Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

——-






Sắp đến giờ ăn tối, Nat cuối cùng cũng chuẩn bị tắt cuộc gọi video với vị hôn phu yêu quý của mình.

Cậu út nhà họ Ngô cũng không muốn như vậy đâu, nhưng Max dạo này đột nhiên bận rộn hơn. Ban đầu nói là sẽ dẫn cậu đi chơi, nhưng do công việc mà phải tạm thời đi công tác ở thành phố khác, chỉ có thể đợi đến lúc về khách sạn mới có thể gọi video với cậu.

Nói cũng lạ, mấy ngày cuối tuần gần đây, Jelly không đi chơi nữa. Rõ ràng Jelly cứ luôn chú ý đến tin nhắn và điện thoại của mình, nhưng lại có vẻ như muốn nói gì đó mà không dám nói.

Chuyện này là sao đây? Ồ đúng rồi, anh trai của Jelly dường như cũng đột nhiên không xuất hiện nữa, hmm… chắc chắn là có gì đó mờ ám.

Mặc dù Nat và Max đã gọi video cả buổi chiều, nhưng phần lớn thời gian là Max bận rộn với công việc, Nat chỉ tự chơi một mình. Tuy nhiên, hai người lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Dù sao cũng là cặp đôi đã đính hôn, khiến người khác phải ghen tị.

“Em chuẩn bị đi ăn cơm rồi à?” Max ngẩng đầu từ đống tài liệu, cười hỏi.

“Ừm, em sắp đi rồi.” Nat ngoan ngoãn gật đầu.

“Em đi ăn cùng bạn cùng phòng à?” Max vẫn nhớ rằng bạn cùng phòng của Nat chính là em trai của Lý Hải Hải.

“Không, em sẽ đi ăn ở nhà ăn. Jelly chiều nay đi đến nhà anh trai cậu ấy rồi.”

“Gì?! Em nói gì? Lâm Cảnh Vân đi đến nhà Lý Hải Hải rồi?”

“Đúng vậy, Jelly nói là có đồ quên ở đó, đi lấy một chút.”

“Ôi trời! Lý Hải Hải hiện đang trong kỳ mẫn cảm, bắt đầu từ hôm qua, lần này đặc biệt nghiêm trọng, nghe nói dị ứng đã lâu không tái phát. Vì thế anh mới phải đi công tác thay cậu ấy, chuyện của công ty ở nước ngoài gần đây đều do cậu ấy lo, vốn dĩ cậu ấy định đi, nhưng gặp phải kỳ mẫn cảm…”

Max trong video lo lắng giải thích một lượt, sau đó lập tức gọi điện cho Lý Hải Hải. Anh ta tất nhiên không nghĩ rằng Lâm Cảnh Vân biết mật mã nhà của Lý Hải Hải mà vào được, nhưng người bạn thân kiêm đối tác của anh ta lúc đầu mua căn nhà này không phải là vì em trai của anh ấy sao.

Không nghi ngờ gì nữa, điện thoại của Lý Hải Hải vẫn không có người nghe.

Xong rồi, bây giờ bên cạnh Lý Hải Hải không thể có ai được.

Kỳ mẫn cảm của alpha cao cấp, thuốc ức chế đặc biệt mất tác dụng, dị ứng tái phát, Max bây giờ không dám tưởng tượng…

“Baby, em mau gọi điện cho Lâm Cảnh Vân đi!”

Nhìn Nat cũng ngẩn ra, Max vội vàng bảo cậu ấy liên lạc với Lâm Cảnh Vân.

Lạy trời, chỉ mong rằng Lâm Cảnh Vân có việc, đã đi đâu đó khác, chưa đến nhà của Lý Hải Hải.

“Jelly cậu ấy… cũng không nghe điện thoại…”

Buổi chiều, sau khi Lâm Cảnh Vân rời trường, cậu trực tiếp đến nhà Lý Hải Hải. Đến trước cửa nhà Lý Hải Hải một cách quen thuộc, Lâm Cảnh Vân bấm chuông tượng trưng, sau đó nhập mật mã và mở cửa.

Vừa bước vào nhà, Lâm Cảnh Vân đã ngửi thấy mùi hương gỗ tuyết tùng đậm đặc, thanh mát và dai dẳng. Nếu ngửi kỹ hơn, cậu còn cảm nhận được hương vị sâu lắng và xa xăm của biển cả. Hai mùi hương này tưởng chừng như không liên quan gì đến nhau nhưng lại hòa quyện rất hài hòa. Mặc dù là lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương này rõ ràng như vậy, Lâm Cảnh Vân lại có cảm giác như đã rất quen thuộc.

