Chương 22
Tối nay vẫn còn một cảnh đêm, Vương Nguyên vẫn còn ở trường quay.
Các diễn viên đang quay phim, Vương Nguyên lúc này không có việc gì làm, cậu đang ngồi trong một đình nhỏ bên ngoài đại điện.
Trần Phùng Mẫn đã gửi cho cậu một hợp đồng ký kết kịch bản của "Chiêu Bình truyện", bảo cậu xem xong nếu không có vấn đề gì thì ký tên gửi cho chị ấy.
Nhắm vào một số vấn đề với kịch bản này, Trần Phùng Mẫn nói ý kiến của bản thân:【 Chị đã thảo luận với một số giáo viên biên kịch, cốt truyện của em viết rất tốt, nhưng tuyến tình cảm của nữ chính quá nhạt nhòa, hầu như không có. Nếu có thể, tốt nhất nên viết phần tình yêu một cách tinh tế hơn, đồng thời cũng khiến nhân vật Trì Chiêu Bình đầy đủ đa chiều hơn, em nghĩ sao? 】
Chuyện tình yêu quả thực là một thiếu sót lớn của Vương Nguyên trong việc viết kịch bản, cậu đã đọc rất nhiều sách về tình yêu nhưng khi viết vẫn chưa được nhuần nhuyễn.
Cậu suy nghĩ rồi trả lời Trần Phùng Mẫn:【 Được, em sẽ nghĩ cách thêm vào. 】
Trần Phùng Mẫn:【 Em không cần tạo áp lực quá lớn, chị vẫn rất xem trọng kịch bản này. Chúng ta hãy ký hợp đồng như thường lệ, nhưng cần em thêm một số cảnh nam nữ chính diễn với nhau. 】
Vương Nguyên: 【 Được, em sẽ cố gắng thay đổi. 】
Sau khi cuộc trò chuyện với Trần Phùng Mẫn kết thúc, Vương Nguyên tiện tay gãi đầu, cảm thấy mờ mịt và buồn rầu về những thay đổi trong kịch bản.
Sau một hồi rối rắm, cậu tìm Vương Dữu trên WeChat:【 Dòng cảm xúc trong kịch bản của mình không rõ ràng, đã bị phản hồi, giang hồ cứu giúp với! 】
Vương Dữu: 【 Dòng cảm xúc? Cậu tìm chú nhỏ của mình nói chuyện yêu đương, tự mình trải nghiệm không phải có thể viết rồi sao? 】
Vương Nguyên: 【 Chị em à, nước xa không giải được cái khát ở gần, tụi mình muốn nói là có thể nói sao? 】
Vương Nguyên: 【 Mình cảm thấy mạch cảm xúc trong truyện tranh của cậu viết rất tốt, cậu giúp mình nghĩ đi. 】
Vương Nguyên【 Lúc trước mình từng tìm tuyến cảm xúc trong một số bộ phim lãng mạn, nhưng luôn cảm thấy Trì Chiêu Bình, một nữ anh hùng có trái tim vì thế giới, tình yêu của cô ấy khác với tình yêu của những cô gái nhỏ bình thường, cho nên khó có được. 】
Tiểu Dữu Tử: 【 Nữ chính cũng có thể có điểm đáng yêu mà, tỷ như không hiểu tình yêu, nhưng lại có nam chính làm tri kỷ, quý trọng lẫn nhau. Họ có sự cộng hưởng về suy nghĩ, trên chiến trường luôn hợp tác ăn ý nhất, sẵn sàng liều mạng cứu lấy nhau. Một cái nhìn của đối phương, một động tác, người còn lại đã hiểu. Nữ chính vốn tưởng rằng mình cùng nam chính là bằng hữu vào sinh ra tử, là bằng hữu tri kỷ, nhưng khán giả có mắt đều nhìn ra: Mama, đây chính là yêu! 】
Vương Nguyên chống cằm suy nghĩ về kiến nghị của Mộ Dữu, cau mày suy tư.
Điện thoại đột nhiên rung lên, kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cậu liếc nhìn điện thoại của mình, nhận được một lời mời gọi video với ghi chú "WJK".
Vương Nguyên giật mình một cái, theo bản năng nhìn xung quanh.
Cậu vẫn đang ở trường quay, sao dám bắt đầu cuộc gọi video với anh.
