Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Extra 1

Warning: plotfic và tất cả chi tiết trong fanfic đều là hư cấu, là trí tưởng tượng của tác giả. Thiết lập nhân vật ooc, mọi sự trùng hợp với đời thật đều là ngẫu nhiên.

Bản dịch đã có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không copy, re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào khi chưa có sự cho phép. Bản dịch đảm bảo đúng 95% so với bản gốc.

——-





“Vậy nên bây giờ những thứ này đều là của em rồi sao? Em bây giờ là người giàu có rồi?”

“Ừm… đúng vậy.” Lý Hải Hải đáp lại với vẻ chột dạ…

Lâm Cảnh Vân nhìn vào đống tài liệu mà cậu không hiểu rõ lắm trước mặt, đại khái là vài bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, nhiều giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản viết tên cậu, cùng các loại hợp đồng khác…

Mạch máu trên trán Lâm Cảnh Vân bắt đầu giật giật. Cậu chỉ vừa mới kết hôn với Lý Hải Hải, lẽ nào tất cả những thứ này đều thuộc về cậu rồi…

“Còn có những thứ cho Tụng Tụng, tạm thời em giữ trước.” Lý Hải Hải bổ sung thêm.

“Anh…”

“Ừm?” Phản ứng của Lâm Cảnh Vân khiến Lý Hải Hải có chút căng thẳng. Anh đã chuẩn bị sẵn một vài câu trả lời để đối phó với những thắc mắc của Lâm Cảnh Vân, nhưng không ngờ omega của mình lại hỏi một câu như vậy…

“Anh đã chuẩn bị từ lâu rồi đúng không?” Nhiều thứ như vậy, dù là người ngoài ngành như Lâm Cảnh Vân cũng biết không thể nào hoàn thành trong thời gian ngắn. Họ mới kết hôn chưa bao lâu, Lý Hải Hải hành động cũng quá nhanh đi.

“Ừm, anh đã chuẩn bị.” Lý Hải Hải không giấu giếm, nhưng cũng không muốn nói chi tiết.

Được rồi, Lý Hải Hải vẫn như thường ngày, thành thật.

Thật ra, Lâm Cảnh Vân đã đi làm nhiều năm, năng lực tốt, thu nhập cao, huống chi cậu đã nắm giữ không ít tài sản. Trong thời gian ở nước A, cậu cũng đã đầu tư, trở thành một triệu phú nhỏ thực sự. Với khả năng của mình, cậu có thể dễ dàng mang lại cuộc sống tốt đẹp cho bản thân và Tụng Tụng.

Lâm Cảnh Vân không phải là người quan tâm đến vật chất, nhưng bây giờ, cậu có một người bạn đời – alpha của mình, người bạn đời hợp pháp suốt đời của mình, đã dùng sức lực của mình để gia tăng tài sản của cậu nhiều lần. Cậu hoàn toàn hiểu sự cố gắng của Lý Hải Hải, người đàn ông này, từ lâu đã hoàn toàn quên mình và tận tâm vì cậu. Và đối tượng, từ đầu đến cuối chỉ có cậu mà thôi.

Nhưng để đề phòng người bạn đời “ngốc nghếch” này một ngày nào đó lại vui vẻ chuyển toàn bộ tài sản sang tên cậu, Lâm Cảnh Vân quyết định cần phải lập ra một số quy định mới. Hơn nữa, cậu còn có một “việc nhỏ” muốn làm hôm nay.

“Anh à! Em đã nói với anh rồi, nếu anh tiếp tục làm những việc này mà không nói với em, em sẽ giận đó!”

Lý Hải Hải thầm nghĩ: Không xong rồi, bảo bối giận rồi, phải làm sao đây.

Vì vậy, alpha nhanh chóng ôm lấy Lâm Cảnh Vân vào lòng, may mắn là Lâm Cảnh Vân không phản kháng, cũng dựa vào lòng Lý Hải Hải, rồi cùng ngồi xuống chiếc ghế xoay phía sau.

Hôm nay, Lâm Cảnh Vân tan làm sớm nên tiện đường đến công ty của Lý Hải Hải đợi anh tan làm. Sau “đám cưới thế kỷ” của họ, từ lúc bước vào sảnh chính của tập đoàn Lý Thị, mọi người đều rất thân thiện và kính trọng chào đón Lâm Cảnh Vân.

Được rồi, ngài Lâm cảm thấy hơi không quen, nhưng trong lòng rất vui. Không phải vì trước đây Lâm Cảnh Vân quá kín đáo khi đến công ty của Lý Hải Hải, mà bây giờ mọi người đều biết đây mới là “lãnh đạo” thực sự, phải tranh thủ cơ hội để thể hiện một chút.

Hiện tại hai người đang ở trong văn phòng của Lý Hải Hải, công việc của anh hôm nay cũng gần như hoàn thành. Khi Lâm Cảnh Vân đến, tâm trạng anh càng tốt hơn, cả hai đều khá thoải mái, nên nhân cơ hội này, Lý Hải Hải quyết định sắp xếp và chuyển giao tất cả tài sản cần chuyển giao sang tên Lâm Cảnh Vân.

“Là anh sai, sau này sẽ không như vậy nữa.” Lý tổng vừa nói vừa kéo Lâm Cảnh Vân vào lòng mình. Thái độ nhận lỗi rất tốt, nhưng nghe vào tai Lâm Cảnh Vân lại thành: Lần này anh sai, lần sau vẫn dám.

“Sai ở chỗ nào?” Lâm Cảnh Vân không thực sự giận, cậu tìm một chỗ thoải mái trên người Lý Hải Hải, bắt đầu chơi đùa với cà vạt của anh, cái cà vạt mà sáng nay chính cậu đã thắt.

“Không nói trước với em.”

“Còn gì nữa?” Những ngón tay thon dài kéo cà vạt ra khỏi áo vest.

Lý Hải Hải nghi ngờ nhìn Lâm Cảnh Vân, còn gì nữa?

“Những thứ này vốn dĩ đều là của em!” Lâm Cảnh Vân kéo mạnh cà vạt của Lý Hải Hải, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Ừm?” Lý Hải Hải chưa kịp phản ứng, hương thơm ngọt ngào của sữa và cam đào khiến anh xao xuyến, cộng với bàn tay nhỏ của Lâm Cảnh Vân đang xoay xoay trên cà vạt của anh, làm tốc độ suy nghĩ của anh chậm lại.

“Những thứ này trước đây đều là của anh đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy anh là của ai?”

“Của em, là của em.”

“Vậy không phải rõ rồi sao, anh là của em, nên… những gì của anh đều là của em!”

“Đúng! Đều là của em.”

“Thế mới đúng.” Lâm Cảnh Vân hài lòng bắt đầu cởi cà vạt của Lý Hải Hải, cái mông nhỏ cũng vì động tác này mà cọ xát vài cái trên người Lý Hải Hải.

Lý Hải Hải giữ tay của Lâm Cảnh Vân lại, trong ánh mắt anh vừa có nghi ngờ vừa có dục vọng không thể kiềm chế. Sau khi đánh dấu suốt đời, mối liên kết giữa hai người sâu đậm hơn, gần đây alpha luôn cảm thấy sức hấp dẫn của Lâm Cảnh Vân đối với anh ngày càng lớn. Thôi được, bất kể lúc nào, sức hấp dẫn của Lâm Cảnh Vân đối với Lý Hải Hải luôn rất mạnh.

“Làm gì, em buổi sáng thắt cà vạt, bây giờ không thể tháo sao?”

