỳ lạ trong giọng nói của anh ta khi nó vang vọng khắp các hành lang trống rỗng.

Lúc này mồ hôi đã lăn dài trên lưng người kia. Anh ta cảm thấy một luồng khí hung hãn từ người đàn ông trước mặt mình, giống như anh ta là con mồi đang bị kẻ săn mồi theo dõi.

Anh ta buông súng xuống, đá nó ra xa trước khi quỳ xuống, "Tôi xin lỗi, thưa ngài Khaotung, tôi bị ép buộc, xin hãy tha thứ cho tôi."

Anh cố gắng tập trung mắt xuống đất khi cảm thấy tiếng cười khúc khích yếu ớt của người đàn ông trước mặt. Khaotung cúi xuống gần sàn hơn, ngón tay móc vào cằm người kia buộc anh ta phải nhìn mình.

"Bị ai ép buộc?"

Đôi mắt của Khaotung giống như một con rắn. Sắc lạnh và nguy hiểm. Đôi mắt của người đàn ông gần như xoáy vào câu hỏi. Sau vài giây do dự, anh cảm thấy một lưỡi kiếm lạnh lẽo đặt trên cổ mình. Anh há hốc mồm kinh hãi.

"Hoặc là mày nói cho tao biết người đó là ai, hoặc mày là người duy nhất tao có thể nghi ngờ là thủ phạm."

Người đàn ông nhanh chóng phun ra tên ông chủ của mình. Nếu lâu hơn và lưỡi kiếm này sẽ sớm nhuốm máu của anh ta. Anh biết dù thế nào thì anh cũng phải chết, nhưng anh thậm chí không muốn biết Khaotung sẽ làm gì.

"Ngoan lắm." Khaotung, đút lưỡi kiếm vào túi và bỏ đi. Những bước chân nặng nề của anh ta kêu lách cách cùng với tiếng gót chân chạm sàn.

Người đàn ông sợ hãi ngã quỵ xuống đất. Khaotung thậm chí còn nguy hiểm hơn những gì anh nghe nói.

...

Bên ngoài, Khaotung châm điếu thuốc. Anh đang uể oải dựa vào tường, chán nản nhìn người trước mặt như thói quen.

Anh cảm thấy có tiếng rung trong túi, anh nhận được một cuộc điện thoại, "Boss" đang nhấp nháy trên màn hình. Khaotung ngay lập tức đứng dậy và trả lời điện thoại. Anh đưa điện thoại lên tai, "Vâng, sếp?" Có một sự phấn khích trong giọng nói của anh ấy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng của First, "Cậu có tìm ra được tên gián điệp đó là ai không?"

"Vâng, thưa ngài. Tôi cũng đã tìm ra kẻ thù của chúng ta là ai." First nhếch miệng trước tin vui, tuy nhiên giọng nói vẫn mang theo sự lạnh lùng như thường lệ. "Ta tin tưởng ngươi có thể lo liệu."

Khaotung trả lời bằng một câu quen thuộc, "Đang được thực hiện."

"Xong việc thì mau trở về. Đó là mệnh lệnh." First cúp điện thoại và Khaotung nở một nụ cười rộng trên khuôn mặt.

"Awww, anh ấy muốn gặp tôi." Anh thủ thỉ. Tia gian manh hiện lên trong mắt anh ta.

Khuôn mặt của anh ta trở nên nghiêm túc một lần nữa khi anh ta gửi thư trả lời cho các thuộc hạ của mình, gửi cho họ tên kẻ thù của họ và lên kế hoạch bao vây.

"Ồ. Cuối cùng cũng hoàn thành một trong số đó," anh nói trước khi rời đi.

Anh phải kết thúc chuyện này thật nhanh.

...

First ngồi xuống một trong những phòng chờ riêng của câu lạc bộ. Những ngón tay dài và mảnh khảnh của hắn ta đang gõ nhịp trên mặt bàn trước mặt với vẻ thiếu kiên nhẫn.

