Chương 9. Vì tớ là bạn trai cậu, Nomi
"Các cậu không thể bắt tớ ở đây mãi được!" Tôi la lên.
Jordan phá lên cười. "Cậu vừa thách tớ đấy à?"
Tôi nghiến răng kèn kẹt. "Tớ đang rất nghiêm túc!"
Declan nhắc nhở. "Naomi, đó là vì muốn tốt cho cậu."
"Không hề!" Tôi vặc lại. "Và các cậu không thể nhốt được tớ ở đây!"
"Thật ra là có thể đó." Bennett nói như một điều hiển nhiên.
Tôi lầm bầm phản đối rồi ngã sụp xuống giường. Ba người họ đang đứng ngay sau cánh cửa, cho tôi một chút riêng tư.
Tôi vẫn đang ở căn phòng mà tôi đã tỉnh dậy. Phòng mà sau này tôi mới biết là của Bennett. Không phải điều gì đáng kinh ngạc. Nhưng cái để ngạc nhiên đó là đây không phải nhà Bennett, cụ thể hơn, nhà ba mẹ cậu ấy. Đây là căn hộ của cậu ấy. Theo lời Jordan nói, nó là nhà riêng mình cậu. Cậu ta sống hoàn toàn một mình cùng với hai người giúp việc thường đến làm vào thứ hai, tư và bảy. Nhưng chuyện đó không quan trọng với tôi nữa. Việc quan trọng đó là tại sao tôi vẫn phải nằm đây.
Bọn họ sẽ thực sự nhốt tôi lại đây trái với mong muốn của tôi. Tôi đã nói với họ là tôi khoẻ hơn rồi (hơi bị khoẻ). Tôi bảo họ tôi đi học lại được rồi. Họ chỉ trả lời tôi là không. Tôi bảo họ tôi về nhà được rồi. Họ cũng bảo với tôi không. Tôi bảo họ tôi tự mình vào nhà tắm được. Họ cũng nói không.
Họ từ chối để tôi ra khỏi cái phòng này. Tôi không thể nghỉ học thêm một ngày nào nữa, thậm chí Jordan có sử dụng trình vi tính của cậu ấy để lừa gạt ba mẹ lẫn nhà trường đi chăng nữa. Tôi ngứa ngáy đến phát điên vì không được đụng tới bài tập trên trường và ở nhà (triệu chứng thường thấy ở mọt sách). Tôi không thể hỏi thăm một ai trong trường về bài học mà tôi đã bỏ lỡ (triệu chứng thường thấy ở Naomi), và tất nhiên là tôi không hỏi họ được rồi.
Họ đã bị đình chỉ học ba tuần. Ừ, là ba tuần. Tôi chả ngạc nhiên trước việc họ bị đình chỉ tí nào. Tôi bất ngờ vì họ bị đình chỉ học chỉ có ba tuần. Bà cô Barnes làm gì dễ dàng ân xá tới vậy, nhất là sau vụ bọn họ gây ra hôm thứ hai nữa. Đáng ra họ đã phải bị thôi học một tháng, hoặc hai chứ. Thường mấy đứa học sinh sẽ bị cho thôi học cỡ đó. Có một lần một cặp đôi thể hiện nơi công cộng đã bị bà Barnes bắt được trong tủ đựng đồ cho lao công. Hai người đó bị đình chỉ học hai tháng nhưng thời gian lại khác nhau nên họ sẽ không gặp được nhau khi người kia đang nghỉ học, họ đã không nhìn thấy đối phương bốn tháng ròng rã.
Nhưng Jordan giải thích cho tôi là thực ra Bennett đã đút lót cho Barnes để bả chỉ đình chỉ họ ba tuần, mỗi người một tuần cộng lại. Cậu ta ví bả như một 'cái bánh quy khó bẻ được', là lời cậu ta, tôi không có nói. Tôi không đời nào nói vậy để bị bắt. Bennett cũng làm điều tương tự với ông quản lí Starbucks. Chỉ có bà Barnes là không động lòng cho đến khi Bennett nâng mức giá cao hơn cao hơn nữa. Jordan kể với tôi là hai người họ đã cùng giữ một khuôn mặt lạnh tới nỗi mà tôi có thể mường tượng được qua một cuốn sách. Cho đến khi Bennett nâng lên từ ba thành bốn con số làm Barnes bắt đầu động lòng và bả còn đòi thêm vài đô sau đó nữa. Không có phụ huynh nào phải gọi vào trường, chỉ mình Bennett đã có thể lo liệu mọi chuyện.