“Khụ, lát nữa còn phải đi đón Tụng Tụng.”

“Đúng rồi.” Lâm Cảnh Vân vừa trả lời Lý Hải Hải, tay vẫn không ngừng, bây giờ cậu đã bắt đầu cởi nút áo vest của Lý Hải Hải.

Mấy ngày trước Tụng Tụng lại làm nũng, hai người họ hàng đêm đều ngủ cùng Tụng Tụng, đã mấy ngày không có thời gian riêng tư. Bây giờ Lâm Cảnh Vân nằm trong lòng Lý Hải Hải, omega đã được đánh dấu suốt đời, tình cảm dành cho alpha càng mãnh liệt hơn, cậu không tin anh lại không muốn.

“Bảo bối muốn không?” Sau khi kết hôn, Lý tổng bắt đầu gọi Lâm Cảnh Vân là bảo bối, bảo bảo… Ban đầu, Lâm Cảnh Vân còn nghĩ người đàn ông này thật nguyên tắc, không hợp pháp thì không gọi sao. Sau đó mới biết, những từ ngữ này đã được Lý Hải Hải cất giữ trong lòng nhiều năm, anh cần một thân phận hợp pháp để gọi Lâm Cảnh Vân những từ ngữ đó. Và tất cả những điều này cũng là một phần của sự tôn trọng và tình yêu anh dành cho Lâm Cảnh Vân.

“Anh không muốn sao?” Lâm Cảnh Vân liếc Lý Hải Hải một cái, nhưng tay vẫn không ngừng.

“Vậy chúng ta đi đón Tụng Tụng không?” Lý Hải Hải cũng không chịu thua, tay đã vòng qua eo Lâm Cảnh Vân, kéo cậu sát lại.

“Trước khi đến em đã gọi điện cho mẹ…” Khi Lý Hải Hải tiến lại gần, Lâm Cảnh Vân bắt đầu run rẩy, cậu cảm nhận được mùi hương của Lý Hải Hải, hương tuyết tùng và biển bao phủ cậu.

“Ừm?” Lý Hải Hải đến bên cổ Lâm Cảnh Vân, hơi thở nhẹ nhàng phả vào tuyến thể của cậu.

Omega run lên: “Trễ chút… đi…”

“Thì ra bảo bối đã sắp xếp xong từ trước rồi.”

Nghe lời trêu chọc của Lý Hải Hải, Lâm Cảnh Vân làm như định đẩy anh ra. Thật sự không thể chiều, anh trước đây đâu rồi, bây giờ càng ngày càng hư hỏng!

Nhận ra động thái của Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải lập tức dự đoán hành động của cậu, anh ôm chặt lấy Lâm Cảnh Vân, sau đó bế cậu lên, chuẩn bị vào phòng nghỉ.

“Ngay tại… ngay tại đây…” omega kéo Lý Hải Hải đứng dậy, cậu ngồi xuống bàn làm việc của alpha.

“Ồ, có vẻ như bảo bối rất muốn rồi…”

“Đúng! Anh không thích sao?” Lâm Cảnh Vân trả lời thẳng thắn, đôi chân đã bắt đầu di chuyển chậm rãi trên lưng Lý Hải Hải.

“Thích… Bảo bối thế nào, anh đều thích…”

Hương thơm của sữa và cam đào kết hợp với hương tuyết tùng và biển, lúc này, bầu không khí đạt đến đỉnh điểm.

“Làm sao bây giờ, anh sau này có phải ngày nào đi làm, vừa vào văn phòng là nghĩ đến em không?”

Lâm Cảnh Vân mục đích đã đạt được, lúc này đang thoả mãn tựa vào Lý Hải Hải, đến ngón tay cũng không muốn cử động, chỉ há miệng ăn cháo Lý Hải Hải vừa mới nhờ người đưa đến, giờ lại đang đút cho cậu.

“Không phải.”

“Á?” Lâm Cảnh Vân không hiểu, cái tên ngốc này, lại không hiểu ý cậu rồi?

“Không phải sau này, mà là từ trước đến nay, mỗi ngày đi làm đều nghĩ đến em.”

Được rồi, vẫn là anh thắng rồi, anh thật sự rất giỏi!

“Ba lớn! Ba nhỏ!”

“Hôm nay Tụng Tụng ngoan không?”

Lý Hải Hải bế Tiểu Tụng Tụng chạy đến bên Lâm Cảnh Vân, hèmmmm, với tình hình hiện tại, Lâm Cảnh Vân không thích hợp để bế con.

“Ngoan!” Tiểu Tụng Tụng không hề do dự ôm lấy cổ Lý Hải Hải, được rồi, mặc dù rất muốn gần gũi với ba nhỏ, nhưng ba lớn cũng tốt.

“Đến rồi, con ăn chưa?” Mẹ Lý tiến đến chào đón. Ba Lý tối nay có tiệc, chưa về nhà. Hôm nay luôn là mẹ Lý chăm sóc Tiểu Tụng Tụng.

Theo như gia đình đã thỏa thuận từ trước, khi Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân đi làm vào ban ngày thường sẽ đưa Tụng Tụng về nhà ông bà, nhưng buổi tối dù thế nào cũng sẽ đến nhà Lý dùng bữa hoặc đôi khi bận rộn không kịp ăn tối thì trực tiếp đón Tụng Tụng về. Ý của Lâm Cảnh Vân là, việc giáo dục con cái nên tự mình đảm nhận càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, có đôi lúc Tiểu Tụng Tụng không muốn về nhà, điều này cũng cho Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân thời gian riêng tư, nên mọi thứ cứ tự nhiên diễn ra rất tốt đẹp.

“Chúng con ăn rồi. Tụng Tụng không có nghịch ngợm, nghe lời mẹ chứ.” Lâm Cảnh Vân lúc mới bắt đầu đổi cách xưng hô vẫn còn chút không quen, dù sao đã ở cùng nhau hơn hai mươi năm rồi, mặc dù từ lâu đã thân thiết như mẹ con, nhưng trong chốc lát từ “chú, dì” chuyển thành “ba, mẹ” cũng khiến Lâm Vân hơi không thích ứng được. Hơn nữa, đây cũng là danh xưng mà cậu đã giữ trong lòng nhiều năm, dù sao ba mẹ ruột của Lâm Cảnh Vân vẫn luôn là một niềm đau trong lòng cậu. Niềm đau này đã được chữa lành, nhưng không biến mất.

Hiểu được Lâm Cảnh Vân, người nhà họ Lý, đặc biệt là Lý Hải Hải, đều nói không sao, muốn gọi thế nào thì gọi, Lâm Cảnh Vân cảm thấy thoải mái là được, họ luôn là một gia đình, không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này.

Vậy nên thật kỳ diệu, sau khi Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải đăng ký kết hôn, chuyện nhỏ nhặt này lại được giải quyết suôn sẻ sau lễ cưới của họ. Nói rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa đăng ký kết hôn và lễ cưới đã xảy ra điều gì đặc biệt, chỉ có thể là dấu ấn suốt đời.

Lâm Cảnh Vân sẽ mãi nhớ đêm đó, đêm khiến cậu hoàn toàn thuộc về Lý Hải Hải, đêm mà cậu nhận được đánh dấu vĩnh viễn suốt đời. Cậu rất may mắn, cậu được người mình luôn yêu thương đánh dấu, khoảnh khắc đó, hai người đều thực sự cảm nhận được sự hoà quyện tuyệt vời giữa tâm hồn và thể xác, và có lẽ, đó chính là sợi dây gắn kết đặc biệt giữa alpha và omega.

