Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

- 𝐂𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝟕 (𝟐) -

Khi họ đến nơi, một đám đông ngư dân đã tụ tập lại gần mép nước, tất cả đều đang cố gắng giữ một người đàn ông lớn tuổi khỏi lao xuống biển. Đó chính là ông Vương. Ông Vương đang giãy giụa kịch liệt, đôi mắt đỏ ngầu, và miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con trai ta đang gọi! Nó đang gọi ta! Ta phải đi cứu nó! Tiếng nó rõ ràng lắm, ở ngay ngoài kia thôi!"

Yêu khí từ biển sâu quả nhiên đang bùng lên dữ dội. Một luồng khí lạnh lẽo, mang theo mùi tanh nồng và một thứ âm thanh du dương, ma mị đang cuộn vào bờ. Đối với người thường, đó là một tiếng gọi tha thiết, nhưng với những người nhạy cảm với linh lực như họ, đó là một làn sóng mê hoặc, trực tiếp tác động vào tâm trí.

Triển Hiên hành động ngay lập tức, một luồng ánh sáng bạc chói lòa, thuần khiết và mạnh mẽ, bùng lên từ cơ thể anh, lan tỏa ra không trung.

Luồng linh lực bạc đó không tạo thành một rào chắn vật lý, mà là một sóng xung kích trấn áp vô hình, trực tiếp đập thẳng vào luồng yêu khí đang cuồn cuộn từ ngoài biển. Tiếng hát ma mị đang len lỏi vào bờ bỗng trở nên méo mó, yếu ớt, như bị một bức tường vô hình ngăn chặn. Sóng linh lực thuần khiết của Triển Hiên đối nghịch hoàn toàn với yêu khí tà ác, khiến luồng khí tanh nồng, lạnh lẽo kia phải lùi bước.

khi luồng linh lực của Triển Hiên tạm thời áp chế được tiếng gọi ma mị, ông Vương không còn giãy giụa lao ra biển nữa, nhưng lại ngã khuỵu xuống bãi cát, cơ thể run lên bần bật. Nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn.

"Con trai tôi... con trai tôi ơi!" Ông Vương khóc nấc lên, không phải vì bị mê hoặc nữa, mà là nỗi đau thực tại khi chợt nhận ra con mình đã mất tích. "Con ơi, con ở đâu? Cha nghe tiếng con gọi rõ ràng như vậy mà...!"

Điền Lôi nhân cơ hội tiến tới, hắn dùng một lực vừa đủ đánh ngất ông Vương. "Mau đưa ông ấy về nhà! Đừng đến gần biển nữa, ở đây để bọn tôi xử lý!"

Lưu Tranh đứng cạnh Triển Hiên, cố gắng giữ mình bình tĩnh. Vòng linh khí của Điền Lôi thực sự có hiệu quả, giúp cậu ổn định được yêu lực trong cơ thể. Lúc này, cậu thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang hoảng loạn chạy tới chỗ ông Vương ngã xuống, bà khóc lóc gọi tên ông Vương rồi con trai mình.

Ở ngay rào chắn, Nguyệt Nguyệt cảm nhận được yêu khí ngoài biển đang rất giận dữ: "Tôi cảm thấy yêu khí ngoài biển đang cố gắng tìm cách luồn lách vào bên trong..."

Lưu Tranh lập tức hiểu ra, cậu không thể chỉ đứng yên: "Triển Hiên! Tăng thêm linh lực đi! Yêu khí muốn lẩn vào bờ phải đi qua những điểm yếu nhất. Tôi có thể cảm nhận và tiêu trừ chúng trước khi chúng kịp lan ra!"

Lưu Tranh dồn toàn bộ yêu lực đã được ổn định, cố gắng chặn đứng những luồng yêu khí nhỏ lẻ đang len lỏi. Cậu nhắm mắt, tập trung tối đa, cảm nhận từng luồng khí lạnh lẽo đang lướt qua rào chắn linh lực bạc của Triển Hiên.

"Đây rồi!"

Lưu Tranh tung một lá bùa nhỏ về phía một khe hở. Luồng khí đó đánh bật yêu khí đang tiến vào bờ.

Nhưng Yêu Ngư dưới biển sâu lại cực kỳ xảo quyệt. Ngay lập tức, nó phản công, tập trung một luồng yêu khí cực mạnh, không đánh trực diện mà luồn lách thông qua chính yêu lực từ lá bùa mà Lưu Tranh vừa sử dụng, một cách tinh vi, nó xuyên thẳng vào vòng bảo hộ của Điền Lôi và đánh vào tâm trí Thỏ Yêu.

Khoảnh khắc đó, mắt Lưu Tranh mở to!

