Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

73. Hành trình tránh thịt 17-22

[Nhạc Hải Sinh x Nhạc Hải Sanh]

Mới vừa đem lễ phục tròng lên người, còn chưa kéo được khoá kéo sau lưng, liền có một sợi tóc không biết như thế nào kẹt ở khóa kéo. Nỗ lực nửa ngày cũng không gỡ ra được, Nhạc Hải Sanh một tay giữ vãi dệt che trước ngực, một tay mở cửa phòng ló đầu ra nhìn nhìn, phát hiện Lâm Dực đang đưa lưng về phía cửa đứng thẳng.

"Lâm Dực, phiền toái anh, giúp một chút......"

Nhạc Hải Sanh nhẹ giọng hô.

Lâm Dực xoay người lại, thuận theo mà đi theo Nhạc Hải Sanh vào phòng.

Nhạc Hải Sanh ngoan ngoãn đứng yên, cảm giác được thân hình cao lớn ở sau lưng tới gần, bỗng nhiên bắt đầu không được tự nhiên. Trong phòng chỉ có hai người, an tĩnh đến cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Nhạc Hải Sanh không khỏi nhớ tới hai người từng ở trong cái phòng này làm những chuyện không biết xấu hổ đó, vì thế càng thêm khó khăn.

Lâm Dực đến gần Nhạc Hải Sanh, thân người hơi nghiêng, hơi thở nhẹ phả trên cổ cùng vai trơn bóng của Nhạc Hải Sanh, khiến đối phương nổi một trận run rẩy. Hắn chuyên chú mà gỡ bỏ tóc rối ở khoá kéo ra, rất nhanh liền gở được, nhưng mà trước đó Nhạc Hải Sanh lung tung lôi kéo đã làm khoá kéo của lễ phục kiều quý hỏng rồi, ràng buộc giữa khóa kéo cùng đầu tóc được tháo bỏ, lễ phục liền lập tức trượt xuống, thân hình tuyết trắng liền bại lộ trong không khí như vậy nhìn không sót một cái gì.

"A!"

Nhạc Hải Sanh thở nhẹ một tiếng, đôi tay lập tức bưng kín ngực.

Nhưng mà lúc này cửa lại bị mở ra, một thiếu niên bước đến:

"Chị, chị về rồi..."

Bởi vì không thể phá hư đường cong của lễ phục, Nhạc Hải Sanh bên trong chỉ dán miếng nhũ dán, hạ thân cũng chỉ mặc quần chữ T không hiện ra dấu vết. Như vậy khó khăn lắm mới che khuất được tam chỉa ở trước mặt thiếu niên, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa gấp. Nhạc Hải Sinh phản ứng lại, lập tức xoay người đóng cửa phòng, lúc này đôi tay mới ôm ngực, dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức cảnh đẹp ở trước mặt.

"Chị, chị ăn mặc như vậy, cùng Lâm quản gia ở trong phòng làm cái gì?"

Nhạc Hải Sinh nhíu mi hỏi.

Nhạc Hải Sanh không thể sáng tỏ hơn. Trong phòng hai nam nhân đều đã từng cùng cô có tiếp xúc thân mật nhất, Nhạc Hải Sinh còn có thể nói là cưỡng bức, Lâm Dực lại thật sự là bị cô câu dẫn làm loại chuyện này. Hiện tại ba người tụ lại ở một phòng, ẩn ẩn có loại cảm giác như đang ở địa ngục—— cứ việc Nhạc Hải Sinh thoạt nhìn vẫn là bộ dáng phó tiêu chuẩn dương quang thiếu niên tốt, phía sau Lâm Dực lại vĩnh viễn bình đạm có lễ, nhìn thấy Nhạc Hải Sinh tiến vào, lễ phép gật gật đầu, liền muốn rời khỏi phòng.

Trước khi hắn mở cửa phòng ra, một bàn tay trắng nõn kéo lại vạt áo hắn. Lâm Dực rũ mắt, nhìn nữ tử đang ngưỡng mặt nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn mang theo chi sắc cầu xin.

Nhạc Hải Sanh là thật sự không muốn cùng Nhạc Hải Sinh đơn độc ở chung trong phòng, bởi vì Nhạc Hải Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Tuy rằng biết tim thiếu niên rốt cuộc có bao nhiêu ác liệt, nhưng bề ngoài của hắn thật sự quá có tính lừa gạt, cùng hắn làm loại chuyện này, mặc kệ có phải bị bắt hay không, đều làm Nhạc Hải Sanh có một loại cảm xúc bối thẹn thùng...


[...] "Lâm Dực, anh đừng đi......"

Một câu còn chưa nói xong, cô đã bị thiếu niên ôm lấy từ phía sau. Đầu lưỡi ướt nóng liếm vành tai cô, âm thanh thiếu niên trong trẻo ở bên tai vang lên:

"Sao nào, chị luyến tiếc Lâm quản gia đi sao?"

Hô hấp của hắn phất ở lỗ tai cô, Nhạc Hải Sanh không tự chủ được mà liền co rúm lại. Cô giương mắt xem qua, Lâm Dực bình tĩnh mà nhìn thẳng cô.

[...] "Muốn cho Lâm quản gia ở lại cũng đúng a, bất quá chị không nghe lời. Mấy ngày trước chị rõ ràng đáp ứng chờ em trở lại rồi, chính là sau khi em về nhà chị đã đến chỗ Hạ Ung Hành, em rất không vui."

"Tôi không có đáp ứng......"

Nhạc Hải Sanh nỗ lực rụt cổ tránh né hắn liếm láp.

"Chính là chị không có cự tuyệt a, không phải chứng tỏ ngầm đồng ý sao?"

"Cái loại thời điểm này như thế nào cự tuyệt được!"

Nhạc Hải Sanh hỏng mất.

"Cái loại thời điểm này là khi nào? Là lúc côn thịt em cắm ở huyệt của chị sao? Hay là lúc tiểu huyệt của chị liều mạng xoắn lấy côn thịt em?"