Lúc này Lâm Cảnh Vân đang chống tay vào hông, bước đi có chút lảo đảo, vốn dĩ Lý Hải Hải bảo cậu ngồi đợi trong xe, nhưng Lâm Cảnh Vân vẫn kiên quyết đến chào mẹ Lý.

“Không không, Tiểu Tụng Tụng của chúng ta dễ thương nhất, sao Bé Vân trông có vẻ mệt mỏi thế?” Mẹ Lý vẫn rất quan tâm đến Lâm Cảnh Vân.

“Không sao, Bé Vân không mệt.” Lâm Cảnh Vân mỉm cười.

“Em ấy không sao, lát nữa con sẽ mát-xa lưng cho em ấy.” Lý Hải Hải không hề tránh né, ở văn phòng có thể thử nhiều tư thế, Lâm Cảnh Vân lại thơm ngọt như vậy, anh sao có thể kiềm chế được.

Vừa nói xong liền cảm thấy một làn gió lạnh, ánh mắt sắc như dao của Lâm Cảnh Vân phóng thẳng tới Lý Hải Hải.

Mẹ Lý che miệng cười, đều là người từng trải, ai hiểu thì hiểu. Mẹ Lý cười như vậy, dẫn đến Tiểu Tụng Tụng cũng cười theo.

Lý phu nhân giơ tay bẹo má Tiểu Tụng Tụng: “Ôi, Tiểu Tụng Tụng của chúng ta dễ thương quá, ngoan ngoãn lại thông minh, chiều nay tự mình lắp một chiếc ô tô lớn, đúng không?”

“Đúng! Xe xe!” Tiểu Tụng Tụng cũng vung tay nhỏ.

“Tiểu Tụng Tụng hôm nay rất ngoan, chỉ là…” Mẹ Lý ngừng lại.

“Chỉ là?” Lâm Cảnh Vân hỏi.

“Chỉ là chiều nay mẹ đang chăm mấy bông hoa, Tiểu Tụng Tụng một mình lắp lego, có chút cô đơn…”

“Ừm?” Lý Hải Hải không phản ứng kịp, Lâm Cảnh Vân hiểu ý, nháy mắt với mẹ Lý.

“Tiểu Tụng Tụng cũng muốn có em trai hoặc em gái chơi cùng, hai con cố gắng lên, ba mẹ chăm một đứa cũng chăm, chăm hai đứa càng tốt đúng không?”

“Mẹ, chuyện này để sau rồi nói…” Lý Hải Hải hình như không muốn tiếp tục chủ đề này.

Sau đó nói vài câu đơn giản, Lý Hải Hải và Lâm Cảnh Vân dẫn Tiểu Tụng Tụng về nhà.

Lên xe, Lâm Cảnh Vân bỏ lại một câu ngồi cùng Tiểu Tụng Tụng ở ghế sau, không để ý đến Lý Hải Hải nữa.

Lâm Cảnh Vân trong lòng bực bội, cậu phát hiện vài lần rồi, bất kể ai nhắc đến việc họ sinh thêm con, Lý Hải Hải đều có thể tránh khỏi vấn đề này. Mà sau đánh dấu vĩnh viễn, alpha của cậu vẫn hăng hái thực hiện các biện pháp an toàn.

Giống như lúc nãy ở văn phòng, khi Lâm Cảnh Vân đang xúc động lại băn khoăn làm sao Lý Hải có thể có tâm trí dừng lại để thực hiện biện pháp an toàn?

“Anh?” Khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể mềm mại thoải mái vô cùng của Lâm Cảnh Vân nhẹ nhàng gọi alpha đột nhiên dừng lại.

“Ừm, xong ngay đây.”

Vừa rồi là Lâm Cảnh Vân yêu cầu mở khóa lại office play, đây cũng là việc nhỏ cậu muốn làm hôm nay, trong hoàn cảnh này, Lâm Cảnh Vân ý thức đã hơi mơ hồ, nhìn alpha gân xanh nổi lên trên cánh tay vẫn cẩn thận thực hiện biện pháp an toàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy không vui.

Đây… đây là sao? Lý Hải Hải không muốn cùng cậu sinh thêm đứa con?

“Bảo bối?”

“Á!”

“Không tập trung? Hửm?” Lý Hải Hải vừa hoàn thành, nhanh chóng nhập cuộc. Anh có vô số cách, để khiến Lâm Cảnh Vân chỉ có thể toàn tâm toàn ý với anh.

“Không có…”

Lý Hải Hải nhếch mép cười tà, Lâm Cảnh Vân suýt nhìn đến ngây người, rất nhanh, omega lại bị alpha đưa vào cơn sóng. Hai người cùng đến nơi sóng lớn cuồn cuộn nhất.

Thời gian trôi qua, Lý Hải Hải có chút nghi hoặc lái xe, nhưng vẫn bình tĩnh, anh đại khái biết bảo bối của mình đang tức gì.

Lý Hải Hải lần đầu tiên gặp Miss Mo, là trong lễ cưới của anh và Lâm Cảnh Vân. Giống như anh tưởng tượng, Miss Mo là một nữ beta trưởng thành, thẳng thắn, dứt khoát. Và trong bữa tiệc sau lễ cưới hôm đó, Lý Hải Hải đã có cơ hội nói chuyện riêng với Miss Mo. Đây cũng là việc anh vẫn luôn canh cánh trong lòng. Có một số việc, Lâm Cảnh Vân có lẽ đã tránh né nói hết với anh, nhưng Lý Hải Hải, vẫn muốn biết nhiều hơn, những năm anh vắng mặt, anh hy vọng có thể bù đắp lại hết sức. Dù Lâm Cảnh Vân cho rằng không có gì, nhưng yêu cậu như sinh mạng, Lý Hải Hải vẫn không muốn bỏ lỡ.

“Miss Mo, chào cô, tôi là Lý Hải Hải.”

Bữa tiệc sau lễ cưới so với tiệc chính thức lúc nãy, không trang nghiêm và thần thánh đến vậy. Phần lớn khách mời sau khi tiệc tối kết thúc đã rời đi, hiện tại chỉ còn lại những người bạn học, bạn bè thân thiết và đồng nghiệp cùng một số đối tác thân cận của Lâm Cảnh Vân và Lý Hải Hải, phần lớn là những người trẻ tuổi.

Lâm Cảnh Vân lúc này đang bị Nat và những người bạn thời đại học quấn lấy ôn chuyện, Lý Hải Hải nhanh chóng tranh thủ thời gian đến bên Miss Mo.

“Cứ gọi tôi là chị Mo, như New vẫn gọi.” Tiếng Trung của Miss Mo vẫn mang chút giọng đặc trưng, nhưng giao tiếp không có vấn đề gì, cô lớn tuổi hơn Lý Hải Hải một chút, nên gọi như vậy cũng không có gì sai.

“Được, chị Mo, cảm ơn chị.”

“Ồ? Tại sao?”

“Cảm ơn chị đã đến dự lễ cưới của chúng tôi hôm nay, cũng cảm ơn… thời gian ở nước A, cảm ơn chị đã giúp đỡ chăm sóc Lâm Cảnh Vân.” Lý Hải Hải đứng nghiêm chỉnh, chính thức cúi đầu chào Miss Mo.

“Đừng, đừng, tôi biết các anh là đất nước lễ nghi, nhưng không cần đâu.”

