Chương 27
Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.
Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.
——-
Bàn tay của Lâm Cảnh Vân lướt nhẹ qua khuôn mặt của Lý Hải Hải, may mắn thay dường như theo sự chạm nhẹ này, biểu cảm của Lý Hải Hải dần dần thư giãn ra. Khôi phục lại suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Lâm Cảnh Vân ngay lập tức cởi áo ngoài, rồi leo lên giường nằm gọn trong vòng tay của Lý Hải Hải.
Lâm Cảnh Vân lấy hai con thú nhồi bông ra và đặt chúng sang một bên, cả người nằm gọn trong vòng tay của Lý Hải Hải, giống như hồi nhỏ. Mặc dù cậu đã lớn hơn nhiều so với khi còn nhỏ, nhưng so với Lý Hải Hải, cậu vẫn nhỏ bé hơn. Điều này cũng giúp Lâm Cảnh Vân dễ dàng ôm lấy Lý Hải Hải hơn, cậu muốn ích kỷ nghĩ rằng vòng tay của anh chính là thiết kế riêng dành cho cậu, vừa vặn.
“Ừm…” Một tiếng rên khẽ vang lên từ trên đầu.
Anh? Lâm Cảnh Vân không dám lên tiếng. Đau không? Hay đã có chút giảm bớt rồi? Anh bây giờ thấy đỡ hơn chút nào không?
Không thể xác định được tình trạng của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân chỉ có thể ôm chặt anh hơn, hai tay ôm chặt eo của Lý Hải Hải, một chân cũng móc vào chân của Lý Hải Hải, cả người gọn trong vòng tay của anh.
Không biết có phải do cấy ghép tủy xương trước đó chưa hoàn toàn hồi phục hay không, hoặc do ảnh hưởng ngày càng rõ rệt từ pheromone của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân cảm thấy mình cũng dần dần mệt mỏi. Cậu toàn thân đắm chìm trong hương vị của biển cả hòa quyện với tuyết tùng và thông, pheromone bá đạo của Lý Hải Hải không thể chống lại. Từ lúc đó cảm giác mệt mỏi và nóng bức đã dần dần lan tỏa, dần dần, Lâm Cảnh Vân cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Lâm Cảnh Vân bị đánh thức bởi cảm giác mềm mại trên môi và trên mặt. Là anh… anh đang… hôn cậu…
Không cần mở mắt, chỉ cần dựa vào khứu giác và xúc giác, Lâm Cảnh Vân có thể xác định đó là Lý Hải… đang hôn cậu…
Lâm Cảnh Vân hoàn toàn có thể cảm nhận được, Alpha trong kỳ mẫn cảm một tay đỡ đầu cậu, tay kia đang di chuyển trên eo cậu, và đôi môi thì không ngừng nghỉ, những nụ hôn bá đạo, không cho phép từ chối hay chống lại.
Phát hiện ra điều này, Lâm Cảnh Vân không dám mở mắt. Cậu không biết phải đối mặt với Lý Hải Hải như thế nào. Nhưng cậu vẫn rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của anh.
Lâm Cảnh Vân không biết mình đã ngủ bao lâu, cũng không biết liệu triệu chứng dị ứng của anh có đỡ chút nào chưa. Tuy nhiên, nồng độ pheromone của Lý Hải Hải trong không khí dường như lại tăng lên, khiến Lâm Cảnh Vân hiện tại mơ màng, ý thức có phần lẫn lộn, cả người mềm nhũn và nóng bức, cậu đã mất khả năng suy nghĩ.
Cậu cảm thấy rất thoải mái, không muốn mở mắt. Cậu muốn tự lừa dối mình một lần, lừa mình rằng… nếu có thể, cậu muốn có được Lý Hải Hải một lần… hoàn toàn có được anh. Trong sự mơ hồ này, Lâm Cảnh Vân tự hứa với mình, nếu có thể, cậu muốn trao trọn bản thân mình cho Lý Hải Hải, thuộc về Lý Hải Hải, theo đúng nghĩa đen hoàn toàn. Sau đó, cậu sẽ giữ kín, không bao giờ nhắc lại, chỉ giữ tất cả những điều này trong trái tim mình.
