90. Trong phim ngoài đời 66-68
[Quý Hoài Thịnh x Lâm Chi]
"Action!"
Đạo diễn hô một tiếng, hai người bắt đầu tiến vào trạng thái.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh lướt trên cơ thể hấp dẫn của Lâm Chi, tay véo cằm cô, giọng điệu đùa giỡn:
"Không thể ngờ được Diệp tướng quân dã man thô lỗ sau khi thay nữ trang lại quyến rũ đến vậy, không biết tư vị sẽ thế nào."
"Đồ vô sỉ!"
Lâm Chi vừa xấu hổ vừa giận dữ, hất tay anh ra, giơ chân đá vào đũng quần anh.
Quý Hoài Thịnh nghiêng người tránh đi, vươn tay về phía trước, nắm chặt cổ tay Lâm Chi vặn ra sau lưng, nghiêng người đè cô lên giường.
Anh nắm lấy lớp vải trên vai cô, dùng sức xé mạnh, "Xoẹt!" Chiếc váy lụa rách làm đôi, lộ hết cảnh xuân trước ngực Lâm Chi.
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh trầm xuống, bàn tay to vuốt ve bầu vú tròn trịa của cô cách lớp vải yếm.
Lâm Chi chật vật lăn sang một bên, túm lấy khăn trải giường quấn lên người, vừa đứng dậy muốn chạy trốn thì Quý Hoài Thịnh nắm chặt lấy đôi chân trần mềm mại của cô kéo lại.
Anh nhặt một miếng vải rách trói hai tay cô lên đỉnh đầu, xốc chăn lên, chui vào trong, cởi áo ngoài vứt xuống đất, chỉ để lại nội y.
Thân thể cao lớn của anh phủ lên người cô, bắp đùi rắn chắc đè chặt hai chân cô. Nơi nhô lên của anh kề sát chỗ riêng tư của cô, vật nóng bỏng kia làm mặt Lâm Chi đột nhiên nóng ran.
Quý Hoài Thịnh cọ nhẹ vào âm hộ của cô cô, nhéo cái cằm nhỏ của cô, cắn một cái trừng phạt, cuồng vọng nói:
"Ngươi cho rằng mình có thể trốn thoát sao? Cả thiên hạ này đều là vật trong tay ta, đừng không biết tự lượng sức mình!"
Lâm Chi xoay đầu tránh né, vẻ mặt quật cường:
"Buông ra, ta sẽ không khuất phục!"
"Ha," Quý Hoài Thịnh cười nhạo một tiếng, "Ta muốn nhìn xem Diệp tướng quân tâm cao khí ngạo, đội trời đạp đất, có thể mạnh miệng đến khi nào?"
Ngón tay thon dài của anh trượt xuống dưới, đi vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay đẩy quần lót ra, tiến vào khe hở nhỏ.
Đột nhiên bị dị vật xâm nhập, khiến Lâm Chi có chút khó chịu. Cô chớp mắt, mất tự nhiên khép hai chân lại, kẹp chặt ngón tay anh.
Quý Hoài Thịnh đẩy mạnh ngón tay vào được một nửa, cọ vào thịt mềm.
Xúc cảm trơn trượt làm anh tâm viên ý mãn, thân thể khô nóng, anh dùng sức ấn hai cái vào nơi nào đó.
"A..."
Lâm Chi hừ nhẹ một tiếng, vặn người, kẹp càng chặt.
Anh cúi đầu xuống ghé vào tai cô, dùng lưỡi không ngừng liếm láp vành tai cô. Làn da nơi đó vừa mỏng lại mẫn cảm, Lâm Chi bị anh liếm đến run lên.
"Chi Chi, thả lỏng chút, cho anh sờ, được không?"
Anh nói nhỏ bên tai cô. Lâm Chi không muốn cùng anh làm chuyện xấu hổ đó trước mắt bao người. Cô tức giận liếc nhìn anh một cái, cự tuyệt:
"Không được, nghiêm túc đóng phim, đừng giở trò."
Ánh mắt Quý Hoài Thịnh thâm trầm, anh nheo mắt:
"Được, em thả lỏng trước, anh rút ngón tay ra rồi nghiêm túc đóng phim."
Lâm Chi nghe lời tách hai chân ra, Quý Hoài Thịnh nhân cơ hội chen vào giữa hai chân cô. Anh kéo khóa ẩn ở quần lót xuống, rút ngón tay ra, nắm côn thịt trướng đến phát đau áp vào cửa huyệt của cô, tách mở âm môi đầy đặn, đi vào từng chút một. Cửa huyệt mở rộng đến cực hạn, gian nan nuốt lấy cự vật thô to.mLâm Chi thở hổn hển, khiếp sợ nhìn anh:
"Ưm... Anh làm gì vậy?"
"Làm em."
Anh chặn cái miệng nhỏ của Lâm Chi lại, không cho cô kêu quá lớn, thân dưới dùng sức đẩy mạnh, 'phụt' một tiếng, cắm đến chỗ sâu nhất
"A... Ưm..."