“Đáng phải cảm ơn, sau này có gì cần đến tôi, cứ việc tìm.” Lý Hải Hải đưa danh thiếp, để CEO tập đoàn Lý thị mở miệng nói câu này, trên thế giới này cũng không nhiều người, có thể thấy Lý Hải Hải thực sự muốn cảm ơn Miss Mo.

“Vậy tôi nhận lời thật đấy, cảm ơn Lý tổng!” Miss Mo cười, cất danh thiếp của Lý Hải Hải vào túi, nửa đùa nửa thật.

“Nên mà.” Lý Hải Hải vẫn chân thành như trước.

“Quả thật không giống nhau, ban đầu tôi còn không tin, anh, rất tốt.”

“Lời này là sao?”

“Anh có lòng đến tìm tôi nói chuyện, vậy tôi cũng không khách sáo nữa.”

“Mời chị nói.”

“Khi đó New đến nước A, vào làm ở Sotheby’s, mọi thứ đều suôn sẻ, cậu ấy rất thông minh, năng lực tốt, tính cách cũng tốt. Thời gian đó cậu ấy vừa bận công việc vừa học thêm, sau hai ba tháng tôi mới biết cậu ấy có em bé.” Miss Mo vào thẳng vấn đề, cô biết mục đích Lý Hải Hải đến tìm cô, thậm chí, nếu hôm nay Lý Hải Hải không đến, Miss Mo cũng đã tính sẽ gặp Lý Hải Hải trước khi rời đi. Với sự hiểu biết của cô về Lâm Cảnh Vân, cậu chắc chắn sẽ lướt qua rất nhiều chuyện.

“Ừm vâng…”

“Khi đó tôi rất tức giận, lập tức hỏi cậu ấy, là ai? Là alpha vô trách nhiệm nào? Sao có thể làm ra chuyện như vậy!”

“… Xin lỗi, tôi…”

Miss Mo vẫy tay ngắt lời Lý Hải Hải: “New lúc đó nói với tôi…” Miss Mo cố ý dừng lại, nghiêm túc nhìn Lý Hải Hải: “Alpha của cậu ấy rất tốt, rất yêu cậu ấy, là do chính cậu ấy bỏ đi không nói một lời.”

“Tôi cũng có trách nhiệm…”

“Giờ đã giải quyết hết rồi, rất tốt, có chút trắc trở mới sâu sắc. Hơn nữa khi đó New mới tốt nghiệp, chính cậu ấy nói, trải nghiệm quá ít, suy nghĩ quá nhiều. Cho cậu ấy thời gian để bình tĩnh lại cũng là lựa chọn không tệ.”

“Là tôi không chăm sóc tốt cậu ấy.”

“Được rồi! Relax! Anh thật sự là, yêu đến điên rồi.”

“Ừm, tôi yêu cậu ấy.” Lý Hải Hải ánh mắt nhìn theo Lâm Cảnh Vân không xa, giọng điệu ôn hoà kiên định.

Miss Mo giơ ngón cái với Lý Hải Hải, tiếp tục: “Trước đó, chuyện gì cậu ấy cũng tự mình gánh vác. Nếu không phải sau này không giấu được thân hình, cậu ấy có lẽ cũng không muốn nói cho ai biết.”

“Vẫn là lỗi của tôi.” Lý Hải Hải biết tính cách Lâm Cảnh Vân không dễ phiền hà người khác, cho nên Miss Mo đối với Lâm Cảnh Vân chắc chắn là người có thể tin tưởng. Một số chuyện, thông qua Miss Mo để nói với anh, không gì tốt hơn.

“Không phải, New nói với tôi rất nhiều lần, không liên quan đến anh, anh không biết gì, là quyết định của riêng cậu ấy.”

“Cuối cùng vẫn là lỗi của tôi, khi đó tôi cũng có chỗ làm chưa tốt, nên mới để cậu ấy…”

“Anh làm gì không tốt? Theo tôi biết, anh gần như luôn chiều theo New mà.”

Lý Hải Hải có chút cứng họng, anh biết Miss Mo biết một số chuyện, nhưng không ngờ, là bạn thân của Lâm Cảnh Vân, Miss Mo vẫn có thể khách quan công bằng như vậy. Lâm Cảnh Vân chưa bao giờ nói xấu anh trước mặt cô ấy. Lý Hải Hải lại nhìn Lâm Cảnh Vân không xa, cậu cười nói với bạn bè, trong lòng một mảng mềm mại.

“Nhưng thời gian đó cậu ấy thật sự rất vất vả.” Miss Mo cũng theo ánh mắt Lý Hải Hải nhìn qua, không ngoài dự đoán, trọng tâm ánh mắt Lý Hải Hải vẫn là Lâm Cảnh Vân. Thật sự, đã nhìn bao nhiêu lần rồi, mới xa nhau chốc lát đã như yêu xa. Được rồi, cô tự hào về tình yêu của họ, vỗ tay, cổ vũ.

“Anh muốn… biết…”

“Đúng vậy, tôi đoán New không nói với anh, nếu có nói chắc cũng không đầy đủ.”

“Ừm.”

“Anh nên biết, nhưng đây không phải lỗi của anh, hiểu không?”

“Hiểu.”

“Tôi là beta, tôi không biết omega mang thai sẽ có phản ứng gì, sẽ có khó chịu gì, nhưng nhìn những gì New trải qua, tôi có chút may mắn vì mình là beta. Tôi nói trước, tôi rất thích Tụng Tụng nhé.”

“Ừm…” Sắc mặt Lý Hải Hải bắt đầu trầm ngâm.

“Trước vài tháng, khi chúng tôi chưa biết, New ngoài công việc và học tập, đều tự chăm sóc bản thân, một mình đi khám bệnh, cậu ấy sắp xếp mọi thứ rất tốt, cậu ấy luôn rất giỏi.”

“Đúng vậy, em ấy luôn rất giỏi.”

“Sau đó, khi bụng dần không che giấu được nữa, New chủ động tìm tôi, hy vọng tôi giúp đỡ, hai tháng cuối cùng, cậu ấy hoạt động không dễ dàng, khi đó, cậu ấy đã hơn 7 tháng.”

“Ừm vâng…” Lý Hải Hải tay nắm chặt thành đấm.

“Anh thả lỏng đi…” Miss Mo nhìn ra trạng thái căng thẳng của Lý Hải Hải, vỗ vai anh: “Tôi biết sau đó mọi người rất quan tâm cậu ấy, môi trường và văn hóa của Sotheby’s cũng tốt, anh yên tâm.”

“Cảm ơn.”

Miss Mo nhún vai: “Mặc dù omega bẩm sinh có khả năng này, nhưng tôi cũng là người cùng New trải qua quãng đường đó, mới biết không hề dễ dàng. Nhất là khi không có alpha bên cạnh. Mặc dù tôi không thể cảm nhận, nhưng tin tức tố, omega mang thai cần tin tức tố của alpha.”

“Tôi biết…”

“New nói với tôi, bác sĩ đã kê đơn chất mô phỏng pheromone, nên không sao. Tôi cũng nghĩ vậy, cho đến một buổi trưa, New đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của công ty, tôi tình cờ gọi điện cho cậu ấy để hỏi xem cậu ấy có muốn ăn món tráng miệng không, nhưng cậu ấy không nghe máy. Tôi lo lắng cậu ấy có chuyện gì, nên đã trực tiếp đến phòng nghỉ xem. Vừa bước vào, tôi thấy cậu ấy mặt mày tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân đang run rẩy không kiểm soát. Tôi hoảng sợ gọi cậu ấy mấy lần cậu ấy mới phản ứng lại, rồi… cậu ấy vừa bảo tôi lấy chất mô phỏng pheromone trong túi xách của cậu ấy, vừa bảo tôi đừng lo lắng.” Miss Mo dừng lại một chút, Lý Hải Hải lúc này mặt đã tái nhợt.

