Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 3

Rầm Rầm


"Nè ! Làm ơn thả tôi ra đi , làm ơn ! Có ai nghe không ?" – Duyên đập liên tục vào cánh cửa phòng


"Chị hai àh ! ! ! Yên lặng chút đi ! Ba ngày nữa chị sẽ được ra ngoài mà" – hai tên đàn em canh gác bên ngoài thiểu não nói lần thứ n với Duyên trong 1 tiếng rồi .


"Tôi còn phải đến trường nữa . Làm ơn gọi Lão gia của mấy người đến dùm đi ! Làm ơn !"


"Ê ! Giờ tính sao ?" – tên bên trái hỏi tên bên phải


"Tao cũng không biết nhưng cứ đi mời Lão gia đến đi . Sau này nhỏ đó cũng thành chị hai của mình rồi , không mất lòng được" – tên bên phải trả lời


"Uhm vậy mày canh nha , tao đi mời Lão gia"


20 phút sau


Cạch


"Nghe nói cô cần tìm tôi hả ?" – ông Trung bước vào phòng – "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn hay làm gì ngu ngốc . Mẹ và em gái cô đang trong tay chúng tôi đấy"


"Ông...ông đã làm gì họ ?" – Duyên cáu lên


"Chỉ là cho người mời lên dự đám cưới thôi , mai cô sẽ gặp họ . Giờ thì ngoan ngoãn ở yên đây đi" – ông quay lưng bước đi


"Khoan đã ! ! ! Tôi vẫn còn là sinh viên , tôi phải đến trường . Tôi hứa sẽ không bỏ trốn nhưng hãy cho tôi đến trường để học" – Duyên nói gần như van xin


"Chuyện đó..." – ông vuốt râu suy nghĩ – "Ta sẽ cho người đưa cô đi học và trông chừng , chỉ là để bảo vệ cho cô thôi . Bây giờ nhiều người rất hứng thú với cô đấy" – ông cười khẩy rồi bỏ ra ngoài , Duyên cũng không kêu la nữa . Được đi học là tốt rồi với lại cô sẽ được gặp lại người cô yêu .


Ngày hôm sau Duyên được chiếc xe đen cùng ba người hộ tống đến trường và theo vào trong không rời nửa bước . Ngay từ cánh cổng trường cô đã trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt tò mò và những lời xì xầm bàn tán .


"Ôi trời xem kìa ! ! cô ta đi học mà giống như bị áp giải vậy ! Có khi nào phạm tội gì không ?" – bọn nữ sinh gần cổng trường tụm lại chỉ chỏ cô


"Đi học mà mướn vệ sỹ hả ? Làm màu quá ta !"


Trong lớp học


"Chị Duyên ah ~ !" – giọng nói nhỏ nhẹ gọi làm cô hơi giật mình


"M...Mỹ Linh à, là em hả ? Có gì không ?" – cô mỉm cười khi thấy cô bạn gái trong mộng


"Không ah ! Chỉ là em thấy hôm nay chị đi học với mấy người lạ nên hỏi thôi" – Mỹ Linh ngồi kế bên cô , đặt chồng sách lên bàn


"À không có gì đâu . Em đừng quan tâm" – Duyên cười xòa


"Hôm nay em ngồi ở đây nha"


"Uhm dĩ nhiên là được" – Duyên mỉm cừơi hạnh phúc


...


Dinh thự họ Phạm


"Tên đó sao rồi ?" – Triệu đã đi lại bình thường , cô ấy ngồi bắt chéo chân cầm bức ảnh của tên tùy tùng đưa


"Tiểu thư hài lòng không ?"


"Ừ cũng được" – cô cười khẩy vứt tấm hình xuống bàn , trong ảnh là tên Khắc Tiệp đầu bị cạo sạch và vẽ sơn đỏ lên đó . Mặt mày bầm dập như trái cà thúi , mắt mũi chẳng nhìn ra ai là ai , chắc cũng không cầm cự đến 1 tiếng nữa đâu . Hậu quả của việc đụng đến đại tiểu thư là thế .