Trước mắt cậu, bờ biển Thanh Vân tan biến, không còn bờ biển nồng nặc yêu khí, không còn tiếng than khóc xung quanh, không còn sự hỗn loạn. Xung quanh cậu là ánh trăng bạc sáng trên bầu trời, dịu dàng phủ lên một cánh đồng cỏ non xanh biếc. Mùi đất ẩm và hoa dại thoang thoảng. Đây là làng của tộc thỏ yêu

Cậu thấy mình trong một bộ lông trắng mềm mại, đang chạy lăng xăng giữa những ngôi nhà mái rơm. Cậu cười đùa hồn nhiên giữa đồng bọn, láo nháo đùa giỡn giữa đất trời

Rồi cậu lại nhìn thấy ba mẹ cậu với ánh mắt hiền từ đang mỉm cười nhìn cậu. Cậu thấy hai người anh mình đang kiên nhẫn hướng dẫn cậu sử dụng những lá bùa, điều khiển linh lực, cách để hoá thành hình người. Cả những buổi trưa hè cậu nằm trong lòng họ nghe những câu chuyện về thế giới loài người, về những điều mới mẻ mà trong trí nhớ của cậu, nơi đó thật sự là một thế giới vô cùng kì diệu

Ba cậu thường nói với cậu: "Cuộc sống không chỉ là giữ gìn huyết thống. Con người có những điều rất đáng học hỏi. Chúng ta không thể mãi giấu mình trong bóng tối."

Chính vì thế, ba thường dẫn hai anh lớn đến giao thiệp với thế giới loài người, mang về những món đồ thú vị và những câu chuyện kỳ lạ. Chính sự khác biệt đó đã nuôi dưỡng Lưu Tranh.

Đối với cậu, nếu thế giới loài người là một bức tranh to lớn cần cậu vẽ lên thì gia đình nhỏ của Lưu Tranh chính là cây cọ vẽ của cậu.

Rồi cậu chợt nghe một tiếng khóc nhỏ xíu vang lên phía bìa rừng. Lưu Tranh quay đầu, thấy một con sói con lạc lõng, bộ lông xám dính đầy bùn, cơ thể run rẩy.

Nó nằm dưới gốc cây, bộ lông xám tro lấm lem, đôi mắt vàng hoe long lanh nhìn cậu đầy vẻ đáng thương. Nó thều thào bằng tiếng yêu tộc: "Cứu... cứu tôi..."

"Cậu bị thương à?" - giọng Lưu Tranh non nớt vang lên

Con sói khẽ rên, nhìn cậu với ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó rất kì lạ - một chút yếu đuối, cầu xin và... một chút gian trá

Cậu thấy bản thân mình lúc đó đã phớt lờ mọi lời cảnh báo của tộc nhân về mối thù truyền kiếp, về sự nguy hiểm của yêu tộc Sói mà đem con sói con đó về nhà.

Đêm ấy, mưa rơi lất phất ngoài trời, 

Trong ánh trăng nhập nhoè, bi kịch ập đến..

Tiếng gào thét, tiếng gỗ gãy, tiếng bát đĩa vỡ, mùi máu tanh nồng nặc xé toạc màn đêm. Cậu chỉ kịp nhìn thấy ba mẹ mình bị con sói há miệng ngoạm lấy, một cảnh tượng kinh hoàng, tàn bạo. Máu bắn tung tóe lên tấm áo nhỏ của cậu.

Cả hai anh cố ôm cậu chạy ra ngoài, con sói hung tợn đã hóa lớn đuổi theo sát nút. 

Lưu Tranh bé nhỏ chỉ biết gào khóc, bám chặt vào áo hai anh. Ánh trăng hắt lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu. Rồi một tiếng rít đau đớn vang lên.

Cậu cảm nhận được vòng tay ôm mình lỏng dần. Quay lại, cậu thấy hai anh cậu vì bảo vệ cậu mà gục xuống, máu nhuộm đỏ đồng cỏ xanh biếc. Con sói gầm lên đắc thắng, nhe nanh muốn vồ lấy cậu.

Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, một ánh sáng chói lòa từ lưỡi kiếm xẹt qua không trung, chém thẳng vào thân con sói.

ẦM!

Con sói kêu lên thảm thiết, thân hình khổng lồ đổ sụp xuống. Cậu ngước nhìn, đôi mắt nhoè đi vì nước mắt. Cậu nhìn thấy một hình dáng to lớn, cao ngất đang đứng đó, tay cầm một thanh kiếm bạc dài lấp lánh, hơi thở lạnh lẽo toát ra từ người đó đang dùng kiếm giết con sói bằng những nhát chém dứt khoát và tàn nhẫn.

Người đó là ai? Thân hình vĩ đại như một vị thần, bộ giáp bạc không dính chút bụi trần. Sau cùng, con sói đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ còn lại một vũng máu đen ngòm.