“Sau đó New dần bình tĩnh lại, tôi mới biết, công hiệu của chất mô phỏng pheromone không thể hoàn toàn thay thế sự hiện diện của alpha, tình trạng của New không phải chỉ xảy ra một hai lần. Nhưng bác sĩ cũng nói đó là phản ứng bình thường, nếu alpha có mặt, có thể phát ra pheromone để an ủi omega của mình, nhưng với tình trạng hiện tại của New, chỉ có thể tự mình chịu đựng.”

Lý Hải Hải ngước nhìn trời, cảm thấy mắt mình có chút ướt. Đã lâu rồi anh không có cảm giác này.

“Tức là, cho dù alpha ở bên cạnh omega, omega trong giai đoạn cuối thai kỳ vẫn sẽ không thoải mái, anh có hiểu ý tôi không?”

“Tôi hiểu…”

“Hôm sinh ra Tụng Tụng, tôi đã ở bên New. Hôm đó cậu ấy luôn cầm điện thoại, chờ đợi rất lâu, lúc đau cũng nhìn, sau đó điện thoại cầm không nổi rơi xuống giường, tôi qua nhặt lên, trên màn hình là ảnh hai người các anh. Trước đó New đã kể với tôi về anh, cũng cho tôi xem ảnh của anh nên tôi biết.”

“Có đau lắm không?”

“Đau nhiều hay ít đều có, khoảng thời gian trước khi vào phòng sinh khá dài và khó khăn.”

“Ừm.”

“Trước khi vào phòng sinh, New đưa điện thoại cho tôi, lúc đó cậu ấy toàn thân đều là mồ hôi lạnh, bảo tôi rằng, người đầu tiên trong danh bạ là anh, nếu có chuyện gì thì gọi cho anh. Ghi chú gần đây nhất trên điện thoại của cậu ấy là, nếu cậu ấy không qua khỏi, những lời cậu ấy muốn nói. Cuối cùng, mật khẩu màn hình điện thoại là 920910, ngày sinh của anh…”

“Ngày sinh của tôi…” bốn từ cuối này, Lý Hải Hải và Miss Mo đồng thanh.

“Đúng, cậu ấy đã sắp xếp mọi thứ, tôi luôn nhớ điều đó. Khi đó tôi chờ ở ngoài rất lâu, may mà mẹ con đều bình an.”

“Tôi…” Lý Hải Hải đã không biết phải nói gì. Nghe Miss Mo kể, anh như cũng đã trải qua những gì Lâm Cảnh Vân đã trải qua lúc đó, sâu sắc và khó quên.

“Đừng suy nghĩ quá nhiều, những điều này… cậu ấy tạm thời không muốn anh biết, cũng có lý do của cậu ấy.”

“Ừm, tôi hiểu em ấy.”

“Hơn nữa, với tình trạng của New, chất mô phỏng pheromone có thể khiến cậu ấy nhạy cảm hơn với loại pheromone này trong tương lai.”

“Phản ứng phụ sao?” Lý Hải Hải rất lo lắng.

“Không phải là phản ứng phụ, chỉ là… cái này tôi cũng không rõ, có lẽ là New sẽ nhạy cảm hơn với anh.”

Miss Mo nói thẳng thừng, mặt Lý Hải Hải hiếm khi đỏ lên.

“Còn ngại ngùng nữa à? Haha, bác sĩ có nói qua, tin tức tố tương thích, có lẽ các anh là kiểu định mệnh, tương thích 100%.”

“Sau này có cơ hội chúng tôi sẽ đi kiểm tra xem.”

“Không sao, những chuyện này đều là chuyện nhỏ. Hai người yêu nhau mới là quan trọng nhất!”

“Ừm, tôi rất yêu em ấy.”

“Tôi thấy rõ điều đó, chúc hai người hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc!”

“Cảm ơn, sẽ như vậy!”

“Tụng Tụng, chúng ta xuống xe.”

Xe vừa dừng ở chỗ đậu cố định, Lâm Cảnh Vân không kịp nghĩ đến cái lưng vẫn còn đau, bế Tụng Tụng xuống xe, đầu không ngoảnh lại đi thẳng vào sảnh thang máy, thể hiện sự giận dỗi hết sức.

Lý Hải Hải cười cười tắt máy, từ tốn lấy đồ của Tụng Tụng và Lâm Cảnh Vân từ ghế sau, rồi mới không nhanh không chậm đi theo.

Lâm Cảnh Vân và Tụng Tụng không có ý định đợi alpha, một lớn một nhỏ đã đi lên thang máy trước về nhà, Lý Hải Hải hiểu rõ liền nhấn thang máy, trong lúc chờ đợi bắt đầu suy nghĩ cách dỗ Lâm Cảnh Vân, nếu cần thiết, có nên nói rõ chuyện này hôm nay không.

Vào nhà rồi, July như thường lệ chạy đến chân Lý Hải Hải, anh đặt đồ xuống, cúi người vuốt ve July: “Làm sao bây giờ, chủ nhân của em đang giận anh rồi…”

Con mèo con đi vòng quanh Lý Hải Hải hai vòng, cuối cùng dựa vào chân anh kêu hai tiếng, như thể an ủi.

“Tối nay em sẽ ngủ với Tụng Tụng, anh cứ nghỉ ngơi đi.” Ồ, tức giận không nhẹ.

Lâm Cảnh Vân vốn dĩ không giận lắm, buổi chiều ân ái làm cậu hài lòng. Nhưng sau đó, khi Lý Hải Hải tránh lời của mẹ Lý, trên xe cậu lại nghĩ đến những hành động trước đây của Lý Hải Hải, cộng thêm việc Lý Hải Hải thấy cậu giận cũng không nói gì, Lâm Cảnh Vân ngay lập tức nổi nóng.

“Ồ, được.” Lý Hải Hải trả lời trước, trong đầu đã có suy nghĩ.

Lâm Cảnh Vân quay người đi, rõ ràng phản ứng của Lý Hải Hải làm cậu càng giận hơn.

Sau khi Lâm Cảnh Vân tắm rửa cho Tụng Tụng, một lớn một nhỏ nằm trên giường kể chuyện, Lý Hải Hải cũng ở trong phòng làm việc xử lý công việc một lúc.

Không vội, đêm còn dài.

Hơn mười một giờ, Lý Hải Hải tắm rửa xong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của Tụng Tụng.

Không ngoài dự đoán của anh, Tụng Tụng đã ngủ say, Lâm Cảnh Vân đang chống một tay lên đầu giường, mắt không rời khỏi điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn Tụng Tụng, miệng thì thầm vài câu, hoàn toàn không phát hiện Lý Hải Hải đã vào phòng.

“Ôi chao!” Khi Lý Hải Hải đi vòng ra sau Lâm Cảnh Vân, trực tiếp bế omega cùng chăn lên, Lâm Cảnh Vân suýt hét lên. Người gì mà đi không có tiếng động!

“Đánh thức Tụng Tụng thì sao?” Lâm Cảnh Vân bực bội, lại bị Lý Hải Hải dọa một chút, lúc này bị ôm vào lòng còn phải lo lắng sẽ đánh thức con trai đang ngủ, lập tức cảm thấy tủi thân.