Nhạc Hải Sanh: "..."

[...] Phía sau thiếu niên đã liếm tới cổ cô, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, theo bụng nhỏ bằng phẳng sờ đến bầu ngực no đủ.

"Chờ đã, từ từ..."

Nhạc Hải Sanh hốt hoảng thở hổn hển một tiếng, vặn vẹo thân thể tránh thoát, nhưng là cũng không có tác dụng gì, ngược lại cảm giác được theo động tác giãy giụa của cô, sau mông có cái thứ gì bị cọ xát đến dần dần đứng lên, ngạnh ngạnh đỉnh ở giữa đùi cô.

"Chị đừng lộn xộn a..."

Thiếu niên làm nũng mà oán giận một câu, sau đó nói:

"Lâm quản gia, phiền giúp tôi một chút."

Hắn đem Nhạc Hải Sanh xoay người đối mặt chính mình, Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dực đã dán ở sau lưng cô, đôi tay ôm eo nhỏ của cô lại.

Thiếu niên gẩy nhẹ xé rớt nhũ dán của của, lộ ra quầng vú màu hồng nhạt, cùng đầu vú nho nhỏ màu hồng phấn.

Thời điểm thiếu niên môi ngậm lấy đầu vú cô, nam nhân phía sau vòng ôm lấy cô cũng nghiêng đầu hôn lỗ tai tinh xảo của cô.

Nhạc Hải Sanh thật sự luống cuống.

Hết thảy phát sinh này, đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.

Nhạc Hải Sanh toàn thân trần trụi, chỉ có một cái quần chữ T, vải dệt thưa thớt, tác dụng che đậy còn ít hơn không che. Phía sau nam nhân cao lớn đem cô giam cầm, trước mặt thiếu niên cao gầy cúi người mút ngực nhũ của cô. Cô không thể giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thiếu niên đầu ghé vào trước ngực của mình, cảm giác tê tê dại dại từ đầu vú không ngừng khuếch tán, cô không tự chủ được mà thấp thấp rên rỉ.

"Ân..."

Nhạc Hải Sanh nhắm mắt lại, thân thể dần dần ngửa ra sau, cả người đều dựa vào trong lòng ngực Lâm Dực. Lâm Dực vẫn luôn không có động tác gì, chỉ là vòng eo chống thân thể của cô. Thiếu niên trước mặt lại càng ngày càng làm càn, một đôi nhi tuyết nhũ bị hắn thay phiên liếm mút liếm láp, đầu vú bị hút đến sưng đỏ đứng thẳng, thủy quang trơn bóng. Theo hắn liếm láp, hạ thể cô cũng dần dần có cảm giác hư không, vách động không tự giác mà co rút lại.

Thiếu niên bỗng nhiên ngậm đầu vú dùng sức hút một cái, Nhạc Hải Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa, kêu sợ hãi ra tiếng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào gương mặt ửng hồng của Bhạc Hải Sanh, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng:

"Chị, chỉ hôn vú chị một cái, sao liền lộ ra biểu tình như vậy? Chị mê người như vậy sẽ chỉ làm em mất kiên nhẫn, lập tức móc ra côn thịt cắm vào tiểu huyệt của chị nha."

Nhạc Hải Sanh nức nở một tiếng bưng kín mặt.

"Vẻ mặt đáng yêu này đó, cũng chỉ có thể cho một mình em thấy."

Rõ ràng trong phòng còn có Lâm Dực, như thế nào sẽ chỉ cho một mình hắn thấy? Nhạc Hải Sanh vừa mới nghĩ như vậy, một đồ vật gì đó cũng đã bị nhét vào trong tay.

Cô mở to mắt, phát hiện trong tay là cà vạt của thiếu niên. Hiện tại trên áo thiếu niên đã hơi hơi hỗn độn, áo sơ mi mở ra ba hột nút, lộ ra xương quai xanh đẹp cùng một mảnh nhỏ ngực.

Bất quá, đưa cà vạt cho cô làm gì?

Lâm Dực đã buông lỏng cô ra, thiếu niên dùng một chút lực, liền đem cô xoay mặt hướng Lâm Dực:

"Chị, bịt kín mắt Lâm quản gia lại."

"... Tại sao?"

Nhạc Hải Sanh mê mang khó hiểu hỏi.

"Tiểu thư, làm theo lời thiếu gia là được rồi."

Lâm Dực vẫn như cũ trước sau như một bình tĩnh, nhìn chăm chú vào con ngươi cô không có nửa phần cảm xúc biến động. Nếu không phải hạ bộ quần tây hắn cao cao dựng lên lều trại, có lẽ Nhạc Hải Sanh thật sự sẽ cho rằng hắn hoàn toàn không dao động.

Tay thiếu niên bỗng nhiên vòng qua eo nhỏ của cô, đè viên đậu đỏ ở hoa môi cô lại:

"Chị, nghe lời em đi."

Đoá hoa bí ẩn nhất bị tà ác mà trêu đùa, Nhạc Hải Sanh căn bản không có năng lực kháng cự, chỉ có thể run rẩy xuống tay, nhón mũi chân, đem cà vạt che lại cặp con ngươi vĩnh viễn sóng lặng như gương kia của Lâm Dực đang cúi đầu.

Giây tiếp theo thân thể của cô bay lên trời. Nhạc Hải Sanh kinh suyễn một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay ôm cổ Lâm Dực, Lâm Dực vững vàng mà nâng cái mông Nhạc Hải Sanh, Nhạc Hải Sanh không hề nghĩ ngợi liền đem hai chân dài điều quấn ở vòng eo rắn chắc của hắn. Thân thể hai người tức khắc dính sát vào nhau, kín kẽ.

"Chị, chị cùng Lâm quản gia thân mật như vậy, em sẽ ghen."

Thân thể thiếu niên từ sau lưng dán lên, Nhạc Hải Sanh tức khắc có loại ảo giác chính mình biến thành sandwich thịt người bị kẹp ở giữa.