"Tiểu thư hôm nay trong có vẻ tươi tắn lắm" – tên tùy tùng nhìn cô đang lựa trang phục trong tủ


"Mẹ cô ấy lên chưa ?" – cô hỏi về gia đình Duyên


"Dạ rồi ! Chúng em đã đưa về nhà riêng để họ nghỉ ngơi . Khi nào đến giờ sẽ cho người đến đón"


"Uhm lát ghé ngang trường đón cô ấy đi luôn" – cô đang tập chung thưởng thức ly hồng trà nóng còn nghi ngút khói .


"Dạ ! Không còn gì em ra ngoài làm việc"


"Uhm ! ! ! đi đi" – cô phẩy tay tiếp tục thưởng thức tách trà của mình .


...


5H15 Trước cổng trường chiếc xe hơi màu trắng đang chờ sẵn .


"Chị hai ! Đại tiểu thư chờ chị nãy giờ" – tên tùy tùng mở cửa xe cho Duyên. Cô do dự rồi chui vào trong ngồi


Xe lăn bánh , không gian im lặng bao trùm chiếc xe . Lần thứ ba cô gặp Triệu nhưng cũng không nói với nhau câu nào . Ngượng và sợ là cảm giác của Duyên bây giờ .


...


Im lặng


...


Im lặng


...


"C...chúng ta đi đâu vậy ?" – cô e dè hỏi


"Dùng bữa với gia đình cô" – Triệu lạnh lùng đáp


"Ờ.... "


...


Im lặng


...


Im lặng


...


...


Vừa bước xuống xe Triệu đã choàng tay qua tay Duyên , với ánh mắt ngạc nhiên của cô trong giây lát Triệu đã kéo cô vào trong . Phòng ăn VIP cho gia đình đã chuẩn bị sẵn .


Cạch


"Tụi nhỏ đến rồi chị sui" - ông Trung chỉ tay ra cửa


"Mẹ ! Tiểu Vy !" – Duyên vui mừng khi thấy bà


"Chị Duyên " – bà Phương và Tiểu Vy chạy đến ôm chầm lấy cô


Sau vài phút dành riêng cho gia đình xa lâu ngày gặp lại. Bà Phương bình tĩnh lau nước mắt quay sang chào Triệu


"Con là Minh Triệu phải không ? Mẹ rất vui được gặp con , con quả thật rất xinh đẹp"


"Dạ ! Con chào mẹ ! Chào Tiểu Vy !" - cô nở một nụ cười dịu dàng , khác hẳn với lúc nãy" - /Đúng là nắng mưa thất thường/ - Duyên thầm nghĩ


"Em chào chị Triệu" – Tiểu Vy ôm cô cứng ngắt . Cô nhóc mới học lớp 11 mà gần bằng cô rồi , như đứa trẻ to xác ấy – "Người chị thơm quá !" – cô nhóc hít hà mùi hương ở cổ cô


"Ngồi xuống đi ! ! Cả nhà vừa ăn vừa bàn đám cưới nào" – ông Trung cho người dọn thức ăn lên


...


...


"Chị sui thấy tôi làm vậy được không ?" – ông Trung hỏi


"Chúng tôi là dân quê . Không có biết gì . Chỉ mong tụi nhỏ nó vui vẻ hạnh phúc , khỏe mạnh là đủ rồi"


"Chị Duyên sao chị có người yêu mà không bao giờ nói vậy , lại còn rất ... rất xinh đẹp nữa chứ , chị thật xấu xa" – Tiểu Vy chề môi.


"Ờ..." – Duyên cười như muốn khóc .Cô không biết nên nói làm sao với gia đình đây . Chạy thì chạy không khỏi rồi còn liên lụy gia đình nữa , không thể được .


"Tụi nó bí mật quen cũng lâu . Tôi cũng có hay gì đâu , mới biết mấy ngày trước nên mới kêu tụi nó lấy nhau cho rồi" – ông Trung đỡ lời giải thích – "Chị cũng đừng trách tụi nó"


"Tôi đâu có , con bé Duyên lúc nào cũng khù khờ . Tôi chỉ sợ nó không tìm được ai thương thôi" – bà lắc đầu mỉm cười - "Nay tụi nó chịu lấy nhau đàng hòang tôi còn lo gì nữa , chỉ là thấy Triệu nhà ông xinh đẹp là ngoan hiền , tôi thấy Duyên nó không xứng , sợ con bé nó khổ tâm"


