chương 30
Hôm đó, Trịnh Hiểu Phi nói với ba mẹ Trịnh "Ba mẹ, con có điều muốn nói"
Ba mẹ nhìn cô nghi hoặc, cô nắm chặt tay hai người, thốt lên chậm rãi.
"Con bị thoái hóa tiểu não"
Chỉ với một câu đó, sự nghiêm nghị bình thường của hai người nhanh chóng biến mất, họ thật muốn lúc đó bản thân bị điếc đi, để không phải nghe được sự thật tàn khốc này.
Căn bệnh này là di truyền, ông bà sớm đã lo sợ con gái sẽ mắc phải, nhưng nhiều năm nay trông thấy cô vui vẻ sống, họ mới giảm bớt mối lo sợ trong lòng. Nhưng mà, tại sao vậy? Tại sao mọi thứ lại diễn ra như vậy?
Cô đã nói ông bà giúp cô thu mua hết cổ phiếu của Âu Hải, chặn ngang những nhà đầu tư, không cho hợp tác với công ty anh nữa, để Âu Hải phải sụp đổ, để Tống Ngữ Cảnh biết cô đã làm những gì, sau đó hận cô, ly hôn cùng cô, suốt đời cũng không muốn gặp lại cô. Cô thành công rồi, Âu Hải sụp đổ, cả hai ly hôn, cô rời đi, ba Trịnh bắt đầu nới lỏng, để anh làm lại từ đầu, các mối làm ăn cũ bắt đầu tìm đến anh. Lúc trước là họ bị ép thôi, hiện tại không còn ràng buộc của Trịnh thị nữa, họ mới quay lại, Tân thị cũng không cướp dự án nữa. Mọi thứ, đều trở lại như lúc ban đầu.
Công ty năm đó cướp hết mối làm ăn của Âu Hải là Tân thị, chính xác hơn, người đứng đầu ở đó là ba của Tân Kí. Trịnh Hiểu Phi cùng Tân Kí có một đoạn quen biết, cô mới có dũng khí mời anh tham gia kế hoạch của mình, Tân Kí đã đồng ý, vô điều kiện.
Nhà Trịnh là người đứng sau lưng Tân thị mua lại cổ phiếu Âu Hải. Hội đồng quản trị của Âu Hải thấy công ty không còn cầm cự được bao lâu nữa liền đem bán, sau đó lại bỏ rơi công ty. Đến cuối cùng chỉ còn mỗi anh.
Trịnh Hiểu Phi là người truy cập vào máy tính của anh, thông báo cho Tân thị biết những điều mà anh sắp làm, Tân thị chuẩn bị trước, liên tục hớt tay trên, hợp đồng của Âu Hải thế là mất trắng.
Cô cũng là người tố cáo cho cục thanh tra, Tân Kí làm trong đó, chức vụ lại tương đối cao, cô biết Âu Hải không có gì là mờ ám, cô chỉ đơn giản muốn Tân Kí đánh một đòn tinh thần vào nhân viên, họ sẽ hoang mang, từ từ rút lui.
Cuối cùng,vào ngày Tống Ngữ Cảnh mời cô đi ăn tối ở nhà hàng, cô đã gọi Tân Kí đến, như một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, Tân Kí sẽ nói với anh những điều cần biết và những điều anh không biết. Cứ nghĩ Tống Ngữ Cảnh sẽ tức giận, sẽ nổi nóng với cô, nhưng anh chọn im lặng, chọn tiếp tục tin tưởng cô, Trịnh Hiểu Phi cả chặng đường đều không hề thất bại, lại gặp thất bại ngay đoạn kết.
Tống Ngữ Cảnh nằm trên giường lớn, muốn ngủ mà ngủ không được, lại một năm trôi qua, hôm nay là Giáng Sinh. Tiểu Lăng lại được thêm một tuổi, cậu bé vẫn tin rằng cậu là món quà do ông già Noel ban tặng cho mẹ mình, cứ đến đêm Giáng Sinh cậu sẽ ngồi bên cạnh cửa sổ và nói "Cảm ơn ông già Noel đã cho con được làm con của mẹ". Cho dù có bị bỏ rơi, cậu bé vẫn cảm thấy bản thân cậu rất may mắn, vì mẹ đã mang cậu đến cho ba, mẹ đã nhờ ba chăm sóc cậu thật tốt, mỗi năm mẹ đều gửi thiệp tới cho cậu, còn kèm theo một gói quà,trong thâm tâm cậu biết mẹ yêu cậu thật nhiều.