Thực ra, khi đứng ngoài cửa, cậu đã ngửi thấy một chút rồi. Tầng trên cùng chỉ có nhà của Lý Hải Hải, không thể nghi ngờ gì nữa, mùi hương này chỉ có thể phát ra từ nhà anh ấy.

Chưa kịp tìm hiểu nguồn gốc của mùi hương này, Lâm Cảnh Vân đã thấy điện thoại của Lý Hải Hải được đặt tùy tiện ở cửa ra vào.

Ủa? Anh đang ở nhà sao?

Nhưng, sao lại yên tĩnh thế này, cũng không thấy ai cả…

Hơn nữa, điện thoại lại bị bỏ quên ở đây? Không giống hành động của anh chút nào…

Đợi đã, chẳng lẽ anh đã xảy ra chuyện gì sao? Lâm Cảnh Vân bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Càng đi vào sâu, mùi hương này càng trở nên nồng đậm, Lâm Cảnh Vân không kìm được cảm giác toàn thân nóng lên. Sao lại thế này? Cảm giác này chưa từng xảy ra với Lâm Cảnh Vân trước đây, khiến cậu có chút bối rối.

Thôi, vốn không định gặp mặt, lấy đồ xong thì đi ngay. Để lát nữa về trường rồi gọi điện cho anh, bảo mình đã đến. Nếu khi đó anh vẫn không có tin tức, sẽ liên hệ với chị Mộc Mộc để cùng đến kiểm tra lại…

Lý Hải Hải là người trưởng thành và là một alpha cao cấp, chắc sẽ không có chuyện gì đâu…

Nhớ lại lần trước, Lâm Cảnh Vân đã vô tình để sách ở giá sách trong phòng làm việc của Lý Hải Hải.

Ha, đúng là ở đây rồi. Có vẻ như anh còn cố ý sắp xếp giúp mình nữa…

BÙM!

Một tiếng nổ lớn vang lên, khiến Lâm Cảnh Vân giật mình kinh hãi. Sau cơn sợ hãi ngắn ngủi, lo lắng trong lòng cậu bắt đầu tăng lên vô hạn.

Anh…

Lâm Cảnh Vân thậm chí không kịp lấy sách nữa, mà đi thẳng về phía phát ra tiếng động.

Là… phòng ngủ của anh…

Trước đây đã đến nhiều lần, Lâm Cảnh Vân còn rất quen thuộc với cấu trúc của nơi này.

Đi thẳng đến phòng ngủ của Lý Hải Hải, cửa đóng chặt, thỉnh thoảng lại có vài tiếng động nhỏ phát ra. Sau tiếng nổ lớn vừa rồi, trong phòng lại lần lượt phát ra những âm thanh khác.

Anh ở bên trong… Bây giờ Lâm Cảnh Vân gần như có thể chắc chắn rằng Lý Hải Hải đang ở trong phòng ngủ, và những dấu hiệu này cho thấy Lý Hải Hải có thể đang trong kỳ mẫn cảm. Ngoài ra, nếu dự đoán của cậu đúng, anh bây giờ có lẽ đang bị dị ứng hành hạ.

Mùi hương đã tràn ngập khắp căn nhà, ở khu vực cửa phòng ngủ của Lý Hải Hải, nồng độ mùi còn đậm đặc hơn.

Đây là mùi pheromone của anh sao?

Cuối cùng, Lâm Cảnh Vân chọn tin vào phán đoán của mình. Thời gian gần đây, cậu thực sự có thể ngửi thấy mùi pheromone từ các alpha và omega xung quanh. Mặc dù vẫn chưa biết lý do là gì…

Mùi hương này, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc với Lâm Cảnh Vân, lần đầu tiên xâm chiếm gần như toàn bộ cảm giác thần kinh của cậu. Nó khiến cậu bỏ qua cả nhiệt độ cơ thể ngày càng cao và cơ thể đang run nhẹ không kiềm chế được.

Mở cửa đi, anh bây giờ rất khó chịu, nếu cậu vào, anh sẽ thấy dễ chịu hơn…

Trong lòng thầm nhủ, Lâm Cảnh Vân đẩy cửa phòng của Lý Hải Hải ra.

Ngay lập tức, pheromone mạnh mẽ của alpha cao cấp tràn ngập, ập vào Lâm Cảnh Vân.

Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Cảnh Vân cảm nhận được sức mạnh của pheromone. Cậu suýt chút nữa không đủ sức để quay người lại đóng cửa phòng khi vừa bước vào phòng của Lý Hải Hải. Lạ thật, trước đây khi gặp anh trong kỳ mẫn cảm kèm theo dị ứng, dù anh có ôm cậu, cậu cũng không có cảm giác khó chịu như vậy.

Lâm Cảnh Vân thực sự cảm nhận được một số điều khác lạ, nhưng bây giờ cậu không có đủ tinh thần để suy nghĩ, toàn bộ sự chú ý đã tập trung vào người đàn ông đang ngồi sụp trên sàn, dường như đã mất ý thức.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa có vẻ được kéo lại vội vàng, để lại một khe hở. Dựa vào chút ánh sáng đó, Lâm Cảnh Vân tiến lại gần hơn.

Cách bài trí trong phòng đã bị xáo trộn hoàn toàn, không còn vẻ gọn gàng mà Lâm Cảnh Vân từng thấy trước đây.

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Lâm Cảnh Vân nhất, ngoài Lý Hải Hải đang nửa nằm nửa ngồi trên sàn, là hai con thú nhồi bông trên giường. Lâm Cảnh Vân tất nhiên biết đó là gì, hai con mèo bông và chó bông nằm rải rác trên giường, trông có vẻ Lý Hải Hải vừa mới mất ý thức không lâu. Chỉ là, trước đây đến nhà anh nhiều lần, cậu chưa từng thấy hai con thú bông này.

Bây giờ không còn thời gian để chú ý đến những điều này nữa.

Đèn đứng bị đổ xuống đất, có lẽ đó là âm thanh lớn mà cậu đã nghe thấy lúc nãy. Càng tiến lại gần, Lâm Cảnh Vân càng nhận ra tình trạng của Lý Hải Hải hiện tại rất tồi tệ. Trong ký ức, cậu đã cùng anh trải qua kỳ mẫn cảm kèm theo dị ứng, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như hôm nay.

Ít nhất thì Lý Hải Hải chưa bao giờ mất ý thức…

Lâm Cảnh Vân ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Hải Hải, người đàn ông vẫn nhắm chặt mắt, trán đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy không tự nhiên.

Là… đau đến mức mất ý thức… đau đến mức run rẩy sao…

Gần như ngay lập tức, Lâm Cảnh Vân lao vào ôm chặt lấy Lý Hải Hải, cố gắng vòng tay ôm chặt anh hết mức có thể. Cậu đặt đầu vào cổ anh, điều chỉnh tư thế của mình, giống như khi còn nhỏ, ôm chặt lấy Lý Hải Hải.

Như thế này, anh có thấy dễ chịu hơn chút nào không…

Nhưng mà bây giờ cơ thể mình cũng thật kỳ lạ, người nóng quá, mùi hương trên người anh thật dễ chịu nhưng cũng quá nồng…

Phải làm sao đây, liệu anh có tỉnh lại không…

Lâm Cảnh Vân thầm nhủ trong lòng, hiện tại toàn bộ tâm trí của cậu đều dồn vào Lý Hải Hải, gần như quên mất sự thay đổi trong cơ thể mình. Cậu chỉ cảm thấy, tim đau quá…

Tại sao không nói cho cậu biết?

Tại sao lại tự nhốt mình?

Tại sao đau đớn như thế mà cũng không nói?

Tại sao những điều đó lại khiến cậu đau lòng…

Việc đầu tiên Lý Hải Hải làm khi về nhà là để điện thoại ở chỗ xa phòng anh nhất, ngay lối vào. Anh sợ rằng khi bị kỳ mẫn cảm hành hạ đến mất lý trí, mình sẽ muốn liên lạc với Lâm Cảnh Vân. Để tránh điều này xảy ra, anh buộc phải ngăn chặn từ gốc rễ.

Sau đó, anh trở về phòng mình nhanh nhất có thể.

Anh lôi ra hai con thú nhồi bông vẫn khóa trong tủ đầu giường. Một alpha trưởng thành ôm một con mèo bông và một con chó bông có vẻ hơi không hợp, nhưng đây là thứ duy nhất có thể an ủi Lý Hải Hải lúc này.