Được rồi, cậu thừa nhận, sau khi kết hôn, không đúng, phải là sau khi cậu quay lại bên Lý Hải Hải, cậu đã trở nên nhõng nhẽo hơn trước, hừ, đều do anh chiều hư cậu, còn trách ai được? Bình thường, cậu cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, làm gì có chuyện tủi thân hay suy nghĩ này nọ? Tất nhiên, Lâm Cảnh Vân chỉ thể hiện như vậy trước mặt Lý Hải Hải.

“Anh sẽ xoa lưng cho em.” Lý Hải Hải nói bằng khẩu hình mấy chữ này, rồi bế Lâm Cảnh Vân ra ngoài, cuối cùng không quên tắt đèn phòng của Tụng Tụng bằng một tay, rồi dùng chân đóng cửa phòng của Tụng Tụng.

Về đến phòng chính, Lý Hải Hải vẫn giữ tư thế này, tựa vào giường để Lâm Cảnh Vân ngồi trên người anh, tay cũng bắt đầu xoa lưng cho Lâm Cảnh Vân như đã nói.

“Thế nào, đã đỡ hơn chưa?”

Lâm Cảnh Vân không nói gì, người nằm trên người Lý Hải Hải, hừ, cậu vẫn chưa hết giận đâu, mặc dù anh xoa lưng rất thoải mái, cũng luôn nhớ đến lưng cậu bị đau, nhưng cậu vẫn chưa muốn nói chuyện với anh.

“Vẫn còn giận à?”

Không trả lời.

“Ừm? Em yêu? Bảo bối?”

Vẫn tiếp tục không trả lời.

“Bảo bối đừng giận nữa được không? Nhìn anh này.”

Xoa gần đủ rồi, Lý Hải Hải nâng đầu Lâm Cảnh Vân lên khỏi người anh.

Omega mắt đỏ hoe, khiến Lý Hải Hải gần như không kiềm chế được pheromone của mình. Mặc dù chỉ vài giờ trước họ còn vui vẻ bên nhau, nhưng phải hiểu cho anh, một alpha cấp cao mà.

Tuy nhiên, hiện tại, Lý Hải Hải vẫn có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết, nếu Lâm Cảnh Vân cứ tiếp tục giận dỗi như vậy, trái tim anh sẽ đau chết mất.

“Em yêu, nghe anh nói đi có được không?” Lý Hải Hải nắm mặt Lâm Cảnh Vân, nói nhẹ nhàng: “Có phải em giận vì anh không nghe lời mẹ nói lúc nãy không?”

Ồ, anh cũng biết đấy, biết mà vẫn né tránh, vẫn không nghe à?

Lâm Cảnh Vân vẫn im lặng, cố gắng quay mặt đi không nhìn Lý Hải Hải, nhưng phát hiện ra sức mạnh của alpha đang nắm mặt mình không hề nhỏ.

“Em có muốn có thêm một đứa bé không?”

Ai muốn? Nếu không có anh, cậu cũng không màng đâu, mệt là cậu, không phải anh, sao giờ lại thành cưỡng ép anh?!

“Em không phải là bảo bối của anh…”

Những suy nghĩ trong lòng Lâm Cảnh Vân cậu không nói ra, nhưng nói ngay với Lý Hải Hải.

Được rồi, cuối cùng cũng chịu nói, alpha không còn lo lắng nhiều, tiếp tục mạnh mẽ: “Em chính là, em là bảo bối duy nhất của anh.”

“Vậy còn Tụng Tụng?”

“Tụng Tụng là con trai của anh.” Ôi, phân biệt rõ ràng.

Lâm Cảnh Vân thừa nhận rằng cậu bị cảm động bởi những lời này của Lý Hải Hải, nhưng dù cảm động đến đâu, cũng phải giữ một chút giận.

“Vậy anh không thích con trai của mình à…”

Đủ rồi, giận quá rồi, cứ để cậu suy nghĩ linh tinh. Lý Hải Hải vội vàng hôn vào má Lâm Cảnh Vân một cái: “Thích, làm sao có thể không thích, đứa con của chúng ta, tất nhiên là anh thích. Nhưng em không giống, anh yêu em, chỉ có em.”

“Nghe hay đấy…”

“Thì làm cũng không tồi, bảo bối có muốn thử không?” Tay alpha bắt đầu không nghe lời.

“Tránh ra, em đi ngủ trong phòng Tụng Tụng.” Làm gì còn muốn làm phiền anh nữa?!

“Không đi không được sao, Tụng Tụng đã ngủ rồi, nhưng anh không có bảo bối, anh không ngủ được đâu.”

Lâm Cảnh Vân nhận ra, trước mặt cậu, một doanh nhân hàng đầu trong giới kinh doanh, alpha hàng đầu, bắt đầu làm nũng như vậy, làm cậu đứng hình mất 5s.

Lý Hải Hải… Lý Hải Hải đã học cách làm nũng!

Nếu điều này được tiết lộ, có lẽ không chỉ có tạp chí tin đồn, mà cả các tạp chí kinh tế cũng sẽ phải dành riêng một trang để đăng.

Tiêu đề giống như: “Chủ tịch tập đoàn Lý thị làm nũng vào buổi tối, sự thật đằng sau là như thế nào.”

“Em đang giận đấy.” Lâm Cảnh Vân không thể chống lại sự làm nũng của Lý Hải Hải, cậu mới vừa muốn dùng điện thoại trong tay ghi lại cảnh tượng này, không biết sau này có được xem lại không.

“Anh đang xoa dịu em.”

Lâm Cảnh Vân lại không nói gì, không nhìn Lý Hải Hải, thay vào đó, cậu đành nằm trên người Lý Hải Hải và bắt đầu lướt điện thoại. Chiếc điện thoại, là thứ duy nhất cậu mang theo ngoài bộ đồ ngủ và chăn, thế thôi.

“Bảo bối… anh có thể xem lịch trình của em được không?” Khi mọi cách dỗ dành dường như không hiệu quả, Lý Hải Hải đổi hướng.

“Ồ? Chị Mo đã nói gì với anh, ở đó, có những điều em muốn nói.” Lâm Cảnh Vân nhận ra Lý Hải Hải đang nói về điều gì, đồng thời, cũng hiểu lý do Lý Hải Hải lại làm như vậy. Cậu cảm thấy một chút mơ hồ, anh đã luôn suy nghĩ cho cậu từ đầu đến cuối. Lần này cậu giận mà không thấy, may là anh tự giác nói ra, nếu không, Lâm Cảnh Vân nghĩ mình có lẽ sẽ giận một thời gian nữa. Ồ, mối quan hệ giữa họ đã trở nên tốt đẹp hơn nhiều.

“Ừm, thì thôi.” Lý Hải Hải bắt đầu nghĩ về Kế hoạch B, nhưng trước khi anh bắt đầu thực hiện, Lâm Cảnh Vân bất ngờ nói: “Em đây, sao không hỏi em trực tiếp?”

“Bảo bối…” Lần này Lý Hải Hải cũng biết, Lâm Cảnh Vân đã hiểu tất cả.

Lâm Cảnh Vân đặt điện thoại xuống, nhìn Lý Hải Hải: “Bây giờ tốt lắm rồi, anh nghĩ gì thì nói ra.”

“Ừm, bảo bối dạy tốt quá.” Lý tổng cũng giỏi làm điều ngạc nhiên nữa.

“Thôi, em cũng không nên giận, trực tiếp nói với anh là được rồi.”