Rõ ràng là cậu bóp eo tôi kiên quyết nâng tôi lên! Nhạc Hải Sanh đang muốn kháng nghị, lại bị thiếu niên từ phía sau dùng ngón tay nâng gương mặt lên chuyển qua, hôn thật dài, đem những lời nói của cô đều đổ lại vào trong cổ họng, chỉ phát ra âm thanh ô ô.

Trong lúc hôn môi, tay thiếu niên cũng không có nhàn rỗi, một tay nâng một bên thủy mật đào tuyết nhũ bắt đầu vuốt ve, ngón cái còn thường thường vuốt ve đỉnh đậu đỏ. Nhạc Hải Sanh bị xoa đến hoảng hốt, chỉ có thể gắt gao mà bám lấy Lâm Dực, thân thể căng thẳng thừa nhận đùa bỡn của em trai. Đầu lưỡi của hắn bắt chước động tác làm tình ở giữa môi răng của cô ra ra vào vào, dây dưa kéo một sợi nước bọt trong suốt giữa môi lưỡi chảy ra.

Thiếu niên rốt cuộc kết thúc nụ hôn này, Nhạc Hải Sanh thở một hơi dài, dồn dập mà thở hổn hển, Lâm Dực cứ việc nhìn không thấy, cũng có thể từ việc cô không ngừng phập phồng, vú cô đè ép ngực hắn biết được cô hô hấp không xong, vươn một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô trấn an.

Chỉ là lúc sau tay thiếu niên tham nhập giữa hai chân cô, Nhạc Hải Sanh liền không cách nào được trấn an. Thiếu niên đem quần hẹp hẹp chữ T vứt sang một bên, âm hộ mềm mại no đủ liền bại lộ ra. Ngón tay linh hoạt khảy viên thịt trên hoa môi, thân thể cô căng thẳng cũng ngăn cản không được khoái cảm điện giật lan ra toàn thân. Tuy rằng cắn môi dưới, nhỉ vụn rên rỉ như cũ đứt quãng mà bật ra khỏi yết hầu. Mà ngoài tiếng rên rỉ này, tiếng nước 'thầm thì' cũng dần dần bắt đầu rõ ràng hơn.

"Ngô... Từ bỏ, không được, chớ có sờ nơi đó..."

Nhạc Hải Sanh đột nhiên kêu ra tiếng, cổ duyên dáng giơ lên giống thiên nga. Thiếu niên lại không dừng lại động tác đùa bỡn âm đế, ngược lại được một tấc lại muốn tiến một thước mà đem một ngón tay thứ ba khác cắm vào huyệt khẩu, mật huyệt tức khắc bị tắc đến tràn đầy. Theo động tác quấy của ba ngón tay ở trong mật huyệt, òm ọp tiếng nước càng lúc càng lớn, dịch nhầy trong trẻo cũng theo ngón tay hắn chảy ra bên ngoài cơ thể.

"Ngô, a... Không cần như vậy, Hải Sinh..."

Nhạc Hải Sanh toàn thân cứng còng, chỉ có khoái cảm từ hạ thể bị phóng đại vô hạn, vách động tầng tầng khóa chặt ngón tay thiếu niên, nhưng loại điên cuồng co rút này cũng không có đè ép ngăn cản được động tác của đối phương, mà chỉ làm bên trong mật huyệt của chính mình càng thêm mẫn cảm. Khoái cảm tầng tầng tích lũy, cô rốt cuộc không chịu nổi, rên rỉ một tiếng, cả người không dư thừa nửa điểm sức lực, mềm mại mà ghé vào trước ngực Lâm Dực, đầu gác ở cổ hắn.

Thiếu niên rút ngón tay ra, đem dâm dịch dính đầy lòng bàn tay đưa đến trước mặt Nhạc Hải Sanh:

"Chị xem, tất cả đều là của chị. Muốn nếm thử không?"

Nhạc Hải Sanh cứng còng một chút, sau đó liều mạng lắc đầu. Loại chừng mực này cô thật sự thừa nhận không nổi! Hắn nếu dám đút cô loại đồ vật này, xem cô đem ngón tay hắn cắn rớt như thế nào!

Không biết thiếu niên có phải tiếp thu được kháng cự của cô hay không, cũng không có mạnh mẽ đem ngón tay dính thể dịch đưa vào miệng cô. Hắn thu hồi tay, sau đó Nhạc Nải Sanh liền cảm giác được quy đầu côn thịt vừa tròn vừa lớn ở kẽ mông cô cọ xát, bởi vì dính dâm dịch mà càng lúc càng nhẵn mịn. Quy đầu vẫn luôn ở giữa hai mảnh hoa môi của cô ma xát, thỉnh thoảng cọ qua phía trên âm đế, mỗi lần cọ một chút Nhạc Hải Sanh liền run rẩy một chút. Mật huyệt chảy ra dâm dịch cũng càng ngày càng nhiều, động tác thân gậy càng ngày càng thông thuận, thậm chí bởi vì quá mức bôi trơn mà khiến cho quy đầu trượt vài huyệt khẩu một chút. Nhạc Hải Sanh phản xạ tính trầm eo muốn cho côn thịt đi vào càng sâu, thiếu niên lại ấn mông cô, chậm rãi rút côn thịt ra, tiếp tục ở ngoài huyệt bồi hồi. Huyệt mềm thịt lên cơn khát kêu gào, côn thịt lại qua cổng mà không vào.

"Ô ô ô ô..."

Nhạc Hải Sanh rốt cuộc nhịn không được nức nở ra tiếng, cắm vào nhợt nhạt một chút căn bản không giải được khát, mật huyệt không ngừng truyền đến cảm giác hư không cơ hồ muốn mất hết lý trí. Hai mắt cô mê mang mà nhìn chăm chú vào đôi mắt bị che trước mặt này:

"Lâm Dực, tôi thật khó chịu..."

