79. Giam cầm 17-18
[Nhiếp Nhân Khải, Nhiếp Nhân Toàn, Lạp Phi Nhĩ x Khuynh Tâm]
Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên đem cô kéo vào trong ngực, bàn tay chụp lên bộ ngực đầy đặn của cô. Không hề báo trước mà vươn đầu lưỡi ra liếm hai má cô.
"Không, đừng như vậy..."
Khuynh Tâm cố gắng kháng cự, đáng tiếc không có hiệu quả!
"Cô, người phụ nữ này! Mới mấy tháng không gặp, nhanh như vậy liền biết phản kháng chúng tôi?"
Bàn Nhiếp Nhân Toàn dùng sức bóp chặt, đem bầu ngực đè ép đến thay đổi hình dạng!
"Đau quá..."
Khuynh Tâm đau đến rơi nước mắt. Nhiếp Nhân Khải một phen nâng cằm cô lên
"Cô có biết cô đã phạm vào một cái sai lầm chí mạng không?"
Ánh mắt của anh như vậy lạnh lẽo vô tình, toàn thân cơ bắp trong nháy mắt liền buộc chặt lấy cô.
"Không... Buông ra..."
[...] Tay anh nắm chặt lấy cằm cô, dường như muốn bóp nát nó.
"Đau..."
"A..."
Nhiếp Nhân Toàn đột nhiên đem cô đẩy quỳ rạp trên mặt đất, sau đó vén làn váy lên đến thắt lưng, quần lót bị anh xé rách...
"Không... Không cần... Không...Buông... Buông..."
Khuynh Tâm thét chói tai né tránh, không thể, không thể làm cho bọn họ làm như vậy, tuyệt đối không thể...Nhiếp Nhân Khải rất nhanh liền cởi quần của mình, lấy ra vật nam tính đang điên cuồng gào thét, sau đó chế trụ đầu của cô, đem dục vọng của anh nhét vào trong miệng cô.
"Cô có thể lại kêu lớn tiếng một chút, tôi rất chờ mong mọi người thấy được cô có bao nhiêu dâm đãng!"
Anh thô lỗ tại trong miệng cô rút ra tiến vào, nam căn thô to mỗi lần tiến vào lại chạm đến tận yết hầu, khó chịu khiến cho nước mắt chảy ròng... Chỉ là, cô cũng không dám phát ra bất luận thanh âm nào...
"Như thế nào không gọi? Tôi không làm cho cô thích sao? Vẫn là, một mình tôi không đủ thoả mãn cô!"
Anh nhìn thoáng qua Toàn đang đứng ở phía sau.
"Toàn, tiểu nô lệ cảm thấy không đủ kích thích a!"
"Kia thật không đơn giản..."
Hoa huyệt rất nhanh liền cảm nhận được một cỗ tình dục nóng bỏng đang cố gắng chen vào, cô liều mạng lắc đầu xoay mông, chỉ là rất nhanh liền bị bọn họ giữ chặt.
"Không... Không cần..."
Khuynh Tâm ở trong lòng hò hét, đáng tiếc bọn họ không nghe được, huống chi, cho dù bọn họ nghe thấy, cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
"Ân..."
Xé rách đau đớn từ dưới hạ thân truyền đến, hoa huyệt không có bất luận thứ gì bôi trơn, nháy mắt liền bị nam căn thô to gắng gượng xỏ xuyên qua, đau đớn xé rách toàn thân căn bản không thể dùng bất kì ngôn ngữ nào để hình dung được, Nhiếp Nhân Toàn không có bất luận một tia tình cảm thương tiếc, tận tình tại trên người cô phát tiết dục vọng của mình, lần lượt hết sức mà tiến, sau đó lại hoàn toàn rút ra, lăng ngược dã man tới hai cánh yếu ớt, hoa huyệt non nớt bị hành động thô bạo đối đãi, tơ máu theo từng động tác trừu cắm của người đàn ông chảy xuống, đem mặt cỏ xanh nhạt nhiễm một màu đỏ tươi... Khóe miệng cũng bị ma sát tới chảy máu, cô nếm được mùi vị nhè nhẹ của máu tươi...
"Thật lớn, tiểu nô lệ, em thật sự rất lớn, chưa bao giờ có người phụ nữa nào lại có thể giống như em để tôi điên cuồng..."
Nhiếp Nhân Toàn gào thét, động tác càng thêm thô ngược va vào hai cánh mông tuyết trắng, cô đã nghĩ trong mưa gió tại vùng biển rộng mênh mông phiêu bạt một thuyền buồm, chỉ có thể theo từng động tác của anh ta mà không ngừng lay động.
Nhiếp Nhân Khải ấn hai má cô, đem hạ thân một chút một chút đánh xuống trên mặt cô, mùi tinh dịch nam tính tràn ngập chóp mũi, khiến hô hấp của Khuynh Tâm càng trở nên khó khăn!
"A..."
Anh gầm nhẹ một tiếng, đem tinh dịch phun vào trong miệng của cô cùng trên mặt! Khuynh Tâm dùng sức ho khan, yết hầu giống như bị hỏa thiêu nhất dạng đau rát! Nhiếp Nhân Toàn vẫn như cũ không ngừng ra vào
"Không, buông... Không cần... A a a a..."
