chương 22
Tống Ngữ Cảnh chợt nhận ra điện thoại trong tay Trương Đình rất giống của anh, sau đó anh lại sờ túi quần của mình, hoàn toàn trống không. Chính xác hơn anh đã biết nó không có ở đó cả buổi rồi, chỉ là anh tự an ủi mình "Trương Đình nhất định sẽ bảo vệ cô ấy" vậy bây giờ thì sao đây? Trương Đình nói cô nhập viện rồi, vì sao lại nhập viện? Ai đó có thể nói cho anh biết được không?
Đằng sau là những tiếng hò reo chúc mừng anh, đằng sau là những tiếng xe cộ chạy với tốc độ trung bình, đằng sau có tiếng nói chuyện của các y tá trong bệnh viện. Đằng sau còn có tiếng gây gỗ giữa người với người. Còn anh, anh vẫn chạy, chạy khỏi công ty, chạy trên đường lớn, chạy vào bệnh viện, chạy xuyên qua đám người.
Ba mẹ Trịnh đã ở đó, họ ngồi trên ghế dọc hành lang, trông rất cô đơn, thấy anh tới họ nhìn anh lạnh lùng, sau đó lại quay đi. Anh dừng lại, thở hồng hộc, cúi đầu chào họ, họ ngay cả một cái gật đầu cũng không tặng anh. Anh nặng nề đẩy cửa phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay vào mũi khiến anh phải nhăn mày, căn phòng tối om, cô nằm trên giường trắng, đôi mắt nhắm nghiền. Trên người dán nhiều băng trắng để che kín vết thương. Anh tiến tới gần, trên má cô còn in năm dấu tay rõ rệt, đỏ ửng. Anh nhìn thấy rất đau lòng.
Anh bước ra ngoài, nhìn ba mẹ Trịnh không nói nên lời, chính anh cũng không biết phải nói như thế nào. Im lặng một hồi, chính ba Trịnh là người lên tiếng.
"Con có gì muốn nói?"
"Con xin lỗi, đã không bảo vệ cô ấy tốt" Tống Ngữ Cảnh cúi người, từ bé đến giờ ai không biết anh cao ngạo, một cái cúi người cũng chưa từng cúi, hôm nay lại ở đây chân thành, hối lỗi, đau lòng, cúi người xin lỗi ba mẹ Trịnh.
Mẹ Trịnh bắt đầu khóc, vốn dĩ đang ở nhà theo dõi tivi, dù sao công ty Âu Hải đổi chủ cũng có ảnh hưởng ít nhiều đến Trịnh thị, nhưng ba mẹ Trịnh vốn tin tưởng năng lực của anh, nên mới yên tâm, nào ngờ cảnh sát gọi điện báo tin "Xin hỏi có phải ông bà Trịnh không? Cô Trịnh đây bị bắt cóc, hiện tại đã được đưa đến bệnh viện"
Mẹ Trịnh muốn ngất xỉu ngay tại chỗ, ban đầu họ nghĩ là cảnh sát chỉ gọi nhầm, hoặc một cô gái họ Trịnh nào đó, họ liền gọi điện cho cô, điện thoại reo liên tục vẫn không ai bắt, mẹ Trịnh cùng ba Trịnh mới hốt hoảng lái xe vào bệnh viện, tận mắt thấy con gái một thân chật vật, cả người lưu lại vết hành hung, họ lúc đó như hồn lìa khỏi xác, đau đớn toàn thân.
Ba Trịnh vỗ về mẹ Trịnh, thở dài nhìn Tống Ngữ Cảnh. Ông chậm rãi nói, đáy mắt đượm buồn.
"Ban đầu là Phi Phi muốn kết hôn cùng con, dùng uy lực của nhà họ Trịnh ép hôn con, ta biết con không bằng lòng, nhưng ta luôn nghĩ sẽ có một ngày hai đứa hòa hợp, nhưng có lẽ ta hiểu sai rồi. Ngữ Cảnh, nếu không cần nữa thì để con bé đi đi, ta cũng không có cách tin tưởng giao Phi Phi cho con"
"Ý ba là sao?" Tống Ngữ Cảnh rất kính trọng ba Trịnh, hiện tại nghe xong anh liền tức giận "Ba muốn con cùng cô ấy ly hôn?"
Ba Trịnh im lặng tức là đồng ý, anh càng tức giận hơn.
"Con không đồng ý!"
Tựa hồ muốn hét lên, y tá gần đó chạy ra nhắc nhở, ba Trịnh thay anh xin lỗi, anh vẫn trầm mặc không nói câu gì, nhìn xuống mặt đất. Sàn nhà được lót gạch đá màu trắng trong suốt, bóng loáng, tựa hồ luôn được lau chùi kỹ lưỡng, anh có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua đó, gương mặt không có vẻ gì là vui vẻ khi nghe những lời đó. Cách đây hơn một tháng, anh còn hy vọng cùng cô cắt đứt quan hệ, hiện tại đã có thể rồi, anh lại không muốn, vì sao lại thế? Vì anh yêu cô rồi, Tống Ngữ Cảnh yêu Trịnh Hiểu Phi rồi, nên anh không thể ly hôn,tuyệt đối không ly hôn!