Nghe được âm thanh Nhạc Hải Sanh buồn khổ khẩn cầu, Lâm Dực chấn động một chút, nhưng không đợi hắn có động tác gì, Nhạc Hải Sinh đã không khỏi phân trần mà phủng hai bên gương mặt Nhạc Hải Sanh, làm cô không thể không quay đầu lại nhìn thẳng hắn:

"Lúc này chỉ cần kêu tên em là được."

Tuy rằng đã sắp tới hoàng hôn, nhưng ở đèn thuỷ tinh sang quý tinh xảo chiếu xuống, trong phòng vẫn như cũ sáng như ban ngày. Nhạc Hải Sanh nhìn chăm chú vào ảnh ngược chình mình trong hai mắt của thiếu niên ra, trong nháy mắt có chút hoảng thần.

Ánh mắt chuyên chú như vậy, như là chỉ có thể nhìn cô chăm chú như vậy.

Một mảnh vải mỏng nho nhỏ chảy xuống dưới từ đùi đẹp thon dài, Nhạc Hải Sanh mất đi thứ cuối cùng có thể che đậy thân thể, thân hình yểu điệu hoàn toàn lộ ra treo ở trên người nam nhân cao lớn, mà thiếu niên sau lưng cởi xong quần chữ T của cô, cũng nhanh nhẹn cởi quần áo của mình ra.

Thân thể thiếu niên còn có chút ngây ngô, nhưng là thường xuyên rèn luyện cũng có đường cong của cơ bắp. Thân hình hơi gầy lại không tương xứng với lực đạo của hắn, thời điểm đâm nhập vào thân thể cô, Nhạc Hải Sanh cơ hồ cho rằng bụng nhỏ của mình đều bị hắn chọc thủng.

"Ô... Hải Sinh, cậu chậm một chút, chậm một chút..."

Bụng nhỏ của hắn kề sát mông tuyết trắng của cô, vừa vào chính là tiến công đại khai đại hợp, mông thịt tuyết trắng đều bị đáng cho phiếm hồng. Mà làm Nhạc Hải Sanh đặc biệt cảm thấy thẹn chính là, lực đánh của thiếu niên đến từ sau lưng, người thừa nhận lại là nam nhân trước mặt.

Thiếu nữ trần như nhộng mềm mại treo ở trên người nam nhân ăn mặc quần áo chỉnh tề, nam nhân vững vàng mà nâng tách đùi cô, đồng thời cũng mở rộng hai chân cô ra. Thiếu niên đĩnh động phần eo làm côn thịt tiến lên trong mật huyệt của cô qua lại. Mỗi lần va chạm đều làm thân hình nam nhân liên luỵ lay động một chút.

Đối với Nhạc Hải Sanh mà nói, tính ái là chuyện cực kỳ tư mật, chỉ có thể là lúc hai người ở cùng một chỗ đóng chặt phòng, sau đó tiến hành ở trên giường. Trước kia Lý Hành với cô, ngay cả tư thế làm tình đều chỉ dùng qua ba bốn tư thế truyền thống nhất, giống loại đứng này, có ba người tham gia, tình huống bị nam nhân ôm đồng thời bị một nam nhân khác cắm vào, đã vượt qua xa phạm vi tiếp thu của cô.

Nhạc Hải Sanh gắt gao nhắm mắt lại, như là đà điểu đem mặt chôn ở cổ nam nhân, không muốn nhìn tình huống khiến cô thẹn thùng kia. Nhưng mà đôi mắt một khi không nhìn thấy, thân thể liền mẫn cảm gấp bội. côn thịt đẩy mạnh phá vỡ tầng tầng mật huyệt nhục bích, đại quy đầu mỗi một lần cắm vào đều thẳng để cổ tử cung. Loại kích thích này làm cơ thể Nhạc Hải Sanh căng thẳng, bên trong huyệt thịt cũng hùa theo mà co rút lại, nắm chặt côn thịt khiến cho nó ra vào không hề thông thuận.

"Chị, thả lỏng đi."

Thiếu niên chụp mông thịt của cô, nhíu mày thử bẻ ra cánh mông của cô làm chính mình đi vào càng sâu hơn. Hiện tại côn thịt bị nhục bích gắt gao co rút lại kẹp ở giữa, nửa vời rất khó chịu.

"Không cần, đau..."

Nhạc Hải Sanh lắc đầu. Ngay từ đầu thô bạo trực tiếp như vậy, mỗi một lần đều cắm sâu xuống, quá lớn kích thích làm thân thể của cô theo bản năng mà kháng cự, vách động không chảy ra thể dịch nữa, hoa kính ban đầu ướt hoạt lầy lội, thực mau đã bị ma xát đến khô khốc, có chút bị đau.

"Thiếu gia, cậu quá thô bạo."

Lâm Dực vẫn luôn an tĩnh mà ôm Nhạc Hải Sanh cuối cùng cũng mở miệng. Hắn dùng một bàn tay ôm mông Nhạc Hải Sanh, một cái tay khác duỗi đến chỗ cô cùng thiếu niên kết hợp sờ soạng một phen, tiếp theo nói:

"Loại phương pháp cắm này là loại dâm phụ thích nhất, nhưng tiểu thư thực rõ ràng còn chưa có được dạy dỗ đến cái trình độ kia, cậu mà còn làm như thế sẽ chỉ làm cô ấy không muốn làm."

Nhạc Hải Sinh nhướng mày, nhưng không hề lên tiếng... Rốt cuộc Lâm Dực nói đúng là sự thật.

Côn thịt không hề thử tiếp tục thâm nhập, Nhạc Hải Sanh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thiếu niên cũng không có đem nó rút ra, cứ như thế cắm nửa thanh ở trong huyệt cô, vươn tay cầm một bên vú xoa nắn. Lâm Dực cũng bắt đầu dùng ngón tay trêu đùa âm đế của cô. Ba chỗ mẫn cảm nhất đồng thời bị đùa bỡn, Nhạc Hải Sanh thực mau liền thấp thấp mà rên rỉ, huyệt thịt đang khoá chặt cũng bắt đầu chậm rãi thả lỏng, thể dịch bắt đầu một lần nữa chảy ra, còn thiếu niên đang cắm ở trong cơ thể cô lập tức cảm giác được dòng lũ ướt át kia, dùng biên độ nhỏ mà đĩnh động vòng eo, nhợt nhạt ra vào ở trong huyệt.

