Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

50• Tàn Bạo

Vù vùuuuu- Vù vù vùuuuu-

Nơi lòng bàn tay Kim Rok Soo hiện tại là hai cơn gió lốc đang gầm rống ầm ĩ. Bỗng dưng, Kim Rok Soo cảm thấy có ai đó ngay sau lưng mình, nên anh quay lại, để rồi trông thấy Dodori đang chăm chú nhìn anh.

"Ta đã bảo là ta ổn mà."

Ngay cả khi đã nghe Kim Rok Soo bảo thế, Dodori vẫn tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt sắc bén, tưởng chừng như sắp bắn ra tia lửa tới nơi. Dodori cất lời.

"Mới nãy tay của nhà ngươi còn đang run lẩy bẩy kia kìa. Đừng sử dụng Sức Mạnh Cổ Đại nhiều đến thế. Con người kì lạ à, nhà ngươi cần phải làm mấy bài tập rèn luyện thể lực đấy."

'Sức Mạnh Cổ Đại thì có liên quan gì đến việc rèn luyện thể chất đâu?’

Kim Rok Soo tự hỏi không biết Dodori đã nghĩ tới cái gì mà lại nói thế, nhưng rốt cuộc anh cũng phớt lờ nhóc con và dõi mắt theo những người đang ở trong kết giới vô hình trên không cùng với cậu. 

Jopis, Choi Han, Barrow, Sayeru và Dorph.

Cả bốn người họ đều nhìn xuống mà chẳng nói chẳng rằng. Kim Rok Soo nhìn về phía Choi Han và mở lời.

"Đang làm gì vậy?"

Nghe thấy cậu hỏi, Choi Han, Barrow, Sayeru và Doprh liền đáp lại. Jopis cũng chậm chạp xoay người nhìn Kim Rok Soo.

Ngón trỏ của Kim Rok Soo động đậy và chỉ xuống dưới.

"Sao không xuống dưới và chiến đấu đi?"

Vua Gấu Sayeru và Vua Sư Tử Doprh chần chừ. Giờ ông mới nhận ra rằng từ nãy đến giờ mình chỉ biết thất thần trông xuống quần đảo Hais.

'Đúng rồi, mình cũng phải giúp họ chứ'

Hai người họ là những người đã tập hợp tộc Gấu và Tộc Sư Tử và đưa họ đến đây. Bàn tay đang cầm thanh kiếm của Sayeru gồng sức.

Bỗng dưng, vào thời điểm đó.

"Không được đâu. Rok Soo-nim, tôi cần phải ở đây để bảo vệ anh. Có trời mới biết được khi nào anh sẽ lại bị thương hoặc ho ra máu"

"Choi Han nói chuẩn con bà nhà nó luôn. Người như anh, bọn tôi mà lơ là một cái là bị thương liền"

Choi Han và Barrow luyên thuyên. Sayeru và Dorph trợn mắt nhìn Choi Han và Barrow với vẻ không thể tin nổi.

'Cậu ta mà yếu á?'

Hai vị Vua ngó qua những cơn lốc đang xoay ầm ầm trong tay Kim Rok Soo. Ai mới là người đã tạo ra tất cả các xoáy nước khổng lồ dưới biển giữa quần đảo Hais vậy trời?

Ngay cả khi Jopis và ngài Rồng đã cùng nhau tạo ra cơn bão này, thì những xoáy nước đó vẫn nguy hiểm không kém. Hai người họ còn lâu mới tin vào mấy lời của hai con người Hắc Bạch Vô Thường.

Thật ra hai oonh ga lại còn thấy Kim Rok Soo thật tuyệt vời khi chịu nghiêm túc lắng nghe Choi Han nữa cơ đấy. 

Kim Rok Soo cất lời.

"Cũng có thể, nhưng tôi không nghĩ lần này mình sẽ lại ho ra máu đâu."

"Con người nói đúng đó hai người à! Dodori Miru vĩ đại và hùng mạnh đang ở đây cơ mà!"

"… Ừm. Dodori vĩ đại và hùng mạnh cũng ở đây mà."

Choi Han và Barrow nhìn nhau một hồi rồi cùng gật đầu với một người một Rồng đang kẻ tung người hứng.

“Được. Tôi hiểu rồi.”

Còn Dorph và Sayeru ở đây vẫn treo lên vẻ mặt ‘thật không thể tin nổi’. Bỗng, có một bàn tay vỗ lên vai Dorph. Là Jopis. Cô nàng cất lời khi Dorph và Sayeru quay người về phía cô.

“Ông Dorph, ông Sayeru, đi thôi.”

“… Được.”

Sayeru và Doprh theo sau Choi Han, Choi Han và Jopis, cả bốn người cùng nhau từ trên không giáng xuống đảo. Trước khi tách ra để đi đến những hòn đảo khác nhau, Sayeru và Dorph nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo phát ra từ trên đầu.

“Choi Han, Barrow, hai người đừng có mà phá hủy mấy hòn đảo đấy.”

Hai vị vua nghĩ rằng Cale đang nói một điều thật kỳ quặc. Ngay lúc đó, Choi Han và Barrow nhìn lên và hét lại.

"Được. Tôi biết rồi"

“Vâng, Rok Soo-nim. Tôi sẽ cẩn thận.”

Một con Gấu và một Sư Tử nhìn nhau đầy nghi hoặc. Hai người họ không nói bất cứ điều gì mà thay vào đó tách khỏi Jopis, Barrow và Choi Han để tiến về quần đảo Hais với tộc Sư Tử và Tộc Gấu.

Vùuuuuuuuu-

Một tiếng động ớn lạnh lướt qua bên cạnh ông. Một cơn gió lốc bay qua khi ông đang di chuyển. Cơn lốc ập thẳng vào mặt biển.