Đầu ngón tay cậu gõ chuyển sang gọi thoại, đứng dậy đi đến một nơi không có người ở bên cạnh, thấp giọng hỏi: "A lô? Cháu còn ở thành điện ảnh, không tiện gọi video, có chuyện gì sao ạ?"
Vương Tuấn Khải nặng nề dựa vào sô pha trong phòng, vốn dĩ vì lời nói của dì Dung vừa rồi, anh muốn chất vấn cậu rất nhiều.
Nhưng nghe thấy giọng nói của cậu, sự khó chịu trong lòng anh tan biến một cách khó hiểu.
Anh vẫn luôn không nói chuyện, đầu bên kia lại lên tiếng: "Vương Tuấn Khải, chú có đang nghe không?"
Khi cậu gọi tên anh, cậu hạ thấp giọng, gần như nói bằng một giọng hụt hơi, lén lút, như thể sợ bị những người xung quanh nghe thấy.
Nhưng tiếng thở theo dòng điện truyền vào tai, cổ họng Vương Tuấn Khải cũng ngứa ngáy.
Cuối cùng anh nói: "Bận muộn như vậy?"
"Ừm, gần đây cảnh quay ban đêm cũng nhiều, nhưng sắp kết thúc rồi." Vương Nguyên liếc mắt nhìn về phía quay phim một cái, tiếp tục hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Vương phu nhân à, tôi không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em được?"
Vương Nguyên tức khắc trở nên im lặng.
Vương Tuấn Khải nặng nề dựa vào lưng sô pha, tưởng tượng lúc này cậu ngây người không cách nào phản bác lại anh, khóe miệng giật giật.
Khi anh nói chuyện lần nữa, có một sự uy nghiêm thường ngày, giọng điệu của anh không thể phủ nhận: "Không phải em đã nói với lão gia tử buổi tối chúng ta đều gọi video sao? Tôi là người không giỏi nói dối, sau này mỗi đêm khi em làm việc xong, quay về khách sạn nhớ gọi video cho tôi."
Vương Nguyên: "?"
Vương Tuấn Khải: "Bắt đầu từ tối nay đi, lát nữa về khách sạn liền gọi, bất kể muộn thế nào."
Không cho Vương Nguyên bất kỳ cơ hội nào để từ chối, ngón tay anh ấn vào nút màu đỏ ngắt cuộc gọi.
Trong đoàn phim, Vương Nguyên đứng dưới bóng cây tối đen, ôm điện thoại di động kề bên tai, có chút loạn xạ trong gió.
Bữa tối hôm nay, cậu gọi video cho lão gia tử như thường lệ.
Trong cuộc trò chuyện, lão gia tử đã đề cập đến Vương Tuấn Khải, hỏi tại sao hai người họ lại không ở cùng một chỗ ngay sau khi lãnh chứng.
Vương Nguyên cảm thấy chột dạ, đương nhiên không thể nói hai người không liên lạc, cho nên mới nói dối nói ngày nào cũng video call.
Không ngờ anh lại phát hiện ra sớm như vậy, buổi tối anh trở về nhà cũ sao?
Đã mấy ngày cậu không nghe bất kỳ tin tức nào về Vương Tuấn Khải, nhưng khi anh đột nhiên gọi điện vào tối nay, Vương Nguyên cảm thấy một cảm giác kỳ lạ đã mất từ lâu.
Anh thực sự đã nói rằng từ giờ trở đi sẽ gọi video mỗi tối, Vương Nguyên ngẫm lại cảm thấy không thích ứng, cậu và Vương Tuấn Khải gọi video, họ có thể nói chuyện gì?
Chẳng lẽ anh thật sự không giỏi lừa gạt lão gia tử?
Hay anh muốn quản lý tốt cuộc hôn nhân và duy trì mối quan hệ vợ chồng khi họ ở hai nơi khác nhau?
Vương Nguyên âm thầm thở ra một hơi.
Ban đầu cậu nghĩ rằng chỉ cần hợp tác với nhau khi họ gặp nhau là đủ.
Vì cuộc điện thoại này, Vương Nguyên có chút mất tập trung trong khoảng thời gian tiếp theo cho đến khi kết thúc buổi quay phim tối nay.