Đã hàng giờ kể từ lần cuối hắn liên lạc với Khaotung mặc dù đã nói với người kia rằng hãy sớm quay lại với hắn. Hắn đốt một điếu thuốc để cố làm dịu cảm xúc của mình.

Khi tiếng cửa cọt kẹt mở ra và ở đó lộ ra người đàn ông mà anh muốn gặp, Khaotung.

Khaotung mặc trang phục màu đen, vẻ ngoài của anh ấy hoàn toàn chỉn chu với mái tóc đen bóng mượt và bộ quần áo ủi phẳng phiu. Điểm khác biệt duy nhất là những vệt máu khô trên tay anh. Anh ta bình tĩnh đi thơ thẩn, như thể những dấu vết đó chưa từng là trở ngại với anh ta.

First nhếch mép cười, Khaotung thực sự đã quay lại với hắn ngay khi có thể, không quan tâm đến việc làm sạch bản thân trước. First dập tắt điếu thuốc trên khay gạt tàn trên bàn.

"Tôi đây thưa ngài," Khaotung nói khi đứng trước mặt First, hơi cúi đầu trước người đàn ông đang nhìn xuống.

"Anh đã làm tôi chờ đợi," First trách móc.

"Đó là lỗi của tôi thưa ngài. Xin hãy trừng phạt tôi."

First cuộn tròn mắt, luôn luôn muốn trừng phạt người này lập tức. "Lại đây kể cho ta." First vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh hắn.

Khaotung ngay lập tức đến bên cạnh First, ngồi gần đến mức không thể thoải mái hơn khi đùi họ chạm vào nhau. Anh nghiêng người về phía First khi lặng lẽ nhớ lại những chi tiết trong ngày và tất cả những chi tiết đẫm máu.

"Nghe giống như một trận chiến," First nói.

"Đúng vậy," Khaotung đồng ý với hắn, gật đầu. Tuy nhiên, anh ấy tập trung nhiều hơn vào cách chân anh ấy cọ vào chân của First. "Tại sao anh lại muốn tôi quay lại nhanh như vậy?" Anh ấy tò mò về mệnh lệnh kể từ thời điểm anh ấy nhận được nó. Tất nhiên, ban đầu anh ấy rất vui vì anh ấy luôn muốn gặp First, nhưng anh ấy không nghi ngờ rằng điều ngược lại cũng xảy ra.

"Bởi vì anh có thể thực hiện nó," First bắt đầu với một giọng điệu nguy hiểm tiềm ẩn trong giọng nói của hắn. "Bởi vì anh có khả năng làm được rất nhiều thứ." Một sự im lặng ngột ngạt tràn ngập không khí.

Khaotung phải tập trung lại suy nghĩ của mình khi nghe giọng điệu nghiêm túc của First. Anh nheo mắt lại. "Điều đó có nghĩa là gì? Tôi đã làm điều mà tôi không nên làm sao?" Đôi mắt của anh sau đó nhìn từ trên xuống dưới, quét qua người kia.

First quay đầu về hướng Khaotung để họ nhìn thẳng vào mắt nhau. "Điều đó có nghĩa là tôi đã nói rằng anh có năng lực, trẻ trung, đầy tham vọng. Rằng anh rất phù hợp với công việc này, thậm chí anh còn là đối thủ của tôi. Đó là những gì tôi đã nghe được gần đây."

Đôi mắt của Khaotung tìm kiếm First, không chắc chuyện này sẽ đi đến đâu. "Tại sao, thưa ngài? Tôi không hiểu. Tôi rất vui vì ngài nghĩ nhiều về tôi." Anh nở một nụ cười ngớ ngẩn ở dòng cuối cùng.

First nắm lấy đùi Khaotung, siết chặt nó một cách thô bạo, cố gắng để nhận được câu trả lời nghiêm túc từ người đối diện. "Tại sao anh vẫn làm việc dưới quyền của tôi sau ngần ấy thời gian? Tôi đã cân nhắc điều đó trong đầu một thời gian nhưng người duy nhất tôi có thể nhận được câu trả lời chỉ có anh. Vậy tại sao?"