Bàaaaang!

Cơn lốc lặn xuống nước và bắt đầu hoành hành bên trong đại dương. Dorph thở dài với chính bản thân trong khi vội vã đi xuống.

"...Chúng ta hình như đã già rồi"

"Có lẽ ông đã đúng, Dorph"

Sayeru gật đầu đồng tình với Vua Sư Tử

Kim Rok Soo, người đã cho hai cơn lốc chặn đường đi của các con tàu, bắt đầu nhàn nhã quan sát. Nhờ có tấm khiên vô hình do Dodori tạo ra, mưa gió không thể ảnh hưởng đến anh.

Mặc dù anh không thể nhìn thấy mọi thứ vì bóng tối, nhưng nhờ ánh sáng từ sấm sét của Dodori mà anh đã có thể nắm bắt được tình hình.

"...Chà."

Kim Rok Soo thán phục thốt lên.

Gàooooooooooooo-

Những con Cá voi lớn gầm lên khi chúng ngoi lên khỏi mặt nước.

Xoẹtttt-

'Kinh khủng thật'

Kim Rok Soo nghĩ vậy trong khi quan sát tộc Nhân Ngư và tộc Cá Voi khi chiến đấu với nhau

Trận chiến của tộc Nhân Ngư và tộc Cá Voi phải nói là rất khốc liệt và con luyên lụy tới những ké trên thuyền. Chúng không liên quan gì tới trận chiến hai tộc nhân dưới biển nhưng vẫn chịu không ít tổn hại bởi trận chiến. Thậm chí Paseton còn dùng một trong số bọn chúng để làm lá chắn đỡ đòn của Melody

Và đó không phải là chấm hết dành cho bọn chúng

“Th, thật khốn kiếp. Tại sao lũ khốn của tộc Sư Tử và Gấu lại ở đây- hự!”

Một trong những thành viên thuộc quân đoàn thứ Nhất của Arm đã không thể nói hết câu của mình. Hòn đảo này được bao phủ bởi đá tảng, cây và cỏ cao. Màn đêm không phải là vấn đề đối với những con Sư Tử và Gấu khi di chuyển quanh hòn đảo có địa hình hiểm trở nhất thuộc quần đảo Hais.

Bọn thuộc hạ đi sau đội trưởng của chúng bắt đầu lùi lại.

“Gừưưưưư-“

Con vật cười lớn khi xé văng cánh tay của tên đội trường khỏi cơ thể hắn. 

Bộp. Bộp. Bộp.

Những con Gấu và Sư Tử bước đi nhẹ nhàng trên mặt đất. Hai con Sư Tử và một con Gấu đã xé xác tên chỉ huy.

Ánh mắt của những con Sư Tử và Gấu đã mất gia đình và các thành viên bộ tộc hướng về nhóm thuộc hạ đang hoảng loạn sau khi mất đi thủ lĩnh. 

Wiiiiiiiiiiiiiiiiiiii-

Một tiếng động kỳ lạ phát ra từ những con Sư Tử. Một trong những con Sư Tử bước tới.

Chhhhhhhhhhhhhh-

Khói xuất hiện và một con Sư Tử biến thành hình người. Chiến binh tộc Sư Tử dang tay của mình ra và nói lớn.

“Kehehe, các ngươi muốn bắt sống rồi lột da của bọn ta sao?”

Tất cả những con tàu này đều thuộc một quân đoàn, và chỉ có bốn con Sư Tử chiến đấu chống lại chúng.

Máu chảy ra từ miệng của con Sư Tử đã làm đứt lìa cánh tay của thủ lĩnh đội. Anh ta phẫn nộ hét vào mặt các thành viên còn lại của Arm.

“Ta sẽ lột sạch da các ngươi.”

“A, aaaaaaaaa!”

Hai thuộc hạ cùng đội trưởng chạy về phía còn lại của nhóm bọn chúng. Chiến binh tộc Sư Tử chỉ bình tĩnh nhìn họ. Anh chờ một lúc rồi mở miệng nói. 

“Đã đến lúc đi săn rồi. Đêm vẫn còn dài lắm.”

Wiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Người Gấu và người Sư Tử giữ chặt vật nhiễu mana trong chiếc túi trước ngực và giãn căng cơ cổ của mình.

Tất cả các con Gấu và Sư Tử đều đang cầm một vật nhiễu mana để ngăn Arm gửi thông điệp rằng tộc Nhân Ngư và tộc Sư Tử, tộc Gấu đã hợp tác với nhau.

Vương quốc Roan và Vương quốc Molden đã gửi những thiết bị này để hỗ trợ họ.

Ba con Sư Tử cùng hai con Gấu trưởng thành biến mất trong bóng tối. Họ không che giấu sự hiện diện của mình.

Họ bật ra những tiếng cười giận giữ sau khi nghe thấy tiếng la hét của các thành viên từ Arm.

Ở một diễn biến nào đó, có một người đang di chuyển rất lặng lẽ trên một hòn đảo khác.

Đây là hòn đảo có địa hình đa dạng nhất trong quần đảo Hais. Vách đá, một khu rừng, cồn cát và đầm lầy. Hòn đảo sở hữu đủ các thể loại địa hình này hiện đang chìm trong một trận chiến thầm lặng.

“Hự!”

Một trong những thành viên của Arm đã ngã xuống với một tiếng rên rỉ ngắn.
Hắn ta là một trong những chuyên gia sát thủ dưới quyền của Đội Phó Opid. Hắn là người thứ hai trong số hai người đã đi điều tra.

Xác chết được đặt cẩn thận trên mặt đất.

