3
Young Min đã sai khi nghĩ tốt về thằng nhóc đó. Seung Tak đúng là một tên quỷ nhỏ chỉ biết tốt cho bản thân và sẽ không dừng lại cho đến khi nghe được câu trả lời nào làm cậu hài lòng.
"Cậu đang định làm cái quái gì thì hãy dừng ngay đi," Young Min nhấn giọng, lo lắng nhìn cậu thu hẹp khoảng cách giữa hai người hơn, dạo gần đây bị cậu quấy rầy nhiều đến mức thấy cậu là anh phải trốn đi nơi khác, nhưng giờ anh đã bị phát hiện, và bây giờ đang bị dồn đến đường cùng bởi một Seung Tak đang mỉm cười nham hiểm, chặn đầu không cho anh bỏ chạy nếu anh không định nhập vào người cậu.
"Sao thế?" Seung Tak thều thào, ghé sát vào tai vị giáo sư thổi một cái. Young Min rùng mình, nhắm chặt mắt đứng im không dám di chuyển, "Tôi chỉ dựa người vào tường thôi chứ có gì đâu."
"Ừ, chắc là vậy." Young Min mỉa mai đáp lại cậu, tay bám chặt vào tường và mong rằng tất cả chuyện này chỉ là giấc mơ hay là một kế hoạch nào đó của tên nhóc tóc nâu, bởi vì anh từ chối để rời khỏi đây bằng cách nhập vào người cậu, "Đừng có chạm vào tôi!"
"Tôi chỉ muốn xác nhận một điều thôi." Seung Tak bày tỏ, hơi nghiêng đầu và nhìn lên đầy thắc mắc. Mặc dù chiều cao của cả hai khác nhau rõ rệt, nhưng anh vẫn cảm giác mình đang trong tầm ngắm của một con thú ăn thịt, chúng sẽ tiếp tục đùa giỡn với con mồi cho đến khi chán và ăn nó, "Dạo này tôi để ý anh rất ít nhập vào người tôi trừ những lúc làm việc ra, tại sao vậy?"
"...Tôi đang cho cậu nhiều thời gian riêng tư hơn chứ sao." Young Min biện minh, tránh ánh nhìn của Seung Tak nhưng vẫn cố tỏ tự tin bởi vì nó cũng có phần đúng. Young Min không thể nói thẳng ra là vì nếu nhập ra nhập vô như thế, mạng sống của anh sẽ trở nên nguy hiểm hơn và anh sẽ không bao giờ tỉnh dậy được. Trừ những ca cần phẫu thuật gấp ra thì anh sẽ từ chối nhập vào bất cứu lúc nào, anh luôn cố tránh đi chỗ khác và cầu mong Seung Tak không tìm ra anh rồi xông tới trách mắng anh vì cái tội thấy chết không cứu, bởi vì, thành thật mà nói thì, anh vẫn phải ôm ấp hy vọng cho bản thân được sống lại, chứ anh đâu thể dành thời gian cho người khác mãi được.
"Sao bây giờ cậu lại hỏi như thế? Cậu không thấy vui vì tôi không làm phiền cậu nữa à?" Young Min hỏi lại, nhăn mày khó hiểu tại sao Seung Tak tức giận với anh vì anh không chịu nhập vào người cậu. Bình thường Seung Tak sẽ cáu lên và bỏ đi mỗi khi anh giỡn kiểu đó với cậu, làm anh thấy lạ, nhưng sau đó cậu ta giải thích rằng đó chỉ là cách giải toả bực tức mà không gây ra thương tích gì thôi. Bây giờ để cậu ấy một mình thì cậu lại giận anh? Young Min cũng đến chịu với tên nhóc này rồi.
"Trả lời câu hỏi của tôi đi!" Seung Tak la lên, đập tay lên tường một tiếng rõ to, khiến Young Min ngạc nhiên mở to mắt, im lặng theo dõi cậu. Young Min đang rất bối rối, đôi mắt ngó nghiêng để tìm lối thoát nhưng cậu bác sĩ nội trú kia đã chặn hết ngõ ra của anh, không những thế còn thu hẹp khoảng cách giữa hai người hơn nữa, gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ ngời Seung Tak, khiến anh sợ hãi đổ mồi hôi hột--từ đã, ma có đổ mồ hôi được không?
"Tôi đang lo rằng chính tôi là nguyên nhân của việc đó," Seung Tak cuối cùng cũng bày tỏ nỗi lòng mình, khí thế ban nãy của cậu cũng đã mất, cậu bỏ tay ra và buồn bã ngồi bệt xuống.
Young Min bây giờ mới thật sự shock, đến nỗi anh há hốc mồm ra, không thể an ủi rằng Seung Tak không phải nguyên nhân của nó, cậu hậu bối im lặng để chờ anh xác nhận lại, nhưng mỗi phút trôi qua cậu càng trở nên bất ổn hơn, "Đúng không?" Seung Tak tiếp tục nói, giương đôi mắt lấp lánh tràn đầy tuyệt vọng nhìn anh.
"Nếu anh nói trước với tôi thì chúng ta đã có thể cẩn thận hơn rồi." Giọng Seung Tak nhỏ dần, cậu thu mình lại, đầu óc trở nên trống rỗng, thẫn thờ nhìn vào bức tường phía trước.