Khaotung bắt đầu nới lỏng, vì vậy đây là tất cả những gì ồn ào về nó. Những người phiền phức thì thầm những thứ với ông chủ của anh ta và cố gắng gây ra một cuộc tranh cãi.

"Tất nhiên là vì ngài, thưa ngài. Tất cả những gì tôi làm là vì ngài." Khaotung trả lời với giọng điệu nghiêm túc nhất mà First từng nghe anh ấy nói.

Sự bối rối tràn ngập trong mắt First. Hắn không mong đợi phản ứng đó. Hắn cũng không nhận ra mạch của mình bắt đầu tăng tốc như thế nào. "Vì tôi là ông chủ của anh?" Hắn nhướn mày.

"Bởi vì ngài là First. First Kanaphan... người dẫn đầu cũng là người duy nhất."

"Và tại sao điều đó lại quan trọng?" First có một chút mất bình tĩnh trong giọng điệu của hắn, hắn vẫn chưa hiểu.

"Bởi vì ngài là người duy nhất mà tôi sẽ làm tất cả những điều này. Khi tôi bước vào thế giới xám xịt này vì ngài – đó là để giữ cho ngài luôn an toàn. Tôi làm tất cả vì ngài chính là ngài"

Nhiều câu hỏi được đặt ra với mỗi câu trả lời mà Khaotung cung cấp cho hắn. "Anh gia nhập thế giới mafia vì tôi? Tôi tưởng anh cũng giống như những người khác đang cố gắng đạt được những lợi ích khi gia nhập. Tiền, quyền lực, địa vị của anh."

Khaotung nghĩ rằng vẻ mặt sững sờ này của ông chủ luôn có khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh ấy đặc biệt dễ thương. "Phải, vì sự ngưỡng mộ chưa từng có và gần như cuồng tín của tôi đối với ngài. Tôi muốn giữ cho ngài được an toàn. Nếu tôi phải xuống địa ngục, xuống vực thẳm đó, tôi sẽ không chống nổi cái cách mà đôi mắt đen của ngài kéo tôi vào bóng tối. Không hy vọng, không hối tiếc, không nghĩ rằng tôi có thể trốn thoát lần nữa. Nếu tôi phải đi xuống, tôi sẽ rất vui nếu nguyên nhân của việc đó là vì ngài."

First cảm thấy choáng ngợp. Tai hắn ửng hồng trước những lời của Khaotung. Hắn biết rằng chàng trai trẻ thích tán tỉnh hắn, thực sự với tất cả mọi người nhưng với mức độ mãnh liệt này và cách Khaotung nói chuyện là một điều gì đó rất khác.

First phải nhìn đi chỗ khác. "Tôi hiểu rồi. Anh có thể đi."

Khaotung phát hiện ra đôi tai nhuốm hồng của First và anh gần như cảm thấy tim mình ngừng đập. Anh biết mình phải nắm bắt khoảnh khắc này, nếu không nó sẽ không thể quay lại lần nữa. Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình như thể chuẩn bị rời đi trước khi ngồi lên đùi của First.

First rên rỉ khi va chạm, Khaotung vòng tay quanh cổ First. Mắt anh quét qua khuôn mặt của First xuống cổ đến chiếc áo sơ mi có vài nút chưa mở. Anh ghé sát vào tai First, "Nếu tôi không thể rời xa anh thì sao? Đó có phải là vấn đề không Boss?" Giọng anh trầm và êm dịu, một tông trầm khàn phát ra.

First cảm thấy không khí nóng và cuối cùng biết rằng có điều gì đó không ổn với bản thân lúc này, hắn cảm thấy lo lắng. Hắn đặt tay lên eo Khaotung, cố gắng đẩy cấp dưới của mình ra khỏi người. "Đừng làm loạn nữa." Hắn cảnh báo.