Victoria lặng lẽ nhìn xuống cái xác trước khi lau sạch vết máu trên dao găm bằng khăn tay. Học trò cưng của bà Hans đã mang theo chiếc khăn tay này cho ông.

Không có bất kỳ tiếng động nào trong từng chuyển động của bà.

Tất cả những gì có thể nghe được chỉ là âm thanh của thiên nhiên.

Tiếng sóng vỗ vào bờ.

Tiếng mưa.

Tiếng sấm.

Victoria mỉm cười. Bà còn có thể nghe thấy một tiếng động khác.

Âm thanh của một người đang di chuyển xung quanh.

Victoria là người của một trong trong ba gia tộc kiểm soát thế giới ngầm của lục địa phía Đông. Bà từ từ di chuyển sau khi nghe thấy những tiếng động lặng lẽ phát ra từ bọn chúng.

Chúng là nhóm mới nhất được cử đi điều tra sau khi nhóm đầu tiên không đem lại bất kỳ thông tin nào.

Đó là cách Victoria hạ gục từng nhóm một của Đội Phó Opid.

Victoria, người đã sống với tư cách là một sát thủ hơn 60 năm.

Ngoài việc trả thù cho gia đình, bà vẫn có khả năng chỉ dạy cho những đứa trẻ này định nghĩa về nỗi sợ.

Soạttt-

Tiếng cỏ xào xạc trong gió vang lên. Victoria tiến đến nơi phát ra âm thanh của những bước chân lén lút.

Và ở một hòn đảo khác nữa, không phải sự âm thầm lặng lẽ, mà bạo lực đang thống trị nơi này.

Đây là hòn đảo có địa hình bằng phẳng nhất.

Bàaaaaang!

Một trong số ít những tảng đá trên đảo đã vỡ vụn.

“Chết tiệt!”

Greetel hét lên trong hơi thở nặng nhọc. Tuy nhiên, hắn thậm chí không có một giây phút nghỉ ngơi nào. Hắn cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Bàaaaaang!

Một âm thanh khác phát ra trên mặt đất. Hắn không thể quay đầu lại. Hắn ta thậm chí không có thời gian để nghĩ về những gì đã xảy ra với thuộc hạ của mình.

"Thằng điên này từ đâu ra vậy?!"

Hắn ta là một tên điên. Hắn ta đích thực là một tên cực kỳ điên khùng.

“Hahahaha!”

Tiếng cười vang vọng cả khu rừng.
Âm thanh đó phát ra từ bậc thầy kiếm thuật sở hữu aura vàng. Hắn vừa cười vừa phá hủy mọi thứ trước mặt.

Greetel là Đội Trưởng của Quân đoàn thứ nhất. Quân đoàn thứ Nhất của hắn không mạnh so với các quân đoàn khác của Arm.

Nhưng họ lại biết cách sử dụng hiệu quả khả năng của các cá nhân trong đội. Vậy nên họ mạnh hơn những hiệp sĩ của hầu hết các vương quốc.

Hắn đã sử dụng các tuyệt chiêu của mình vào lần đánh nhau đầu tiên với Bậc Thầy Kiếm Sĩ này.

"...Chết tiệt! Mọi thứ không thể như thế này được!"

Nhưng Bậc Thầy Kiếm Sĩ này là một tên thần kinh.

Giờ đây hắn hoàn toàn bị bao phủ bởi cả mạng nhện đen lẫn máu đỏ.

Dường như hắn ta không quan tâm đến việc phòng thủ, cũng không hề tỏ ra sợ hãi. Hắn chỉ cười nhiều hơn khi nhìn thấy máu và lao về phía họ.

Greetel và mấy thuộc hạ của hắn đã bắn vài mũi tên trúng cô. Dù vậy, thay vì nhăn mặt sợ hãi, hắn ta còn hung tợn lao về phía họ hơn.

'Tại sao tên đó lại ở đây chứ?!'

Không đời nào hắn không biết danh tính của người này. Hắn là Đội Trưởng của quân đoàn thứ Nhất. Hắn biết rõ về các hoạt động của tổ chức.

Thánh Tử giả mà tổ chức đã vứt bỏ.
Là gã đó. Hắn chắc chắn đó là gã đó

Greetel chạy trở về tàu của mình. Hắn ta không thể trốn trên đảo được. Hắn cần phải trốn ra biển.

Dựa trên những gì đã trải qua, hắn không thể tưởng tượng nổi tình trạng các thành viên khác. Mưa và gió lớn vì bão tố, nhưng hắn cảm thấy hắn đang nghe thấy tiếng người la hét.

Wiiiiiiiiiiiiiiiiii-

Đồng thời, hắn cũng nghe thấy âm thanh của vật nhiễu mana phát ra từ người của đàn ông tóc vàng đó.

'Mình cần liên lạc với tổ chức.'

Hắn cần phải tránh xa phạm vi hoạt động của công cụ gây nhiễu để liên lạc với tổ chức.

Greetel nắm chặt lấy hông và tiếp tục chạy. Máu tuôn ra từ vết cắt do aura của hắn ta.

Ngay lúc đó.

Hắn nghe thấy một giọng nói ngay sau lưng mình.

"Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể tiếp tục chạy và sống sót sao? Hả?"

'Tên khốn kiếp'

Greetel cau mày. Hắn đã thấy được bãi biển ngay trước mặt. Hắn chỉ cần chạy xa thêm một chút nữa thôi.

"Máu thực sự rất đẹp đấy. Ngươi có nghĩ vậy không? Đó là lý do tại sao tất cả các ngươi muốn giết ta à?"

Gã đang trêu chọc hắn.