“Không sao, bảo bối như thế nào anh đều thích.” Đây là lần thứ hai Lâm Cảnh Vân nghe câu này hôm nay, ần trước nghe xong câu đó cậu đã cảm thấy mặt đỏ, tim đập mạnh, ngay cả khi họ đã thân thiết với nhau không biết bao nhiêu lần, Lâm Cảnh Vân phải công nhận rằng, Lý Hải Hải vẫn giữ được sự hấp dẫn đặc biệt đối với cậu.

“Lý Hải Hải, chúng ta nên có thêm một đứa bé.” Thay vì gọi anh là “anh”, Lâm Cảnh Vân bây giờ chỉ gọi tên anh, cho thấy cậu đã chính thức thảo luận vấn đề này với bạn đời.

Trong một khoảnh khắc, anh không biết phải trả lời thế nào, trước khi thảo luận với Lâm Cảnh Vân về vấn đề này, anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay đổi ý kiến một cách nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ, anh có vẻ như đã hiểu suy nghĩ của Lâm Cảnh Vân.

“Em biết anh lo lắng điều gì, nhưng em cũng muốn nói với anh, lần này, có anh ở đây, em không sợ gì cả.”

“Bảo bối…”

“Ngày đó sau buổi tiệc, chị Mo đã nói với anh những gì, em cũng hiểu, em là người trải qua tất cả mọi thứ một mình, nhưng anh nhìn xem, bây giờ, em và Tụng Tụng đều ở bên cạnh anh có tốt không?” Lâm Cảnh Vân ôm cổ Lý Hải Hải, nói bình tĩnh.

“Dĩ nhiên, nhưng nếu không phải thế, anh không biết anh sẽ làm gì…” Lý Hải Hải ôm chặt Lâm Cảnh Vân, anh cảm thấy rằng nếu biết được Tụng Tụng đã được sinh ra từ trước, anh sẽ lo lắng cả trăm lần nhiều hơn nữa về Lâm Cảnh Vân từ trước đến nay.

“Em tự biết mình đã làm gì, anh thì không biết gì cả. Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác, anh sẽ ở đây, anh sẽ ở bên cạnh em, hoặc là, anh không có ý định ở bên cạnh em nữa?”

“Sẽ không.”

“Thế là được rồi.”

“Anh lo cho sức khỏe của em.”

“Em khỏe mạnh mà, trước đó chúng ta cũng đã đi kiểm tra sức khỏe cùng nhau, cả lần kiểm tra độ hòa hợp của pheromone.” Thật sự không lâu trước đây, cả hai đã đi kiểm tra sức khỏe cùng nhau, cùng với Tụng Tụng, một gia đình ba người, và đồng thời kiểm tra độ hòa hợp của pheromone. Như mong đợi, độ hòa hợp cao gần như tiệm cận giá trị cao nhất có thể đo được hiện nay.

“Không muốn thấy em đau.” Lý Hải Hải nhẹ nhàng vỗ đầu bé của Lâm Cảnh Vân như lúc nhỏ. Đó là động tác mà Lâm Cảnh Vân thích nhất.

“Đau? Chẳng phải là hiện tượng bình thường sao, mỗi omega muốn sinh con sẽ phải trải qua.” Lâm Cảnh Vân có chút bối rối, liệu anh có biết điều này không?

“Đúng vậy, nhưng anh không muốn em phải trải qua lần thứ hai.” Tụng Tụng là một bất ngờ, món quà mà trời ban cho họ, Lý Hải Hải đã tưởng tượng nếu anh biết rằng họ đã có Tụng Tụng từ trước, cảnh anh ở bên Lâm Cảnh Vân cho đến khi Tụng Tụng sinh ra, anh sẽ lo lắng hơn cả Lâm Cảnh Vân.

“Anh không nên nghĩ nặng như thế, đó là khả năng và nghĩa vụ thiêng liêng của omega, em muốn tận dụng khả năng này.”

“Ừm, nhưng anh chỉ muốn em khỏe mạnh, hạnh phúc, không muốn em phải trải qua bất kỳ sự bất tiện nào nữa.”

“Ha ha! Vậy sao anh không nuôi em luôn, không cần phải làm gì cả, chỉ việc ôm thôi, sợ em té, nắm chặt, sợ tan chảy.”

“Nếu vậy em sẽ không còn hạnh phúc nữa…” Câu nói này của Lý Hải Hải, với hàng nghìn lần lặp lại, vẫn chứa đựng tình cảm chân thành và thấm đẫm.

“Em sẽ hạnh phúc, vì có anh ở đây.” Anh chính là hạnh phúc của em.

“Tại sao em muốn có thêm một đứa bé?” Lý Hải Hải bắt đầu hoài nghi, anh không nghĩ rằng trước khi thảo luận với Lâm Cảnh Vân về vấn đề này, anh sẽ thay đổi ý kiến một cách nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ, anh ta có vẻ hiểu suy nghĩ của Lâm Cảnh Vân.

“Bởi vì, khi đó anh có thể lại trải qua kỷ niệm này cùng em, sẽ lại có một kỷ niệm mới về điều này. Em muốn mỗi kỷ niệm đều có anh…”

“…” Lý Hải Hải không thể nói lời nào, nhưng suy nghĩ trong lòng cũng dần trở nên rõ ràng.

“Và, mỗi ngày bây giờ, chúng ta đều đang trở thành hạnh phúc của nhau, em muốn anh cùng em trải qua một lần nữa, em sẽ không sợ, chỉ cảm thấy hạnh phúc hơn.”

“Được rồi!”

“Vậy là anh đồng ý rồi phải không?” Lâm Cảnh Vân cảm thấy hồi hộp, cách giải quyết vấn đề này quá tốt, cậu đã giận anh làm gì, thật là.

“Ừm, chúng ta sẽ có thêm một đứa bé.” Chỉ cần em thích, chỉ cần em muốn, anh sẽ cùng em, để hạnh phúc của chúng ta tiếp tục.

“Ài ố! Quá tốt rồi! Thực ra, lúc trước có một lý do nữa mà em không nói.” Lâm Cảnh Vân giờ đã thấy thoải mái về cả thân xác lẫn tinh thần, không đau lưng nữa, không giận nữa. Trong tâm trạng như vậy, cậu hoàn toàn không chú ý đến vị trí của tay alpha vào lúc này.

“Gì thế?”

“Chính là… Tụng Tụng trông giống anh như đúc, hoàn toàn không giống em, em muốn xem xem đứa con thứ hai của chúng ta có giống em không…”

“Vậy thì chúng ta thử xem?” Lý Hải Hải đã ôm lấy lưng của Lâm Cảnh Vân bằng tay.

“Ôi?”

“Thử xem… sinh thêm một đứa nữa, liệu có giống em không…”

Ai nói buổi chiều chỉ thân mật, buổi tối không thể tiếp tục?

Khi Lâm Cảnh Vân được Lý Hải Hải ôm từ phòng tắm trở về phòng ngủ chính, không chỉ có ngón tay mà giờ đây cả đôi mi của cậu cũng lười nhác không muốn mở. May sao anh đã suy nghĩ đến tư thế của cậu chiều nay hơi đau lưng, lần này anh rất dịu dàng, nhưng dù sao cũng là một alpha cấp cao, Lâm Cảnh Vân giờ đây đã hoàn toàn kiệt sức.

Nhưng omega đã thoải mái từ trong ra ngoài, trước khi ngủ vẫn còn lo lắng đưa điện thoại của mình cho alpha: “Anh xem đi…”

Rồi cậu chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Lý Hải Hải.