Đau đớn và khó chịu đến bất ngờ và dữ dội, Lý Hải Hải miễn cưỡng chiến đấu với chúng một lúc, rồi liên tục dao động giữa trạng thái mơ hồ và tỉnh táo. Trong vòng lặp rơi vào bóng tối và mở mắt trở lại, Lý Hải Hải gần như làm lộn xộn hết đồ đạc trong phòng vì không có chỗ để xả cơn tức giận.

Trong cơn mơ màng, anh dường như nghe thấy tiếng ai đó nhập mật mã mở cửa. Không biết đã bao lâu, có thể là rất lâu, cũng có thể chỉ một lúc, anh lại đá đổ đèn đứng gần đó, ý thức của Lý Hải Hải đã dần mờ nhạt.

Trước khi rơi vào vô thức, ý nghĩ cuối cùng còn lại trong đầu Lý Hải Hải là: May quá… may mà Lâm Cảnh Vân đã lâu không liên lạc với anh… cứ thế này trôi qua là tốt… không thể ảnh hưởng đến Lâm Hải Vân nữa…

Cho đến khi ánh sáng không còn lọt qua khe hở của rèm cửa nữa, Lý Hải Hải cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại.

Ban đầu, anh cảm thấy cơn đau trên người dần dần giảm bớt, sau đó, ý thức của anh dần dần trở lại, cuối cùng, khi tỉnh dậy, anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

Là… Lâm Cảnh Vân…

Lý Hải Hải tự hỏi liệu ý thức của anh vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, liệu Lâm Cảnh Vân có thực ở đây không?

Vì vậy, anh nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra một lần nữa, cố gắng nâng cánh tay còn đau lên để ôm lấy Lâm Cảnh Vân.

Là em ấy…

Dù cơn đau đã giảm bớt phần nào, tình trạng hiện tại của Lý Hải Hải vẫn tốt hơn nhiều so với trước đó. Nhưng do dị ứng kỳ dễ cảm lần này thực sự rất nghiêm trọng, Lý Hải Hải vẫn đang ở trong trạng thái rất không thoải mái. Mức độ hiện tại có thể so sánh với lần trước khi anh bị dị ứng phát tác, và có thể anh sẽ vượt qua được.

Theo kinh nghiệm của anh, tình trạng này sẽ dần dần cải thiện, cộng thêm một số biện pháp hỗ trợ…

Nhưng người đang nằm trên anh vẫn mang lại cho Lý Hải Hải một cú sốc lớn.

Anh thừa nhận, ngay khi tỉnh lại, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của Lâm Cảnh Vân.

Chỉ là lúc đó anh nghĩ rằng mình quá nhớ Lâm Cảnh Vân nên đã sinh ra ảo giác. Không ngờ… bé con thực sự đã đến, lại một lần nữa cứu anh…

Không có Lâm Cảnh Vân, bây giờ có lẽ anh vẫn đang mê man…

Đứa nhỏ này, vẫn giống như hồi còn nhỏ, cứ nằm trên người anh, ôm chặt lấy anh, dường như đã ngủ thiếp đi.

Đã đến từ lâu rồi sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?

Lý Hải Hải cố gắng di chuyển đầu một chút, nếu xoay người có thể nhìn thấy đồng hồ trên đầu giường, nhưng không ngờ, động tác nhẹ này lại khiến Lâm Cảnh Vân tỉnh dậy.

“Anh! Anh tỉnh rồi, còn khó chịu không? Đau ở đâu? Có phải dị ứng phát tác không?” Lâm Cảnh Vân lo lắng hỏi, đưa tay vuốt ve mặt và vai Lý Hải Hải.

Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải gật đầu một cách mơ hồ.

Bé con nhìn anh với ánh mắt chân thành như mọi khi, làm sao anh có thể từ bỏ một người luôn nghĩ đến anh. Anh em hay gia đình, người này, cả đời này anh sẽ không buông tay.

“Còn khó chịu không? Phải làm sao đây? Anh ôm em đi, ôm chặt hơn, có thấy đỡ hơn không?”

Lâm Cảnh Vân lại vùi đầu vào vai Lý Hải Hải, cậu lại nằm trên người Lý Hải, hai người gần như không có một khe hở nào.

Quá lo lắng, Lâm Cảnh Vân thậm chí không để ý tại sao lúc nãy mình cũng mất ý thức trong chốc lát.

“A…”

Lâm Cảnh Vân nghe thấy Lý Hải Hải hít một hơi đau đớn, lập tức ngẩng đầu lên: “Em làm đau anh sao?”

“Không có.” Cuối cùng, Lý Hải Hải cũng lên tiếng. Giọng nói khàn đặc hiếm thấy, cả người trông vẫn rất tệ.