Bậc Thầy Kiếm Sĩ điên rồ đó vừa đuổi theo Greetel vừa trêu chọc hắn. Greetel kìm lại tiếng chửi thề của mình trong khi tiếp tục chạy. Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Một con hươu chỉ có thể chạy trốn khỏi kẻ săn mồi.

Rồi hắn đến được bãi biển đầy cát.

“Hửm?”

Hắn trông thấy con tàu đang neo ớ đó.
Nhưng lại có hai chàng trai với mái tóc đen và mái tóc trắng đang đứng ở phía trước. Greetel nghe được giọng nói của Bậc Thầy Kiếm Sĩ đằng sau lưng mình.

“A, gì vậy… Chả vui tí nào.”

Xoẹttttt-

Greetel rút kiếm ra.

Cheng-

Và rồi thanh kiếm của chuyên gia cấp cao đã dễ dàng bị bẻ gãy bởi aura của Bậc Thầy Kiếm Sĩ đó. Thứ aura đó cũng cắt xuyên qua ngực của Opid.

Jack nhìn Choi Han và Barrow với vẻ cáu kỉnh.

"Tôi sẽ tự mình làm điều đó."

"Bọn tôi biết. Bọn tôi chỉ đến để nói với anh là đừng chạy lung tung rồi phá luôn nguyên cái đảo thôi."

Jack xoay người và bước vào rừng mà không hề đáp lại. Gã đã giết tên thủ lĩnh đầu tiên theo lệnh của Kim Rok Soo. Bây giờ là lúc để giết những tên khác.

Sau đó, Choi Han và Barrow hướng ánh nhìn về phía đại dương. Một Nhân Ngư với ngoại hình như thủy quái cùng hai con cá mập. Choi Han và Barrow leo lên con cá mập rồi đi, Winifred hơi ngẩn đầu lại nhìn, cô lẩm bẩm

"Tôi không thể hiểu nổi."

"Hiểu gì?"

Choi Han nói lên suy nghĩ của mình trước câu hỏi của Winifred, Barrow cũng đang nhìn cô

"Tại sao chúng lại cố gắng tiêu diệt những người mạnh?"

Tộc Nhân Ngư, tộc Gấu, tộc Sư Tử, Thánh Tử giả mạo kiêm Bậc Thầy Kiếm Sĩ Jack

Cứ như thể chúng đang cố giết tất cả những kẻ mạnh trên thế giới này. Choi Han và Barrow nghĩ về những người mà tổ chức bí mật đã cố gắng giết thay vì mời gia nhập và không thể hiểu được cách suy nghĩ của chúng.

Winifred trả lời câu hỏi của Choi Han.

"Có lẽ vì sẽ dễ bề cai trị hơn nếu chúng là người mạnh nhất? Dù sao thì cũng chẳng có cái gì tốt đẹp nếu biết chúng đang nghĩ gì?"

Hai người họ gật đầu trước nhận xét như thể lý do không quan trọng của Winifred.

Sự thật là vậy, điều đó không phải là vấn đề của cô.

Người đứng đầu tổ chức bí mật là ai, cũng như chúng đang nghĩ cái gì không quan trọng. Tất cả những gì cậu phải làm là tiêu diệt tổ chức này để chúng không thể tiếp tục những việc đang làm.
Vai trò của cô là vậy.

“Paseton, hãy tới hòn đảo của những con Hổ yếu hơn.”

Họ tránh những vùng nước xoáy khi Choi Han hướng tới nơi cậu cần đến.

Vào lúc đó, Kim Rok Soo chỉ có thể thoáng nhìn chiến trường qua màn sét sáng chói. Ann không thể nhìn thấy tất cả những nơi máu đang đổ xuống, nhưng Dodori, người có thể nhìn rõ mọi thứ, chốc chốc lại liếc trộm Kim Rok Soo.

Bởi vì nó không muốn con người kì lạ có suy nghĩ nào khác sau khi nhìn thấy những gì đang xảy ra.

"Dodori"

"Ch, chuyện gì vậy, con người? Ta không nhìn thấy gì đâu!"

'Nó đang nói cái quái gì thế?'

Kim Rok Soo hoang mang nhìn về phía Dodori. Dodori lảng tránh ánh mắt của anh nhưng nó vẫn nghe được giọng nói của Kim Rok Soo.

"Ngươi đã mang theo bom tử mana, phải không?"

"...Chẳng phải ngươi bảo ta mang à. Sao thế?"

Dodori quan sát Kim Rok Soo với vẻ hiếu kỳ. Kim Rok Soo nói với một nụ cười trên môi.

"Ta đang nghĩ về việc để lại một số bằng chứng trên hòn đảo bị phá hủy nhiều nhất."

"Bằng chứng của một quả bom Tử Mana sao?"

Kim Rok Soo nhìn xuống vùng biển bên dưới. Anh chỉ có thể nhìn thấy bóng tối.

"Mặc dù tộc Gấu, tộc Sư Tử và vài người của chúng ta có vật nhiễu Mana..."

"Bà Victoria không có!"

"Ừ. Victoria không có, nhưng dù sao thì một số pháp sư của chúng sẽ gửi thông tin liên lạc khẩn cấp sau khi nhìn thấy tộc Nhân Ngư"

Trọng tâm của phe Kim Rok Soo trong năm ngày quan sát Arm vừa qua là sự tồn tại của các pháp sư trong Arm. Họ đã cử các sinh vật sống dưới biển để điều tra kỹ lưỡng về số lượng pháp sư.

Dodori gật gù.

"Rõ ràng là chúng sẽ làm thế."

"Vậy thì tổ chức bí mật sẽ đến đây để điều tra nhỉ?"

"Ngươi đúng! Chúng sẽ làm vậy!"

Kim Rok Soo đã giải quyết tò mò của Dodori.