Người đó bỏ đi nhanh chóng như một làn gió, không hề ngoái lại nhìn cậu đang run rẩy.

Cậu lúc đó chỉ biết ôm lấy thi thể của hai anh, cảm nhận hơi ấm cuối cùng. Nỗi đau và sự bất lực dâng lên tột cùng.

"Nếu cậu là người thì tốt quá, to lớn, có thể bảo vệ mọi người..." Cậu nhìn xuống bàn tay nhỏ bé, bộ lông trắng muốt run rẩy của mình, "Trong khi cậu chỉ là con thỏ yêu nhỏ xíu..." - một sinh vật yếu ớt, không thể bảo vệ được bất cứ ai."

Cú sốc quá lớn, quá dữ dội! Hình ảnh con sói tàn bạo, máu me, và hình bóng người đàn ông bí ẩn cầm kiếm cứ xoáy sâu vào tâm trí cậu. Cơn đau nhói buốt nơi trái tim kéo cậu ra khỏi ảo ảnh.

Bờ biển Thanh Vân lập tức hiện về! Mùi tanh nồng của yêu khí, tiếng sóng biển ồn ào, và luồng yêu lực lạnh lẽo, cực kỳ hung hãn đang cố gắng xé toạc màng bảo hộ.

Lưu Tranh đột ngột ôm đầu, gào lên một tiếng nhỏ đầy đau đớn, khuỵu gối xuống bãi cát.

Triển Hiên đang đứng ngay bên cạnh, ánh sáng bạc từ người anh đã yếu đi thấy rõ, dường như đang phải chống đỡ với một áp lực vô hình cực lớn. Điền Lôi thì đang nghiến răng, mồ hôi ướt đẫm trán khi cố gắng duy trì vòng bảo hộ mỏng manh.

"Lưu Tranh! Tỉnh lại!" Tiếng gọi gấp gáp của Điền Lôi xuyên qua cơn đau đầu dữ dội. 

Lưu Tranh loạng choạng, toàn thân run rẩy. Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh buốt, tanh tưởi của Yêu Ngư đang cố gắng đồng hóa với yêu lực trong cơ thể mình. Mái tóc trắng của cậu phất phơ một cách kỳ lạ, đôi mắt nâu bình thường giờ đây chớp động ánh đỏ. Yêu lực bắt đầu mất kiểm soát, cuộn lên thành một luồng khí đỏ sẫm luồng khí đỏ sẫm xoáy mạnh quanh Lưu Tranh. 

"Khốn kiếp!" Điền Lôi gầm lên, hắn biết tình hình nguy hiểm gấp bội. Vòng linh khí bảo vệ của hắn đã bị xuyên thủng, con cá quái dị này đang nhân cơ hội này để đồng hóa Lưu Tranh. Hắn lập tức dốc toàn bộ sức mạnh còn lại,  luồng thần lực cuồn cuộn tuôn trào tăng linh lực cho Thỏ Yêu. Sức mạnh thuần khiết của hắn như chiếc neo, kìm giữ dòng yêu lực hỗn loạn, ngăn không cho nó hoàn toàn bị nhuộm đỏ.

Cùng lúc đó, Triển Hiên hiểu rõ nếu không có rào chắn, tất cả sẽ thất bại. Anh siết chặt tay, luồng ánh sáng bạc  từ cơ thể Chiến Thần lập tức bùng lên mạnh mẽ chưa từng thấy, gia tăng lớp rào chắn bảo vệ lên gấp đôi, biến nó thành một bức tường trong suốt, vững chắc như kim cương. Tác động của anh ngay lập tức cắt đứt nguồn tiếp tế yêu khí dữ dội nhất từ biển sâu, ngăn không cho làn sóng ma mị mới ập vào.

Có được không gian và thời gian quý báu, Nguyệt Nguyệt vươn tay ra biển, ngón tay khẽ vẽ nên một ký hiệu cổ xưa của thủy tộc. Một khối nước biển tinh khiết chỉ mang theo linh lực ngư yêu mát lạnh, được tách ra khỏi sóng biển và bay thẳng về phía Lưu Tranh. Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng áp khối nước đó quanh người Lưu Tranh.

Cảm giác mát lạnh ngay lập tức lan tỏa, đối kháng trực tiếp với sự nóng rát, tanh nồng của yêu khí Ngư Yêu. Khối nước phát ra ánh sáng xanh lam dịu dàng, từng chút một giúp Lưu Tranh tẩy đi yêu khí đang bám riết lấy cậu.

Nhưng Yêu Ngư không dễ dàng từ bỏ, ngay trong khoảnh khắc cả ba người đang dồn sức, một ma âm du dương, lạnh lẽo, sắc bén như dao nhọn, thoát ra từ vực sâu, luồn lách qua lớp phòng ngự mỏng manh nhất của Điền Lôi và Triển Hiên.