Sau khi tan làm trở về khách sạn, cậu đi tắm trước, sau khi ra ngoài muốn đi ngủ, lại do dự hai giây, sau đó đi tới ngồi xuống chiếc ghế trước bàn máy tính, xoay tới xoay lui tìm WeChat của Vương Tuấn Khải.
Sau khi chuẩn bị tinh thần, cậu thực hiện một cuộc gọi video.
Đầu dây bên kia chưa kết nối, cậu đột nhiên đưa tay cầm lấy chiếc gương bên cạnh, thấy hình ảnh của mình trong gương không có gì không ổn, cậu mới yên tâm.
Sau khi Vương Tuấn Khải từ đầu dây bên kia kết nối, khuôn mặt sắc sảo và thâm trầm của người đàn ông xuất hiện bên trong.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà màu lam mờ sương, từ phông nền phía sau, có vẻ như anh đang ở trong phòng làm việc trên tầng hai của nhà cũ.
Sau khi kết nối, hai người họ không nói chuyện, cảnh tượng đình trệ trong khoảng nửa phút.
Cuối cùng người chủ động trước là Vương Nguyên, cậu ngoan ngoãn cười: "Chào, chào buổi tối!"
Cậu còn giơ tay phải ra vẫy nhiệt tình trước ống kính.
Vương Tuấn Khải vẫn không nói, chỉ yên lặng nhìn cậu.
Nếu không phải nhìn thấy đôi mắt chớp chớp của anh, Vương Nguyên sẽ nghi ngờ mạng của anh.
Không biết qua bao lâu, anh đột nhiên nói: "Mắt của em thâm như vậy, gần đây nghỉ ngơi không tốt sao?"
Nụ cười của Vương Nguyên cứng đờ, nhìn chính mình trên màn hình điện thoại, có chút kinh ngạc khi anh có thể nhìn ra trong video.
"Gần đây có rất nhiều cảnh quay ban đêm, nhưng không sao, công việc của cháu cũng vụn vặt thôi không bận lắm, buổi trưa có thời gian cũng sẽ nghỉ trưa."
Vương Tuấn Khải: "Nghỉ hè thời tiết rất nóng, chăm sóc mình một chút."
Vương Nguyên: "Yên tâm, cháu biết rồi."
Sau cuộc đối thoại đơn giản, cả hai chìm vào im lặng. Vương Nguyên bắt đầu khẩn trương, cậu biết gọi điện cho Vương Tuấn Khải sẽ không dễ dàng, vì hai người họ không có điểm chung.
Cậu muốn nói điều gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng.
Vương Tuấn Khải đột nhiên nói: "Vương Tri Diễn bị ba nó ném cho đi thực tập trong nhà máy rồi. Bất cần đời suốt mấy năm qua, để nó bắt đầu từ cấp cơ sở, tiết chế tính bộp chộp của nó."
Nhìn thấy vẻ mặt hơi kinh ngạc của Vương Nguyên, anh nói: "Chuyện này sau đó em nên biết một chút."
Vương Nguyên gật gật đầu, tiếp lời nói: "Người phụ nữ mang thai kia thì sao?Xử lý như thế nào?"
Vương Tuấn Khải: "Báo cáo kiểm tra thai là giả, cô ta muốn dùng nó để kết hôn với Vương Tri Diễn, sau đó bị Hàng Lệ Cầm nhìn ra và thừa nhận."
"Giả?" Vương Nguyên có chút sững sờ.
Vương Tuấn Khải: "Hàng Lệ Cầm đã nói như vậy, tôi không biết chi tiết, chuyện nhà bọn họ tôi không muốn can thiệp vào."
Vương nguyên ngẫm lại thấy cũng đúng, dù sao cũng không quan tâm đến chuyện của họ.
Ngay cả khi việc mang thai là có thật, nếu Hàng Lệ Cầm trả một khoản tiền để giải quyết thì đó là vấn đề riêng tư của gia đình cả ấy.
Anh là người cầm lái Vương gia, nhưng với công việc kinh doanh của tập đoàn Vương thị anh đã đủ bận, vậy nên không phải lo tất cả những việc lộn xộn trong gia đình.
Nói chung người phụ nữ đó không lấy Vương Tri Diễn mới là tốt, với một người mẹ chồng và một người chồng như vậy, cuộc sống sau này của cô ấy sẽ rất khốn khổ.