Đêm này mỗi người mỗi suy nghĩ, anh cô độc nằm trong căn phòng lớn quen thuộc, hai năm trước đây, anh từng nằm với cô trên chiếc giường này.
Cái ngày anh gặp Tân Kí hôm đó, Tân Kí nhìn anh, cười nói.
"Tống thiếu, tôi tin rằng anh đã biết tất cả"
"Nếu anh nghĩ tôi đã biết tất cả, sao anh còn cố ý đến đây?" Tống Ngữ Cảnh cau mày, hiển nhiên là không vui.
"Tôi chỉ là tò mò, anh thật sự không có cảm xúc nào khác sao?" Tân Kí nhìn anh, nhướn mày, gương mặt hiện lên toàn câu hỏi.
"Như anh đã thấy, không có"
"Anh không oán hận Trịnh Hiểu Phi sao!? "
"Không có!" Tống Ngữ Cảnh cau chặt mày, tay siết lại thành nắm đấm.
"Cho dù cô ấy có là người khiến Âu Hải sụp đổ, khiến cho anh không còn vị trí trên thương trường, khiến gia đình anh tan nát, ngay từ đầu mọi thứ đã là cái bẫy, yêu anh, kết hôn với anh đều là giả, anh cũng không oán hận sao!?"
"Tôi nói là không! Anh điếc sao? "Tống Ngữ Cảnh vung tay lên, đấm vào mặt Tân Kí một cái, Tân Kí ngã ra ghế. Mặt bị sưng lên nhanh chóng. Tống Ngữ Cảnh đánh xong, cả người liền nóng như lửa đốt, thở hồng hộc, đi nhanh ra ngoài. Sau đó, mọi người đều biết rồi.
Anh không tin, không tin cô không yêu anh, không tin cô kết hôn với anh là giả, anh mãi mãi không tin.
Hai năm sau đó, Trịnh Hiểu Phi chỉ có thể nằm lì trên giường, cô hoàn toàn không thể nói được nữa, tay ngày càng run rẩy, đưa lên đưa xuống cũng là một cực hình, gương mặt gầy rọp đi trông thấy. Mọi người nhìn mà đau lòng, chỉ biết kiềm đi nước mắt.
Thương Nhạc trở thành một nghệ sĩ dương cầm chuyên nghiệp, thường xuyên nhận được lời mời trình diễn, nhưng cô luôn từ chối, nói bản thân rất bận, không có thời gian. Trịnh Hiểu Phi nhìn Thương Nhạc đang gọt táo, ánh mắt của cô như cầu xin Thương Nhạc, Thương Nhạc cuối cùng không chịu được nữa mà bật khóc.
"Đồ ngốc, mình ở đây chăm sóc cậu, mình không đi đâu hết"
Lúc đó, cô mới biết, sự sống của mình ảnh hưởng đến cuộc đời người khác như thế nào.
Thế nhưng cuối năm đó, Vương Duyệt quỳ xuống cầu hôn Thương Nhạc. Không phải trong sảnh đường, không có nến cũng không có rượu ngon. Nơi anh cầu hôn là tại phòng bệnh của Trịnh Hiểu Phi.
"Nhạc Nhạc, gả cho anh đi"
Thương Nhạc che miệng, kiềm nén sự phấn khích, cô vừa mừng vừa lo, Hiểu Phi nằm trên giường bệnh, ba mẹ Trịnh đứng yên lặng một mình, họ còn giương nụ cười đầy hạnh phúc nhìn Thương Nhạc. cô thấy Hiểu Phi gật đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên má Thương Nhạc, có lẽ sự cố chấp của cô đã khiến cho Hiểu Phi cảm thấy có lỗi, cô có lỗi với Hiểu Phi, lại có lỗi với Vương Duyệt. Anh đã chờ cô quá lâu rồi. Thương Nhạc nhìn Vương Duyệt, liên tục gật đầu. Giây phút đó, không có lời nói nào có thể diễn tả được tâm trạng của bọn họ.
Một ngày mùa xuân, Trịnh Hiểu Phi đang nhắm mắt dưỡng thần, phía cửa truyền đến tiếng động khiến cô phải mở mắt, cô kinh ngạc, sau lại mỉm cười. Người đàn ông đứng ở cửa trông thấy cô gái yếu ớt nằm trên giường, vành mắt thoáng chốc đỏ hoe, bước từng bước chậm chạp tới.
"Phi Phi, anh đến rồi"
Cô nhìn anh trìu mến. Anh bước đến bên giường cô, gục đầu xuống mà khóc, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng khóc của anh.
Một lúc lâu sau, anh mới ngừng khóc, khóe mắt còn ướt, nhìn cô.