Lâm Dực thu hồi tay, không đùa bỡn thân thể của cô nữa, mà là đem hai chân cô mở rộng hơn nữa, thuận tiện cho thiếu niên kia ra vào.

"Ân..."

Nhạc Hải Sanh ghé vào lòng ngực Lâm Dực, vòng eo ôn nhu tinh tế bị thiếu niên dùng đôi tay giữ cố định, làm cho thừa nhận động tác thọc vào rút ra của hắn. Lúc này đây động tác của hắn nhu hòa thong thả, Nhạc Hải Sanh bất tri bất giác đã bắt đầu lay động cái mông phối hợp theo động tác của hắn, timf kiếm thêm càng nhiều khoái cảm.

Thân thể của cô trở nên phá lệ mẫn cảm, hai đỉnh vú như hai hạt đậu đỏ theo động tác của thiếu niên sau lưng mà không ngừng ma xát qua vải dệt áo khoác tây trang của Lâm Dực, mang đến sảng khoái khôn kể, làm cô cầm lòng không đậu mà càng thêm xích đến gần sát hắn.

Lâm Dực cảm nhận được bầu vú đầy đặn của cô đang áp bách ngực của mình, nhưng cũng không có bất luận động tĩnh gì, chỉ là phối hợp theo Nhạc Hải Sinh.

Dần dần như vậy, Nhạc Hải Sanh bắt đầu không thể thỏa mãn với động tác tiến công ôn nhu như vậy. Thân thể khát vọng đâm chọc nhanh hơn, khát vọng sự tiến công hung mãnh. Cô gian nan mà quay đầu ra sau, dùng con ngươi mê mang đầy sương mù nhìn chăm chú vào thiếu niên:

"Hải Sinh... Tôi muốn..."

"Em không phải đang cho sao?"

Giống như là đang trừng phạt cô, động tác của thiếu niên như cũ không nhanh không chậm mà thọc vào rút ra.

Nhạc Hải Sanh nhẹ nhàng cắn môi dưới:

"Còn muốn nhiều hơn một chút..."

"Nhiều một chút như thế nào? Giống như cái cách mà ngày đó, Lâm quản gia cho chị sau khi em đi sao?"

[...] Ý niệm của Nhạc Hải Sanh cũng chợt lóe rồi biến mất... Thiếu niên bỗng nhiên dùng sức tiến vào chỗ sâu trong thân thể cô, thẳng đế khi đỉnh tới khối thịt mềm tận cùng bên trong kia.

"Chị là muốn như vậy sao?"

Nhạc Hải Sanh nức nở một tiếng thay cho câu trả lời. Một cái va chạm mạnh mẽ này làm thân thể của cô nhảy lên, vách động thịt mềm mại đang khát của cô đang chờ đợi đợt tiến công mãnh liệt kế tiếp, hắn lại bắt đầu thong thả ung dung ôn nhu mà đưa đẩy. Mặc kệ cô khó nhịn mà lay động cái mông như thế nào, hắn đều không dao động.

Cô cuối cùng đã hiểu, hắn là đang trả thù cô.

[...] Nhạc Hải Sanh càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt đều đã nổi lên hồng hồng. Cô không quan tâm, một tay kéo xuống cà vạt đang che mắt Lâm Dực, một tay sờ soạng kéo khoá quần của hắn ra, đem côn thịt sớm đã cương cứng của hắn móc ra vuốt ve, nảy sinh ra ý nghĩ ác độc nói:

"Lâm Dực, anh tới làm tôi!"

Động tác của thiếu niên đột nhiên dừng lại.

Ý định của Nhạc Hải Sanh là muốn chọc giận hắn, mông phấn bạch vểnh lên uốn éo, côn thịt liền từ trong mật huyệt rơi ra. Cô loạn ngậm môi Lâm Dực, ấn trầm vòng eo xuống, ngón tay non mềm nắm côn thịt của Lâm Dực đút vào dưới thân. Nhưng tư thế như gấu Koala treo ở trên người Lâm Dực của cô, muốn thực hiện loại động tác này thật là quá khó khăn. Lâm Dực còn cố tình không phối hợp, thời điểm cô vừa mới đem côn thịt đẩy vào một nửa, Lâm Dực liền cầm eo cô, ngăn động tác của cô lại.

Thiếu niên sau lưng tuy rằng kề sát thân thể của cô, nhưng giống như là tản ra từng trận khí lạnh. Cô cũng không dám quay đầu nhìn lại, chỉ là dùng ánh mắt ướt dầm dề khẩn cầu nhìn lên Lâm Dực.

[...] "Lâm quản gia, đi ra ngoài đi."

[...] Cửa phòng được đóng lại không một tiếng động, chỉ còn lại Nhạc Hải Sanh cùng thiếu niên ở trong phòng.

[...] Tay thiếu niên bỗng nhiên duỗi lại ôm vòng lấy eo cô, đem cô vòng ở trong ngực.

"Chị sao lại không nói?"

Nhạc Hải Sanh co rúm lại một chút. Cô bị thiếu niên nắm hai bả vai xoay người lại.

"Mới vừa rồi không phải còn kêu muốn Lâm quản gia tới làm chị sao?"

Nhạc Hải Sanh nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, liền nhìn thấy lông mày đẹo của thiếu niên hơi hơi nhăn lại, một bộ dáng bối rối:

"Vừa rồi thật đúng là em làm không tốt, không thể làm chị thoải mái."