Ban đầu Lý Hải Hải không định xem điện thoại của Lâm Cảnh Vân, mặc dù anh muốn biết nội dung của ghi chú đó. Nhưng giữa họ hoàn toàn tin tưởng nhau, dù biết mật khẩu điện thoại của nhau cũng sẽ không xem điện thoại của đối phương khi không có sự cho phép. Điều này là cách tôn trọng và tin tưởng cơ bản nhất, hai người đều rõ ràng.

Tuy nhiên, Lâm Cảnh Vân đã nhắc hai lần, và điện thoại đã được chuyển sang tay Lý Hải Hải, nếu không xem, cũng có vẻ không công bằng. Lý Hải Hải nâng lên cơ thể của Lâm Cảnh Vân để cậu nằm thoải mái hơn, sau đó nhập mật khẩu vào điện thoại của Lâm Cảnh Vân.

Hình nền của màn hình khóa là bức hình chụp cả gia đình ba người, nhưng hình nền chính là một ảnh cá nhân của Lý Hải Hải. Nếu không nhầm, bức ảnh này được Lý Hải Hải đăng tải trên tài khoản chụp ảnh cá nhân của mình cách đây vài năm, là một trong số ít những bức ảnh chụp người. Bức ảnh tinh tế sử dụng ánh sáng và bóng tối, chỉ có những người quen thuộc với Lý Hải Hải mới biết rằng người trong bức ảnh chính là anh. Thì ra, Lâm Cảnh Vân thật sự…

Trái tim của alpha một lần nữa bắt đầu biến động, omega của anh thật sự luôn mang lại cho anh những bất ngờ. Mỗi lần, đều làm cho anh yêu cậu thêm một chút.

Tuân theo nguyên tắc luôn tôn trọng Lâm Cảnh Vân, Lý Hải Hải không lục lọi vào điện thoại ở bất kỳ vị trí nào khác, mà điều đầu tiên anh chạm vào là ghi chú, và nhanh chóng cuộn xuống ngày sinh nhật của Tụng Tụng. Lý Hải Hải phát hiện rằng, ghi chú này đã được khóa. Lý Hải Hải nghĩ một lúc, vì Lâm Cảnh Vân đã chuyển điện thoại cho anh, và muốn anh xem, mật khẩu chắc chắn là họ cùng biết. Vì vậy, Lý Hải Hải ngay lập tức nhập mật khẩu mà anh nghĩ vào, ghi chú mở ngay lập tức.

Mật khẩu là, ngày họ công khai tình cảm tại dinh thự cũ của gia đình họ Lâm ở thành phố S, ngày Lâm Cảnh Vân thú nhận với anh, ngày họ chính thức quan hệ.

Ghi chú này dài, được chia thành một số phần, mỗi phần mang tên của một người khác nhau, Lý Hải Hải không chú ý quá nhiều vào các phần khác mà cuộn xuống phần cuối cùng, và như anh đã nghĩ, tên của anh đứng ở cuối. Đôi ngón tay của alpha run lên một chút, anh không dám tưởng tượng ngày đó, trước khi Tụng Tụng ra đời, Lâm Cảnh Vân đã viết những từ này với tâm trạng như thế nào.

Trước phần này của Lý Hải Hải, có vẻ như có hai câu là Lâm Cảnh Vân bổ sung sau đó.

An toàn qua đi… nhưng em không muốn xóa đi ghi chú này, để làm kỷ niệm, và đặt mật khẩu.

Không biết khi nào anh sẽ đọc được, nếu anh đang đọc bây giờ, thì cứ đọc tiếp đi.

Anh…

Đúng hơn, bây giờ có lẽ anh nên được gọi là Lý Hải Hải.

Hãy đọc như thể thấy mặt em.

Tóm lại, nếu chị Mo đưa điện thoại của em cho anh đọc những dòng này, em hy vọng anh đừng buồn, tất cả mọi thứ đều là quyết định của một mình em, anh thật tốt, anh là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời của em.

Em đau lắm, đau từng cơn, nên có lẽ câu từ không mạch lạc, em nghĩ đến đâu viết đến đó.

Nếu… nếu em không còn nữa, con vẫn còn, anh hãy chăm sóc con, em sẽ ở một thế giới khác cùng anh, được không?

Nếu… nếu cả em và con không còn nữa, anh phải sống tốt, chúng ta sẽ ở một thế giới khác cùng anh, được không?

Anh phải hứa với em!

Vừa rồi em đã nhìn ảnh của anh và ảnh chụp gia đình của chúng ta một lúc, thực sự không còn khó chịu nữa. Nhưng khi bác sĩ đến để em ký kết giấy tờ, họ còn nói về rủi ro sinh con, nên em sợ nếu có chuyện gì xảy ra, em cũng có vài lời muốn để lại cho anh.

Khi ở châu Phi, em phát hiện mình mang thai, nhưng khi quay lại thành phố S, thì mới thực sự chắc chắn về điều này. Trong khoảng thời gian đó, có quá nhiều điều xảy ra, quá nhiều để em có thể hiểu và tiếp tục. Con đã đến một cách đột ngột, nhưng vào thời điểm đó, nếu con không đến, em có lẽ sẽ chọn đi đến nước A.

Em rất thích công việc hiện tại của em, sau khi thực sự bước vào công việc, em mới thấu hiểu anh hơn. Vì vậy, mỗi khi nhớ lại những suy đoán và lo lắng ban đầu của em về anh, và luôn rối bời vì sao anh không đánh dấu vĩnh viễn em, em thấy mình thời ấy quá trẻ, nhiều điều chưa suy nghĩ kỹ lưỡng.

Nhưng may mắn là, giờ em đã suy nghĩ kỹ lưỡng, và con cũng sẵn sàng đến với thế giới này rồi.

Anh ơi! Lý Hải Hải! Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta! Dù anh không đánh dấu vĩnh viễn em, nhưng trong tim em, anh là alpha duy nhất của em trong đời.

Em chưa nói với anh đúng không, từ khi anh lần đầu tiên tỏ tình với em, em đã yêu anh rồi, trong cuộc đời này, em chỉ yêu mỗi mình anh.

Nhưng lúc ấy em là beta, nên… những điều sau đó anh cũng biết rồi.

Khi ấy, chúng ta chỉ biết lặng lẽ lo lắng cho nhau, nhưng không muốn nói ra. Điều này không tốt, nhưng sau này, nếu chúng ta còn sau này, em sẽ không còn như vậy nữa.

Anh cũng phải thay đổi, biết chưa?

Em lại đau rồi, em không muốn viết nữa…

Ánh mắt của alpha ướt át, những dòng chữ này khiến anh cảm thấy quá xúc động. Anh vô cùng may mắn, vì đúng lúc này anh mới đọc được bức thư ghi chú này, và anh cũng vô cùng trân trọng, vì anh có thể sống hạnh phúc bên cạnh Lâm Cảnh Vân cùng với đứa con của họ, đó là một hình ảnh của hạnh phúc, là điều tốt nhất mà có thể có trên đời này. Lý Hải Hải nhìn vào Lâm Cảnh Vân đang ngủ say trong vòng tay của mình, ánh mắt đầy tình cảm, mềm mại. Alpha ôm chặt Lâm Cảnh Vân, Omega mà anh yêu thương, và Lâm Cảnh Vân hoàn toàn tin tưởng giao phó bản thân mình cho anh, đó là sự trao niềm tin tuyệt vời nhất, là hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời nhất. Và chính vào lúc này, Lý Hải Hải một lần nữa đọc câu cuối cùng của bức thư ghi chú này.

Lý Hải Hải, em yêu anh, em muốn luôn ở bên anh, anh là tất cả đối với em.



End extra 1.

Cherry x Cà Chua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com