Lâm Chi cau mày, nhỏ giọng nức nở, thừa nhận sự xâm chiếm của anh.
Thịt mềm bên trong bao vây côn thịt thô to, vừa hút vừa cắn, khiến hơi thở của Quý Hoài Thịnh trở nên hỗn loạn. Anh mút cánh môi cô, nói:
"Đừng kẹp chặt như vậy."
Anh rút côn thịt đang chôn trong cơ thể cô ra, rồi lại từ từ đẩy về phía trước, mở rộng âm đạo chặt khít.
Côn thịt thô to không ngừng cọ vào những nếp gấp non mềm, mang đến khoái cảm như bị điện giật, khiến toàn thân Lâm Chi run rẩy. Cô cắn răng nhỏ giọng rên rỉ. Sau vài chục lần đưa đẩy, hoa huyệt của Lâm Chi đã trở nên ướt át, mềm mại, trơn trượt.
Quý Hoài Thịnh nâng mông cô lên, đẩy nhanh tốc độ luật động, cắm vào thật sâu để quy đầu chạm nhẹ vào cổ tử cung.
"Thoải mái không?"
Anh mút xương quai xanh gợi cảm của cô, hỏi. Lâm Chi cắn môi dưới, chịu đựng khoái cảm dưới thân, không ngừng nức nở.
Cô quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Quý Hoài Thịnh, vì không muốn máy quay ghi lại biểu cảm của mình lúc này. Cô đang đóng vai một nữ tướng quân quật cường, cô đang bị cưỡng ép, không thể tỏ ra thoải mái được.
Quý Hoài Thịnh thấy Lâm Chi im lặng không nói, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm. Anh siết chặt vòng eo thon thả của cô, thân dưới đột nhiên dùng sức thúc mạnh, quy đầu khai phá hoa tâm, cắm vào trong tử cung nhỏ hẹp.
"Ư..."
Lâm Chi nghẹn họng, suýt không thở nổi. Quá sâu, cô không chịu nổi.
Quý Hoài Thịnh không nghe được tiếng lòng của Lâm Chi. Anh rút quy đầu ra rồi lại dùng sức đỉnh vào, ma sát với tử cung mềm mại.
"Aa... Không cần... Ô..."
Lâm Chi cau mày, thở hổn hển, hai chân đá lung tung. Cô không ngừng vặn vẹo, cố gắng thoát khỏi vật to lớn đang chôn sâu trong cơ thể.
Quý Hoài Thịnh mím môi, nâng hai chân Lâm Chi lên xếp thành hình chữ M, đè trước ngực cô. Anh ấn chân cô, eo và bụng dùng sức, lắc mông, nhanh chóng luật động, chèn ép tử cung mềm mại.
Tử cung nhỏ hẹp bao lấy quy đầu to lớn, thịt mềm bên trong không ngừng hút lấy lỗ quy đầu, khoái cảm mãnh liệt khiến da đầu Quý Hoài Thịnh tê dại. Anh muốn dừng lại mà không được, chỉ muốn nuốt luôn cô vào bụng. Từng cú thúc vừa sâu vừa mạnh.
"Aaa... Sâu quá, sắp bị đâm thủng rồi...."
Lâm Chi hò hét trong lòng.
Cô muốn hét lên, nhưng không thể.
Cô đang vào vai một nữ tướng quân quật cường, không thể tỏ ra yếu đuối được. Trừ tiếng hét bất ngờ khi bị phá thân, trong kịch bản Diệp Như Nam luôn nghiến răng chịu đựng sự chà đạp hung tàn, không kêu một tiếng.
Tử cung không ngừng co rút, xoắn chặt lấy quy đầu màu đỏ tươi, lỗ quy đầu mở rộng, chảy ra chất lỏng trong suốt.
Trán Quý Hoài Thịnh nổi đầy gân xanh, hơi thở nặng nề. Anh dùng sức rút quy đầu đang bị xoắn chặt ra ngoài, khi ra đến cửa huyệt lại đâm mạnh vào trong. Động tác nhanh chóng liên tục như đang đóng cọc, những tiếng bạch bạch bạch không dứt bên tai.
Chiếc giường gỗ đơn sơ kêu lên kẽo kẹt theo động tác của anh, có cảm giác như sắp sập đến nơi.
Lâm Chi thở hổn hển, trán mướt mồ hôi, gương mặt ửng hồng, hai chân run rấy. Sâu trong cơ thể là khoái cảm mãnh liệt, cổ tử cung bị đâm đến tê dại.
Hai tay Lâm Chi bị trói chặt, đầu ngón tay trắng bệch, còn Quý Hoài Thịnh vẫn đang ra sức vận động, cô sắp không chịu nổi rồi.