"Bọn chúng sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy dấu vết mờ nhạt của một người nào đó đang cố gắng xóa bỏ phần còn sót lại từ bom Tử Mana của Caro?"

Dodori cười khúc khích.

"Hehe. Nghe vui đấy con người!"

Kim Rok Soo nghĩ sau khi nghe câu trả lời của Dodori.

'Thật là một nhóc Rồng đáng sợ.'

Dẫu vậy, trái với suy nghĩ của mình, Kim Rok Soo lại đang mỉm cười

Bình minh đang đến gần.

Giờ đây, biển đã yên bình sau khi cơn bão đi qua. Kim Rok Soo nhìn lên bầu trời không còn bị che khuất bởi đám mây lớn đã bao phủ nửa quần đảo Hais rồi cúi đầu.

Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ.

'...Đúng là mấy người đáng sợ'

Kim Rok Soo kinh hãi.

Mọi thứ đã bị tàn phá.

Ngoài vài con tàu đã cập bến, tất cả các con tàu khác đều vỡ thành từng mảnh sau khi đối diện với xoáy nước và trận chiến giữa hai tộc Nhân Ngư và Cá Voi

Mặc dù Cá Voi có lợi thế về sức mạnh nhưng tộc Nhân Ngư lại có số lượng khá lớn, chưa kể còn có xoáy nước làm cản trở bọn chúng. Người như Witira sẽ không để bản thân bị thiệt nên đã ra lệnh rút quân, mặc kệ những kẻ khác đang sống dở chết dở trên đảo dưới biển

Anh cũng có thể nhìn thấy những xác chết nổi như những chấm đen trên mặt biển

"Con người... ngươi có bị sốc không?"

Kim Rok Soo hướng mắt về phía Rồng hồng, Dodori.

"Con người à, việc này có quá sức với ngươi không? Bọn ta không còn sự lựa chọn nào khác.”

Dodori vừa lắc đầu vừa bắt đầu nói với giọng nghiêm túc.

"Đôi khi, một bên phải chết hoặc bị thương nặng để bên còn lại sống. Ngươi cần phải giữ vững quyết tâm của mình để tồn tại trong sự hỗn loạn sắp tới. Ông Rồng Xanh đã nói rằng không có ai xui xẻo như ngươi cả."

"Dodori"

"Ừ, ta có thể hiểu ngươi xui xẻo như thế nào mà. Vì vậy, chỉ cần tin tưởng ở ta, Dodori vĩ đại và hùng mạnh"

"Chúng ta cùng đi xuống thôi"

"Được."

Những nhận xét của Dodori trôi từ tai này sang tai kia của Kim Rok Soo trong lúc anh đi xuống quần đảo Hais.

Trận chiến diễn ra từ lúc mặt trời lặn cho đến trước khi mặt trời mọc.

Chiến thắng của cuộc chiến đêm nay, như dự đoán, đã thuộc về phe của Kim Rok Soo.

Đó là một trận chiến mà họ không thể thua.

Tộc Nhân Ngư, tộc Gấu, tộc Sư Tử và nhóm của Kim Rok Soo. Ai có thể tưởng tượng được tất cả những lực lượng khủng bố này tập hợp lại với nhau để cùng chống lại một kẻ thù chứ?

Bộp.

Chân của Kim Rok Soo đáp xuống cát.

Đảo Hais 6.

Đây là hòn đảo mà Bậc Thầy Kiếm Sĩ Jack đã chiến đấu vào đêm qua.

"Thật là một mớ hỗn độn."

Ánh mắt của Kim Rok Soo nhìn theo hướng chéo và thấy Jack đang thản nhiên ngồi trên mặt đất. Lưỡi kiếm đầy máu của hắn đâm vào cát

Jack ngẩng đầu lên và nói như thể hắn đang đáp lại Cale.

"Nhìn có tuyệt không?"

Người hắn ta bê bết máu.

Kim Rok Soo cảm thấy ghê rợn vì không thể nhìn thấy mái tóc vàng và những vết sẹo đen của Jack vì hắn ta đã hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.

Nhưng đó không phải là máu của người khác.

Kim Rok Soo lấy ra một lọ thuốc và ném nó về phía Jack.

"Hãy tận hưởng nó sau khi cô xem lại tình trạng của chính mình. Thánh Nữ sẽ ngất xỉu nếu nhìn thấy anh như thế này đấy."

Jack bắt lấy lọ thuốc và cười toe toét. Kim Rok Soo dời mắt khỏi Jack đang cười ngay cả khi máu đang chảy quanh những vết thương mà hắn nhận được từ kiếm và mũi tên của kẻ thù.

'Hắn ta thực sự bị điên'

Kim Rok Soo tiếp tục nhìn ra xa khi ngắm mặt trời mọc cùng những người còn lại trong nhóm đang dần tiến đến Đảo Hais 6.

"Này, Kim Rok Soo."

"Gì?"

Kim Rok Soo trả lời Jack mà không ngoảnh lại. Hân tiếp tục nói với giọng khẽ khàng nhưng vẫn điên cuồng.

"Từng ấy máu là chưa đủ."

"...Tôi biết."

Giờ thì đến cả mình cũng biết rằng hắn ta đang điên vì máu.

Chính vì vậy, anh cũng muốn có thứ gì đó từ hắn.

"Cậu Kim Rok Soo!"

Dylan nhanh chóng lao vào bờ. Ạn nghe thấy một giọng nói êm dịu cùng với tiếng hét của Dylan.

"...Cảm ơn anh đã giữ lời hứa của mình."

Kim Rok Soo đã giữ mọi lời hứa. Anh đã giữ mạng sống của hắn và cho hắn một cơ hội để trả thù giống như anh đã nói. Jack nhìn về phía Kim Rok Soo, người đang giả vờ không nghe thấy hắn vừa nói gì trong khi bước về phía Dylan, và mở nắp lọ thuốc.

