Chương 3
Kể từ khi mối quan hệ của First và Khaotung được tiết lộ, những người ở tổ chức chưa bao giờ thấy một Khaotung chủ động hơn thế.
Nếu trước đây từng có bất kỳ nghi ngờ nào khác về lý do Khaotung ở lại tổ chức, thì giờ đây họ biết rằng đó là do anh ấy muốn dưới trướng First, theo nhiều cách.
Bây giờ Khaotung đã có thể ngang nhiên ở bên cạnh First bất kể đối phương muốn đi đâu. Mọi người nghĩ rằng First sẽ phát ốm vì cách cư xử nhớp nhúa này nhưng phản ứng lớn nhất mà họ thấy từ khuôn mặt thường ngày trống rỗng của hắn là một cái nhếch môi nhỏ.
.
.
.
First ngồi ở ghế dài, uể oải lật qua các hồ sơ tài chính. Không quay đầu lại cũng biết Khaotung vào phòng.
"Bosssss. Boss," Khaotung gọi.
"Lại đây," First gọi, vỗ vào đùi mình.
Khaotung nhướn mày trước khi nhanh chóng ngồi vào lòng First.
Khaotung nghiêng người lại gần First, lặng lẽ ôm lấy hắn khi First xem xét mọi thứ.
"Đã xong rồi sao?" Khaotung đặt câu hỏi khi First đặt các hồ sơ xuống.
"Công việc không bao giờ kết thúc." First trả lời trước khi búng vào trán Khaotung. Khaotung nhăn mặt vì va chạm.
"Giao dịch tiếp theo là khi nào?" Khaotung hỏi.
"Ngày mai." First nói. "Em cũng đến à?"
"Tất nhiên. Làm sao tôi có thể chịu được khi không được gặp anh?" Khaotung nói một cách cường điệu.
First trợn tròn mắt. "Phải biểu hiện tốt. Đó là một giao dịch quan trọng."
"Có khi nào tôi không tốt không Boss?" Khaotung nhanh chóng chớp hàng mi của mình với First.
"Tôi nghĩ em nên biết. Chúng ta đang ngồi ở cùng một nơi mà em đã quyến rũ tôi lần trước."
Khaotung bật ra một tràng cười sảng khoái, anh đung đưa người khi nhớ lại cuộc trao đổi lần trước với một nụ cười trên môi. Anh móc tay quanh cổ First. "Nhưng nếu không thì tôi sẽ không thể ở trong vị trí này hmmm?" Anh hả hê nhận xét.
First im lặng quan sát anh một giây, ánh mắt tập trung vào đôi tai vểnh đỏ của đối phương. "Và em sẽ làm gì bây giờ khi em đang ở vị trí này?"
Mắt Khaotung tối sầm lại khi nghĩ về những khả năng có thể xảy ra. "Có rất nhiều thứ tôi có thể làm." Anh kéo dài ra, anh nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt của First, rồi đến thân mình.
Sau một lúc cân nhắc, Khaotung từ từ cúi xuống cắn môi trên của First. First rít lên. Khaotung kéo môi trên của First vào miệng trước khi nhấm nháp. Sau khi cắn xong, anh dùng ngón tay vuốt ve môi First. Anh ta nhét chúng vào giữa các đầu ngón tay trước khi liếm vào miệng First. Anh liếm đôi môi đang mím lại, sau đó mở rộng đôi môi của First để liếm bên trong miệng hắn, cuốn quanh lưỡi hắn một cách mềm mại và chậm rãi. Khaotung cố tình trêu chọc First như thế này.
First cuối cùng cũng đạt đến giới hạn của mình và giật mạnh tóc của Khaotung, khiến đầu Khaotung ngửa ra sau, tránh xa những nỗ lực chậm chạp khó nhọc của anh. Khaotung rên rỉ đáp lại, First sau đó kéo đầu Khaotung lại gần hắn để hắn có thể hôn anh một cách đàng hoàng. Anh mở miệng khi First di chuyển môi hắn mạnh mẽ hơn trên môi anh.
Tay của Khaotung di chuyển từ cổ của First đến cổ áo của hắn, kéo người kia lại gần anh hơn.
Lần đầu mút lưỡi Khaotung. Khaotung rên rỉ trong miệng và cong lưng.