Hắn vòng lấy cánh tay đang căng thẳng của Nhạc Hải Sanh kéo tới, Nhạc Hải Sanh lập tức đã bị ép kề sát ở trên người hắn, hai cái vú thủy mật đào ưỡn ra đè ép ngực hắn, đầu vú tiểu xảo cọ vào cơ ngực mỏng mà duyên dáng của hắn.

[...] "Nếu đã làm chị, thì phải có trách nhiệm dạy dỗ em trai đúng không?"

Nhạc Hải Sanh giật mình hô một tiếng, bỗng nhiên bị thiếu niên chặn ngang bế lên.

"Như vậy, mời chị dạy em, làm sao mới có thể cho phái nữ trong lúc làm tình đạt được khoái cảm."

Nhạc Hải Sanh bị thiếu niên vứt lên trên giường mềm mại. Cô theo bản năng bò tới bên trong giường, lại bị thiếu niên chụp đè lên trên người, ngăn chặn cô.

Đùi trắng nõn bị kéo mở rộng ra, thiếu niên quỳ gối giữa hai chân cô, nghiêng đầu đem đầu ngón chân trắng nõn mượt mà của cô ngậm vào trong miệng.

"Khoan đã!"

Nhạc Hải Sanh lắp bắp kinh hãi, theo bản năng mà muốn rút chân về, lại bị thiếu niên cầm chặt chẽ mắt cá chân, đem từng đầu ngón chân mút vào liếm láp một lần.

[...] Nhạc Hải Sanh bị hắn liếm đến nỗi vừa ngứa vừa tê dại, cô che mặt mình lại không dám nhìn.

[...] Thiếu niên hôn một đường từ mắt cá chân đến đầu gối lại đến phần bên trong đùi, tạm dừng một chút, rồi mới một ngụm ngậm âm đế. Nghe đến Nhạc Hải Sanh thét một tiếng chói tai xong, hắn vừa lòng mà cười cười, bắt đầu dùng đầu lưỡi mà quét qua miệng mật huyệt của cô, đem hai mảnh môi âm hộ phấn nộn liếm đến ướt dầm dề.

Nhạc Hải Sanh bị hôn cùng liếm đến hồn phi phách tán, muốn khép hai chân lại nhưng chỉ có thể kẹp lấy đầu của thiếu niên. Dịch nhầy bên trong mật huyệt rút xuống như nước, cô nghe được âm thanh thiếu niên đang nuốt, mặt tức khắc đỏ rực.

Mà lúc thiếu niên cuốn đầu lưỡi lên, hắn bắt chước động tác làm tình, đâm thọc trong mật huyệt, Nhạc Hải Sanh hoàn toàn điên rồi, vặn vẹo vòng eo muốn thoát khỏi môi lưỡi của hắn. Thiếu niên sao lại chịu thả cô, đôi tay cầm đùi cô đè ở trước ngực của cô, đem hạ thể cô nhếch lên cao, lỏa lồ ở trước mặt mình, đầu lưỡi kiên quyết cường thế mà ở quấy ở trong mật huyệt.

"Chị trốn cái gì, rõ ràng làm như vậy chị rất sướng, không phải sao? Cái miệng phía dưới này so với cái miệng đinh hương phía trên thì thành thật hơn nhiều."

Thịt mềm gần huyệt khẩu bị liếm đến mấp máy xoắn lấy đầu lưỡi hắn kéo vào trong, khi đầu lưỡi quấy trong toản động, ái dịch vui sướng mà cọ rửa, vách động tầng tầng nếp uốn đều hút chặt đầu lưỡi.

Nhạc Hải Sanh thở phì phò nhìn trần nhà, ánh mắt mơ hồ. Hạ thân không ngừng truyền ra tiếng nước dâm mĩ, âm thanh quấy òm ọp cùng âm thanh tấm tắc nuốt xuống. Cô cảm thấy cả người đều bị làm cho rối tinh rối mù, đầu óc bị khoái cảm cọ rửa đến trống rỗng, chỉ còn lại bản năng rên rỉ.

"Ô ô..."

Nhạc Hải Sanh nức nở, đôi tay vô lực chống đẩy cái đầu giữa hai chân, chỉ đổi lại làm đối phương thêm trầm trọng kích thích. Thiếu niên đang dùng đầu lưỡi thọc vào rút ra ở mật huyệt, cũng đồng thời dùng chóp mũi cao thẳng ma xát đè ép viên tiểu trân châu trên hoa môi. Ái dịch chỗ sâu trong mật huyệt chảy vừa nhanh vừa vội, dọc theo mông của cô, từ cằm nhỏ giọt xuống dưới, lây dính làm khăn trải giường trở thành một mảnh hỗn độn.

"Hải Sinh... Cầu cậu, không cần như vậy... Tôi thật sự chịu không nổi..."

Nhạc Hải Sanh phí công mà cầu tha, cảm giác hai cái đùi bị đối phương đè ở trước ngực đều mềm thành mì sợi, một tia sức lực cũng không có, chỉ có thể tùy ý cho đối phương thịt cá.

"Không được... Tôi thật sự, thật sự... Aa!"

Thiếu niên cắn hai mảnh hoa môi, dùng sức với huyệt khẩu một hút, lực mạnh mẽ làm Nhạc Hải Sanh cả người cứng đờ, tiếp theo vách trong mật huyệt xuất hiện một trận co rút, từ chỗ sâu nhất chợt bắn ra một dòng nước trong trẻo. Ngực Nhạc Hải Sanh kịch liệt phập phồng, ánh mắt tan rã, sau một lúc lâu tinh thần cũng chưa hồi phục lại.

Thiếu niên ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, trên mặt dính đầy những giọt nước trong suốt. Hắn tùy ý lau mặt, một nụ hôn liền phủ lên môi Nhạc Hải Sanh.

Nhạc Hải Sanh vốn đã thở không được, bị hắn hôn sâu như thế hô hấp càng trở nên khó khăn, thời điểm cô đang cho rằng chính mình sẽ bị hôn đến hít thở không thông mà chết, thiếu niên cuối cùng buông cô ra.

