Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Đọc thầm - Q2 - Humbert 4->8

Đội trưởng Lạc nhanh nhẹn rửa sạch một đống bát đĩa, lúc quay về phòng khách nhìn thấy Phí Độ đang đưa lưng lại lật xem qua quyển sổ của ông cảnh sát già.

Hắn giống như có mắt sau lưng, hỏi Lạc Văn Chu: “Ban nãy có phải anh đã nói thiếu một câu không, các bé gái mất tích nhất định có một điểm chung – là quần áo à?”

Lạc Văn Chu dựa tường phòng khách, bật cười: “Làm sao cậu biết, cậu không phải là hung thủ đầu thai đó chứ?”

“Anh nhìn Thần Thần một cái, sau đó nuốt lại lời muốn nói,” Phí Độ quay người lại, “Quần áo tìm được dưới tầng hầm nhà Ngô Quảng Xuyên kia, không phải đều là váy hoa nhí chứ?”

Lạc Văn Chu vừa nhìn thấy hắn liền nhớ đến cái máy chơi game chết tiệt kia, khá mất tự nhiên tránh né ánh mắt hắn: “Cậu có thể dạy trẻ em đề phòng người lạ, đề cao cảnh giác, nhưng không thể khiến cô bé sợ mặc váy hoa nhí, nếu không còn cần chúng tôi làm gì?”

“Ồ,” Phí Độ nhẹ nhàng gật đầu, “Đội trưởng Lạc nói đúng.”

Lạc Văn Chu hiếm được nghe vài câu nói tốt từ miệng hắn, nhìn cái gật đầu này mà gan run lên, quả nhiên, một giây sau, dự cảm xấu trở thành sự thật.

Phí Độ lẳng lặng hỏi: “Ngoại trừ hoa và máy chơi game ra… còn cái gì nữa?”

*****

Khách khứa đã đi hết, Đào Nhiên chắc cũng ngủ đến dị thứ nguyên rồi. (Dị thứ nguyên là một không gian khác)

Trong phòng khách lấy ánh sáng tốt thoang thoảng mùi rượu, chua chua ngọt ngọt. Phí Độ tắt điều hòa, mở cửa sổ, dùng máy pha cà phê mới tặng pha một ly cà phê đặc kiểu Ý, mùi thơm ưu sầu ở góc bàn bốc lên hơi nóng.

Lạc Văn Chu bị gió nóng mùa hè thổi vào đầu, im lặng chốc lát, sau đó anh vẩy nước trên tay, dùng bàn tay lạnh ngắt ấn trán mình, thở dài rất đỗi bất đắc dĩ: “Cậu thiếu niên à, cậu có thể khéo léo một chút không? Khăn quàng đỏ từ nhỏ đã dạy chúng ta làm việc tốt không để lại tên, cậu vạch trần ra như thế, mỹ cảm ở đâu, hả?”

Phí Độ không trả lời, cả người như đã đông lại, “đứng đắn rởm” cơ hồ như thật.

Lạc Văn Chu nhìn hắn, đột nhiên ý thức được người xấu hổ không chỉ riêng mình – với trí nhớ siêu phàm của chủ tịch Phí, chắc hẳn còn nhớ cảnh hắn vừa cầm cái PSP cũ rêu rao chơi game ở Cục công an, vừa ra vẻ thông minh khiêu khích mình.

Lạc Văn Chu chân thành đặt mình vào hoàn cảnh người khác, thế mình vào Phí Độ, tưởng tượng thử tình cảnh ấy, cảm giác lông tơ cả người dựng hết lên.

Vừa nghĩ như thế, trong ánh mắt anh không tự chủ được thêm “kính lọc” xù lông, nhìn lại chủ tịch Phí, liền cảm thấy bất luận là đôi môi mím thành một đường, các ngón tay mất tự nhiên nắm lại bên người, hay ánh nhìn che giấu sau cặp kính, đều có vẻ vô cùng không thoải mái.

Lúc bản thân không thoải mái, thường càng tô càng đen, càng nói càng sai, song nếu như phát hiện đối phương cũng không thoải mái như mình, bệnh trạng có thể không chữa tự khỏi chỉ trong chớp mắt.