/Trời ơi ! Mẹ mình khen cô ấy ngoan hiền ... Không ! Không thể nào . Tôi điên mất ! Sau này tôi chịu khổ dài dài , khổ tâm khổ tư gì cũng một mình mình khổ thôi . Tôi ra đường không coi ngày hay sao vậy trời ! ! ! ! ... mẹ ơi là mẹ ... mẹ làm ơn nhìn kĩ lại giùm con/ ~>.<~


"Dạ con cảm ơn mẹ" – Triệu nhẹ nhàng khẽ cúi đầu cảm ơn bà


"Vậy chị cứ ở đây dự xong đám cưới nó , chơi vài hôm rồi hẵng về . Để tôi cho người đưa hai người đi dạo , sẵn cũng phải mời bà con dưới quê lên ăn tiệc chứ" – ông Trung bàn bạc


"Ông tính sao thì vậy đi , mẹ con tôi không có ý kiến gì đâu"


"Mẹ à ! Bà con dưới quê mình không nhiều . Không mời cũng không có sao , đường xá xa xôi họ lên rồi về mệt lắm" – Duyên tìm cách để không phải mời ai dự vào cái đám cưới này , không phải cô sợ quê mà là vì dân đến dự chắc chắn không phải dân lương thiện gì .


"Con rể đừng lo ! Ba sẽ thuê riêng một chiếc máy bay đưa đi đưa về . Đám cưới đã làm là phải cho tới , sao đãi qua loa được còn bạn của con ở trường muốn mời thêm ai thì mời . Con với Triệu cứ lo chọn lễ phục và kế hoạch tuần trăng mật đi" – ông Trung gắp thức ăn và kết lại cái chuyện bàn bạc . Vậy là xong ! Mọi chuyện đã được định , số phận đã an bài ! Vĩnh biệt cuộc đời tươi đẹp  ...


...


Tiệm áo cưới Celine


"Tôi không biết mấy cái này đâu . Chị chọn đi !" – Duyên đẩy một đống cuốn album áo cưới cho Triệu


"Cô muốn mặc vest hay váy cưới ?" – Triệu nhìn cô . Ngày thứ hai có vẻ đã đỡ ngượng hơn nhiều . Họ bắt đầu đi mua sắm và chọn đồ cưới


"Tất nhiên là vest . Tôi là chồng chị đó !" – Duyên thấy mình nói hớ đâm ra sượng . Vậy mà Triệu chỉ cười nhếch môi cúi xuống xem hình trong album


"Lấy cho tôi ba bộ này và ba bộ này" – cô chỉ vào hình chọn ba đen ba trắng . Triệu thích mặc váy trắng nhất mặc dù cô là xã hội đen , đó mới chỉ là một trong những tính lập dị nổi tiếng của đại tiểu thư nhà họ Phạm .


"Vâng ! Mời hai cô vào phòng thử đồ luôn . Chúng tôi sẽ mang lễ phục vào ngay" – tiếp tân đưa họ vào hai phòng thay đồ khác nhau .

30 phút sau


Cạch


Cạch


Họ bước ra một lúc rồi nhìn nhau , cũng không ai nói lời nào cứ thế mà nhìn nhau thôi . Lễ phục đúng là khác với những chiếc áo thường ngày , với những chất liệu đặc thù quen thuộc của váy cưới voan , lụa , satin , ren ... nhưng sự biến tấu phóng khoáng trong thiết kế của Celine như tôn lên vẻ đẹp quyến rũ trong Triệu và tạo nên điểm nhấn đặc biệt trên cơ thể hoàn hảo tuyệt mỹ , kiêu sa .


Vest đen Valentino điểm nhấn là sự sang trọng sánh vai với phong cách hiện đại với chiều dài và rộng của bộ vest được thu ngắn và hẹp hơn . Những đường chỉ và đường bo viền ở khu vực cầu vai , nách , ngực và phần eo được tính toán và cắt rất cẩn thận sao cho người sử dụng khi mặc lên sẽ không bị "thừa" hoặc quá chật với kích cỡ có sẵn .... Dường như loại vest này được làm ra là dành cho Duyên vậy , nó như hài hoà với cơ thể và màu da của cô vậy .


Nếu chỉ riêng lẻ Triệu đứng sẽ nổi và ngược lại với Duyên cũng thế . Khi họ đứng riêng vẫn sẽ nổi chỉ là.... .khi họ bước bên nhau cùng chung một chỗ thì trắng và đen sẽ đồng lọat tô điểm cho nhau khiến cả hai sẽ nổi bậc gấp bội . Cái gọi là đồng điệu tương phản là vậy .