Nhạc Hải Sanh tham lam mà hít lấy hít để không khí, hơi thở vừa mới ổn định, thiếu niên liền gấp không chờ nổi hỏi:

"Chị, vừa rồi thoải mái không? Em làm như vậy là đúng phải không?"

[...] Nhạc Hải Sanh liếc hắn một cái, cắn môi không nói lời nào, một đôi chân dài lại lặng lẽ cuốn lấy eo hắn, dùng sức kéo hắn gần sát thân thể của mình.

"Chị bị liếm đến cao trào, mà vẫn muốn bị cắm vào sao?"

Thiếu niên tỏ vẻ như đơn thuần nghi hoặc, cắm một ngón tay vào mật huyệt, lập tức bị một mảnh thịt mềm ấm áp bên trong hút chặt.

Nhạc Hải Sanh theo bản năng nâng cái mông lên làm ngón tay của hắn đi vào càng sâu hơn. Hắn dùng ngón tay thọc vào rút ra trong chốc lát, liền quỳ thẳng thân thể, đĩnh côn thịt vào hướng giữa hai chân cô.

Lúc này, Lâm Dực gập ngón tay lên gõ ba cái, rồi mới đẩy cửa vào:

"Thiếu gia, nên chuẩn bị đi yến hội."

[...] Thiếu niên căm giận, cầm đôi chân thon dài đều của Nhạc Hải Sanh, hướng mật huyệt nhấp mạnh hơn mười cái, mới không tình nguyện mà đứng dậy.

Nhạc Hải Sanh bị buông ra, liền lật thân qua, đưa lưng về phía hai người nam nhân, tự gập chính mình thành hình một cái cầu.

[...] Mặc kệ như thế nào, cảm giác trên người nhão dính dính đích xác thật không dễ chịu. Nhạc Hải Sanh ngồi dậy muốn xuống giường... thiếu chút nữa ngã xuống.

Lâm Dực tay mắt lanh lẹ mà đi nhanh qua đỡ lấy cô.

Thiếu niên đầu tiên là bị Lâm Dực đoạt người trước mà nhíu mày, tiếp theo không biết nghĩ tới cái gì, lại triển mi cười:

"Chị đây là bị làm cho chân mềm sao?"

Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp trả lời, Lâm Dực đã kéo chân cô ra, ánh mắt băn khoăn ba giây xong, duỗi tay nhẹ nhàng đụng vào cánh hoa một chút.

Cô bất động nín thở một hơi.

Lâm Dực giương mắt:

"Không chỉ như vậy, còn bị làm cho sưng đỏ một chút."

Lâm Hải Sinh: "..."

Nhạc Hải Sanh: "..."

[...] Trước khi đóng cửa phòng lại, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua:

"Lâm Dực, anh chỉ là một quản gia."

"Đương nhiên."

Lâm Dực bình tĩnh mà trả lời. Rồi mới bế Nhạc Hải Sanh lên, đi đến phòng tắm.

[Lâm Dực x Nhạc Hải Sanh]

Yên lặng mà lấy hết can đảm, Nhạc Hải Sanh lật người lại, ánh mắt rơi xuống đũng quần đã phồng lên của Lâm Dực, duỗi tay sờ sờ... cứng quá.

"Vẫn chưa có hết sưng sao?" Cô ôn nhu hỏi.

[...] "Cái này, không cần để ý."

Nhạc Hải Sanh lại xoay người ngồi dậy. Lâm Dực vốn là nửa ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, tư thế này làm mặt cô ở đối diện đũng quần của anh. Cô khẩn trương mà liếm liếm môi, duỗi tay kéo xuống khóa kéo.

Lâm Dực vốn là có thể ngăn cản cô, lại không biết vì sao không có động tác gì, chỉ là lẳng lặng nhìn côn thịt nâu từ trong khóa quần phóng xuất ra, giật giật hai cái, rồi mới bị cái môi đỏ bừng ngậm lấy nuốt vào.

Kích cỡ côn thịt rất lớn, miệng cô lại rất nhỏ. Chỉ có thể miễn cưỡng ngậm được hơn ba centimet dưới quy đầu. Cô chưa từng có kinh nghiệm khẩu giao cho đàn ông, chỉ liếm láp bằng trực giác, nếm được vị tanh mặn của dịch nhân từ mã mắt trong chảy ra, nhưng cũng không phải không thể chịu nổi.

Viên đại quy đầu bóng loáng cùng với gân xanh chi chít trên thân gậy, từng chút bị cái lưỡi mềm mại của cô liếm qua. Kỹ xảo của cô mới lạ, hàm răng thỉnh thoảng va chạm vào thân bổng, trong lòng mình cũng biết thứ này của đàn ông rất cứng rắn cũng rất yếu ớt, áy náy mà giương mắt lên, nam nhân lại khép hờ mắt, khuôn mặt thanh tuấn mang theo biểu tình ẩn nhẫn, cảm giác được cô dừng lại, liền đem bàn tay to giữ ở sau đầu cô, không tiếng động mà thúc giục cô tiếp tục. Cô lại cúi đầu nghiêm túc mút vào. Nhưng mà cái miệng nhỏ bị côn thịt tắc đến tràn đầy, nuốt nước miếng cũng có chút khó khăn. Cô hàm chứa côn thịt cố sức mà vuốt ve nó, nước bọt trong suốt theo khóe miệng chảy xuống dưới, tích tụ ở lông mao của côn thịt.

Lâm Dực mở to mắt, nhìn cô khó khăn mà ăn côn thịt, gương mặt trẻ con phì phì vì vậy mà lõm xuống, bộ dáng chuyên chú làm ngực anh bị phình lên một loại cảm xúc không tên.

"Được rồi..."

Khi mở miệng chính là âm thanh khàn khàn, yết hầu Lâm Dực thanh thanh, đôi tay phủng trụ gương mặt phấn nộn của cô, đồng thời anh lui vòng eo về phía sau, đem côn thịt rút ra khỏi miệng cô.