Lạc Văn Chu bỗng nhiên bật cười, chậm chạp đút tay vào túi quần.

Anh cúi đầu ngậm một điếu thuốc, mí mắt cụp xuống, lại ngước lên, nhìn Phí Độ một cái từ dưới lên, do miệng đang bận, lời ra từ kẽ răng có giọng mũi: “Làm gì thế? Rốt cuộc đã phát hiện ‘chú Động Tân’ bị cưng ăn hiếp nhiều năm là người tốt? Không sao bảo bối à, không cần căng thẳng như vậy, Lôi Phong sống bọn anh sẽ không tùy tiện để người ta lấy thân báo đáp đâu.” (Lôi Phong là một người tốt chuyên giúp đỡ người khác)

Ngũ quan Phí Độ như một tấm mặt nạ vẽ lên, so được với tường đồng vách sắt, đặc biệt là khi tinh thần căng thẳng, khống chế biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể gần như tinh chuẩn, tuyệt đối không để lộ một tẹo cảm xúc.

So với hắn thì hạng chỉ giỏi nói dối như Triệu Hạo Xương quả thật có thể nói là “lòng dạ không sâu”.

Phí Độ không đáp lại câu nói đùa của Lạc Văn Chu, hắn trầm ngâm chốc lát, quay người bưng ly cà phê vừa pha, lớp dầu mỏng nổi trên mặt theo động tác của hắn dợn ra gợn sóng rất nhẹ. Phí Độ không bỏ một viên đường, hắn giống như đã mất đi vị giác, im lặng uống hết hơn nửa ly.

Phí Độ ban nãy đã uống vài ly rượu, không chịu ăn cơm đàng hoàng, lúc này cơ bản là bụng gần rỗng, tổ hợp gây hại của cồn và cà phê đặc lập tức tạo thành “máy tăng huyết áp”, khiến tim đẩy rất nhiều máu vào mạch máu. Nhịp tim lộn xộn đột nhiên tăng lên khiến hắn hơi khó chịu, bàn tay rịn mồ hôi lạnh.

Lạc Văn Chu nhíu mày: “Đừng có uống cái đó nữa…”

Phí Độ áp lòng bàn tay lên cái ly sứ ấm áp, khóe miệng nhếch lên, ngoài cười trong không cười cắt ngang: “Quả thật, loại người chuẩn bị mua hung giết người, xử lý cha mình bất cứ lúc nào như tôi, có thể giữ nguyên trạng thái hiện giờ không méo mó, đã là hiếm thấy, không thể không kể đến công chăm sóc năm này qua tháng nọ của đội trưởng Lạc.”

Lạc Văn Chu cảm thấy sự căng thẳng không nói thành lời từ câu này, anh còn chưa kịp nếm ra mùi vị, thì Phí Độ đã một ngụm uống nốt số cà phê còn lại, chắc là đắng quá, hắn nhíu mày, giữa cổ và cằm ngẩng lên có một đường cong sắc bén.

Sau đó hắn bỏ ly xuống, gật đầu, quay lưng đi ra ngoài: “Thôi tôi về trước đây, giúp tôi chào Đào Nhiên một tiếng.”

“Này,” Lạc Văn Chu vô thức dặn một câu, “Mới uống rượu đừng lái xe.”

Phí Độ không thèm để ý.

Lạc Văn Chu: “Có nghe thấy không?”

Phí Độ thần sắc hờ hững kéo tay nắm cửa, giống như không nghe.

Thấy hai lần động khẩu không thành công, Lạc Văn Chu đành phải động thủ, tóm cánh tay Phí Độ, rất có kỹ xảo mà lôi quặt ra sau, dùng cách bình thường bắt phạm nhân, vặn ngược tay hắn lôi xuống khỏi cửa.

Phí Độ: “…”

“Nói chuyện cũng không nghe,” Trước ánh mắt kinh ngạc của Phí Độ, Lạc Văn Chu một tay ấn gáy hắn, một tay vặn tay hắn, “áp giải” hắn đến cái ghế nằm cách ba bước, “Ngồi xuống đợi một lúc, tôi gọi người lái thay cho.”

