Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Sau khi nhận được danh sách, Trần Kha cũng không chần chừ, thuận tay gọi điện thoại cho La Hàn Nguyệt.

"A lô."

Ngay khi cuộc gọi vừa kết nối, Trần Kha liền bắt đầu nói.

"La lão bản, chào buổi chiều."

La Hàn Nguyệt quen biết Trần Kha đã gần mười năm, bình thường hai người cơ bản đều là gọi tên lẫn nhau, duy chỉ có lúc có chuyện sẽ đổi cách xưng hô.

"Có chuyện gì vậy, Trần đại thiết kế? Có muốn thay đổi công việc và đến đây làm thiết kế nội thất không?"

"Biến, ai muốn giúp em thiết kế đồ nội thất, nghĩ hay lắm. Chị tới đây để đòi nợ."

"Đòi nợ gì chời?" La Hàn Nguyệt chớp chớp mắt, mình thiếu tiền Trần Kha lúc nào?

"Lúc chị chuyển nhà, không phải em nói muốn tặng em một bộ đồ dùng nội thất sao, bây giờ chị tới tìm em để đòi."

La Hàn Nguyệt trợn tròn mắt, thật là một chuyện lớn.

"Cái này đáng để chị gọi điện thoại tới sao, wechat không thể gửi tin nhắn hay gì đó sao?"

Trần Kha ở bên này cười vui vẻ, "Đó là vì sợ La lão bản bận rộn không nhìn thấy tin nhắn."

"Thôi thôi, gửi danh sách đi, gửi càng sớm càng tốt. Em cúp máy đây."

La Hàn Nguyệt quá lười để nói chuyện với cô.

"Này này, đợi chút, còn có một việc." Trần Kha gấp đến độ nâng cao âm lượng.

"Nói đi."

"Chị có một gian phòng muốn cho thuê, nhưng chưa có hợp đồng thuê, trên mạng tìm lại sợ không đủ nghiêm ngặt, cho nên ~"

"Cho nên cái gì, có cái gì thì mau nói."

"Có thể nhờ Lý San San giúp chị soạn một bản không?"

La Hàn Nguyệt xem như hiểu ra, người này không chỉ muốn đòi nợ, mà còn muốn có được một bản hợp đồng miễn phí.

"Có thể a, tiền trả trước, tất cả đều dễ nói."

"Có phải hay không hảo huynh đệ, như thế nào còn mang tính tiền đấy, nói chuyện tiền tổn thương tình cảm ~"

"Thân huynh đệ còn rõ ràng tính sổ, em không lấy tiền đồ dùng nội thất của chị, nhưng bạn gái em tiền vẫn là muốn thu, theo thói quen thu phí của luật sư Lý, một bản hợp đồng 200 tệ, giảm giá cho chị, trả 150 tệ đi."

Trần Kha nghiến răng nghiến lợi, "Sao lại chỉ cho giảm 50 tệ."

"Luật sư Lý có bao nhiêu keo kiệt chị cũng không biết, em ấy quanh năm không giảm giá, bạn bè thân thích giảm giá 75% đã tốt lắm rồi."

Trần Kha liếc mắt, "Vậy em nói với luật sư Lý của em, có tiền hay không thì đừng quên, lần sau chị mời em ấy ăn cơm, coi như phí vất vả, làm phiền em ấy giúp một tay, đến lúc đó em đem hợp đồng cùng đồ dùng nội thất tới đây."

"Không mời em?"

"Thân huynh đệ không mời."

La Hàn Nguyệt tức giận đến đau đầu. "Em tặng không đồ dùng cho chị, còn phải tìm xe chuyển qua cho chị, chị không mời em ăn cơm. Em ấy làm hợp đồng cho chị, liền sẽ có cơm ăn. Trần Kha, chị đừng lệch mông, ai mới là người cùng chị trải qua những năm tháng thanh xuân, tốt nhất chị nên nghĩ cho rõ ràng."

"La lão bản nhiều tiền như vậy, sao lại so đo với những người làm công ăn lương như tụi chị." Trần Kha vẻ mặt vô tội, "Tụi chị thông cảm cho công việc vất vả của nhau, nhà tư bản như em sẽ không hiểu đâu."

La Hàn Nguyệt nói không lại cô, "Dù sao đến lúc đó em cũng đi, cúp máy đây, tạm biệt!"

"Đô đô đô......"

Trần Kha nghe âm báo bận trong điện thoại, sửng sốt một hồi, sau đó nhịn không được cười ra tiếng.

La Hàn Nguyệt này, cho dù làm lão bản cũng vẫn ngốc và vui vẻ như vậy. Cô mời Lý San San ăn cơm, La Hàn Nguyệt đương nhiên phải đi theo, nếu không sẽ khiến mình và luật sư Lý xấu hổ sao? Huống chi bản thân cô cùng Lý San San không tính là đặc biệt quen thuộc, chỉ có lúc La Hàn Nguyệt làm người trung gian cùng nhau ăn cơm hoặc ra ngoài, hai nàng mới có thể gặp nhau, bình thường cùng xuất hiện cũng chỉ là lúc có việc sẽ tìm đối phương, không hơn.