"Có phải...Seung Tak của chúng ta đang lo lắng cho tôi không? Có cần tôi nhập vào người cậu để đo thân nhiệt cho cậu không?" Young Min cúi xuống cho mình bằng cậu, cố để làm cậu vui, lo lắng rằng cậu sẽ chơi xỏ mình khi anh nhận được một cái bĩu môi từ cậu bác sĩ nội trú.
"Cái đó tôi tự làm được, tôi đâu vô dụng đến thế." Seung Tak đáp lại, lấy tay che mặt đi và cậu mỉm cười, dưới cổ cậu bắt đầu đỏ lên.
"Tôi chưa bao giờ nói cậu như thế đâu, Seung Tak à," Young Min nói một cách chân thành, nhìn cậu chăm chú, thầm mong muốn được xoa và vò lấy mái tóc xoăn mềm mại đó của cậu.
"Go Seung Tak, nhìn tôi này," Young Min nhẹ nhàng yêu cầu, người nhỏ hơn phản ứng lại, đôi mắt lấp lánh đầy do dự chiếu vào anh, "Đừng tự dày vò bản thân như thế, là do tôi muốn tiếp tục thôi."
"Tại sao vậy?" Ngay trong khoảnh khắc này, Seung Tak cảm thấy anh như một con người khác vậy, không đơn thuần chỉ là vị giáo sư mà cậu muốn cứu giúp mà còn là một con người đang đánh cược với số phận của mình và không hối tiếc với những gì mình đã làm chút nào, thật lòng mà nói, trông anh lúc này như người hạnh phúc nhất thế giới khi ở cùng cậu trong văn phòng tối om này vậy.
"Bởi vì tôi là bác sĩ, Seung Tak à." Young Min trả lời ngay không một chút do dự, người anh như sáng lên và những đốm vàng nhỏ bắt đầu xuất hiện xung quanh anh, khiến Seung Tak ngây người, tim đập nhanh hơn bình thường. Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?
"Ah, bầu không khí này là sao đây?" Seung Tak khúc khích cười, đứng dậy chìa tay ra muốn Young Min nắm lấy, nhưng khi bắt gặp cái nhướng mày của anh, cậu liền hiểu ra, đỏ mặt ho lên vài tiếng, cậu ngại ngùng đưa tay lên gãi đầu. Mình bị ngu à? Anh ấy đâu có nắm tay mình được, bởi vì chúng ta sẽ hợp lại thành một mất.
"À...đúng rồi, tôi có đem cho anh lon nước mà anh thích nè." Seung Tak lùi lại một bước, giở áo blu ra cho Young Min thấy lon nước màu xanh dương, cũng là thứ duy nhất cậu uống sau khi được anh giới thiệu cho. Seung Tak dang rộng áo ra để cho anh cầm lấy trong khi hướng mắt đi nơi khác, người cậu vẫn còn dư âm sau một trận rung động vừa rồi.
Young Min bật cười, tay đưa lên chỉnh bộ vest xám, hoài nghi nhìn người đối diện sau khi thấy lon nước đã được mở sẵn. Cậu ta làm sao mà nó không đổ trong áo hay vậy? Anh nhìn miệng lon nước suy nghĩ một hồi rồi cẩn thận đưa lên miệng uống. Young Min cảm ơn cậu, khi thấy không có chuyện gì bất thường xảy ra, trân trọng cảm nhận từng hương vị của lon nước tan ra trong miệng anh.
"Giờ thì coi như chúng ta đã hôn gián tiếp rồi nhá," Seung Tak hô lên, phục hồi nét mặt vui tươi như thường ngày, khúc khích cười và đưa tay lên chạm vào môi mình, ngại ngùng như một thiếu niên mới yêu lần đầu, sau đó cậu đút tay vào túi, cười thật to rồi chạy đi mất.
"Bác sĩ nội trú Go. Seung. Tak!" Young Min hét lên, tức giận khi tên nhóc đó bỏ đi mất trước khi anh kịp mắng câu nào, anh ra hiệu cho cậu quay lại, nhưng cậu đã sớm rời khỏi văn phòng, để lại anh trơ trọi một mình.
  "Quay lại để anh mắng tôi hả? Không nhá anh ơi!" Seung Tak ló mặt vào đáp lại Young Min một lần cuối, rồi vui vẻ chạy đi khỏi tầm mắt anh, khoái chí cười cho một chiến thắng nữa của mình. Giỡn với vị giáo sư đó thì vui thật nhưng hình như mọi chuyện trở nên hơi quá tầm kiểm soát rồi. Seung Tak cũng không hiểu tại sao mình lại rung động trước anh ấy nữa, nhưng trái tim của cậu đã chịu không nổi nữa, khiến cậu bùng nổ hết những cảm xúc tiêu cực bấy lâu nay cậu đang kìm nén; cậu không phiền khi tháo bỏ lớp mặt nạ vui tươi đó ra trước mặt anh, bởi vì cậu biết anh lúc nào cũng ở bên cạnh và an ủi cậu, luôn mỉm cười ấm áp làm mọi việc để khiến cậu đỡ hơn--được rồi, cũng có lúc cậu thấy hơi phiền thật.
________________________________________________________________________________
Hello mình ngoi lên đây để báo cho mọi người rằng mình sẽ đẩy nhanh tiến độ dịch truyện trước khi hết phim nha :3 Dự báo rằng phần sau sẽ là phần cuối, cũng là phần hay nhất truyện nhá, mình sẽ cố dịch sao cho nó hay và giàu cảm xúc hơn bình thường :))) Chúc mn buổi tối vui vẻ, mình đi học lý mai ktra đây tạm piệt :'3 <3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com