"Woa ~ thật là đẹp hai người xứng đôi quá !" – chị tiếp tân chạy đến chỉnh sửa một chút giúp họ . Make up cũng đã xong . Họ cần lên lầu để chụp ảnh cưới .


"Chúng ta lên lầu thôi ! Thợ chụp ảnh đả chờ sẵn" – tiếp tân đưa họ lên lầu .


Một không gian khác được chia ra nhiều ngăn với nhiều phong và bối cảnh , mục đích là phong nền giúp họ tạo dáng thật chuẩn .


"Xin chào tôi là Milor Trần thợ chụp ảnh chính cho hai vị hôm nay" – thợ chụp ảnh bắt tay họ


"Xin hỏi ai là chồng , ý tôi là ..." – như hiểu ý người thợ Duyên mỉm cười với anh ta


"Là tôi ! Tôi tên Kỳ Duyên"


"Vậy cô Minh Triệu sẽ ngồi trên ghế đó . Còn cô Kỳ Duyên sẽ ngồi trên thành ghế nắm tay cô ấy" – thợ chụp ảnh chỉ vào cái ghế đỏ đặt giữa phòng cũng màu đỏ dưới chân tòan là bong bóng .


Triệu ngồi vào ghế ngay ngắn , Duyên cũng ngồi trên thành ghế nhưng người cô ấy cứng ngắt không tạo dáng được


"Cô Kỳ Duyên chòang tay qua vai và nắm tay vợ mình đi chứ" – thợ chụp ảnh bắt đầu bấm máy liên tục miệng vẫn họat động để kéo họ lại gần hơn


"Cô có biết một tấm hình đến cả trăm $ không hả ?" – Triệu khẽ nhíu mài nói khi thấy Duyên cứ như tượng


"HẢ ?" – cô há hốc


"Chụp cho đàng hòang đi"


Duyên chòang tay qua vai Triệu và để hờ lên đó , tay còn lại nắm tay Triệu đặt lên đùi mình .


"Cười nào , hạnh phúc lên chứ . Cô Kỳ Duyên tập trung , đừng căng thẳng ... tốt ... tốt"


...


Họ thay đồ và chụp nhiều phong nền khác nhau , từ khoác vai , nắm tay đến ôm eo là cùng .


"Ok vài tấm cuối sẽ chụp hai người hôn nhau , tấm hình này chúng tôi sẽ tặng một khổ lớn để treo đầu giường trong phòng ngủ của hai vị" – thợ chụp ảnh giải thích với họ cảnh chụp


"Hôn hả ? Thôi đi" – Duyên ngại ngùng gãi gãi sau gáy


"Anh cứ nói tiếp đi !" – Triệu phớt lờ


"Cảnh đầu là cô Kỳ Duyên ôm eo cô và cô Minh Triệu sẽ câu lấy cổ , cả hai sẽ hôn nhau thật dịu dàng . Thật ngọt ngào , ok !"


"Cha này nói cứ dễ như là ăn cơm sườn không bằng , ngon ông rơi vào trường hợp như tôi đi rồi biết "- Duyên cắn môi đau khổ , cười méo xẹo


Họ vào vị trí phong nền Triệu câu lên cổ Duyên một cách nhanh chóng không ngượng hay xấu hổ . Trong khi đó , Duyên vẫn đứng yên như tượng không dám đụng đến cô.


"Cô có phải là chồng tôi không ? Sao yếu đuối quá vậy ?"


"T...tôi...là chồng thì đã sao ? Liên quan gì đến chuyện này ?" – Duyên cứ cà lăm như gà mắc tơ


"Chụp lẹ đi còn đi mua đồ nữa , mất thời gian quá !" – Triệu siết cổ chặt hơn kéo sát hai cơ thể vào nhau , ngực họ chạm nhau rồi .


"Cô Kỳ Duyên ôm eo đi nào !" – thợ chụp ảnh vẫn cầm máy để không bỏ lỡ cảnh đẹp nào . Duyên ngượng ngùng từ từ ôm lấy cái eo siêu chuẩn , siêu mỏng ấy .