"Này Naomi." Jordan hỏi dò sau cánh cửa. "Cậu còn giận hả?"
Một cái gối phóng thẳng vào cửa. Tôi nghe có tiếng kêu văng vẳng chắc là của Jordan. Tôi nở nụ cười chiến thắng.
"Ai biết. Sao cậu không tự mình vào thử xem?"
Có một khoảng im lặng. "Thôi, không sao."
Tôi liếc cánh cửa nơi mà bên ngoài ba người họ đang cắm trại.
Tôi đe doạ. "Hên cho các cậu là có cái cửa chắn giữa chúng ta..."
"Và một cái sàn, một cái giường, và cái mền nữa. Mình còn quên gì không nhỉ?" Jordan hỏi.
"Cậu có biết là, đây cũng được tính là bắt cóc không?"
"Vì bị nhốt tại một nơi mà cậu không biết một cách cưỡng ép?" Declan hỏi.
Trước khi tôi trả lời, ba người họ đã đồng thanh. "Khồng."
"Tớ thấy nó như là một yêu cầu từ bác sĩ thì đúng hơn." Bennett bảo tôi.
Tôi chớp mắt. "Tớ không thấy bác sĩ nào hết."
"Tớ bảo là như." Cậu ta sửa lại lời tôi.
Tôi lại rên rỉ. "Các cậu, tớ không muốn ở đây mà."
Có một tiếng sụt sịt sau cửa. Tôi ngần ngại trước âm thanh đó. Có ai trong số họ bị bệnh? Họ bị cảm lạnh sao? Nhưng rồi lại có thêm tiếng sụt sùi khác. Không, không thể nào. Có phải là-
"Cậu không muốn ở đây sao?" Declan hỏi tôi.
"Tớ tưởng là cậu thích bọn tớ rồi chứ." Bennett bối rối nói.
"Các cậu làm cái...?"
"Sao cậu lại nỡ đối xử như vậy?" Jordan than vãn.
"Không!" Tôi nói to. "Tớ xin lỗi! Tớ thích ở đây lắm! Thật sự vô cùng thích! T-tớ sẽ đi ngủ lấy lại sức khoẻ nhé. Được chưa? Đừng có khóc nữa."
Tôi vùi mình vào đống chăn mền trên giường. Mặc dù không phải giường mình, nhưng nó vẫn vô cùng thoải mái. Gối nằm vô cùng êm ái, cả chăn cũng ấm áp nữa. Tôi không thể không mỉm cười trước cái giường chất lượng tốt này.
"O-okay." Jordan sụt sịt nói.
"Cho tớ xin tờ khăn giấy với." Bennett khẽ nói với Declan.
Declan xì mũi. "Ừ đây."
Tôi giả bộ ngáy. Họ đều đã im lặng được một lúc. Một nửa của tôi nghĩ họ ngừng khóc thật là vì tôi, và không muốn đánh thức tôi dậy. Nhưng nửa kia biết tỏng họ chỉ đang giỡn, nhưng giỡn chung với họ cũng vui mà.
"Cậu nghĩ cổ ngủ thiệt chưa?" Declan thì thầm.
"Không biết." Jordan thì thầm lại. "Để tớ vào coi."
Cánh cửa mở ra nhẹ nhàng. Tôi vùi mặt mình sâu trong gối, tiếng ngáy có hơi lớn hơn. Tôi biết chắc Jordan đang đưa mặt vào phòng thăm dò tôi. Sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân về phía mình. Thực ra tôi có thể thấy được cậu ta đang lù lù trước mặt tôi, chắc cách tôi cỡ vài ba inch gì đấy. Khi tôi nghĩ là mũi mình không thể nào chịu nỗi việc giả bộ ngáy nữa, tôi cảm nhận có một bàn tay khẽ vuốt đầu mình rồi cậu kéo mền tôi cao lên. Cùng tiếng bước chân dần lui lại, tôi nghe tiếng cửa kêu lần nữa. Rồi nó nhẹ nhàng đóng lại cho giấc ngủ giả vờ của tôi.