La Hàn Nguyệt, ngây thơ!

Hai ngày sau, La Hàn Nguyệt lái một chiếc xe tải lớn mang theo đồ dùng và hợp đồng tới.

Trần Kha chỉ huy các công nhân chuyển đồ vào phòng, "Giá sách đặt bên tay phải, đúng, dựa vào bàn viết chữ, tủ đầu giường chỉ có một cái, ghế tùy tiện đặt là được rồi, đèn sàn tạm thời để bên cạnh tủ là được rồi, cám ơn."

La Hàn Nguyệt cầm hợp đồng dựa vào cửa nhìn cô chỉ huy, trong lòng có loại kỳ quái nói không nên lời, Trần Kha là người sẽ cảm thấy phiền nhất khi ở cùng với người không quen biết, trước kia đi học có thể tự chọn thành viên ký túc xá cô đều sẽ chọn người quen thuộc, nếu không cho chọn, liền tự mình dọn ra ngoài ở. Sao lại đột nhiên cho thuê gian phòng trống của mình?"

"Này, có phải chị gặp khó khăn gì không?"

La Hàn Nguyệt đột ngột mở miệng khiến Trần Kha dừng chỉ huy xoay người, "A? Em nói cái gì?"

"Em nói, chị không phải sẽ cảm thấy phiền nhất khi ở cùng người lạ sao? Như thế nào đột nhiên nghĩ tới việc đem phòng cho thuê a? Gặp phải khó khăn gì sao? Có cần tiền không?"

Trần Kha mím môi nhìn cô, không phản bác.

"Mỗi ngày nói em nhà tư bản không hiểu mấy người như chị làm công đồng lương vất vả, như thế nào cần dùng tiền còn không tìm tới em?"

Trần Kha cười khúc khích và nói: "Này! Chị chỉ nói đùa thôi, tiền của nhà tư bản cũng là tiền, em làm ăn lớn như vậy ở đó, tài chính không phải cần vận hành sao? Huống chi chị cũng không phải thiếu nhiều tiền, nếu chị thiếu nhiều tiền liền sẽ chỉ định tìm em, chị chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."

"Thật sao? "La Hàn Nguyệt bán tín bán nghi.

"Thật."

Trần Kha đến gần La Hàn Nguyệt, đẩy vai cô đi vào phòng khách, ấn cô ngồi trên sô pha. Nhìn thấy bình nước trống trơn trên bàn, lại xoay người đi tủ lạnh lấy hai chai nước, ném cho La Hàn Nguyệt một chai, chính mình chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.

"Thẩm Mộng Dao gần đây tài chính không dư dả, khách hàng khất nợ cô ấy rất nhiều hóa đơn không thanh toán. Chị bên này giao vài cái bản thiết kế, nhưng vẫn luôn không có tin tức về khoản thanh toán cuối cùng. Đây không phải là lý do tại sao chị phải phát triển một công việc kinh doanh phụ, tận dụng một chút tài nguyên trong tay mình kiếm chút tiền tiêu vặt sao?"

Nước vặn mở đưa đến bên miệng uống một ngụm, lại tiếp tục nói, "Huống chi cũng không phải cho người kỳ quái thuê, chị đã tự mình kiểm tra, là một đứa nhỏ rất tốt, hẳn là không có vấn đề quá lớn."

"Vậy là tốt rồi." La Hàn Nguyệt thoáng yên tâm, nhưng lại không nhịn được nhắc nhở," Bất quá, nếu ở chung có cái gì khiến chị không hài lòng, nhất định phải đuổi người ta đi, biết không! Đừng vì tiền mà làm khó chính mình."

Trần Kha chịu không nổi sự cằn nhằn của cô vội vàng chuyển đề tài, "Được rồi, chị biết rồi, hợp đồng đâu?"

"Đây, ở trên bàn."

Trần Kha cầm hợp đồng lật xem, nội dung đại khái cũng không có vấn đề gì, cô vẫy vẫy hợp đồng trên tay, "Cảm ơn. "

"Đủ rồi." La Hàn Nguyệt mặc kệ nàng.

"Đúng rồi, mấy giờ luật sư Lý tan ca? Cũng sắp rồi nhỉ?"

La Hàn Nguyệt mở di động ra nhìn thoáng qua, đúng 5 giờ.

"Còn nửa giờ nữa."

Trần Kha xem qua lịch hẹn, thấy hiển thị khoảng 7 giờ, "Chắc là cũng tạm ổn rồi đi, buổi tối đặt chỗ ăn cơm, phải đi ngang qua chỗ luật sư Lý, lát nữa em lái xe của chị, tiện đường đón một chút.

"Còn chị thì sao?"

"Ngồi ghế sau."

La Hàn Nguyệt đứng dậy hung tợn bóp chặt cô, "Lười chếc chị luôn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com