Nhạc Hải Sanh vô tội mà nhìn anh: "Không thoải mái sao?"

[...] "Chỉ là quá thoải mái, cho nên không thể tiếp tục, bằng không... Bây giờ tôi sẽ không nhịn được."

"Vậy không cần nhịn!"

Nhạc Hải Sanh tiếp lời, rồi mới bổ nhào vào người Lâm Dực, mắt to có sương mù mê mang nghiêm túc mà nhìn anh.

"Tôi nguyện ý... Cùng anh làm chuyện như vậy."

[...] "Không muốn làm cô khó chịu." Bởi vì cô đối tốt với tôi như vậy.

"Cứ coi như là tôi cưỡng cầu anh phục vụ là được rồi."

[...] Cô chồm lên hôn môi anh. Lâm Dực hơi hơi rũ mi mắt xuống, nhìn gương mặt cô gần trong gang tấc. Không chút phấn son trên mặt, da thịt tinh tế đến cơ hồ tìm không thấy lỗ chân lông, nhắm chặt mí mắt, lông mi thật dài không ngừng rung động, giống như là cánh bướm phảng phất trên mặt anh.

[...] Nhưng sau đó cô bị Lâm Dực hôn lại.

Chính là người cô hôn kịch liệt như vậy, hoàn toàn không giống với Lâm Dực mà cô quen.

Anh điên cuồng đảo loạn trong khoang miệng cô, hút đầu lưỡi cô như là muốn nuốt nó vào, bàn tay to nắm bờ mông hoạt nộn của cô mà xoa nắn thành nhiều loại hình dạng, không giống mấy lần trước kia sẽ mở đầu dài dòng để khơi mào dục vọng của cô, lúc này đây anh chỉ đơn giản thô bạo, trực tiếp đem dục vọng của mình cắm vào thân thể của cô.

Tây trang anh vẫn phẳng phiu như cũ, không chút cẩu thả, chỉ có côn thịt từ trong khóa quần trung duỗi ra, rồi mới vùi vào trong cánh mông tuyết trắng của cô.

Cũng may lúc trước bị Lâm Hải Sinh lăn lộn một hồi lâu, mật huyệt đã đủ khuếch trương cùng ướt át, mà Lâm Dực tuy rằng thô lỗ, nhưng cũng chú ý không có làm cô bị thương. Côn thịt thô dài vừa thoả mãn lấp đầy tiểu huyệt mẫn cảm, Lâm Dực đã gấp đến không chờ nổi mà bắt đầu di chuyển.

"Không, không được... Quá nhanh... Lâm... Lâm Dực... A..."

Nhạc Hải Sanh bị anh tấn công mạnh mẽ thọc vào rút ra, cô bị đỉnh đến đầu váng mắt hoa, thân thể trôi nổi như cọng lục bình giữa ao, chỉ có thể gắt gao mà bám vào bờ vai của anh, bị anh đẩy đến tiết tấu mưa rền gió dật.

"Chậm... Không được..."

Lâm Dực một bên kịch liệt đong đưa cái mông, một bên ngậm lỗ tai cô phát ra tiếng nói khàn khàn:

"Đêm nay tiểu thư còn phải tham dự yến hội, cần phải nhanh làm xong mới được a..."

"Nhưng mà..."

Loại cảm giác hoàn toàn không khống chế được chính thân thể của mình này, với cái trình độ sung sướng đến mất hồn thực cốt đến đáng sợ này... Cô thật sự chịu không nổi...

"Ngoan, phối hợp một chút, nghe lời thì có thể kết thúc sớm một chút."

Lâm Dực hung mãnh mà va chạm.

"Tôi... Phải... Phải làm như thế nào?"

Nhạc Hải Sanh bị đỉnh đến tận cùng bên trong thân thể, căn bản không suy nghĩ được gì, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của đối phương.

"Dùng hai tay ôm lấy đùi của cô để nó tách ra hết mức có thể..."

"Đồng thời dùng ngón tay mở cánh hoa, làm cửa động càng mở rộng hơn..."

"Dùng ngón tay vuốt ve âm đế... Đúng, chính là nơi đó..."

Tay Nhạc Hải Sanh như bị điện giật:

"Không được... Cảm giác quá kỳ quái... Đừng đụng nơi đó..."

Đường đi lần lượt bị lấp đầy cũng đồng thời kích thích âm đế, lập tức có một loại cảm giác sắp tè ra, quá mất khống chế.

"Làm đi. Nhanh lên mới xong được, bằng không đợi lát nữa có khả năng cô sẽ đi không được... Nghe lời chút, được không?"

Nhạc Hải Sanh khóc nức nở, cố gắng duỗi tay xuống.

Bộ dáng cô gái xinh đẹp vừa khóc thút thít vừa đùa bỡn chính mình, làm ám sắ trong mắt Lâm Dực càng thêm lắng đọng lại. Mà trong mật huyệt lập tức tăng mạnh sức bóp chặt, càng làm anh sướng đến mức da đầu tê dại. Vách động cuồng loạn mà co rút lại, đè ép côn thịt cứng rắn, chỗ sâu ở trong cứ hé miệng mà liếm mút quy đầu... Lâm Dực hút một ngụm khí lạnh, sự tê dại từ thắt lưng vọt tới ót. Anh gắt gao mà cầm vòng eo thiếu nữ, dùng hết sức lực toàn thân đâm thọc trăm cái, mã mắt trong cuối cùng cũng bắn ra tinh dịch nóng bỏng. Vách động kiều nộn bị căng đến xuất hiện một trận co rút, cả người Nhạc Hải Sanh run rẩy, bụng nhỏ kịch liệt co rút lại, khi Lâm Dực thở gấp mà bắn, cô cũng thét chói tai, từ trong mật huyệt chợt bắn ra một cổ chất lỏng màu vàng nhạt, làm quần áo Lâm Dực ướt một tảng lớn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com