Tận đến lúc này Phí Độ mới hoàn hồn giãy ra khỏi tay anh, tốc độ nói cũng nhanh hơn vài phần: “Đội trưởng Lạc, anh có thể hơi tiến hóa từ trạng thái người tối cổ lên người văn minh không?”

Lạc Văn Chu không để ý, ngón tay vốn đặt trên gáy Phí Độ dời đi mấy tấc, dừng ở động mạch cổ: “Khó chịu đúng không, tôi đã nói, tôi nhớ hình như từng xem ở đâu, thấy bảo cà phê với rượu không thể uống chung mà.”

Phí Độ: “…”

Hắn bị phát pháo nổ sau đuôi ngựa của Lạc Văn Chu “chấn” đau cả tai.

Lạc Văn Chu nhìn hắn: “Tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy – đối xử với cậu không tốt cũng không được, tốt cũng không được, cậu còn khó hầu hơn Từ Hy lão phật gia ấy.”

Phí Độ: “… Thất kính, không biết ngài kỳ thực họ Lý.”

Lạc Văn Chu búng gáy hắn một phát, cầm di động ra ngoài gọi tài xế lái thay.

Chủ nhà Đào Nhiên không hay biết gì về phen đấu khẩu âm thầm này, anh bị mấy ly rượu vang hạ gục, nằm đến tận khi tà dương trải khắp nơi, mới khát khô cổ bò dậy.

*****
Hắn theo tiềm thức kéo bàn tay lạnh buốt phủ đầy ban kia lại, nghe gào thét chói tai, cảm giác mình đang không ngừng rơi xuống. Đột nhiên, phía sau có thứ gì đó túm hắn lại, lưng hắn áp vào một cơ thể rắn chắc mà ấm áp, một đôi tay vòng qua hắn, giơ lên che mắt.

Hắn ngửi thấy trên bàn tay khớp xương rõ ràng kia thoang thoảng mùi thuốc, ngay lập tức, một tia sáng phút chốc bùng ra từ kẽ tay-

Phí Độ choàng tỉnh dậy.

*****

“Tin tức của ông nhạy đấy,” Phí Độ cười xì một tiếng, hắn là một ông tổng lớn lên trong nhà ấm, không hề muốn làm một tên ngốc sôi nổi, chơi trò tìm chết dưới mưa to, vốn định từ chối, lời cự tuyệt đã ra đến môi, “Tôi không…”

Lúc này, Phí Độ dựa nghiêng lên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy thư phòng ánh sáng u ám, không biết làm sao lại nhớ đến giấc mơ đảo điên khi nãy… và đôi tay có mùi thuốc lá kia.

Cách bữa cơm tân gia nhà Đào Nhiên đã hơn một tháng, Phí Độ trước kia suốt ngày đi quấy rầy cảnh sát Đào bây giờ ngay đến một cuộc điện thoại cũng không gọi, thứ nhất là biết Đào Nhiên đã có người trong lòng, không tiện làm phiền quá, thứ hai là mỗi khi trông thấy cái máy chơi game chết tiệt kia, hắn lại cảm thấy cả người khó chịu.

Hôm nay càng chết người hơn, còn bị ác mộng quấy rầy.

“Được rồi,” Phí Độ lập tức sửa lời, “Ông cho tôi địa chỉ đi.”

*****

Nửa tiếng sau, Lạc Văn Chu thu dọn hiện trường, đi tới sườn núi khi nãy tiếng nhạc rung trời. Cách rất xa anh đã nhìn thấy Phí Độ dựa lên một chiếc xe, khuy áo sơ mi cởi ra, từ ngực đến bụng, hình xăm và thân thể đen trắng rõ ràng, đuôi tóc vuốt ra sau đầu còn đang nhỏ nước.

Khỏi cần đạo cụ và phông nền, chỉ bằng chính hắn đứng đó, tự dưng đã mang đến cảm giác tửu trì nhục lâm rồi.

Mục đích đến của Lạc Văn Chu vốn quang minh chính đại, kết quả là lúc này ánh mắt đảo qua lồng ngực bán lõa của hắn, anh đột nhiên vô cớ xấu hổ, họng hơi ngứa ngáy ho khan một tiếng: “Hôm nay cảm ơn các cậu.”

