Chương 8
First có thể thề rằng thế giới dừng lại khi hắn cảm thấy Khaotung mềm nhũn trong vòng tay mình. Nó giống như lần đầu tiên quên cách thở, giống như cách thế giới quên cách quay.
First muốn lay anh dậy, hắn rất muốn nhưng hành động duy nhất hắn có thể làm lúc này là ngoại trừ kêu cứu hắn cũng không thể làm gì được. Mắt First mờ đi, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. First chạm vào mặt hắn một cách kinh ngạc khi hắn cảm thấy chất lỏng chảy xuống má. Hắn thậm chí còn không biết rằng mình đang khóc cho đến khi thực hiện động tác này.
First hoài nghi nhìn người trước mặt, giống như một giây nữa tỉnh lại Khaotung sẽ rúc vào lòng mình chứ không phải như thế này. Máu từ vết thương của Khaotung chảy ra quá nhanh, First xé một phần tay áo của hắn để cố gắng cầm máu cho vết thương.
Quãng đường đi đến bệnh viện là một điều mờ nhạt đối với First. Đó là sự hỗn độn giữa cấp dưới của hắn vội vã đi tìm sự giúp đỡ và sự sắp xếp sau đó.
Phần duy nhất mà First cảm thấy như hắn có mặt là khi bác sĩ lắc đầu với hắn khi hắn muốn gặp Khaotung. Họ nói Khaotung đang trong tình trạng rất nguy hiểm, viên đạn găm vào anh quá gần với cơ quan nội tạng bên trong. Tất cả những gì First có thể làm là đợi tin tiếp theo từ bác sĩ.
Và khi các bác sĩ trở lại, thông tin cũng chẳng khá hơn đến tai First. Họ nói rằng họ cần đưa Khaotung vào trạng thái hôn mê sâu để Khaotung có thể hồi phục. "Hôn mê?" First lặp lại, suýt chút nữa thì lao lên lay bác sĩ.
"Vâng, hôn mê. Chúng tôi sẽ cập nhật cho anh về tình trạng của anh ấy. Đừng quá lo lắng, anh Kanaphan, anh ấy đã qua cơn nguy kịch rồi."
Đôi mắt của First di chuyển trong một sự bất an. Hắn nghĩ điều duy nhất có thể giúp hắn bây giờ là nhìn thấy Khaotung chớp đôi mắt đen của anh và mỉm cười nụ cười tinh nghịch của chính mình nhưng thực tế là anh thậm chí còn không thể tỉnh lại, điều đó đang dần khiến hắn phát điên.
.
.
.
Đã một tuần kể từ thương vụ lớn cuối cùng đó nhưng những thay đổi đã được thực hiện trong tổ chức của First một cách triệt để. Mọi người đã biết đến First như một người lý trí và lạnh lùng trước đây nhưng họ thực sự không thấy định nghĩa của "lạnh lùng" cho đến khi nhìn thấy First không có Khaotung bên cạnh.
Họ biết rằng mọi thứ đã ập đến với những kẻ thù bên ngoài của First khi họ thấy không chỉ Mr.M và thậm chí cả Lanol đều mất mạng và mọi thứ dần trở nên tệ hơn.
First là một ông chủ tốt, hắn phản ứng nhanh chóng với các mối đe dọa nhưng giờ đây First đang đưa nó lên một cấp độ hoàn toàn khác. First quyết tâm loại bỏ bất kỳ mối đe dọa nào có thể trước khi chúng có thể gây ra bất kỳ tác hại nào. Hắn biến nó thành một nhiệm vụ để không còn tên gián điệp nào xâm nhập vào tổ chức của hắn có thể sống sót. Nó giống như hắn muốn ngăn chặn bất cứ điều gì như thế này xảy ra lần nữa.
Với tốc độ chưa từng thấy, các băng đảng mafia khác lần lượt gục ngã. Máu đổ ra rất nhiều.
Bây giờ câu hỏi duy nhất trong đầu mọi người là "Khi nào Khaotung sẽ tỉnh dậy?"
Họ nhớ sự hiện diện của anh ấy bây giờ khi anh ấy không còn ở đó nữa. Họ không biết rằng Khaotung là một trong những điều chính để giữ cho First không mất kiểm soát, nhưng bây giờ họ đã nhận ra điều đó muộn màng.
Không ai biết những gì đang diễn ra trong đầu của First ngoại trừ hắn. Hắn nhớ Khaotung ghê gớm, hắn luôn bên cạnh Khaotung mọi lúc hắn có thể, ngoài giờ thăm bệnh hắn lại về ngủ trên chỗ của Khaotung trên giường mình. Có điều gì đó dễ chịu về mùi của Khaotung khi mùi hương đó bao quanh hắn khi hắn ngủ. Gần như thể hắn đang được ôm trong vòng tay của Khaotung.