Những gì được cho là một nụ hôn "đơn giản" từ Khaotung đã biến thành một thứ gì đó hơn thế nữa với sự chỉ đạo của First. Vì First muốn cắt ngang lời trêu chọc của anh, nên Khaotung sẽ càng làm điều đó nhiều hơn nhưng theo cách gay gắt hơn.
Đôi tay của Khaotung lang thang, anh nắm lấy hai bên hông của First, cảm nhận những đường rãnh trên cơ bắp trước khi chạm tới hông của First. Bàn tay của Khaotung lơ lửng trên độ cứng ngày càng tăng của First.
Anh nhẹ nhàng chạm vào vật cương cứng của người kia, điều này khiến First phải há hốc mồm kinh ngạc, người vẫn còn bị mê hoặc bởi nụ hôn.
Theo phản xạ, hông của First giật về phía trước. Khaotung giữ tay ở tư thế lơ lửng, hầu như không chạm vào chuyển động hông của First.
Họ tách ra, ngực First phập phồng lên xuống để lấy hơi. First mở mắt, trước khi thu hẹp chúng một cách nguy hiểm về phía Khaotung.
Khaotung chỉ nở một nụ cười trêu chọc hắn. Anh cắn môi, nhìn First qua hàng mi.
"Có chút phấn khích ở đây hả? Ai mới là người làm sai đây Boss?"
Trước khi First có cơ hội trả lời, Khaotung đã vuốt ve thành viên của First qua quần của hắn, chà xát vào nó một chút trước khi thả ra.
Khaotung tận dụng cơ hội trước trạng thái choáng váng của First để bỏ chạy, nụ cười thoát ra khỏi môi. Khi First định thần lại, hắn nhận ra rằng người kia đang gây rối với mình.
Nghịch ngợm như vậy, cố ý khiêu khích hắn.
.
.
.
Ngày hôm sau Khaotung đến nơi sớm. Anh đã quyết định một cách bốc đồng vào ngày hôm qua rằng anh ấy sẽ chọc tức First đến mức First sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa anh ấy vào phòng ngủ. Khaotung đã rất thích thú với ý tưởng này, đặc biệt là khi biết rằng việc biết được tính khí Sếp của mình chỉ là vấn đề thời gian.
Khaotung nhìn vào điện thoại của mình, đã thấy "lời hứa" về những gì First sẽ làm để trả đũa anh. Anh quay đầu lại cười trước những tin nhắn trước khi thông báo rằng anh ấy sẽ đợi và thực sự đã đợi hắn rồi.
Khoatung nhìn xung quanh để xem xét. Tại địa điểm, Khaotung tin rằng anh đến đó sớm nhất hoặc lâu hơn anh nghĩ trước khi phát hiện ra Lanol. Lanol đã là thành viên của nhóm từ lâu rồi - tương tự như Khaotung khi anh ấy cũng thăng hạng nhanh chóng. Anh và Khaotung có chút quen thuộc với nhau, mặc dù họ không gặp nhau quá thường xuyên. Khaotung giỏi hơn ở khía cạnh quan hệ con người với mafia, trong khi Lanol tập trung vào hàng hóa.
Khaotung gật đầu với anh như một lời chào. Lanol gật đầu đáp lại trước khi hoàn thành việc chuẩn bị.
Khaotung đứng đó chờ đợi, có vẻ như Lanol đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Anh nghe thấy tiếng động phía sau và thấy Lanol tiến lại gần anh. Lanol xuất hiện trước mặt Khaotung, anh đưa cánh tay đặt lên một cách trìu mến vào phần cơ trên của Khaotung.
"Đã lâu không gặp, nghe nói mấy ngày nay ngươi đi theo Boss khắp nơi." Lanol nói với một nụ cười nở trên khuôn mặt và một bên lông mày của anh ấy nhướng lên.
Khaotung liếc nhìn cái chạm còn sót lại của Lanol và rút tay ra khỏi người anh.
"Ừm." Khaotung ậm ừ. "Ngài ấy ra lệnh cho tôi."
Khaotung nở một nụ cười thật tươi khi nghĩ về First, Lanol tạm thời choáng váng. Anh chưa từng thấy Khaotung cười rộng như vậy trước đây. Ngay cả khi anh ấy tán tỉnh người khác.