"Ừ cô ấy ngủ rồi." Jordan nói.
"Tốt." Bennett nói. "Tớ mừng là thuốc an thần tụi mình cho vào đồ ăn cổ đã có tác dụng. Cô ấy cần được ngủ, nhưng cổ chưa bao giờ đánh một giấc kể từ khi tỉnh lại."
Họ bỏ thuốc tôi? Bằng đồ ăn? Có ai trên đời này tàn nhẫn tới mức bỏ thuốc một thứ vô tội như đồ ăn không? Ôi, rồi họ sẽ phải nhận lấy hậu quả sau khi tôi tỉnh dậy từ giấc ngủ giả bộ của mình. Nhưng nó cũng đã giải thích được vì sao tôi bắt đầu thấy mơ màng. Tôi kìm tiếng ngáp kẻo họ nghe thấy được.
"Này các cậu?" Jordan lên tiếng.
Tôi ráng hết sức banh con mắt để giữ mình tỉnh táo. Thức thêm chút nữa để nghe họ nói gì thôi.
"Các cậu có thấy lo không?"
"Lo gì?" Declan hỏi.
"Naomi."
Có một khoảng im lặng nhẹ trước khi Bennett lên tiếng nói.
"Có lẽ điều tụi mình đang làm là sai lầm." Bennett nói, nhưng trước khi hai người kia có thể chen vào cậu đã tiếp tục. "Chỉ mới mấy ngày đầu đi học sau vụ hợp đồng Starbucks thôi mà cổ đã bị thương rồi. Tớ không thích nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra vào tuần sau, tháng sau, xong tháng tới nữa đâu. Là lỗi của chúng ta mà cô ấy đã phải chịu nhiều sự chú ý."
Họ đều im lặng một lúc.
"Tớ không muốn cổ bị thương." Declan khẽ nói.
"Tớ thích cổ." Jordan nói trước khi nhanh chóng bổ sung. "Như một người bạn, hiển nhiên rồi."
"Cô ấy không đáng phải chịu những điều này." Bennett nói. "Tớ nghĩ vậy, tụi mình cũng nghĩ vậy, khi cổ kí hợp đồng, vậy đó. Tụi mình bảo vệ cổ khỏi bọn kia. Nhưng thực chất, tụi mình chỉ càng làm nó tệ hơn."
Tôi lắc đầu. Tôi rất muốn xông ra nói với họ là không phải vậy đâu. Tôi không quan tâm tới mấy thứ đó. Tôi chỉ thấy tôi vô cùng hạnh phúc vì tôi cũng đã có... b-b-bạn. Nó vẫn còn khó khi nói... từ đó quá.
"Nhưng bên ngoài trường học, chúng ta còn phải lo những thứ khác." Declan chỉ ra. "Những Kẻ Thất Lạc đã bắt đầu xuất hiện trong lãnh thổ chúng ta."
Những Kẻ Thất Lạc? Tôi thầm nghĩ. Đó là một cái tên á hả? Là ai? Tôi ngờ là họ đang nói tới truyện của J.M Barrie, Peter Pan rồi.
"Những Kẻ Thất Lạc?" Jordan hỏi. "Tớ tưởng đã thống nhất với nhau là chúng ta ở trong thành phố chúng ta, còn nó thì ở chỗ nó mà. Tụi nó đang làm gì ở đó?"
Declan nhún vai rồi nói tiếp. "Một trong số tụi nó đã cố tấn công tớ chỗ tàu điện ngầm."
"Ở tiệm bánh sandwich hả?" Jordan ngu ngốc hỏi.
"Ừ ừ tiệm sandwich. Tất nhiên không phải rồi thằng ngu này, ý tớ là chỗ ga tàu điện ngầm á." Declan vặc lại, tôi nghe có tiếng uỵch và biết tỏng là Declan vừa đánh Jordan rồi.
"Suỵt." Bennett nhắc. "Không được đánh thức Naomi."
"Đó mới là vấn đề." Declan nói. "Nếu không, lúc tụi nó mà thấy Naomi, nó sẽ nhắm vào cô ấy khi có thời cơ. Cuộc sống của cổ sẽ gặp nguy hiểm nếu còn ở gần chúng ta."