.
.
.
Ngày hôm sau, First đang hoàn thành những đơn đặt hàng cuối cùng của mình. Hắn nhanh chóng dùng tay xua đuổi cấp dưới khi thấy có cuộc gọi từ bệnh viện. Hắn có thể cảm thấy nhịp tim của mình tăng nhanh chỉ với cái tên nhấp nháy trên màn hình, nhưng hắn cần biết họ muốn nói gì. Hắn nhanh chóng trả lời cuộc gọi. "Chào bác sĩ?"
"Xin chào anh Kanaphan, chúng tôi có một số tin tức mà anh muốn nghe."
Đôi mắt của First mở to, hy vọng rằng đó là tin tốt. "Vâng?"
"Anh Thanawat đã có dấu hiệu tỉnh lại. Anh nên đến đây càng sớm càng tốt."
First đứng dậy, gần như làm đổ đồ đạc trên bàn của hắn. "Tôi đến ngay bây giờ. Xin hãy giữ cho anh ấy thoải mái!"
"Vâng thưa anh."
First gần như chạy đến ô tô của hắn, lần đầu tiên trong cả tuần này, đôi mắt hắn có ánh sáng trở lại. Trước khi hắn chỉ có thể nghĩ về việc đảm bảo mọi thứ đều ổn cho Khaotung khi anh ấy tỉnh dậy, thì đó thực sự là động lực duy nhất của hắn để làm bất cứ điều gì vào lúc này.
First đến bệnh viện với tốc độ kỷ lục. Hắn chạy qua các sảnh, đến phòng của Khaotung. Vị bác sĩ hơi ngạc nhiên trước sự nhanh chóng của First khi hắn chỉ mỉm cười trước cảnh tượng đó.
First kéo cái ghế bên cạnh Khaotung, nắm lấy tay Khaotung.
Hắn gục đầu vào tay Khaotung. "Làm ơn, làm ơn, làm ơn, hãy tỉnh dậy đi, Khao."
Đây là một câu thần chú mà First cứ lặp đi lặp lại với chính mình.
.
.
.
Kể từ khi First nghe nói về khả năng Khaotung sẽ tỉnh dậy, hắn đã không thể quay lại văn phòng. Hắn không muốn bỏ lỡ một giây nào ở bên Khaotung nếu Khaotung tỉnh dậy vào lúc đó. Hắn ra lệnh cho mọi người mang những thiết bị cần thiết đến bệnh viện, làm bất cứ công việc gì bắt buộc phải làm ở đó. Bệnh viện về cơ bản đã trở thành ngôi nhà thứ hai khi hắn ở bên cạnh Khaotung. Mặc dù bây giờ First sẽ tranh luận rằng nơi mà anh ấy cảm thấy như ở nhà là nơi sẽ luôn có Khaotung ở đó.
Đôi mắt của First sắp nhắm lại thì hắn cảm thấy có sự dịch chuyển trên giường.
Hắn ngay lập tức tỉnh táo khi kiểm tra Khaotung.
Đó là một sự tỉnh dậy chậm chạp, đôi mắt Khaotung rung lên, những cử động nhỏ không ngừng nghỉ từ đầu ngón tay của anh.
"Khaotung?" Hắn ngập ngừng gọi.
"Fir," Khaotung thở ra. Cổ họng của anh khô khốc và tầm nhìn của anh mờ mịt đến mức đây là điều anh có thể nhìn được nhiều nhất.
Khaotung có thể cảm thấy những giọt nước rơi trên má mình, anh cảm thấy khó chịu trước khi nhận ra chúng đến từ đâu. Chúng là nước mắt của First. Khaotung thì thầm.
"Đừng khóc,"
First chăm chú nghe Khaotung nói gì nên khi Khaotung nói câu này, hắn lại ngạc nhiên. Hắn vội vàng lau nước mắt, "Em lúc nào cũng làm anh khóc."
Đáp lại, một giọt nước mắt trào ra khỏi mắt Khaotung.
Trước khi trao đổi thêm, các y tá và bác sĩ đã biết về tình trạng tỉnh lại của Khaotung. Tất cả vội vã vào phòng và mời First rời đi để họ có thể kiểm tra Khaotung.
Đôi mắt của First dán chặt vào cửa sổ phòng củaKhaotung cho đến khi hắn không thể nhìn thấy anh nữa. Hắn bước vài bước về phíacửa trước khi trượt xuống bức tường. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Không khí tràn vàophổi giúp hắn có thể thở được. Việc Khaotung tỉnh dậy là điều duy nhất mà hắncần lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com