Lanol phải nhìn đi chỗ khác, mắt tập trung vào sàn nhà trước mặt. Đầu óc anh quay cuồng. "Các ngươi ở cùng nhau sao?"
Khaotung lắc lư trên gót chân. "Tôi cho là vậy. Ngài ấy nói tôi là của ngài ấy."
Lanol nheo mắt lại.
Khaotung chú ý đến động tác của anh. "Sao vậy? Ghen sao?" Khaotung bật cười trước hàm ý đó, nực cười quá.
Lanol ho. "Không ghen."
Khaotung liếc xéo anh.
"Được rồi." Khaotung không đào sâu thêm nữa. Anh tập trung trở lại để nhìn chằm chằm vào lối vào.
First bước vào phòng lúc này. Hắn đeo kính khi đoàn tùy tùng đi vòng quanh hắn.
Khaotung vui mừng trước cảnh tượng đó, anh lập tức đi về phía First để lại Lanol phía sau, thậm chí không tiếc lời tạm biệt.
Trong ánh đèn lờ mờ của nhà kho, Lanol đứng một mình. Mắt anh dõi theo bóng dáng Khaotung rời đi.
.
.
.
First thấy Khaotung lao về phía mình. Hắn ôm chầm lấy Khaotung, kín đáo véo vào hông người kia trước khi tiếp tục nói về những vấn đề quan trọng. Khaotung chỉ nở một nụ cười thật tươi, phớt lờ cái véo mà mình vừa nhận được.
Cuộc gặp mặt hôm nay là một thỏa thuận vũ khí, First cuối cùng đã đạt đến giai đoạn mà tất cả những gì hắn cần làm là trao đổi hàng hóa.
Mr.M đứng đầu một tổ chức buôn lậu. Một người có danh tiếng trước hắn và hành động giống như một khẩu súng thần công.
First đứng đó với tiền và mọi thứ đã chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng thì Mr.M cũng xuất hiện vào thời gian được chỉ định. First trông thoải mái khi Mr.M đến. First ngồi xuống một chỗ, tay hầu như úp xuống và một chân vắt chéo lên chân kia.
"Chào mừng Mr.M."
"Chào Kanaphan." Một giọng cộc cằn trả lời. Mr.M là một người đàn ông to lớn với cái đầu hói và dáng người đáng sợ.
Từ vị trí này, ông ta coi thường First.
"Cậu có cái gì đó cho tôi?" First được hỏi.
Mr.M nhìn lại những thuộc hạ của mình, gật đầu nhanh với họ. Những người đàn ông ngay lập tức mở một trong những chiếc thùng để khoe kho vũ khí.
Với một cái nghiêng đầu, First ra hiệu cho các chuyên gia của mình đánh giá chất lượng.
Mr.M lặng lẽ theo dõi. Người của First đã dành vài phút để xem qua chiếc thùng trước khi khẳng định với First rằng mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn.
First ra hiệu. "2.5 triệu." Hắn ra giá cho các hàng hóa.
Mr.M nghĩ về nó một lúc. "Như thế chưa đủ."
Đôi mắt của First nguội đi. "Đó là số tiền chúng ta đã trao đổi trước đây." Giọng nói lạnh lùng của hắn vang vọng khắp không gian.
Mr.M không hề nao núng. Đôi mắt ông ta quan sát những người từ băng đảng của Kanaphan. Đôi mắt ông nhanh chóng nhìn trúng Khaotung, đôi mắt đen đang nhìn thẳng vào ông ta.
"Tôi muốn nhiều hơn. Như cái đó." Ông ta gật đầu về hướng Khaotung.
First nhận thấy ý định của Mr.M và giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng. "Người đó không phải để bán."
Mr.M tiếp tục trò hề của mình, một lời chế giễu trịch thượng thoát ra khỏi môi ông ta.
"Hai người không thể chia tay sao? Tôi đã nghe nhiều về chuyện đó rồi."
Những tiếng thì thầm nhỏ nổ ra khắp phòng cố gắng nhận ra điều mà Mr.M đang hướng tới. Có phải thỏa thuận hôm nay sẽ không thành công do Khaotung?
"Tôi không biết ông đã nghe những gì nhưng ông nên biết rằng đó là người của tôi. Và tôi sẽ không bị đe dọa bởi những người như ông để thay đổi điều đó."