Hạ thể không ngừng bị ma xát đau đớn khiến cho Khuynh Tâm liên tục cầu xin, Nhiếp Nhân Toàn lại quyết tâm đem cô tiến hành tra tấn, anh ta để cô quỳ sấp trên mặt cỏ, đỉnh nhũ hoa mềm mại thỉnh thoảng cùng mặt cỏ cọ xát, dần dần, đầu óc cô cũng trở lên trống rỗng, hạ thân cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa. Khuynh Tâm không tự chủ được nắm chặt thắt lưng bắt đầu theo từng động tác của Nhiếp Nhân Toàn không ngừng lắc lư, miệng phát ra thanh âm rên rỉ.
"A... A... Ân... Không... A..."
"A, cảm thấy sảng khoái chứ?"
Nhiếp Nhân Toàn khinh thường cười khẽ, một tay đặt ở trên lưng cô, để mông cô kiều đến rất cao, tùy ý để anh đùa bỡn, nam căn thô to lần lượt đem đóa hoa tách ra đến cực hạn. Rốt cuộc về sau cũng chậm rãi rút ra, sau đó lại một lần nữa vô tình tiến vào tới chỗ sâu nhất, vòng đi vòng lại... Đột nhiên, anh đem vật thô to trong cơ thể cô hoàn toàn rút ra, để tại phía ngoài hoa huyệt không ngừng hoạt động.
"Không... Cầu anh..."
Chịu không nổi cảm giác hư không trống rỗng, Khuynh Tâm lắc lư đem hạ thân dán lên hướng Nhiếp Nhân Toàn.
"Hiện tại biết cầu tôi rồi sao, cô thật đúng là dâm đãng a! Không biết Lạp Phi Nhĩ thấy bộ dáng hiện tại của cô sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Ngón tay của anh thưởng thức hoa hạch ẩm ướt. Thân thể hưởng thụ khoái cảm, tâm lại thừa nhận sự đau đớn phản bội Lạp Phi Nhĩ, lời nói của anh ta không thể nghi ngờ đem thần chí của cô kéo trở lại hiện thực đáng sợ...
"Không... Tôi... A..."
Còn không kịp đem lời nói cự tuyệt nói ra miệng, lại bị một thứ thô to đem chất lỏng phun tại trong yết hầu. Anh thô bạo khiến cho hoa huyệt cô co rúm lại, rất nhanh liền kích thích...
"A... A a a a..."
Sau tiếng thét chói tai, Khuynh Tâm đạt tới cao trào, mà Nhiếp Nhân Toàn lại một trận kịch liệt run, đem tinh dịch nóng bỏng phun vào chỗ sâu trong hoa cốc... Tình cảm mãnh liệt nhanh chóng qua đi, cô vô lực nằm trên mặt cỏ, ngay cả khí lực để khép hai chân lại với nhau cũng đều không có, lễ phục dạ hội bị xé rách đến thắt lưng, làn váy đẩy cao tới ngực, dâm đãng giống như con hát Nhật Bản AV...
"Lạp Phi Nhĩ, vị hôn thê của cậu chơi đứng thật sự rất là thích a, kia tiểu hoa huyệt vẫn còn chặt như vậy... Chậc chậc."
[...] "Anh buông tay ra khỏi cổ cô, thanh âm quần lót bị xé rách rõ ràng truyền đến, còn không kịp nói gì, một cỗ bị xỏ xuyên qua, xé rách đau đớn lan toả khắp toàn thân.
"Đau, Lạp Phi Nhĩ... Không cần... Dừng tay..."
Chỉ là anh lại giống như điên rồi dùng sức mãnh liệt va chạm xuống hạ thể cô, hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của cô, Khuynh Tâm bị tra tấn đến mồ hôi lạnh ứa ra...
"Đau? Hừ! Cô hẳn là thực thích mới đúng!"
Động tác của anh càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng dã man, liều mạng rút ra đụng vào, lực đạo rất mạnh khiến cho cô thiếu chút nữa ngay cả hít thở đều không được.
"Từ bỏ... Cầu anh... A... Đau quá... Dừng tay... Không... Không cần..."
Khuynh Tâm thét chói tai cầu xin anh, chỉ là, động tác của anh vẫn không chút nào chậm lại. Anh muốn cô chết, thật sự muốn cô chết, hắn hiện tại căn bản không muốn người khác nhìn thấy cô! Thời gian từng phút trôi qua rất lâu rất lâu, ngay tại thời điểm Khuynh Tâm cho là mình sắp chết, kết thúc, anh rốt cục cũng kết thúc sự tra tấn đối với cô. Yết hầu sớm đã ứ đọng đau rát.
[...] Anh căn bản không chịu nghe cô giải thích, anh đem cô trở mình nằm úp sấp trên giường, từ phía sau lần thứ hai tiến vào trong cơ thể của cô. Khuynh Tâm nằm sấp trên giường, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, hai tay thuỷ chung nắm chặt lấy ga giường...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com