Kim Rok Soo và Dylan đứng đối diện với nhau.

"Cậu Kim Rok Soo, không còn ai sống trên biển."

Kim Rok Soo chỉ gật đầu sau khi nghe Dylan nói rằng họ đã giết tất cả mọi người với nụ cười trên môi. Anh nghĩ rằng vẻ nghiêm túc này giống Kim Rok Soo hơn là vui vẻ và tiếp tục nói.

"Trước hết, chúng tôi đã chăm sóc tất cả các thành viên của Quân đoàn thứ Nhất, đồng thời đuổi hết đám Cá Voi kia về. Chúng tôi hiện đang tìm kiếm vài tên thuộc hạ đang trốn trong các vết nứt trên vách đá, hang động hoặc các vị trí ngẫu nhiên khác. Tôi đoán rằng chúng tôi sẽ có thể xử lý tất cả chúng trước giờ ăn trưa."

Dylan nói tiếp

"Chúng tôi sẽ lo liệu tất cả các thi thể và những con tàu bị hỏng."

Kim Rok Soo, sau khi im lặng lắng nghe anh nói, lên tiếng hỏi.

"Còn những con tàu vẫn còn nguyên vẹn thì sao?"

Lời đó khiến Dylan nhìn về phía con tàu hiện đang cập cảng đảo Hais 6.

Ở mỗi hòn đảo cũng có một số con tàu đang trong tình trạng tốt.

"Tôi không chắc. Ta nên xử lý chúng như thế nào đây? Chúng tôi không thực sự cần chúng, vì vậy ta có nên đưa mấy con tàu này đến một vương quốc khác không…"

Dylan cố tình không nói hết câu và nghe thấy giọng nói của Kim Rok Soo.

"Tôi có thể lấy chúng không?"

"Sao cơ?"

Kim Rok Soo hỏi không chút do dự.

"Tôi muốn đem những con tàu còn lại đi với mình. Điều đó không được phép sao?"

Dylan nhớ lại việc Kim Rok Soo đã khó khăn như thế nào để tạo ra các xoáy nước. Anh nghĩ rằng anh có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt của Kim Rok Soo khi Dylan nhìn anh.

"Không, không sao đâu. Chúng tôi không sử dụng những con tàu đó và chúng tôi muốn giao chúng cho cậu hơn là cho một vương quốc khác."

"Tuyệt quá."

Kim Rok Soo đã rất cố gắng để ngăn bản thân mỉm cười.

Những con tàu hữu dụng cùng với Con tàu Rùa Vàng đã cứ thế lăn vào tay cậu.
Sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời nếu nhận được tàu của Liên minh phương Bắc cùng với tàu của tổ chức bí mật.

Kim Rok Soo nghe thấy giọng nói của Dodori vang lên trong đầu. Dodori đang nói vào tâm trí của Cale mặc dù nó không tàng hình.

- Con người, làm tốt lắm! Chúng ta đã nhận được vài con tàu miễn phí rồi!

Dodori thực sự càng ngày càng thông minh hơn.

Kim Rok Soo vô thức vuốt ve đầu của Rồng con đang nhìn mình với đôi mắt lấp lánh. Sau đó, anh nhìn về phía Jopis, Hannah và Victoria rồi nói.

"Thế nào rồi?"

"Tôi đã lo liệu xong mọi thứ."

"Làm tốt lắm."

Victoria nở nụ cười hiền hậu và lặng lẽ bước đi.

Kim Rok Soo thấy Choi Han và Barrow cũng đã đến khi Anh ngẩng đầu lên.

Ooooo-

Cùng lúc đó, tiếng gầm thét của động vật hoang dã vang vọng khắp hòn đảo và đại dương yên tĩnh.

Đó là tiếng gầm của những con Sư Tử và Gấu đã mất gia đình và các thành viên bộ tộc. Có cả niềm vui, nỗi buồn và sự tức giận ẩn chứa trong tiếng gầm của họ. Kim Rok Soo nhìn lên bầu trời rồi nói

"Đến Đảo Hais 9 thôi."

Đảo Hais 9.

Đây là nơi mọi người đã đồng ý tập hợp.


______________________________


Kim Rok Soo đã mất cảnh giác.

Kim Rok Soo nhận ra sai lầm của mình khi họ đến đảo Hais 9.

Toàn bộ tộc Gấu và tộc Sư Tử cùng với hai vị Vua ở giữa đang tôn kính nhìn về phía Kim Rok Soo ngay khi anh bước lên Đảo Hais 9.

Nam, nữ, trẻ và già.

Những con Gấu và Sư Tử to lớn này, bất kể già hay trẻ đều mỉm cười với ann với nụ cười rạng rỡ

Sayeru nhắm mắt lại và kế bên ông ta là Dorph. Cả hai người họ đều nở mootn nụ cười trên khuôn mặt

Thật không may, tất cả bọn họ ngoại trừ già trẻ đều dính đầy máu. Tất cả họ đều bị bao phủ bởi máu của kẻ thù.

Sayeru và Dorph thận trọng cất lời với Kim Rok Soo.

"Cậu Kim Rok Soo"

"Không."

Dạ Lâm không phải là một sự lựa chọn.
Kim Rok Soo đã đưa điều đó ra khỏi suy nghĩ ngay lập tức.

"Không, bọn tôi chỉ muốn cảm ơn ngài."

Kim Rok Soo nhìn về phía Sayeru và Dorph với ánh mắt đầy nghi ngờ. Vua Gấu tiếp tục nói một cách nhẹ nhàng. Ông ta giống như một người ông đang đọc sách cho đứa cháu bằng chất giọng già nua và hiền dịu của mình.