Mr.M lặng lẽ sôi sục trước khi trấn tĩnh lại. "Một ngày nào đó cậu sẽ phải nhượng bộ thôi, Kanaphan. Chúng tôi sẽ đổi lấy 2,7 triệu nếu cậu muốn."
First xua tay đồng ý. Hắn phải gác lại cơn thịnh nộ đang tích tụ của mình, vì cần phải có những vũ khí này. Một chút tiết kiệm không bao giờ làm tổn hại đến bất kỳ ai ngay cả khi nó được tạo ra với một mối đe dọa tiềm ẩn.
Khaotung vẫn ở bên First im lặng. Tuy nhiên, một tia sáng tối trong mắt anh khiến người ta khó biết anh đang thực sự nghĩ gì.
.
.
.
Sau thỏa thuận, những tin đồn bắt đầu lan truyền về thỏa thuận ngày hôm nay. Mọi người tuyên bố rằng Khaotung gần như đã phá hỏng nó. Người khác nói rằng anh ta đang lừa ông chủ, và anh ta cũng muốn quyến rũ Mr.M.
Những người khác cho rằng Khaotung không biết xấu hổ vì đã không cống hiến hết mình cho phía bên kia.
Tất cả các loại phỏng đoán ác ý phát sinh.
First nhìn ra ngoài ô cửa sổ dài của mình, nhìn thành phố trước mặt. Hắn biết loại hình kinh doanh này là gì, đã ở trong đó quá lâu nhưng tâm trí hắn cứ quay trở lại với thương vụ đó.
Hắn không biết bây giờ Khaotung sẽ nghĩ gì về hắn. Làm thế nào hắn có thể bắt đầu giải thích rằng sự ích kỷ muốn chia sẻ với mọi người mối quan hệ của hắn đã gây ra cớ sự như vậy.
First cảm thấy xấu hổ, trước đó hắn đã trấn an Khaotung rằng điều này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống mafia của anh nhưng lại xảy ra chuyện như vậy.
Khaotung đã mở toang cánh cửa phòng của First. Anh thấy rằng First đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Anh ngồi xuống ghế đợi First.
Sau khi First thoát ra khỏi nó, cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng Khaotung đang ở bên cạnh mình. Hắn dành cho Khaotung một cái nhìn phức tạp.
"Chuyện gì vậy?" Khaotung hỏi.
First nhìn anh thêm vài giây nữa. "Em không khó chịu sao?"
"Về cái gì?"
"Về ngày hôm nay. Về việc bị những người khác bàn tán như thế."
Bây giờ đến lượt Khaotung bối rối. "Tôi đoán là hơi khó chịu. Tôi đã không mong đợi điều đó."
Đôi môi của First nhếch lên thành một đường. "Đều là tại tôi."
Khaotung đứng dậy và bắt đầu đi về phía First. "Không, đó là vì họ và sự suy diễn tồi tệ của họ. Anh không làm gì sai cả. Anh đã bảo vệ tôi."
"Tôi là lý do tại sao em ở đây ngay từ đầu." First ngắt lời, giọng nói của hắn vang lên quá gay gắt so với dự định.
Khaotung nhăn mặt. Anh ấy đã xé mắt mình khỏi First. "Đúng." Anh chỉ có thể đồng ý.
First có sự rõ ràng đến với đôi mắt của mình khi nhìn thấy. Tuy nhiên, ngay khi hắn nghĩ rằng một bức tường khác sẽ được dựng lên giữa họ, Khaotung đã nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Tôi sẽ không hối hận, thưa ngài." Khaotung ngày càng tiến lại gần First. Cánh tay anh vòng qua người First để ôm lấy hắn. "Không sao đâu."
First nằm yên trong vòng tay của Khaotung. Hắn có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Ba-dump. Ba-dump. Ba-dump.
"Không sao đâu," First lặp lại khi hắn hít thở sâu. Hắn nhắm mắt khi ôm Khaotung trở lại. Hắn vốn tưởng rằng ở thế giới ngầm này nhiều năm như vậy, hắn đã trở nên lạnh lùng, ai biết tâm tình của hắn lại có thể nóng nảy như vậy.
Hai người họ đứng đó trong khoảng thời giantưởng chừng như vô tận. Nơi đó là một thế giới chỉ có hai người họ trongvòng tay của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com