Trong cơn mơ hồ ấy, cảm giác duy nhất mà Lâm Cảnh Vân rõ ràng nhất là Lý Hải Hải đang hôn cậu. Cậu muốn có những ký ức riêng chỉ thuộc về cậu và Lý Hải Hải. Như vậy, trong những năm tháng sau này, nếu phải trải qua những ngày không có Lý Hải Hải bên cạnh, cậu có thể dựa vào những ký ức đẹp đẽ đó để vượt qua.
Giống như khoảng thời gian trước đây, những cuộc hẹn hò mà Lâm Cảnh Vân cho là có phần vô tư đã trở thành kho báu trong lòng cậu. Khi nhìn thấy những cảnh tượng tương tự, cậu sẽ nhớ đến biểu cảm của Lý Hải Hải lúc đó; khi đi qua những ngã tư tương tự, cậu sẽ nghĩ đến hành động của Lý Hải Hải lúc đó; khi ăn những món ăn giống nhau, cậu sẽ hồi tưởng lại dáng vẻ của Lý Hải Hải khi ấy. Cậu sẽ nhớ từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Lý Hải Hải; cậu sẽ nhớ từng hành động tự nhiên của Lý Hải Hải, và cậu sẽ nhớ từng lời tỏ tình mà Lý Hải Hải đã nói với cậu…
Khi Lâm Cảnh Vân cảm thấy mình sắp chìm đắm trong hương thơm của tuyết tùng và biển này, cậu nhạy bén nhận ra rằng nụ hôn của Lý Hải Hải dường như đã từ từ di chuyển từ mặt xuống cổ. Chưa từng trải qua sự kích thích như vậy, Lâm Cảnh Vân không thể kìm nén được mà run lên toàn thân.
Giờ đây, không chỉ là cảm giác toàn thân nóng bừng, Lâm Cảnh Vân cảm thấy đây là trải nghiệm mà suốt hơn hai mươi năm qua cậu chưa từng có. Cậu cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự tò mò và quyết tâm muốn thử.
Vì vậy, giây tiếp theo, Lâm Cảnh Vân nhắm mắt, nâng cánh tay lên, vòng ra sau cổ Lý Hải Hải, chủ động dâng lên đôi môi của mình.
“Dậy rồi à?” Cảm nhận được động tác này, Lý Hải Hải dừng lại.
Lâm Cảnh Vân vẫn không dám nhìn Lý Hải Hải, cậu nhắm mắt, nhưng tay lại mạnh mẽ kéo Lý Hải Hải về phía mình, khiến cả hai giờ đây gần gũi hơn bao giờ hết.
“Không nhìn anh à?” Giọng nói của Alpha trầm hơn bình thường, nhưng đầy quyến rũ, khiến Lâm Cảnh Vân cảm thấy tai mình nóng rực.
Thấy Lâm Cảnh Vân vẫn không động đậy, cũng không mở mắt, Lý Hải Hải lại hỏi: “Anh là ai?”
“Anh… Lý Hải Hải…” Lâm Cảnh Vân vẫn nhắm mắt, chậm rãi thốt ra câu này.
“Ngoan…”
Ngay giây tiếp theo, nụ hôn của Lý Hải Hải lại ào ạt đến.
“Ưm…” Lâm Cảnh Vân cảm thấy… cậu không thể thở được… Lý Hải Hải lại hôn cậu rất lâu, hôn thật sâu và bá đạo. Đôi môi của Lý Hải Hải miết chặt môi cậu, lưỡi của Lý Hải Hải thám hiểm từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Lâm Cảnh Vân chưa bao giờ biết rằng, hôn cũng có thể khiến cậu say đắm đến vậy.
Nhưng… cậu sắp không thở nổi rồi…
Lâm Cảnh Vân di chuyển tay từ sau cổ Lý Hải Hải đến ngực anh, khẽ đẩy Lý Hải Hải ra.
“Vẫn chưa biết cách hôn à? Hửm?” Cuối cùng Alpha tạm thời dừng lại.
Lâm Cảnh Vân bây giờ xấu hổ đến mức muốn chui vào cái lỗ nào đó, cả người rúc vào ngực Lý Hải Hải.
Anh nói gì vậy… gì mà không biết cách…
“Lần thứ hai rồi, vẫn chưa quen sao?”
Câu nói này khiến Lâm Cảnh Vân ngẩng đầu lên từ lồng ngực của Lý Hải Hải, đôi mắt vẫn nhắm chặt giờ đã mở ra.