Vấn đề duy nhất là ông ta đang nói với cái miệng đầy máu.

"Chúng tôi đã trả thù chúng thích đáng nhờ vào khả năng của ngài. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có được một buổi đi săn đúng nghĩa sau một thời gian rất lâu."

Một trong những chú Gấu con chưa đạt đến kích cỡ như ý, cảm ơn với đôi mắt lấp lánh. 

"Cậu Kim Rok Soo-nim, cảm ơn rất nhiều!”

Sayeru cúi đầu về phía đứa trẻ và tiếp tục nói với một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt.

"Tôi cần đưa họ đến Tây Đại Lục bởi vì tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiếp tục đụng độ Arm nếu chúng tôi ở lại Đông Đại Lục. Sẽ thật tuyệt nếu có một mảnh đất nhỏ để chúng tôi có thể ở cho đến khi những đứa trẻ này lớn lên. Chúng tôi vẫn chưa trả thù đủ."

Kim Rok Soo nhăn mặt. Dorph khi này thay Sayeru nói tiếp.

"húng tôi cũng đã mang một số lễ vật để tặng cho chủ nhà."

'Lễ vật?'

Kim Rok Soo nhìn về phía Dorph.

Dorph từ từ lấy trong túi ra một viên ngọc.

"Tộc Sư Tử là một bộ tộc khôn khéo. Mỗi gia đình đều thu gom dược liệu và các vật phẩm quý khi rời khỏi quê nhà."

Khóe môi của Kim Rok Soo hơi nhếch lên trước khi hạ xuống.

“E hèm, hèm.”

Kim Rok Soo vờ ho khan vài tiếng. Một con Sư Tử bắt đầu hét lên.

"Em cũng mang theo vài món đồ nữa!"

Sư Tử con lấy ra một cái chai nhỏ từ trong ống tay áo rộng của mình.

"Đây là những chiếc vảy rắn hai trăm năm tuổi ở trong hang động của chúng em! Em nghe nói rằng chúng có thể trở thành những đầu mũi tên rất mạnh!"

'…Tộc Gấu và tộc Sư Tử có vẻ là một tộc khá tốt.'

Kim Rok Soo lặng lẽ cải thiện nhận thức của mình về tộc Hổ. Dodori nói trong đầu.

- Con nguờ, họ có vẻ tốt đấy.

'Đúng không?'

Kim Rok Soo nghĩ về khả năng đụng độ với tổ chức bí mật sẽ tăng lên như thế nào nếu anh đưa hai bộ tộc đến Dạ Lâm. Nhưng đồng thời anh cũng có suy nghĩ khác.

'Khi nào thì việc né tránh sẽ giúp mình tránh xa những vấn đề này vậy?'

Kim Rok Soo không thể tránh khỏi Tổ chức bí ẩn khi mà cậu đã tham gia vào cuộc gặp gỡ giữa bốn vương quốc và tộc Nhân Ngư

Kim Rok Soo nhìn về phía hai vị Vua và tập trung vào đôi mắt nhắm nghiền của bọn họ trước khi mở miệng.

"Tôi có một điều kiện."

Đúng vào khoảnh khắc đó.

Sayeru bỗng dưng mở to mắt, cơ thể không ngừng run rẩy khiến cho Kim Rok Soo bất giác nao núng và vô thức lùi một bước

'Ông già này bị cái quái gì vậy?'

Dorph nhìn sang Sayeru với vẻ mặt lo lắng. Vua Sư Tử lo lắng hỏi ông ta

"Có chuyện gì thế?

“T-thiên nhiên đang nói với tôi!”

Sayeru hét lên khi tiếp tục run rẩy.

'Hô'

Kim Rok Soo không thể tin vào những gì đang diễn ra.

Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Sayeru đã khiến Cale phải thay đổi suy nghĩ của mình.

"Thiên nhiên đang nói với tôi rằng Tộc Gấu và tộc Sư Tử sẽ giúp đỡ cậu chiến đấu với một người vào mùa xuân tới!”

'Sao cơ?'

Kim Rok Soo đã rất ngạc nhiên.

Anh ngạc nhiên vì ông ta biết anh có ý định để hai bộ tộc chiến đấu với kỵ sĩ phương Bắc

Cơ mà "chiến đấu với một người". Không lẽ ám chỉ Clopeh Sekka, đội trưởng của Quân Đoàn Wywern

Không lẽ ở thế giới này tên đó được Buff hả??

Anh bắt đầu ớn lạnh

Kim Rok Soo nhìn chằm chằm vào Sayeru, người đang được Dorph giúp thư giãn trở lạ. Đôi mắt của Sayeru tập trung vào Kim Rok Soo khi ông ta đã bình tĩnh. Kim Rok Soo bắt đầu nói.

"Tương lai đó sẽ trở thành sự thật nếu hai ông đi cùng với tôi. Hai ông có ổn với điều đó không?"

Sayeru và Dorph đồng thanh trả lời mà không chút do dự. Hai người họ thậm chí không cần hỏi những người khác.

"Hai bộ tộc chúng tôi đã sống quá yên tĩnh trong những năm qua. Chúng tôi sẽ vui vẻ chạy loạn nếu nó cần thiết cho sự trả thù của chúng tôi."

Kim Rok Soo gật đầu.

"Vậy thì ta chào đón các ngươi."

Kim Rok Soo đưa tay ra và Vua Gấu bắt lấy nó.

Dạ Lâm rộng lớn.

Có rất nhiều không gian cho toàn bộ những con Gấu và Sư Tử.

"Điều đó thật tuyệt."