"Lưu Tranh..." Giọng nói ngọt ngào, êm ái, nhưng lại lạnh lẽo như băng. Nó mang âm hưởng của tiếng mẹ hiền ru ngủ, của lời cha dạy bảo.

"Tại sao con lại sống?"

Ảo ảnh lại ập đến, nhưng lần này là những hình ảnh quay chậm và biến dạng.

"Con... con đã mang Sói về nhà!" – Tiếng cha cậu vang vọng, đầy sự thất vọng và oán trách.

"Lẽ ra em nên chết đi!" – Tiếng anh trai cả gào thét, mái tóc trắng nhuốm đỏ máu.

"Con đã phá hủy tất cả!" – Tiếng mẹ cậu nức nở, khuôn mặt vặn vẹo. "Đứa con vô dụng, yếu ớt nhất! Sống sót một mình để làm gì?!"

Ma âm biến đổi, trở nên châm biếm và độc địa:

"Một con thỏ yếu ớt! Ngay cả khi biến thành hình người, ngươi vẫn chỉ là một vật cản!"

"Ngươi không thể bảo vệ được gia đình. Ngươi không thể giúp gì cho họ!"

"Ngươi nhìn ngươi đang làm phiền mọi người ra sao!" 

"Chiến Thần đang chiến đấu vì ngươi! Hắn phải gánh vác sự yếu đuối của ngươi!"

"Ngươi chỉ là một gánh nặng! Một con thỏ đáng thương!"

"Triển Hiên sẽ bị đánh bại vì ngươi! Hắn sẽ chết vì ngươi!"

Lời nói cuối cùng vỡ vụn như một tiếng than khóc, kéo theo sự phản bội và nỗi đau, tập trung vào khoảnh khắc cậu tìm thấy con sói đó.

"KHÔNG!"

Một tiếng gầm thầm lặng, dữ dội vang vọng trong tâm trí Lưu Tranh.  Gia đình cậu đã chiến đấu và hy sinh để cậu được sống, không phải để cậu phải mang lấy gánh nặng tội lỗi hay sự vô dụng! 

Lưu Tranh đột ngột ngước nhìn Chiến Thần đang đứng ngay cạnh mình. Dù mồ hôi đang lấm tấm trên trán vì phải chống đỡ rào chắn, nhưng ánh sáng bạc từ Triển Hiên vẫn bùng lên mạnh mẽ, thuần khiết, như một thanh kiếm kiên cường, không thể bẻ gãy. Anh là ai? Anh là Chiến thần Trấn Bắc Thiên Môn! Anh đã vượt qua biết bao hiểm nguy, trấn giữ sự bình yên của cả Thiên Môn.

Lưu Tranh kích phát linh lực bảo vệ mình.Ánh sáng trắng thuần khiết từ Lưu Tranh nhanh chóng lan tỏa, giao thoa cùng khối nước xanh lam mát lành của Nguyệt Nguyệt, tạo thành một cơn sóng năng lượng đối nghịch hoàn toàn với yêu khí.

Cùng lúc đó, Triển Hiên cảm nhận được áp lực vô hình lên rào chắn bạc của mình đột ngột nhẹ đi hơn một nửa. Anh thấy luồng yêu khí cực kỳ dữ tợn từ biển sâu, vốn đang cuồn cuộn như một cơn bão, đột ngột co rút lại, như một con quái vật bị đánh trúng vào điểm yếu chí mạng.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khối nước của Nguyệt Nguyệt tan biến. Sóng biển lại vỗ nhẹ vào bờ. Yêu khí cuồng bạo vừa bùng lên đã biến mất, rút lui hoàn toàn và không để lại dấu vết nào ngoài những con sóng đang dập dìu nhấp nhô vào bờ.

Lưu Tranh ngã khuỵu xuống, thở dốc, mái tóc trắng mềm rủ xuống che đi khuôn mặt mệt mỏi, nhưng đôi mắt nâu của cậu đã trở lại vẻ trong sáng, không còn ánh đỏ của sự hỗn loạn. 

"Lưu Tranh!" Triển Hiên nhanh chóng cúi xuống đỡ cậu, ánh sáng bạc trên người anh cũng dịu đi

Điền Lôi buông lỏng vai, thở phào một tiếng nặng nhọc, tháo bỏ vòng linh khí đang tiêu hao thần lực của hắn. Hắn nhìn Lưu Tranh, rồi nhìn Nguyệt Nguyệt

Nguyệt Nguyệt nhanh chóng đáp lời: "Em tạm thời không cảm nhận được yêu khí từ ngư yêu nữa, chắc là nó trốn rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com