Tuổi thơ ngọt ngào
Triển Hiên 🦊 và Lưu Hiên Thừa 🐰 ngồi cạnh nhau trên ghế đá trong công viên, ánh hoàng hôn nhuộm vàng mái tóc, khiến cả hai bỗng thấy lòng mình dịu lại. Trong tay Lưu Hiên Thừa là một hộp màu nước cũ, góc cạnh bị móp, nhưng vẫn còn vết lem màu đỏ, xanh, vàng – như một mảnh ký ức sống động.
"Nhìn cái này, anh còn nhớ không?" Lưu Hiên Thừa hỏi, giọng cười nhẹ, mắt lấp lánh như khi còn bé.
Triển Hiên nhìn vào hộp màu, nhớ lại những buổi chiều xưa: hai đứa quỳ trên sàn gỗ, tay dính đầy màu nước, tóc và áo lấm lem lông gối rơi khắp nơi. Họ cười, chơi trò ném màu, tranh nhau cọ vẽ, bầy chim, con cáo, con thỏ bay nhảy trên giấy.
"Nhớ chứ..." Triển Hiên mỉm cười, tay vuốt nhẹ vệt màu lem trên bàn tay Lưu Hiên Thừa. "Ngày xưa chúng ta lúc nào cũng bừa bộn mà hạnh phúc quá."
Lưu Hiên Thừa nghiêng đầu, tựa vào vai Triển Hiên: "Hạnh phúc giờ vẫn vậy. Chỉ là...thân phận khác mà thôi."
Triển Hiên nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay Lưu Hiên Thừa. Cảm giác ấy giống như những chiều nắng vàng trải dài trên sàn nhà, khi cả hai lấm lem màu nước nhưng vẫn cười khanh khách.
"Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?" Lưu Hiên Thừa hỏi, nụ cười vẫn tinh nghịch nhưng dịu dàng.
Triển Hiên cười khẽ: "Chỉ cần cùng nhau là đủ. Giống như ngày xưa... nhưng tốt hơn, vì bây giờ chúng ta không còn là hai đứa bé nữa."
Họ nắm chặt tay nhau, im lặng, nhưng trong im lặng là cả một thế giới kỷ niệm: mùi màu nước, lông gối rơi đầy sàn, những trận cười khanh khách và ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Tuổi thơ đã qua, nhưng hạnh phúc ấy chưa bao giờ rời đi.
Triển Hiên đưa tay vẽ vệt màu tưởng tượng lên không khí, Lưu Hiên Thừa giả vờ đẩy nó đi, cả hai cùng cười. Ánh hoàng hôn nhảy múa trên mái tóc họ, và ký ức lấm lem màu nước ngày ấy bỗng sống lại, nhẹ nhàng, ngọt ngào, tràn đầy trong trái tim họ.
"Anh biết không," Lưu Hiên Thừa nói, giọng nhỏ mà ấm áp, "từ lúc bé đến giờ, anh luôn là người khiến em cười nhiều nhất."
Triển Hiên nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười dịu dàng: "Và em cũng vậy... khiến anh muốn giữ mãi tuổi thơ ấy, dù đã lớn."
Họ im lặng một lần nữa, nhưng lần này là im lặng đầy đủ ý nghĩa. Màu nước không còn trên sàn, lông gối không còn rơi rải rác, nhưng tình bạn, tình cảm và ký ức tuổi thơ – tất cả vẫn sống động, tràn ngập trong ánh mắt và nụ cười của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com