Lần thứ hai… Anh nhớ… Vậy nên anh biết mọi chuyện từ trước… Có phải sau đó anh đều chiều theo ý mình không… Lâm Cảnh Vân định suy nghĩ nhanh chóng, nhưng cậu phát hiện ra rằng lúc này mình hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ.
Ánh mắt lưu chuyển, không biết là do vừa tỉnh dậy chưa mở mắt hay vì vừa bị Lý Hải Hải bắt nạt quá mức, đôi mắt của Lâm Cảnh Vân giờ đây long lanh, khóe mắt còn vương một chút hồng hồng. Nhìn thấy vậy, Lý Hải Hải gần như không thể kiềm chế được, nuốt khan một cái, yết hầu của Alpha khẽ chuyển động. Đồng thời, Lâm Cảnh Vân cũng nhìn thấy Lý Hải Hải lúc này, đó là một hình ảnh mà cậu chưa từng thấy.
Chính xác hơn, đây là lần đầu tiên Lâm Cảnh Vân nhìn thấy Lý Hải Hải trong trạng thái này – Lý Hải Hải đầy sức hút quyến rũ.
Người đàn ông vốn dĩ đã đẹp trai vô song, lúc này lại thêm phần quyến rũ và kiêu ngạo, những đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo như được điêu khắc. Hiện tại, cả người anh toát lên vẻ gợi cảm lười biếng, đôi mắt sắc sảo và sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lâm Cảnh Vân, và trên khuôn mặt Lý Hải còn hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
Lâm Cảnh Vân bị ánh nhìn ấy làm tim đập thình thịch. Hấp dẫn quá! Người đàn ông này… thật sự quá hấp dẫn!
Anh thật sự quá đẹp trai và quyến rũ! Một người đẹp như vậy có thật sao?
Không biết có phải do bị bao trùm bởi pheromone của Alpha không, Lâm Cảnh Vân bây giờ cảm thấy cả người bồn chồn, đầu óc trống rỗng, chưa bao giờ như vậy, cậu chỉ có thể cảm nhận theo bản năng rằng toàn bộ tâm trí mình đều là Lý Hải Hải. Bị Lý Hải Hải bao quanh, dù là chìm trong vòng tay và vòng ôm của Lý Hải Hải, hay đắm chìm trong hương tuyết tùng và biển cũng khiến cậu không thể thoát ra.
Rất thích… ngày càng thích anh hơn…
“Cuối cùng chịu mở mắt rồi à?” Nhìn bé con trước mặt còn đang ngơ ngác, nụ cười trên môi Lý Hải Hải càng rõ ràng hơn.
“Anh…” Nụ cười của anh thật đẹp, rất muốn cứ nhìn anh cười như vậy, rất muốn anh chỉ cười với mình thôi.
“Ừm?” Bé con hoàn toàn không biết rằng lúc này trông cậu thật khiến người ta xao xuyến. Trong sáng và đáng yêu, tựa như chỉ cần chạm nhẹ cũng tan biến. Lý Hải Hải không thể kiềm chế được nữa, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má Lâm Cảnh Vân, lưu luyến trên từng đường nét khuôn mặt cậu.
“Anh có đỡ hơn chút nào không?” Cuối cùng, điều Lâm Cảnh Vân lo lắng nhất vẫn là tình trạng sức khỏe của Lý Hải Hải.
“Ừm. Từ khi em đến, anh đã thấy khá hơn nhiều rồi.” Lý Hải Hải nói thật lòng.
Khi dần tỉnh táo hơn, để an toàn, Lý Hải Hải đã tự tiêm thêm một mũi thuốc ức chế đặc biệt của riêng mình.
Mặc dù lần này triệu chứng dị ứng còn nghiêm trọng hơn lần trước, mặc dù anh vẫn đang ở trong kỳ mẫn cảm, anh biết rõ mình đang làm gì. Anh không muốn suy nghĩ tại sao Lâm Cảnh Vân, người lẽ ra đã rời khỏi đây từ lâu, lại xuất hiện ở đây và vào phòng anh. Anh chỉ biết rằng, khi cảm thấy những cơn đau dần biến mất và ý thức dần trở lại, nhìn thấy Lâm Cảnh Vân nằm trong vòng tay mình, anh không thể kiềm chế được nữa.