Phí Độ nhận nửa ly Champagne trên tay cô nàng bên cạnh, từ xa giơ ly lên: “Không cần khách sáo, biểu diễn theo bản sắc thôi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Tự dưng nhìn hắn lại không vừa mắt rồi.

“Đội trưởng Lạc,” Lúc này, Lang Kiều gọi điện tới, cắt ngang bầu không khí cổ quái, cô thở không ra hơi mà nói, “Thiếu mất một em học sinh!”

*****

Phí Độ vịn cửa xe, gật đầu nói với Lạc Văn Chu: “Đi, đến chỗ cô bé chạy trốn xem thử.”

Lạc Văn Chu không khách sáo quá giang xe, thuận tay trỏ trỏ vạt áo trước của hắn, mở miệng bằng giọng điệu rất “cụ ông phong kiến”: “Mặc quần áo đàng hoàng xem nào – đêm hôm khuya khoắt các cậu tụ tập ở chỗ này quậy phá gì vậy?”

Phí Độ uể oải kéo vạt áo lại, cũng chẳng nhìn xem khuy áo đúng hay không, cài đại vài khuy – hiệu quả còn không bằng phanh luôn, bởi vì vạt áo trước ướt đẫm vẫn chưa khô: “Đua xe.”

Lạc Văn Chu: “Đua xe mui trần?”

“Mô-tô, còn ngã hai chiếc, trước khi các anh phong tỏa đường, mới có một xe cấp cứu lôi đi một tên ngã gãy xương,” Phí Độ đạp nhẹ chân ga, hiếm khi dùng ngữ khí vui vẻ không châm chích mà chế nhạo một câu, “Dĩ nhiên, có thể đối với người trung lão niên thì quả thật hơi kích thích.”

Lạc Văn Chu cúi đầu thoáng nhìn đôi giày dính đầy bùn trên chân hắn, đột nhiên bi ai phát hiện, có thể mình đã đến trung niên thật rồi – bởi vì đã không thể hiểu nổi đám thanh niên này rốt cuộc buồn chán đến mức độ nào.

“Tay anh sao thế?” Phí Độ vô tình liếc thấy “ba sọc” trên tay anh, “Ai mà nóng vậy?”

Lạc Văn Chu chăm chú nghe các đội cứu hộ báo cáo tiến độ, thuận miệng trả lời: “Em trai cậu.”

Phí Độ chẳng hiểu gì cả.

“Biết rồi, chú ý những chỗ gồ ghề nhấp nhô, trẻ con trải qua việc này ít nhiều sẽ có phản ứng bật lại, không chừng sẽ trốn vào đâu đó.” Lạc Văn Chu nói xong bỏ bộ đàm xuống, quay sang Phí Độ, “Cậu thấy đây có giống vết cào của loài linh trưởng không? Thật thiếu thường thức – quên cái con mèo lông tạp chết tiệt Đào Nhiên cho cậu rồi à? Lũ nhóc con các cậu, cái gì cũng chỉ mới mẻ được hai hôm, còn cần một người theo sau thu dọn cho.”

Phí Độ thoạt đầu ngớ ra, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, đôi mắt hoa đào nửa hé nửa nhắm chợt mở to.

Bóng đêm gầm rít lao qua hai bên cửa sổ, hắn một hồi lâu không tiếp lời, cho đến khi nhìn thấy phía trước đèn đóm sáng trưng, đã tới gần hiện trường lúc ban đầu cô bé đào tẩu, Phí Độ mới mở miệng không rõ ý tứ lắm: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn còn nuôi à?”

“Không thì sao, cho cậu à? Cậu muốn thì mau ôm đi đi, tuyệt đối đừng đưa về cho tôi nữa,” Lạc Văn Chu vừa nhớ tới Lạc Một Nồi là đau tay, không tự chủ được lại giơ tay lên gãi gãi, “Đậu xe xa một chút, không chừng cô bé kia có thể để lại dấu chân, đừng làm mất.”

Phí Độ theo lời đậu xe hơi xa: “Anh… khụ, có cần chích ngừa không?”