Cô cố gắng nhẫn nhịn, vẻ mặt như đau khổ lại như sung sướng, toàn thân thể phủ một màu hồng quyến rũ, mê người.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu nhìn Lâm Chi, hầu kết lăn lộn, nhiệt huyết cuồn cuộn. Anh nâng cặp mông đầy đặn của cô lên, áp vào háng mình, thẳng lưng đỉnh thật mạnh về phía trước, quy đầu phá khai hoa tâm, đi vào đến tận tử cung.
Anh thoải mái thở dài, lắc mông nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Chỗ này vẫn là thoải mái nhất, chặt khít khiến anh sảng khoái vô cùng.
Tử cung đã bị đâm cho tê dại, màu hồng trên người Lâm Chi càng đậm, như quả táo chín, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, làm tóc cô ướt đẫm.
Cô cắn môi dưới, khẽ rên rỉ, thừa nhận sự va chạm của Quý Hoài Thịnh.
Lúc này, nhân viên ánh sáng chiếu thẳng đèn vào mặt Lâm Chi, quay cận cảnh. Cô khẩn trương, tim suýt chút nữa nhảy đến cổ họng, thân thể run lên vì sợ, tử cung cũng co rút liên tục, xoắn chặt lấy quy đầu.
Quý Hoài Thịnh bị cô kẹp chặt, kêu lên một tiếng, trực tiếp bắn ra.
Lỗ quy đầu mở rông, phun ra dòng dịch trắng đặc sệt. Tinh dịch nóng bỏng cọ rửa thành tử cung mỏng manh. Toàn thân Lâm Chi run lên vì nóng.
Quý Hoài Thịnh cúi người ôm cô, bắn xong rồi vẫn không chịu rút ra, quy đầu to lớn lấp kín cổ tử cung, không cho tinh dịch chảy ra ngoài.
Hai người kề sát bên nhau, thở dồn dập.
"Cut, qua, hôm nay quay đến đây thôi, kết thúc công việc."
Đạo diễn nói với hai người qua màn ảnh.
Bên trong Lâm Chi vẫn tiếp tục co rút, Quý Hoài Thịnh thoả mãn hưởng thụ dư vị cao trào rồi nâng nửa người trên dậy, giúp cô cởi bỏ nút thắt ở tay.
Trên cổ tay trắng nõn xuất hiện một vệt đỏ mờ mờ, đó là vết cọ sát do Lâm Chi muốn thoát khỏi sự trói buộc trong lúc cao trào.
Quý Hoài Thịnh đau lòng nâng cổ tay cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve vệt đỏ kia. Vừa rồi anh trói không chặt lắm nhưng ai ngờ vẫn làm tay cô bị thương.
Lâm Chi rút tay về, không chấp nhận động tác âu yếm của Quý Hoài Thịnh, còn đấm vào ngực anh mấy cái, tức giận nói:
"Khốn kiếp, anh là đồ dối trá... không chỉ đi vào mà còn bắn ở trong."
Câu cuối cùng, cô nói rất nhỏ.
Quý Hoài Thịnh ôm Lâm Chi vào ngực, dịu dàng dỗ dành:
"Anh sai rồi, lần sau sẽ không thế nữa."
Anh ghé sát vào tai cô, thầm thì:
"Chủ yếu là do em kẹp chặt quá, không cho anh ra, nên anh mới bắn ở trong đó chứ."
"Anh... nói bậy."
Mặt Lâm Chi đỏ ửng, thẹn quá hóa giận, vung tay lên đập vào người anh. Hôm nay không phải kỳ an toàn của cô, thế mà anh còn bắn nhiều như vậy, tên khốn này!
"Tiểu Quý, hai người quen nhau từ trước sao?"
Bị khung cảnh đối diện hấp dẫn, đạo diễn nhìn hai người, kinh ngạc hỏi.
Nửa thân dưới của hai người còn đang dán sát vào nhau, bị đạo diễn nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Chi căng thẳng, tử cung co rút lại, xoắn chặt quy đầu to lớn.
Sống lưng Quý Hoài Thịnh tê rần, anh kêu lên một tiếng, cố gắng cười nói:
"Cô ấy là bạn gái tôi. Vừa rồi trói chặt quá, làm tay cô ấy đau, nên bây giờ đang nổi nóng với tôi."
[...] Quý Hoài Thịnh nâng mông Lâm Chi lên rồi lại ấn xuống, quy đầu nhẹ nhàng chọc vào tử cung mềm mại. Lâm Chi run rẩy, toàn thân mềm nhũn, tựa vào vai anh thở hổn hển.
Anh kéo ga trải giường, che kín thân thể hai người, sau đó ôm Lâm Chi đứng dậy, nói với đạo diễn:
"Cô ấy thật sự rất giận, cứ bắt tôi phải ôm,không chịu tự đi. Tôi đưa cô ấy về trước. Cảm ơn đạo diễn quan tâm, chúng tôiđi trước đây."
[...] Quý Hoài Thịnh thảnnhiên ôm Lâm Chi đi qua rất nhiều nhân viên, trở về phòng nghỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com