Lần nữa, Lâm Cảnh Vân lại giúp anh.
Khi vẫn chưa biết liệu pheromone của anh có gây ảnh hưởng đến Lâm Cảnh Vân hay không; khi chưa biết tại sao đột nhiên cậu có thể ngửi thấy pheromone của Alpha và Omega; khi vừa mới ghép tủy xương và chưa hoàn toàn hồi phục; Lâm Cảnh Vân đã hoàn toàn không màng đến bản thân mình, một lần nữa kiên định chọn anh.
Anh cũng không muốn kiềm chế và kìm nén bản năng của mình nữa. Vừa rồi, khi dần hồi phục, Lý Hải Hải nhìn thấy Lâm Cảnh Vân ngủ không yên giấc trong lòng mình, theo bản năng, anh đã hôn cậu.
Tất cả mọi thứ về bé con này đều vô cùng hấp dẫn anh. Anh biết mình sẽ không làm điều gì quá đáng, nhưng lúc này, anh cũng không thể nhịn được nữa.
Ban đầu, Lý Hải Hải biết rằng Lâm Cảnh Vân vẫn đang ngủ, không có ý thức. Nhưng dần dần, ngay khoảnh khắc Lâm Cảnh Vân tỉnh dậy, Lý Hải Hải đã cảm nhận được. Anh nhìn bé con cố gắng nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run rẩy, tự lừa dối mình, che đậy sự thật, khiến trái tim Lý Hải Hải, với chút bản năng bạo lực của một Alpha, càng muốn “trêu chọc” Lâm Cảnh Vân hơn.
Vì thế mới có nụ hôn sâu và dài vừa rồi.
Lý Hải Hải biết tại sao Lâm Cảnh Vân không chịu mở mắt, anh cũng biết tại sao sau lần anh bị dị ứng trong kỳ mẫn cảm, Lâm Cảnh Vân giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Anh không vội, anh sẽ không tạo áp lực cho Lâm Cảnh Vân, anh sẽ trao cho cậu tất cả quyền lựa chọn, quyết định.
Anh sẵn lòng đợi, Lâm Cảnh Vân mới ngoài hai mươi, tương lai còn vô vàn khả năng và điều thú vị đang chờ đón. Cậu hoàn toàn có thể thoải mái bay nhảy. Chỉ cần Lâm Cảnh Vân muốn, anh sẽ luôn ở bên cạnh ủng hộ và đồng hành cùng cậu. Đợi đến khi nào Lâm Cảnh Vân quay lại nhìn anh, anh sẽ dang rộng vòng tay chào đón cậu, dùng cả quãng đời còn lại của mình cho cậu.
Đây cũng là trải nghiệm mà Lý Hải Hải chưa từng có. Lúc này, nếu anh không dừng lại, anh biết mình sẽ không thể kiểm soát được bản thân. Vì vậy, vừa rồi anh đã dùng chút lý trí cuối cùng để kết thúc nụ hôn này.
Bất kỳ Alpha nào biết về trạng thái của Lý Hải Hải chắc chắn sẽ giơ ngón cái khen ngợi. Đây không chỉ đơn giản là kiềm chế bản năng vì tình yêu, mà còn là thử thách giới hạn của một Alpha.
“Còn đau không?” Lâm Cảnh Vân nâng tay nhẹ nhàng vuốt qua gò má Lý Hải Hải.
“Đỡ nhiều rồi.” Lý Hải Hải nắm lấy tay cậu, không để Lâm Cảnh Vân di chuyển lung tung.
Đôi mắt quyến rũ đến mức khó cưỡng của Lý Hải Hải cứ thế nhìn chăm chú vào Lâm Cảnh Vân, tỉ mỉ khắc họa từng tấc da, từng biểu cảm nhỏ bé của cậu. Sự chiếm hữu sâu trong cơ thể anh dần thức tỉnh, gào thét muốn bứt phá mọi ràng buộc, Lý Hải Hải muốn khắc sâu hình ảnh này của Lâm Cảnh Vân vào tâm trí, một hình ảnh chỉ thuộc về riêng anh.
Dù vậy, Lý Hải Hải đã cố gắng kiềm chế hết mức, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn cảm nhận được Alpha này đang rất vất vả để chịu đựng. Sau lần trước, Lâm Cảnh Vân tất nhiên hiểu rõ điều Lý Hải Hải cần nhất lúc này.