Lạc Văn Chu nghe câu hỏi bình thường này lại hết sức kinh hãi – còn kinh hãi hơn Lạc Một Nồi đột nhiên chạy tới vừa hôn vừa dụi mình, khiến đầu lưỡi hơi xoắn lại: “Không, không… không cần, lần trước chích còn chưa hết hạn.”

Một năm mười hai tháng, đội trưởng Lạc có mười một tháng rưỡi đều trong “trạng thái vô địch”, bác sĩ tiêm vắc xin ngừa dại đề nghị anh làm luôn “thẻ năm”, từ bán lẻ thành bán sỉ luôn cho rồi.

Kinh hãi qua đi, Lạc Văn Chu lại không nhịn được ngứa miệng buột ra một câu: “Cậu đột nhiên hiếu thuận như vậy khiến tôi hơi sợ.”

Phí Độ thu lại vẻ khác lạ trên mặt, lại ngân dài giọng điệu rất đáng ghét của hắn, như cười như không nói: “Quan tâm mẹ góa con côi người già yếu, là trách nhiệm của mỗi người. Chậc, đêm dài đằng đẵng, phải làm bạn với mèo, nghĩ thôi cũng cảm thấy thê lương.”

Không biết là do quần áo Phí Độ quá xốc xếch, hay chính Lạc Văn Chu tự mình cảm thấy tốt đẹp đến độ hơi tẩu hỏa nhập ma, anh cứ có cảm giác ánh mắt Phí Độ khi ba hoa liếc qua có chút dụ dỗ, phối hợp với một tiếng “đêm dài đằng đẵng” hừ mũi ra, thật sự rất khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ, thế nên miệng không cẩn thận hơi quá trớn.

“Sao nào,” Lạc Văn Chu thuận miệng lưu manh ghẹo một câu, “Chỉ an ủi miệng thôi à?”

Phí Độ: “…”

Lạc Văn Chu: “…”

Câu nói đùa quá trớn này vừa dứt tiếng, thì hai người đồng thời im lặng, trong chiếc xe thể thao chật hẹp, bầu không khí cực kỳ khó miêu tả.

Lạc Văn Chu chỉ hận không thể nuốt lại y nguyên câu nói vừa buột miệng phun ra, anh im lặng chốc lát, ho khan một tiếng, không mấy cao minh chữa lại một câu: “Sau này ngày lễ ngày tết đừng quên ôm hộp bánh đến thăm ba.”

Phí Độ cười miễn cưỡng: “Có cần tiện thể thắp ba cây nhang không?”

Nói xong, hai người ăn ý đồng thời xuống xe, định quên đi sự xấu hổ vừa rồi trong chiếc xe thể thao vô tội.

Lạc Văn Chu đột nhiên nghĩ đến điều gì, quay đầu lại hỏi Phí Độ: “Nhắc mới nhớ, tôi nhớ lúc ấy cậu rất thích con mèo kia, sao sau đó nói gì cũng không chịu nuôi vậy?”

Phí Độ một tay vịn cửa xe, động tác khựng lại, ngọn đèn đằng xa phút chốc lia qua trán và mặt mày, những đường cong giống như điêu khắc thành đó như được dày công thiết kế.

“Thú cưng?” Thoáng chốc sau, Phí Độ điềm nhiên nói, “Tôi không thích nuôi thú cưng, rất phiền phức, khi đó không tiện nói trước mặt Đào Nhiên, vả lại…”

Hắn ngẩng đầu, hơi nhướng một bên đuôi lông mày: “Không chừng tôi còn có sở thích hành hạ động vật nhỏ đến chết đấy? Không khống chế được bản thân, lại sợ không thể ăn nói với Đào Nhiên, chỉ đành tránh xa, đội trưởng Lạc, anh cảm thấy cách nói này có hợp lý không?”

Lạc Văn Chu ngẩn người, trực giác bảo rằng câu này của Phí Độ không phải câu đùa ác, không đợi anh phân tích ra điều gì giữa những câu chữ, trong tai nghe đã vang lên tiếng đội viên cứu hộ: “Đội trưởng Lạc, tìm được máy báo động cô bé ném và vài dấu chân rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #đammỹ