Chuyện giữa cậu và Vương Tri Diễn mới trôi qua được vài ngày, giờ nhắc lại, Vương Nguyên thực sự có cảm giác cảnh còn người mất.
Về sau cậu và Vương Tri Diễn chắc chắn sẽ không vướng bận gì.
Nhưng cậu và Vương Tuấn Khải sẽ gắn bó chặt chẽ với nhau kể từ đây.
Đôi khi chợt nghĩ lại, tâm trạng này còn rất vi diệu.
"Nguyên Nguyên." Vương Tuấn Khải đột nhiên gọi cậu, cậu thu hồi suy nghĩ của mình và nhìn lên.
Người đàn ông dựa vào lưng ghế, nhìn cậu dò xét, "Gần đây sao em không like các bước vận động trên WeChat của tôi nữa?"
Khi anh đề cập đến nó, Vương Nguyên mới nhớ rằng thời gian trước, cậu đã cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Vương Tuấn Khải, thích các bước vận động của anh mấy ngày liền.
Sau đó kết hôn, dần dần không còn like nữa.
Khi Vương Tuấn Khải đột nhiên hỏi một câu như vậy, có lẽ nào anh đã đoán ra được lý do tại sao lúc trước cậu nhắm tới anh?
Cậu ấp úng một lúc, nhìn xung quanh, không dám nhìn anh: "Dạo này cháu... bận việc."
Trên màn hình điện thoại, nơi cậu không thể cúi đầu nhìn thấy, khóe miệng của người đàn ông hơi cong lên, trong mắt hiện lên nụ cười đùa cợt.
Anh liếc nhìn đồng hồ, dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói: "Làm việc muộn như vậy hẳn là rất mệt, đi ngủ sớm đi."
Vương Nguyên như trút được gánh nặng, trên mặt lộ ra nụ cười khả ái: "Vậy chú cũng ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Gọi xong, Vương Nguyên thoải mái chạy đến bên giường nằm xuống.
Cậu bận rộn như vậy, đã nhớ chiếc giường lớn này quá lâu rồi, cuối cùng bây giờ cũng có thể nằm xuống hưởng thụ.
Cảm thấy điện thoại rung, cậu nghi ngờ mở ra, thấy anh thích các bước vận động WeChat của cậu.
Vương Nguyên không thể tin nằm ở trên giường, ánh sáng từ màn hình điện thoại di động phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu, trong đôi mắt trong veo kia hiện lên một tia kinh ngạc.
Cậu không ngờ Vương Tuấn Khải lại làm loại chuyện này, một ông chủ như anh không thấy nhàm chán sao?
Nhưng được Vương Tuấn Khải like, Vương Nguyên không hiểu sao lại có chút vui mừng.
Gần đây cậu đã chạy đi chạy lại trên trường quay, thực hiện hơn 10.000 bước.
Cậu tìm số bước vận động của Vương Tuấn Khải, rồi ấn nhẹ vào trái tim màu xám ở phía sau, lẩm bẩm: "Có qua có lại, cháu cũng thắp sáng trái tim nhỏ màu đỏ cho chú."
Cứ cho là trong khoảng thời gian hai người ở hai nơi khác nhau, cậu góp một phần nhỏ vào việc quản lý hôn nhân của hai người đi.
Nhìn trái tim nhỏ màu đỏ, khóe miệng Vương Nguyên nhếch lên, hài lòng đặt điện thoại xuống.
Cơn buồn ngủ ập đến, cậu ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi.
Vương Nguyên đêm đó ngủ rất ngon, mãi đến rạng sáng, cậu còn mơ một giấc mơ.
Có Vương Tuấn Khải trong giấc mơ, vẫn ở ngôi nhà cũ của cậu ở Giá huyện, Vương Tuấn Khải đã hôn cậu, nói rằng vợ chồng có thể làm nhiều điều hơn là chỉ hôn nhau.
Lát sau, hai người đến chiếc giường đơn 1,2 mét trong phòng ngủ của cậu, cậu bị Vương Tuấn Khải đè xuống, đối phương nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ nhẹ hơn, giường sẽ không sụp."