Không phải vừa rồi đã quyết định rồi sao? Lâm Cảnh Vân tự nhủ trong lòng.
Ngay giây sau đó, tay cậu thoát khỏi tay Lý Hải Hải, hai cánh tay vòng qua ôm chặt lấy anh, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào vành tai Lý Hải Hải, hơi thở nhẹ nhàng như lan: “Anh… ôm em…”
Lâm Cảnh Vân cảm nhận rõ ràng sự sững sờ của Lý Hải Hải, thời gian dường như sững lại, cơ thể anh cũng cứng đờ. Đối diện với người mình yêu thương nhiều năm, tình cảm của Lý Hải Hải dành cho Lâm Cảnh Vân đã không còn có thể diễn tả bằng từ “tình yêu” đơn giản nữa. Có trời mới biết lời nói này có tác động mạnh mẽ thế nào đối với một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, và trời cũng biết lời nói này là món quà bất ngờ đến nhường nào đối với Lý Hải Hải, người đã luôn yêu Lâm Cảnh Vân.
Quá đột ngột, Lý Hải Hải không kịp suy nghĩ kỹ càng, thực tế là anh cũng không muốn nghĩ quá nhiều vào lúc này. Bản năng bị đè nén của anh gần như bùng nổ ngay lập tức, Alpha trong kỳ mẫn cảm vốn dĩ không có nhiều lý trí.
Không kiềm chế được nữa, Lý Hải Hải ôm chặt lấy Lâm Cảnh Vân, hôn cậu một cách mãnh liệt và sâu sắc. Sự đam mê và khát khao trào dâng, anh dồn hết mọi cảm xúc vào từng cử chỉ, từng cái chạm, để thể hiện tình yêu và sự chiếm hữu không gì cưỡng lại được.
“Anh sẽ không làm em đau,” Lý Hải Hải thì thầm, giọng khàn đục đầy mê hoặc. “Hãy tin anh.”
“Anh?” Lâm Cảnh Vân thấy Lý Hải Hải không động đậy, liền nhấc chân dưới chăn, nhẹ nhàng chạm vào nơi đã sớm phản ứng của Lý Hải Hải. Chỉ trong một khoảnh khắc, cậu cảm nhận được Alpha trước mặt phát ra nhiều pheromone hơn, khiến cậu nhanh chóng kiệt sức, gần như không thể chống đỡ, chỉ có thể bám vào Lý Hải Hải, thì thầm bên tai anh: “Em muốn anh…”
Hương thơm của tuyết tùng hòa quyện với không khí biển tràn ngập, Lý Hải Hải bắt đầu tuân theo bản năng nguyên thủy…
Khoái cảm tột đỉnh… Sung sướng không gì sánh bằng…
Lâm Cảnh Vân cảm thấy mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của một Alpha cấp cao. Từ hôm nay, cậu phải thay đổi cách nhìn về Alpha cấp cao. Những gì sách vở nói đều quá chung chung và quá bảo thủ, Alpha cấp cao thật sự là… thiên phú dị bẩm, phi thường, một cỗ máy vĩnh cửu… Năng lượng thật sự quá dồi dào…
Tuy ban đầu có chút không quen, nhưng sau đó thì… thật sự rất thoải mái! Rất thích!
Khả năng kiểm soát của anh thật mạnh mẽ… Thật bá đạo, nhưng cũng thật tuyệt…
Khi Lâm Cảnh Vân lần đầu tiên trải qua chuyện này, cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng. Với một Beta như cậu còn như vậy, thì nếu là một Omega… Lâm Cảnh Vân lắc đầu không muốn nghĩ tiếp, ít nhất bây giờ cậu cảm thấy hài lòng và hạnh phúc, phải không?
Nhân lúc Lý Hải Hải cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, Lâm Cảnh Vân nhẹ nhàng xuống giường.
Alpha vẫn đang trong kỳ mẫn cảm, tình trạng có thể không ổn định, hơn nữa với triệu chứng dị ứng nghiêm trọng trước đó, tình hình của Lý Hải Hải hiện giờ ra sao, vẫn còn chưa rõ.