Nghe có vẻ hơi mỉa mai vì địa vị của họ đang gặp nguy hiểm khi ở bên tôi. Nhưng tôi không nghĩ giờ là lúc để đùa. Ý họ nhắm vào là sao? Và làm thế nào cuộc sống tôi lại gặp nguy hiểm được? Đành là biết họ có trong một băng nhóm. Nhưng nói đến băng đảng thì tôi chỉ nghĩ tới một nhóm thằng con trai đi với nhau quậy phá. Có khi tụi nó hát hò giữa lúc đánh nhau như trong Chuyện ở miền tây vậy. Nhưng rồi suy nghĩ về việc tại sao hai thằng đại ca trong băng chết thì tôi lại mù tịt.
"Những Kẻ Thất Lạc đang thiếu thủ lĩnh nó rồi." Bennett nói, lờ đi tiếng cười khẩy của Declan. "Tụi nó đang xáo xào và mất trật tự bởi vì Nicotine đang vắng mặt một thời gian. Chúng ta nên lợi dụng điểm yếu này trước khi tụi nó có thể làm gì Naomi."
Ai là Nicotine? Phụ huynh nào mà lại vã tới mức đặt tên con mình là Nicotine thế kia? Ý của họ khi nói lợi dụng điểm yếu là thế nào? Những câu hỏi xoay mòng mòng quanh đầu tôi. Toàn bộ sẽ đều không được giải đáp cho tới khi họ nghĩ là tôi đã sẵn sàng để được biết mọi thứ.
"Ừ cậu nói đúng." Declan đồng tình. "Chúng ta phải hành động trước khi quá trễ."
"Nhưng chừng nào thì làm?" Jordan hỏi. "Điều cuối cùng mà tớ muốn đó là Naomi sẽ không phải thấy bộ dạng thê thảm còn gấp ba lần cô ấy của chúng ta."
"Tụi mình sẽ nghĩ cách khác vậy." Bennett nói.
Tôi nghe tiếng sàn nhà kêu. Chắc là họ đang đứng lên chuẩn bị đi. Tiếng bước chân dần vang xa hơn. Nhưng một trong số đó dừng lại.
"Này." Jordan nói. "Naomi hết ngáy từ hồi nào vậy?"
Để trả lời, tôi lại cất tiếng ngáy. Ba người họ đều tự khẽ cười với nhau.
"Trời ạ, cổ ngáy mà cũng nghe dễ thương nữa." Jordan thừa nhận.
"Để cổ ngủ đi." Bennett nói. "Cổ nên tận hưởng nó trước khi bị cuộc sống chúng ta quấy nhiễu."
Declan lẩm bẩm. "Vậy thì hãy hành động trước khi nó xảy ra đi."
Tôi nháy mắt một vài lần. Tôi muốn biết họ đang nói về cái gì. Tôi muốn họ đừng lo về tôi nữa. Tôi không muốn mình thành gánh nặng cho họ. Tôi cần tìm cách để họ đổi ý. Cho họ biết là tôi đã sẵn sàng biết về cuộc sống của họ.
Tôi nhìn chăm chú vết bầm trên tay mình rồi cuộn nó thành nắm đấm.
Nhưng ngón tay tôi đều đã rụng rời. Mí mắt tôi nặng trĩu, bắt đầu nặng như đá tảng. Một tiếng ngáp bật ra từ miệng tôi. Tôi vùi mình sâu hơn vào cái giường ấm áp rồi để cơn buồn ngủ từ từ lan vào mình.
"Kem tươi, nước ngọt, sơ ri trên đầu: bạn trai tôi là ai, tôi quên mất rồi." Tôi hát.
Cậu dõi theo tôi đang bắt đầu ca bài bảng chữ cái trong khi đang nhảy dây một mình. Cậu ấy đang ngồi lẻ loi trên cái ghế dài, nghỉ ngơi sau một hồi chơi mệt nghỉ với những thằng con trai khác.
"A, B, C, D..."