Dylan nở một nụ cười rạng rỡ khi cô ấy mở lời. Cuối cùng anh đã hiểu ra tại sao Kim Rok soo vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận tộc Gấu và tộc Sư Tử cho đến bây giờ.

'Cậu ấy không muốn tộc Hổ phải chiến đấu chống lại Liên minh phương Bắc.'

Không giống như Kim Rok Soo không sở hữu tiền bạc. Anh sẽ không bị cám dỗ bởi các loại dược liệu và lễ vật của tộc Gấu và tộc Sư Tử.

Anh không phải là loại người tham lam những vật phẩm của họ.

Nếu anh ta là một người tham lam, thì không có lý do gì để anh ta đặt tài sản quý giá nhất của mình là bản thân để giúp đỡ người khác trong khi không nhận lại được gì.

Dylan lên tiếng.

"Chúng tôi sẽ giúp cậu di chuyển tộc Gấu và tộc Sư Tử cùng các con tàu."

Đây là cách anh cảm ơn Kim Rok Soo đã giúp đỡ mà không mong nhận được bất cứ cái gì. Kim Rok Soo đương nhiên chấp nhận lời đề nghị của anh

"Cảm ơn trước nhé."

"Tất nhiên. Chúng ta cũng phải thảo luận về vấn đề tuyến đường biển nữa."

Hải lộ phía Tây Đại Lục

Kim Rok Soo có quyền đối với tuyến đường biển lên phía nam mà tộc Nhân Ngư kiểm soát. Kim Rok Soo định trả lời vấn đề đó thì.

"Con người, con người!"

Dodori đưa thiết bị liên lạc hình ảnh ra khỏi chiều không gian của mình và tới gần Kim Rok Soo. Thiết bị liên lạc phát ra ánh sáng đỏ từ cuộc gọi

Dodori  tiếp tục nói với Kim Rok Soo, người bắt đầu cau mày.

"Là Hoàng Thái Tử! Màu đỏ có nghĩa là Hoàng Thái Tử đó!"

 Robbit đang gọi đến.

"Ta có nên kết nối cuộc gọi không?"

Kim Rok Soo thở dài trước câu hỏi của Dodori và nói.

"Kết nối ngài ấy bên trong tòa nhà bằng gỗ đi. Dylan, Dorph, Sayeru, hãy nói về những chuyện khác sau."

"Chắc chắn rồi. Ngài hãy trả lời Hoàng Thái Tử trước."

Dylan đáp lại và hai vị Vua gật đầu. Kim Rok Soo ngay lập tức đi vào tòa nhà bằng gỗ sau khi nhận được phản hồi của hai nhà lãnh đạo và yêu cầu Dodori kết nối cuộc gọi.

Sau đó, anh ngồi xuống một chiếc ghế gỗ đối diện với thiết bị liên lạc hình ảnh.
Mặc dù nó cứng hơn so với chiếc ghế dài mềm mại thường ngày, nhưng Kim Rok Soo không quan tâm.

Robbit Crossman, người đã bảo anh phải nghỉ ngơi một chút, lại đột nhiên gọi cho anh.

Anh cảm thấy không lành.

Kim Rok Soo chào Robbit khi khuôn mặt của anh xuất hiện trên đầu thiết bị. Robbit phớt lờ biểu hiện không vui của Kim Rok Soo và bắt đầu nói.

Cậu ta thẳng thắn mà không có tí vòng vo nào.

-[Ngươi không biết mặt của Hoàng thái Tử phải không?]

Hoàng Thái Tử là vị vua tương lai của Vương Quốc Caro.

Kim Rok Soo không nói nên lời.

Anh có một cảm giác đáng ngại.

Kim Rok Soo cố gắng trả lời tốt nhất có thể.

"Ừm, tôi biết những điều tôi cần biết, như màu mắt và mái tóc của anh ta. À, tôi cá là tôi sẽ nhận ra nếu tôi nhìn thấy anh ta đấy?"

-[Sao cũng được. Cơ bản là, ngươi đang nói rằng ngươi chưa từng gặp hắn trước đây]

Robbit tiếp tục nói chuyện với Kim Rok Soo hiện đang tránh chạm mắt với cậu bằng giọng điệu như muốn nói rằng cậu biết Kim Rok Soo đang nghĩ về điều gì.

-[Ta nghe nói rằng ngươi luôn đảm bảo chiến thắng nếu ngươi biết rõ về kẻ thù và bản thân. Hãy tới đó đi]

Kim Rok Soo mở miệng.

"...Thưa điện hạ, có lẽ tai tôi đang bị kém, nhưng tôi tin rằng vừa rồi tôi đã nghe thấy một điều rất kỳ quặc.”

'Tới đó? Tới Caro? Tại sao mình lại phải làm thế?'

Kim Rok Soo không hiểu tại sao Robbit, một người biết rõ tính cách của anh, lại nói những điều như vậy.

-[À, ta nói nhầm rồi. Để ta nói lại]

Robbit giơ tay lên như thừa nhận rằng mình đã sai.

-[Ta nói lại nhé]

Một cú đấm thậm chí còn đau hơn đánh vào Kim Rok soo khi Robbit nói tiếp.

-[Đến Caro với ta]

'Đến Đế quốc với ngài á?'

-[Để làm vài điều lớn lao]

'...Làm gì? Cái gì đó lớn á?'

Kim Rok Soo cuối cùng cũng nhìn thấy nụ cười tự mãn xuất hiện trên khuôn mặt của Robbit. Cái cau mày của Kim Rok Soo nhanh chóng biến mất.

Kim Rok Soo ngả người vào chiếc ghế gỗ và cất lời.

"Hãy nói tôi nghe những gì ngài đang nghĩ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com