“Thế thì anh ôm Vân Vân đi.” Cảm nhận được đôi tay Lý Hải Hải dần buông lỏng, Lâm Cảnh Vân không thể không nhắc nhở. Cậu đã quên mất rằng hai người vẫn đang “chiến tranh lạnh,” giọng điệu cũng trở lại bình thường.

Trước đây chẳng phải ôm cậu sẽ tốt hơn rất nhiều sao?

Bây giờ không có tác dụng sao? Chắc là không đâu…

Mặc dù tình trạng của anh bây giờ không quá tốt, nhưng đã hồi phục được một chút so với lúc cậu vừa bước vào, vì vậy…

“Em về đi.”

Ba chữ này đâm thẳng vào tim Lâm Cảnh Vân, nếu như từ khi phát hiện triệu chứng dị ứng của Lý Hải đến bây giờ, trong lòng cậu chỉ có sự lo lắng và xót xa, thì bây giờ, có thể nói rằng cậu đã chuyển sang giận dữ và phẫn nộ.

“Anh đuổi em đi?” Giọng Lâm Cảnh Vân không được tốt lắm.

“Em về đi…”

“Tại sao? Em không đi!”

“Nghe lời.”

“Tại sao anh phải chịu đựng một mình? Tại sao không nói với em?”

“…”

“Chỉ vì bác sĩ suy đoán rằng có thể ảnh hưởng đến em? Ảnh hưởng đến quá trình phân hóa của em? Anh có bao giờ nghĩ rằng em có thể sinh ra đã là beta, hoàn toàn không có chuyện phân hóa hay không.”

Đây là một trong những nỗi đau lớn nhất trong lòng Lâm Cảnh Vân.

Mười mấy tuổi, trái tim non nớt của cậu bé, luôn mong mỏi mình có thể phân hóa thành một omega để phù hợp với người mình thích. Mang theo hy vọng đó, cậu chờ đợi người đã rời đi suốt năm năm. Tuy nhiên, năm năm sau, khi người đó trở về, cậu lại được thông báo rằng mình là beta.

Một thời gian dài, lời của bác sĩ luôn là cái gai trong lòng Lâm Cảnh Vân. Nhưng cậu có thể làm gì được? Đây là chuyện mà cậu không thể thay đổi hay đấu tranh, chỉ có thể chấp nhận. Khi cậu chấp nhận sự thật, quyết định tiếp tục ở bên người mình yêu với tư cách là gia đình, thì người đó lại bất ngờ tỏ tình với cậu. Cậu vốn nên vui vẻ đồng ý và kể về tình cảm của mình từ lâu, nhưng số phận đã thay đổi tất cả, cậu chỉ có thể chọn con đường mà cậu nên đi.

“Anh rất đau đúng không? Lần này có phải nghiêm trọng hơn những lần trước không? Anh có biết khi em vào và thấy anh nằm trên sàn, em đã lo lắng đến mức nào không?”

Lý Hải Hải vẫn im lặng.

“Anh sợ ảnh hưởng đến em, nên mới muốn em rời đi…”

Lý Hải Hải đã không nhìn vào mắt Lâm Cảnh Vân nữa.

“Anh nhìn em!” Lần đầu tiên, Lâm Cảnh Vân dùng giọng điệu mạnh mẽ như vậy với Lý Hải Hải. Cậu rất tức giận, không biết phải biểu đạt thế nào. Tại sao Lý Hải Hải lại cố chấp như vậy? Không phải đã nói rằng dù có ảnh hưởng đến cậu, cậu cũng sẽ chọn Lý Hải Hải sao? Có trời mới biết khi cậu nhìn thấy Lý Hải Hải tự nhốt mình, cậu lo lắng đến mức máu gần như đông lại.

Tại sao? Tại sao vẫn phải đẩy cậu ra xa…

Anh à, anh có biết không? Anh càng như vậy, em càng muốn yêu anh… Em cũng… Em cũng thích anh mà…

Chỉ là, nếu đây là trò đùa của ông trời, thì để một mình em gánh chịu.

Anh à, anh phải sống tốt, anh phải hạnh phúc.

“Anh không phải thích em sao? Nếu lúc đó em đồng ý với anh, sau đó chúng ta ở bên nhau, gặp phải lúc anh phát tác dị ứng trong kỳ mẫn cảm, anh vẫn không muốn em quan tâm sao?”







TBC……

Chery x Cà Chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com