"Xin lỗi, anh lại lỗ mãng nữa rồi"
Nếu có thể nói, cô muốn nói với anh rằng "Trương Đình, anh trưởng thành rồi"
Trương Đình nói, Âu Hải đã là một công ty có triển vọng, trong nước lẫn ngoài nước đều có hợp đồng lớn, mà anh, đã trở thành một vị lãnh đạo tài ba. Trương Đình lại nói, anh ngày càng giống như một khúc gỗ, chỉ biết đi làm, xong việc thì về nhà ăn rồi ngủ, rất nhiều năm nay, anh vẫn không có ý định tìm một cô gái khác, anh nói "Tôi chỉ cần một mình Tiểu Lăng là quá đủ rồi"
Trương Đình đem miếng quýt vào miệng, vừa nhai vừa liếng thoắng, còn cô chỉ một mực lắng nghe. Thương Nhạc và Vương Duyệt ngồi một bên cũng phì cười.
Đến chập tối, Trịnh Hiểu Phi buồn ngủ, bọn họ mới ra ngoài, Thương Nhạc kéo tay Trương Đình, hỏi nhỏ với anh "Anh đến đây Tống Ngữ Cảnh không nghi ngờ sao?"
Trương Đình nhìn sang cửa phòng vừa đóng kia, trong lòng anh có một tảng đá đè nặng lên, anh từ từ nói.
"Tôi nói với cậu ấy là muốn đi du lịch một thời gian, tôi cũng đã đi sang rất nhiều nước rồi mới đến đây. Cậu ấy sẽ không nghi ngờ đâu"
Thương Nhạc gật đầu yên tâm. Vương Duyệt đưa cô về nhà rồi nghỉ ngơi, chỉ còn mỗi Trương Đình.
Tầm hai ngày sau, Trương Đình về Trung Quốc, vừa đúng kết thúc dịp nghỉ lễ. Anh lấy lại tinh thần, vui vẻ bước đến công ty, còn đem quà tặng cho rất nhiều đồng nghiệp, món quà cuối cùng, anh đích thân đem đến cho Tống Ngữ Cảnh.
Văn phòng của Tống Ngữ Cảnh đã khác xưa, xung quanh toàn là màu đen u ám, đến cả cửa kính cũng dùng rèm đen che lại, hoàn toàn không thấy sự sống đâu. Trương Đình hít một hơi sâu, xách túi lớn đến đặt trên bàn.
"Lão tử tặng cho cậu, biết ơn đi, tôi đi chơi về còn nhớ đến cậu đấy! Tôi cũng có mua quà cho Tiểu Lăng nữa, thằng nhóc không biết giống ai mà lại thích ba cuốn sách luật này"
Trương Đình nói, lôi ra vài cuốn sách luật to tướng, anh quệt quệt mũi, trong túi lớn có rất nhiều thứ, nào là bùa hộ mệnh anh lấy trong chùa của Nhật, lại đến nhân sâm Hàn Quốc, hoặc là đồ ăn đặc sản vùng miền, tất thảy, đều ở trong đó.
Tống Ngữ Cảnh nhìn cái túi lớn màu trắng đó, "Sách luật sao?" cô ngày xưa từng nói rất muốn trở thành luật sư nhỉ, thằng bé chắc chắn là di truyền từ mẹ rồi, Tống Ngữ Cảnh cười rồi hỏi anh một câu, một câu đó, không hề liên quan đến món nào trong túi đó, Ngữ Cảnh hỏi "Cô ấy có hạnh phúc không?"
Trương Đình chực rơi nước mắt, nhớ đến hình ảnh cô gái xinh đẹp tiều tụy nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt kia, lòng anh quặn thắt. Trương Đình mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó, gật đầu liên tục "Có, cô ấy rất hạnh phúc".
Tống Ngữ Cảnh ngã ra sau ghế, đôi mắt không còn tí ánh sáng nào, giống hệt như, anh hoàn toàn chìm trong bóng tối. Trương Đình đã đi từ lâu, cậu ta cười rất vui bảo anh đừng lo lắng nữa, cô sống rất tốt, rất hạnh phúc, cô đã kết hôn rồi, còn có một em bé nhỏ rất đáng yêu. Cô hạnh phúc như vậy, còn anh thì sao? Anh sẽ hạnh phúc được như cô sao? Không thể? Cô kết hôn rồi, có gia đình rồi, còn có con nữa, vậy anh và Tiểu Lăng phải làm sao đây? Trịnh Hiểu Phi, em có thể cho anh một lời giải thích được không!?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com