Đột nhiên cậu ta chồm tới ngăn tôi lại. Tôi mém nữa vấp phải sợi dây nhảy, nhưng cậu ấy đã kịp đỡ trước khi tôi ngã sấp mặt. Tôi không muốn bị trầy đầu gối như hôm bữa đâu, nó đau lắm và tôi đã khóc ngon lành mặc cho cậu ta ra sức dỗ dành tôi.
"Domi!" Tôi la lên. "Tại sao cậu làm vậy?"
"Bài mà cậu đang hát ấy. Nó hỏi ai là bạn trai của cậu. Cho nên tớ ngăn lại khi cậu hát tới vần D." Cậu ta nói như điều hiển nhiên.
"Tại sao?"
"Vì tớ là bạn trai của cậu, Nomi." Rồi cậu chợt nhìn tôi với vẻ không tin tưởng. "Sao vậy? Cậu còn có bạn trai khác nữa hả?"
Tôi lắc đầu liên tục. "Tất nhiên là không rồi Domi."
"Ồ vậy hả?" Cậu ta nói. "Vậy còn thằng Ray?"
"Ray?" Tôi ngạc nhiên đáp. "Thằng đó không phải bạn tớ. Nó lúc nào cũng chơi xấu tớ cả."
Tôi nhăn mày hồi tưởng lại kí ức kinh khủng của mình. Những lần nó đẩy tôi ngã xuống đất. Lấy bút màu bôi bẩn tranh tôi vẽ. Xô ngã toà nhà tôi bao công xếp được. Và trộm bánh quy sô cô la nhân lúc tôi không để ý.
Cậu ta khoanh tay lại rồi nhìn đi chỗ khác nhíu mày. "Tớ biết rồi. Nhưng nó lúc nào cũng bám theo cậu và tớ không thích thế."
"Không, Domi. Cậu là bạn trai duy nhất của tớ."
Cậu ta từ nhíu mày biến thành một nụ cười. "Tốt."
"Nhưng lời bài hát này không phải ý nói bạn là con trai, nó là nghĩa khác cơ."
"Nghĩa khác?" Cậu ta bối rối hỏi. "Tớ chưa hiểu."
"Nó không phải bạn. Nó như kiểu... ừm..." Tôi ngượng chín mặt quay ra chỗ khác. "Ừm, thôi kệ đi."
Cậu ta bắt lấy tay tôi kéo về phía cậu ấy. "Thôi mà nói với tớ đi."
"Bài này không phải nói về bạn bè bình thường chơi với nhau." Tôi cố giải thích. "Nó là kiểu mà, cậu biết đó, ừm..."
"Nomi..."
"Phải hôn nhau đó." Tôi buột miệng nói rồi lấy tay bụm miệng lại, mặt đã đỏ như quả cà chua.
Cậu ta cũng đỏ mặt buông tay tôi ra.
"Ồ."
Tôi vò vò mép áo mình. "Ừ..."
"Nomi, cậu có nghĩ tụi mình rồi sẽ vậy không?"
"Hả?" Tôi hét to tới nỗi cả sân chơi đều có thể nghe được.
"Suỵt." Cậu ta ra hiệu tôi nhỏ tiếng lại. "Đừng có lớn tiếng như vậy."
"Xin lỗi."
"Nhưng vậy đúng không? Trở thành kiểu bạn mà có thể hôn nhau được đó?"
Tôi đưa mắt nhìn nền gạch. "Tại sao? Cậu nghĩ là tớ dễ thương hay gì hả?" Tôi căng thẳng hỏi.
"Ừ ừ, cậu là cô gái xinh nhất trường này." Cậu ta xấu hổ nói. "C-cậu có thấy mình cũng dễ thương không?" Cậu hỏi với ánh mắt ngập tràn hy vọng vào tôi.
Tôi ngượng nghịu gật đầu. "Một chút..."
Khuôn mặt cậu ấy sáng rỡ. "Vậy cậu có nghĩ rồi tụi mình cũng là bạn giống vậy không?"
"Bạn mà hôn nhau được á hả?" Tôi hỏi và cậu ấy gật đầu.
Tôi im lặng một tí trước khi nói. "Có thể... nhưng chỉ trừ khi cậu chịu hứa với tớ một điều."
Cậu cười rạng rỡ, ánh mắt cũng sáng rực. "Bất kì điều gì."
"Cậu không được bỏ tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com