Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Theo dõi

Có đồng minh rồi, lần này phụ vương nhất định sẽ phải nhường nhịn mình thôi. Nghe được lời hứa của Triển Chiêu, Triệu Hổ như trút đi gánh nặng. Cả người cậu trở nên thư thái. Bao nhiêu nỗi ấm ức vì mấy hôm nay phải nhường nhịn phụ vương dường như tan biến cả. Cậu vui vẻ gắp một miếng vịt hồ lô đặt vào trong miệng. Mùi thơm lừng hòa quyện với vị béo ngậy đặc trưng của vịt hồ lô, khác hẳn với Phật khiêu tường, càng làm cậu thoải mái.

Vừa thưởng thức món ăn, Triệu Hổ vừa tiếp tục nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh.

Khi đưa ánh mắt đến cuối phố, bỗng Triệu Hổ ngờ ngợ nhận ra có điều khác lạ. Nhìn thêm một chút thì cậu đã khẳng định rõ ràng là không ổn.

Phía xa xa, sát bên hông của một căn nhà cuối phố, có một nhóm người đang lấp ló. Chốc chốc có một hai người thò đầu ra nhìn về hướng ba người bọn họ, rồi nhanh chóng thụt vào. Không bao lâu, lại có người thò đầu ra.

Bọn người kia đang theo dõi chúng ta?

Triệu Hổ quay sang, kéo nhẹ tay áo của Triển Chiêu: "Triển Đại ca, mấy tên kia..." Cậu vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía đó.

Mặc dù hoàn toàn không nhìn theo hướng Triệu Hổ chỉ, nhưng Bạch Ngọc Đường dường như biết cậu đang nói tới ai. Không đợi cậu nói dứt câu, y đã cáu bẳn ngắt ngang: "Mặc kệ bọn chúng. Bọn chúng đi theo chúng ta mấy hôm nay rồi."

"Đi theo? Ý huynh là họ theo dõi hai huynh mấy hôm nay rồi hả?" Triệu Hổ sửng sốt.

"Đúng rồi! Vừa ra khỏi phủ là có người theo đuôi, sau đó đi đâu bọn chúng cũng theo hết." Bạch Ngọc Đường bĩu môi: "Còn biết đổi người nữa đó. Lúc ở Bao phủ là người khác, đi một chút là người khác, đến gần Hoài Vị Lâu này lại là người khác. Nhưng không hiểu sao bọn chúng chỉ tỏ vẻ sốt ruột khi bọn ta đến Hoài Vị Lâu này mà thôi."

Triệu Hổ quay sang nhìn Triển Chiêu với ánh mắt dò hỏi.

"Khụ... khụ..." Triển Chiêu vừa húng hắng ho, vừa gật gật đầu, tán đồng lời nói của Bạch Ngọc Đường.

"Hừ... Ngươi nhìn con Mèo nhát cáy đó làm gì. Bọn chúng đi theo mấy hôm rồi, mà hắn không dám làm gì cả, cứ để mặc như vậy." Bạch Ngũ gia hằn học. Nếu chỉ có mình y, nhất định y đã xử lý mấy tên đó rồi.

"À!" Triệu Hổ reo lên như sực tỉnh: "Thì ra là Triển Đại ca can ngăn. Chứ đệ cũng thấy lạ. Tại sao huynh không bắt mấy tên đó mà hỏi?"

"Ngươi thấy lạ là phải rồi. Mấy hôm nay ngươi toàn bám lấy phụ vương ngươi thôi, có đi chung với chúng ta đâu mà biết." Bạch Ngọc Đường chưa chịu thua miệng lưỡi của ai bao giờ. Tất nhiên lần này cũng vậy. Ngay lập tức y đã vặc lại Triệu Hổ.

Là phụ vương bám theo đệ chứ! Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Triệu Hổ lại nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Bạch Đại ca, bọn chúng đã theo dõi hai người bao lâu rồi?"

"Từ lúc về Lư Châu?" Bạch Ngọc Đường cau cau mày, không khẳng định lắm.

"Hai người các huynh không biết có người theo dõi mình khi nào?" Trong mắt Triệu Hổ hoàn toàn là vẻ không thể tin được.

Ánh mắt đó làm phật lòng Bạch Ngũ gia. Y thấy giống như Triệu Hổ đang cười vào mũi mình vậy.

Ngay lập tức, Bạch Ngũ gia lấy quạt làm hung khí, gõ ngay một cái lên trán Triệu Hổ: "Không phải là một người, là một nhóm người. Nếu hai hôm trước chúng ta không ngồi ở đây lâu một chút, bọn chúng tự động nấp nấp ló ló liên tục thì ta với Triển Chiêu còn không biết đâu. Hai ngày nay để ý mới biết, lúc chúng ta ra khỏi Bao phủ thì có một người đi theo. Chẳng bao lâu lại đổi người khác. Bọn chúng rất am hiểu địa hình ở đây, chắc là người địa phương. Không hiểu Hoài Vị Lâu này có gì đặc biệt mà khi chúng ta vừa đến đầu phố thì có thêm hai tên khác đi theo. Lúc ngồi ở đây thì tất cả bọn chúng tụ tập lại, thụt thụt ló ló nhìn ngửa nhìn nghiêng. Chúng ta vừa đi về thì bọn chúng tản ra, chỉ còn một người theo đuôi, và lại thay đổi cho nhau."