"Hôn nhau nào ! Cô Kỳ Duyên cúi xuống một chút , nhắm mắt và cảm nhận nụ hôn tình yêu của cả hai đi nào !"


"Chụp hư là phải chụp lại đấy" – Triệu đe dọa , cả hai từ từ nhắm mắt , môi tiến đến môi và chạm nhẹ vào nhau . Cảm giác mềm mềm ấm ấm lan truyền vào nhau , thật dịu dàng , thật ngọt ngào .


"Ok tốt ... đúng rồi tốt lắm . Cứ giữ như vậy, ok!" – tiếng nói thợ chụp ảnh vang lên Duyên lập tức buông Triệu ra quay chỗ khác – "Khi nào hình xong tôi sẽ gửi đến nhà hai vị ngay"


"Cám ơn anh đã cố gắng" – Triệu bắt tay thợ lần nữa trước khi cả hai quay xuống thay đồ


...


Thứ cần mua sau cùng là nhẫn cưới , thứ không thể thiếu được .


Cửa Hàng Trang Sức


"Xin hỏi hai vị cần gì ?"


"Nhẫn cưới có hàng mới không ?" – Triệu nhìn dọc cái tủ kính


"Vâng ! Nhẫn cưới năm nay được yêu chuộng nhất là kiểu này . Chúng tôi vừa đặt thêm hàng cho tháng này" – nhân viên đặt đôi nhẫn bạc kim cương đính quanh chiếc nhẫn , đơn giản nhưng sang trọng – "Nhẫn này chủ đích là khắc tên lên trên nó" – cô chỉ vào khỏang trống nhỏ chính giữa được những viên kim cương sáng bóng vây quanh


"Được không ?" – Triệu quay sang hỏi


"Mắc lắm" – Duyên nói nhỏ , khẽ lắc đầu


"Lấy nó !" – Triệu mỉm cười với nhân viên


"Vâng chẳng hay hai vị muốn khắc tên gì vào ?" – cô nhân viên lấy giấy bút ra sẵn


"Triệu Duyên" – cô đáp gỏn lọn


"Vâng , ngày mai chúng tôi sẽ giao nhẫn đến nhà cho hai vị , chúc hai vị hạnh phúc" – cô đưa biên lai và nhận tiền từ Triệu – "Cảm ơn quý khách đã ủng hộ"


...


SOFITEL AMBASSADOR HOTEL SAIGON


Lễ cưới trang trọng diễn ra ở Khách sạn năm sao được ông Trung bao trọn khách sạn để khách ở xa có thể ở lại qua đêm . Bàn tiệc linh đình với những loại rượu đắt tiền , may sao đám dân anh chị hôm nay cũng không bộc lộ cá tính của họ chỉ đơn thuần lớn tiếng chúc tụng vậy thôi .


Theo lễ Duyên và Triệu phải đi từng bàn chụp hình và mời rượu .


...


Đám tình địch


"Kỳ Duyên , cô tốt số lắm nhé ! Tôi đây đã đeo theo tiểu thư Minh Triệu bốn năm rồi mà không được cô ấy nhìn lấy một cái . Ly này.... " – gã đưa cho cô ly rượu đầy – "...coi như tôi chúc cô và Minh Triệu trăm năm hạnh phúc"


"Cám ơn !" – Duyên nhận ly và uống . Thật ra cô chỉ uống nửa ly và đưa còn lại cho Triệu xử , tửu lượng Duyên kém hơn Triệu rất nhiều . Lần trước không phải vị trúng thuốc dễ gì cô được nằm trên Triệu .


"Kỳ Duyên...ợ...t. . tôi yêu Minh Triệu.... hơn cô nhiều.... mà sao cô ấy chọn cô nhỉ...ợ..." – gã tiếp theo say bí tỉ đứng không vững mà cũng gắng đưa ly rượu cho Duyên – "...cô. . ợ...may mắn lắm...ợ...cô mà dám.... phản bội...ợ...Minh Triệu.... t...tôi sẽ giết cô...ợ" – gã nâng ly lên – "...ợ...uống nào...hạnh phúc nhé...tình yêu...ợ của anh"


"Cám ơn !" – ngoài câu này ra Duyên chẳng biết nói gì hơn


"Nhiều chuyện , stop !" – Triệu nghiến răng đe dọa


"Nguyễn Cao Kỳ Duyên ! Tôi đã cho người ám sát cô nhiều lần nhưng đều thất bại , coi như cô cao số . Tôi giao Minh Triệu lại cho cô , cô liệu hồn mà yêu thương cưng chiều . Minh Triệu mà mất cọng tóc nào tôi sẽ băm nát cô ra đó"


"Tôi biết rồi hề hề" – Duyên cười xòa , sống lưng cô ấy tê cứng rồi .