Trịnh Hiểu Phi tỉnh lại vào lúc nửa đêm mùi thuốc sát trùng thâm nhập vào mũi, cô liền biết mình đang an toàn ở bệnh viện. Cô thở dài, muốn ngồi dậy uống nước, bỗng dưng cả người truyền đến một trận đau nhức khiến cô phải rít lên một hơi. "Mẹ ơi, ra tay cũng khiếp quá rồi" Trịnh Hiểu Phi vô lực nằm trên giường cau có, bên cạnh liên truyền ra tiếng động nhẹ làm cô giật mình, cả người phòng bị nhìn về phía đó.
Tống Ngữ Cảnh ngồi trên ghế sô pha nhỏ, khoảng đó khá tối nên ban đầu cô không thấy anh ở đó, cứ nghĩ trong phòng chỉ có mỗi mình cô. Anh đứng dậy đi về phía cô, ánh sáng từ đèn đường và ánh trăng bên ngoài chiếu rọi anh. Quần áo xốc xếch, phía dưới mắt còn có quầng thâm rõ rệt, hẳn là mới ngủ không lâu. Anh đưa tay sờ trán cô.
"Ừ, đã bớt sốt rồi" Sau đó rót cho cô một ly nước, nhẹ nhàng đỡ cô dậy, tránh đụng vào vết thương của cô. Trịnh Hiểu Phi được uống nước, cả người liền thoải mái hơn rất nhiều.
Lại trầm mặc, chỉ còn tiếng hít thở đều đều. Trịnh Hiểu Phi cảm thấy không khí hiện tại không tốt, muốn mở miệng lại bị anh cướp lời.
"Tống phu nhân cũng thật có bản lĩnh, biết trước nguy hiểm vẫn đâm đầu vào, phía cảnh sát bảo có người gọi báo tin trước, nhanh chóng đến nhà tìm video quay lại trước cửa, trông thấy có một nhóm người đem Tống phu nhân đi. Còn cùng với anh Trương lén lấy điện thoại của tôi giấu đi, không cho tôi biết tình hình hiện tại nguy hiểm như thế nào. Đây là muốn chứng tỏ điều gì?"
Trịnh Hiểu Phi chôn mặt trong chăn, mắt đã sớm nhắm không để ý đến anh nữa, lúc trước lên kế hoạch thì không sao, hiện tại bị liệt kê lại liền thấy một sự ngượng ngùng dâng cao. Cô mở mắt, gương mặt anh hiện lên rõ ràng. Tống Ngữ Cảnh rất đẹp, đôi mắt này rất lạnh lùng, gương mặt góc cạnh sắc nét. Trong bóng tối càng thêm mờ ảo, quyến rũ.
Cô mấp máy môi, nói rất nhỏ "Em chỉ không muốn ai đe dọa anh"
Tống Ngữ Cảnh nghe xong liền sững người, tay anh đưa lên, cô liền nhắm mắt, sợ anh lại hành hùng cô. Nhưng cô lại hiểu lầm rồi, người đàn ông này đang vuốt ve bên má cô, rất nhẹ nhàng, đôi tay anh thô ráp vuốt lên làn da của cô lại tạo cho cô một sự ấm áp không nói nên lời. Cô thấy ánh mắt anh chứa một cái gì đó rất nồng ấm.
"Anh đã rất sợ"
Không gian này thật tĩnh lặng, tựa hồ giọng nói của anh đã được hâm nóng, rót vào tai cô như một làn khói ấm áp, mắt cô chợt ửng hồng, mắt anh lại long lanh thứ gì đó.
"Đừng làm như vậy nữa, hiện tại anh nghe đến từ bệnh viện đã sớm nổi da gà rồi"
Trịnh Hiểu Phi cười ha ha, một bàn tay áp lên mặt anh, cô lau đi nước mắt trên khóe, cười rạng rỡ nói.
"Anh thật đáng yêu"
Tống Ngữ Cảnh ngạc nhiên, rồi lại cúi đầu trầm mặc, cô liền thấy không đúng, ngồi dậy hỏi anh.
"Anh làm sao vậy, sao đột nhiên lại im lặng như thế? "
"Anh nhận thấy một điều"
"Điều gì?" cô ngờ nghệch hỏi, lại nhận thấy ánh mắt thâm thúy của anh.
"Chúng ta kết hôn bao lâu rồi? "
"Cũng hơn một tháng, làm sao vậy? "
"Chúng ta vẫn chưa động phòng đúng không? "
"......"
Tống Ngữ Cảnh đồ lưu manh!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com