Người đàn ông dịu dàng anh tuấn, đôi mắt trong veo sâu thẳm như giếng cổ, bên trong như ánh lửa nhen nhóm, phản chiếu qua đôi gò má trắng nõn của cậu.
Ôn nhu dùng đầu ngón tay nâng cằm cậu, đôi môi gợi cảm hướng về phía cậu mấp máy.
Có tiếng gõ cửa dồn dập, Vương Nguyên giật mình mở mắt ra.
Sau khi từ trong mộng tỉnh lại, Vương Nguyên phát hiện mình đang ở trong khách sạn của đoàn phim, oán hận nhìn chằm chằm trần nhà, cảm thấy có chút mất mát.
Ngay lập tức hôn, cậu rất nhanh đã có thể nhìn thấy cơ ngực của Vương Tuấn Khải rồi, lại bất ngờ bị đánh thức.
Không đúng, tại sao trong giấc mơ cậu lại có chút mong đợi?
Bị ý nghĩ của chính mình làm cho giật mình, Vương Nguyên từ trên giường ngồi dậy, hai tay áp lên mặt, hai má nóng bừng.
Cậu vội vã vỗ về để gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu.
Tiếng gõ cửa vẫn vang lên: "Vương Nguyên, Vương Nguyên em dậy chưa?"
Là giọng nói của Mộng Vi.
Vương Nguyên đi dép lê đi tới mở cửa, uể oải nói: "Sao sớm như vậy, đồng hồ báo thức của em còn chưa kêu."
Mộng Vi đứng bên ngoài thấy cô mở cửa liền chen vào: "Vừa rồi đạo diễn Quách nói với chị hôm nay diễn viên diễn Tây Thi sẽ tiến tổ, em không muốn biết Tây Thi được đạo diễn Quách cẩn thận tuyển chọn trông như thế nào sao?"
Vương Nguyên lúc này cũng không có hứng thú lắm, cụp mi, thoạt nhìn rất thiếu sức sống: "Dù sao đều là người hiện đại diễn, cũng không phải Tây Thi chân chính."
Mộng Vi đánh giá cậu một hồi, trong mắt lộ ra vài phần mơ hồ: "Mới sáng sớm, sao mặt em đỏ như vậy, nằm mơ sao?"
Sau đó vươn ngón trỏ chọc vào gò má non nớt của cậu, nóng, rất nóng.
"Không thể nào, đừng nói nhảm, em là do bị chị đánh thức mộng đẹp, cho nên tức giận." Vương Nguyên lấy tay cô ấy ra, cảnh tượng trong mộng vứt đi không được, sợ Mộng Vi phát hiện càng nhiều chi tiết, cậu vội vàng đi vào phòng tắm, "Chờ một chút, em đi rửa mặt."
Cửa phòng tắm đóng lại, cậu đứng trước bồn rửa mặt, dùng hai tay vốc một vốc nước rửa mặt rồi ngước nhìn mình trong gương.
Trên trán và má vẫn còn đọng lại những giọt nước trong suốt, hàng lông mày thanh tú, sắc hồng trên má vẫn chưa phai hẳn.
Kể từ khi đến thành phố Đồng, cậu đã không liên lạc với Vương Tuấn Khải một tuần, mấy ngày nay căn bản không nghĩ đến anh.
Nhưng không hiểu sao đêm qua cậu gọi video, sáng nay lại có giấc mơ này.
Chắc là vì sau khi nhận được giấy chứng nhận, Vương Tuấn Khải ngoài miệng nói sẽ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, nhưng anh đã không làm gì trong hai đêm liên tiếp.
Sau đó hết lần này đến lần khác xen vào cuộc sống của cậu, nhắc nhở cậu hai người bọn họ là vợ chồng, cho nên lúc làm việc quá sức cậu mới có chút suy nghĩ lung tung trong mộng.
Vương Nguyên cảm thấy mình có một chút tà niệm với khuôn mặt của Vương Tuấn Khải và thân hình gần như hoàn hảo của anh ngay cả khi mặc quần áo.
Trời ơi, sao cậu dám!
Hôn nhân thực sự là một điều tốt, trước đây đến ngón tay của anh cậu còn không dám nghĩ đến, nhưng bây giờ cậu lại táo bạo như vậy.
Vương Nguyên vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, vỗ vỗ trán cho tỉnh táo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com