2012-04-14 (blog của mami) - Lý do học nhảy
2012-04-14
Câu hỏi tôi hay nhận được nhất là
Lý do bắt đầu nhảy là gì?
Điều duy nhất Rikimaru tự bảo muốn làm, đó là nhảy.
Môn đầu tiên con học là... võ thiếu lâm tự.
Hồi mẫu giáo trông con có vẻ yếu ớt, do vậy ba mẹ đã khá lo lắng và quyết định cho con đi học võ thiếu lâm tự.
Mỗi tuần trong trường tiểu học đều có tiết, con đã rất hứng thú mà đi học, kể cả khi đi một mình
Lần đầu tiên có giải đấu, cả mẹ và papa đã đi xem. Mẹ nhớ cả hai đã ngã khỏi ghế
để cổ vũ cho con. Ba mẹ còn la hét "YAAAA----!"
Mẹ nhớ là như vậy *cười*
Năm lớp 1, con nghe bảo có bạn nam kia đang đi học nhảy, nên con đã xin đi thăm quan lớp
Qua cửa kính, mắt con dán chặt không rời khỏi các bạn đang nhảy múa
Con nhìn thấy một bạn nam nhảy rất ngầu, thế là con nói con cũng muốn học để nhảy được ngầu như vậy
Mẹ bảo "Con tự nói là mình muốn học đó, nên không được xin phép nghỉ giữa chừng đâu"
Thì con đã trả lời "Con tự nói mình muốn học, nên con sẽ không bỏ cuộc đâu."
Thế là con bắt đầu học JAZZ và HIPHOP
Không phải là do tôi có xuất thân là dân JAZZ đâu...
mà không hiểu sao Rikimaru lại có hứng thú với JAZZ hơn
Người quản giáo luôn giúp trông coi Riki bảo tôi là, đứa trẻ này sẽ rất phát triển nếu chỉ tập trung vào 1 môn
Nên tôi đã để Rikimaru tự chọn giữa việc học võ thiếu lâm tự, bóng chày (cũng đã học 2 năm) và nhảy
Riki đã ngay lập tức chọn nhảy
Bóng chày cuối cùng chỉ học tới cuối năm lớp 4
Thiếu lâm tự cũng ngưng học cùng khoảng thời gian đó
Sau đó, mỗi tuần 3 buổi con đều học nhảy
Từ hôm đó tới bây giờ, con lúc nào cũng hào hứng học nhảy, và không có lấy 1 lần con bảo muốn bỏ cuộc
Châm ngôn của tôi cũng là "hãy enjoy mọi thứ, hãy suy nghĩ tích cực"
Con cũng rất tự nhiên áp dụng châm ngôn đó vào việc nhảy... Ngoài nhảy ra con không còn sở thích nào khác
Đúng là dân nghiện đích thực (otaku)... Một con nghiện nhảy~
Đi học về là mở video nhảy ra xem nhảy, rồi nhảy, nghe nhạc để nhảy, chỉnh nhạc nhảy, biên đạo nhảy
mỗi ngày đều đam mê với nhảy như vậy~
Ngày nào con cũng nhảy với một khuôn mặt vui vẻ, hào hứng và hạnh phúc
(Translator's note: awwww~ Tui thực sự thấy được sự hạnh phúc trên mặt Riki khi anh nhảy luôn á)
Nói chung là con rất yêu nhảy *tim*
Còn Yumeri thì sao?
Yumeri thì... vào buổi diễn đầu tiên của Riki, ở trong phòng thay đồ con cứ lăng qua lăng quăng, phiền quá nên mẹ đăng kí cho con đi học nhảy luôn
Vậy nên lúc đó, con hầu như không có hứng thú luyện tập, còn hay đòi đi ra về *cười*
Tới khi vào cấp 2 con mới bắt đầu thực sự nghiêm túc với nhảy
Nói về người quản giáo ở trên
thầy đã dạy tôi là khi muốn bỏ cái gì đó, tốt nhất là bỏ khi đang ở thời khắc chuyển giao
Nghĩa là...
ví dụ như nếu muốn bỏ bóng chày, thì đừng bỏ giữa chừng ở năm lớp 1, mà hãy đợi khi vừa bắt đầu năm lớp 2 hãy bỏ
Bản thân Riki cũng chờ hoàn thành xong lớp 4 thì mới tôi mới cho ngừng chơi bóng chày
Ví dụ nhảy cũng vậy, đừng ngừng khi đang chuẩn bị cho một buổi diễn nào đó, hãy chờ tới khi hết buổi diễn hẵng bỏ
Nếu cái gì cũng chỉ vì chán ghét mà bỏ ngang như vậy, thì sau này sẽ trở thành loại người lúc nào cũng bỏ cuộc giữa chừng
Nên dạy con về luật "chuyển giao" này ngay từ khi con còn bé
Không phải cứ thấy khó mà bỏ chạy, phải biết cách cố gắng làm cho tới cùng
Tôi lúc nào cũng bảo với các con như vậy (*^_^*)
Tuy vậy, tôi cũng không dám khẳng định chuyện này, chỉ vì tôi thấy nó là đúng... Xin lỗi nhe
nguồn: https://ameblo.jp/dreampower0209/entry-11223187530.html
--------------------------------------------------------------------
Cám ơn người bạn đã truyền cảm hứng cho Riki học nhảy, cám ơn Riki đã chọn nhảy, cám ơn mami đã cho Riki học nhảy, cám ơn thầy quản giáo đã bày phương hướng để Riki phát triển như ngày hum nay, để giờ con có thể biết tới Riki, nhìn ngắm những tuyệt tác của Riki
tưởng tượng cảnh Riki 6 tủi đánh võ thiếu lâm tự mà tim tôi nó tan chảy =)))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com