"Anh sẽ sa thải tôi sao?" Khaotung hỏi lại lần nữa, biết rằng người kia sẽ không làm vậy. Anh ấy hiểu các điểm yếu của First quá nhiều và đây là lần tấn công vào đó.

"Anh không biết anh đang làm loạn với ai đúng không?"

"Tôi nghĩ là có. Đúng không? First." Lúc này môi của Khaotung đã ở ngay sát tai First. Đó là giới hạn cuối cùng. First lật ngược cả hai lại, để giờ hắn đang quấn lấy Khaotung bằng cơ thể của mình. Chân của hắn nằm gọn trong đùi của người kia trong khi cánh tay của hắn ôm lấy đầu của anh. Khaotung tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng há hốc, lồng ngực phập phồng. "Tôi đã nói với anh, anh không biết anh đang làm loạn với ai đúng không."

Đó là tất cả những gì First nói trước khi hắn chiếm lấy đôi môi đang mở của Khaotung bằng chính môi của mình. Hắn có thể trượt vào lưỡi của anh một cách dễ dàng. Khaotung rên lên vì sướng. Cuối cùng. Khaotung ngay lập tức ôm lấy First, hai tay ôm chặt lấy cổ First và hai chân vòng lên ôm lấy eo hắn.

Họ hôn nhau say đắm và cuồng nhiệt. Khaotung nhân cơ hội này dùng tay khám phá cơ thể First. Anh ta nắm lấy và chạm vào mọi nơi và thực sự ngạc nhiên khi thấy rằng First cũng làm như vậy với anh ta.

Khaotung đang vật lộn với người kia và cuối cùng lại ngã vào lòng First. Khaotung cong lưng khi First dán miệng vào cổ anh. Những tiếng rên nhỏ thoát ra khỏi môi anh.

Anh cảm thấy như mình đang ở trên một đỉnh cao, gần như đến mức anh tự hỏi liệu mình có đang mơ hay không. Nhưng anh biết mình không thể ở trong một giấc mơ, cơ thể của First ở quá gần và quá ấm, điều đó tốt hơn bất cứ giấc mơ nào mà anh có thể nghĩ ra.

Bàn tay của Khaotung đang cào vào tóc của First, làm cho vẻ bề ngoài thường được trau chuốt kỹ lưỡng của ông chủ trở nên lộn xộn. First làm điều tương tự với anh ta, Khaotung bị bỏ lại với đôi môi bị cắn sưng đỏ và mái tóc vuốt keo của anh đã rối tung.

Họ đang cởi cúc áo của đối phương. Mạnh tay, kéo nhanh cổ áo ra ngoài.

Ngay khi Khaotung hy vọng họ sẽ cùng làm đến bước xa hơn, thì có tiếng gõ cửa.

First quay lại và chửi thầm. "Mẹ kiếp," Khaotung nguyền rủa. Ai nghĩ rằng đây là thời điểm để chen ngang thì người đó chết chắc. "Đợi đã," Khaotung gọi trước khi kéo First trở lại vòng tay của mình cho một nụ hôn nóng bỏng cuối cùng.

Sau khi Khaotung rời ra, anh đã cố gắng hết sức để điều chỉnh lại cho First vẻ ngoài tươm tất hơn. Đôi mắt của First rất bình tĩnh, ngoại trừ hơi thích thú với những hành động của Khaotung.

"Đây rồi, bây giờ anh lại trông giống như một ông chủ." Khaotung cười khúc khích. "Sẽ không tốt nếu họ tìm thấy tôi ở đây với anh. Vì vậy, tôi sẽ tránh đi."

Khaotung nhanh chóng tránh đi trong khi First nhàn nhã gọi người kia vào phòng. Những ngón tay của First bắt đầu gõ lên mặt bàn trước mặt hắn. Cấp dưới của hắn thực sự rất nguy hiểm, hắn nghĩ khi nhớ lại đôi môi của người kia trên môi mình. Hắn hầu như vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của người kia, hơi ấm của kẻ đang cố nuốt chửng lấy hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com