Triệu Hổ nghe xong liền thấy có chỗ là lạ: "Chỉ có một người bám theo hai huynh ở những nơi khác?"

"Ừ, ta đã định bắt lấy một tên trong bọn chúng để hỏi, nhưng con Mèo này cứ cản tay cản chân." Bạch Ngọc Đường trừng mắt về phía Triển Chiêu.

"Vậy là chúng theo dõi huynh hay theo dõi Triển Đại ca?" Triệu Hổ bị mọi người gọi là Hổ ngốc, nhưng với những việc như thế này thì cậu không ngốc chút nào, lập tức phát hiện ra ngay điểm quan trọng.

"Đã nói là Triển Chiêu không cho ta bắt người để hỏi mà." Bạch Ngọc Đường dấm dẳng.

"Sao hai huynh không tách ra? Tên đó đi theo ai thì sẽ biết thôi mà." Triệu Hổ bật thốt ra, vô tư đến vô tâm. Cái gì cũng đòi bắt người hết thì sao mà được chứ? Bí mật điều tra được thì tại sao phải đả thảo kinh xà?

"Tách ra?" Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm. Không biết là đang tự hỏi mình hay là hỏi Triệu Hổ.

"Đúng vậy. Nếu chỉ có một tên đi theo thì hai huynh tách ra, hắn theo dõi ai sẽ biết ngay thôi." Triệu Hổ tự tin gật đầu, mấy chuyện này cậu đi tra án cũng thường gặp. Tất nhiên phải bám theo người mà mình cần điều tra rồi. "Biết rõ mục đích của chúng rồi thì dễ làm việc hơn."

Mặt Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên đỏ lựng lên. Rõ ràng là thẹn quá thành giận. Y hung hăng quát Triệu Hổ: "Bọn chúng chỉ đi theo thôi mà, có làm gì đâu. Cần quái gì phải biết chúng là ai, muốn gì? Dù chúng là ai, muốn gì Bạch Ngũ gia ta lại không đối phó được hay sao mà phải sợ?"

"..." Triệu Hổ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên nổi giận liền im bặt.

Bạch Ngọc Đường vẫn không bỏ qua, lớn tiếng trách móc: "Ta nói ngươi nha, hai người các ngươi trên đường đều bám theo phụ thân các ngươi, bỏ Bạch Ngũ gia một mình. Buồn đến mốc meo cả lên! Mấy hôm nay về đến Lư Châu, Bao Đại nhân nếu không bận vấn an Bao lão phu nhân thì cũng đi đàm đạo với Phạm Tri phủ, con Mèo này mới chịu ra ngoài. Lý nào chúng ta phải tách ra? Ngươi có biết Bạch Ngũ gia phải đợi bao lâu mới có người chơi cùng không?"

Chỉ tách ra một chút để xem bọn kia theo dõi ai thôi mà. Tầm một khắc là đã biết được rồi. Chẳng hơn phải ở đây đoán mò. Dù trong lòng rất ấm ức, nhưng ngoài mặt Triệu Hổ chỉ dám gật đầu rối rít.

"Khụ... khụ... Chuột! Ngươi không thích tách ra thì thôi. Sao lại mắng Hổ Tử?" Triển Chiêu nhìn thấy Triệu Hổ tiu nghỉu vì cơn giận vô cớ của Bạch Ngọc Đường liền lên tiếng can ngăn. Sau đó, quay sang trấn an cậu: "Hổ Tử, đệ không cần để tâm. Không biết họ theo dõi chúng ta có mục đích gì nhưng hình như họ không có ý xấu."

"Có ý xấu cũng không đáng để bận tâm. Hừ!" Bạch Ngũ gia hùng hồn tuyên bố.

Bọn người kia thụt thụt ló ló như vậy, chắc không phải là những nhân vật nổi danh trên giang hồ. Nếu là bọn đầu trộm đuôi cướp thì chỉ một trong hai người đã dư sức đối phó. Nếu là người trong quan trường, thì lại càng không đáng lo. Đây không phải Biện Kinh, có Vương gia, Công chúa nhiều như mây, ở đây chức quan tứ phẩm của Triển Đại ca đủ để trấn áp rồi. Sau khi phân tích thiệt hơn, Triệu Hổ đã yên tâm.

Nhưng bọn chúng là ai? Bọn chúng muốn gì?  Chỉ là cậu vẫn cảm thấy có mấy cái móng vuốt mèo đang nhè nhẹ cào cào trong lòng mình.

--- --- ---

Truyện này chỉ đăng duy nhất ở nhà yakikoza trên Wattpad. Trang doctruyenhot.com, truyenfun.com, yeudoctruyen.com, truyenkul.com đang trộm truyện của mình và những tác giả khác trên Wattpad hòng kiếm tiền quảng cáo. Xin các bạn đừng đọc truyện trên những trang này nhằm chung tay dẹp nạn trộm cắp trắng trợn và kiếm tiền trên công sức, đam mê của người khác. Rất cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com