"Im đi ! Muốn bị cắt lưỡi không ?" – Triệu trừng mắt nhìn người vừa hâm dọa Duyên


Bàn nam cuối cùng cũng xong . Duyên thở phào nhìn qua bàn nữ chắc dễ chịu hơn .


"Ra đây là Nguyễn Cao Kỳ Duyên ~ nghe danh đã lâu ~" - cô gái mặc váy đen bước đến gần cô dựa hờ vào thì thầm nhỏ - "Cô chắc phải mạnh lắm nhỉ ! Tôi rất muốn thử cho biết . Rảnh thì gọi tôi nhé ~" – cô nhét cái card danh thiếp vào túi áo vest cho cô – "Cùng uống chúc mừng nào" – cô nâng ly cùng Duyên


"Chị Triệu sao chị nỡ bỏ tụi em mà đi chống lầy ...huhu.... tụi em biết làm sao đây ?" – đám con gái bắt đầu vây quanh Triệu sờ mó


"Mấy cô say rồi để chúng tôi đưa lên phòng nghỉ ngơi" – ngay lập tức đám đàn em của Triệu đã kéo mớ bòng bong đi khỏi tiệc


...


Đám cô chú


"Nhỏ này là Kỳ Duyên à ?" – ông già tóc bạc mặc bộ đồ tòan thêu rồng chắc vai vế cao lắm – "Đúng là thông mình thật , thảo nào chinh phục được đại tiểu thư của chúng ta . Nào uống với ta vài ly đi" – ông cười khà khà cầm cả chai tu lên miệng , già mà còn quá gân khiến Duyên không khỏi thán phục .


"Nhóc con ! Nhớ cho kỹ . Minh Triệu mà có uất ức gì thì cô cũng như cái ly này" – Rắc – một lão thứ hai bóp nát ly thủy tinh trong lòng bàn tay


"Dạ...con...con biết" – cô gật gật lia lịa


"Triệu à , cô đây chẳng có gì cho con . Cô cho con khu B bên phố cũ coi như của hồi môn . Con và chồng con cứ lấy làm gì tùy thích" – bà cô bôi môi son đỏ rất dày vỗ vai Triệu


"Dạ con cám ơn cô năm !" – cô giật giật tay áo Duyên ra hiệu


"Dạ con cám ơn cô !" –Duyên nói theo cô và mời rượu bà


...


"Phù..." – Duyên ngồi xuống bàn mình nghỉ ngơi , mặt cô đã đỏ rần lên vì say rồi


"Duyên ah ! ! ! con uống chút trà giải rượu đi" – bà Phương đưa ly trà nóng cho cô


"Vy đâu mẹ ?" – cô quay qua quay lại


"Mẹ đưa nó lên phòng cho nó ngủ rồi" – bà ngồi cạnh Duyên


"Mẹ có giận con không ?" – Duyên đặt ly trà xuống bàn , khẽ nắm tay bà


"Khờ quá sao lại giận" – bà vuốt má cô – "Mẹ biết gia đình Triệu làm nghề gì nhưng họ đều chân thành trong tình cảm , miễn sao con hạnh phúc là được"


"Là con không tốt đã làm ra chuyện không thể cứu vớt" – Duyên thở dài


"Nhỏ này , con nhìn xem" – bà chỉ tay về phía Triệu vẫn đi qua đi lại mời rượu mọi người – "Con bé đó tuy khác lạ nhưng nó rất dễ thương và quan tâm người lớn tuổi . Mẹ biết nó sẽ làm con hạnh phúc mà . Con cũng phải đối xử tốt với nó đấy nhé !"


"Mẹ..."


"Được rồi uống trà đi ! Tiệc sắp tàn rồi . Mẹ lên xem Vy đây" – bà vỗ vai Duyên vài cái rồi bỏ đi


/Làm sao con hạnh phúc khi người con yêu không phải là Triệu hả mẹ ?/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com