Lâm Cảnh Vân vừa chạm chân xuống đất liền suýt ngã ngồi xuống sàn. Đôi chân trắng muốt của cậu phủ đầy những vết đỏ li ti. Thực ra, khắp cơ thể Lâm Cảnh Vân, dù là những chỗ cậu có thể nhìn thấy hay không, đều có những dấu vết tương tự, khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Cậu nhặt đại một bộ quần áo từ trên sàn, đôi chân run rẩy cố gắng bước đến phòng tắm một cách bình thường. Có vài thứ cậu cần phải làm sạch… Anh… thật sự lợi hại như vậy sao…
Trên đường đi, Lâm Cảnh Vân mới có cơ hội nhìn vào chiếc điện thoại vốn đã bị vứt lung tung từ bao giờ. Cậu phát hiện mình đã ở trong phòng của Lý Hải suốt một ngày một đêm, bây giờ đã là buổi sáng của ngày thứ hai…
Đây chính là kỳ mẫn cảm của Alpha cấp cao sao… Không đúng… Đây mới chỉ là phản ứng sau khi phát bệnh dị ứng mà thôi…
Khoảng một tiếng sau, Lâm Cảnh Vân mới từ phòng tắm bước ra. Đây là lần đầu cậu xử lý những việc này, dù trong phòng tắm chỉ có mình cậu, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Họ không có biện pháp an toàn nào, thêm vào đó Lâm Cảnh Vân hoàn toàn không có kinh nghiệm, nên việc này cũng tốn một chút thời gian.
May mắn thay, thời gian qua cậu đã chăm sóc sức khỏe khá tốt. Nếu không, đối mặt với sự đòi hỏi của Lý Hải Hải như vậy, Lâm Cảnh Vân cũng không biết liệu mình có thể chịu nổi không. Thật phải nói lại lần nữa, Alpha cao cấp đúng là không phải con người mà.
Nhưng cũng lạ thay, sau khi trưởng thành, Lâm Cảnh Vân cũng đã tự mình tìm hiểu về những vấn đề này. Thực ra, cậu nhận thấy mình là một Beta nhưng cũng không phải quá khó khăn… Lần này sự việc xảy ra quá đột ngột, họ không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, thêm vào đó cả hai đều là lần đầu, ban đầu Lâm Cảnh Vân nghĩ sẽ rất khó khăn và đau đớn, nhưng sau khi thực sự bắt đầu, ngoài chút khó chịu ban đầu, mọi thứ gần như diễn ra rất suôn sẻ.
Không thể không nói, kỹ thuật của anh rất tốt, thậm chí Lâm Cảnh Vân tựa hồ cũng có một loại “buff”, thích ứng nhanh và tiếp nhận cũng không tệ… Cảm giác thật sự rất tuyệt…
Sau đó, Lâm Cảnh Vân đơn giản thu dọn hành lý mang theo lúc đến, chuẩn bị rời đi.
Đó là lời hứa cậu đã tự nhủ với bản thân lúc trước, và bây giờ cậu phải thực hiện lời hứa đó.
Cậu khẽ liếc nhìn Lý Hải Hải đang ngủ say, lòng không khỏi có chút ngổn ngang. Nhưng Lâm Cảnh Vân biết, nếu không rời đi ngay bây giờ, cậu sợ rằng mình sẽ không bao giờ có thể bước ra khỏi cánh cửa này.
Bước chân nhẹ nhàng, Lâm Cảnh Vân rời khỏi phòng mà không phát ra tiếng động. Cậu nhìn lại lần cuối cùng, nở một nụ cười yếu ớt nhưng đầy quyết tâm.
Lý Hải Hải, em phải đi thôi. Em cần thời gian để suy nghĩ rõ ràng mọi thứ, và em tin anh cũng vậy. Hy vọng khi gặp lại, chúng ta sẽ hiểu rõ hơn về lòng mình và những gì chúng ta thực sự muốn.
Rời khỏi ngôi nhà, Lâm Cảnh Vân cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng đồng thời cũng thấy có một khoảng trống lớn trong lòng. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải mạnh mẽ lên.
Trời đã sáng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, như một lời nhắc nhở rằng ngày mới đã bắt đầu và cậu cũng phải tiếp tục tiến về phía trước.
TBC……
Cherry x Cà Chua.
Đọc mà tức không nói nên lời... 🥲 Bộ fanfic đầu tiên đọc không thấy gì ngoài ấm ức bực bội
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com