4.Vân
Tôi từ bị áp lực của gia đình và bạn bè. Đối với cha mẹ tôi phải là học sinh giỏi, con ngoan chăm làm ham học, bạn bè tôi phải là người biết "hi sinh", bạn thiếu tiền tôi phải cho mượn, bạn buồn tôi phải dỗ, ai bắt nạt tôi phải can, bạn chửi tôi phải im, bạn sỉ nhục tôi cắn răng chịu đựng. Cuối cùng tôi được gì?
Học giỏi vẫn thế ba mẹ chỉ em trai, chăm làm, thế vẫn chưa đủ, ngoan vẫn chửi mắng gọi tôi sao chổi. Bạn bè chúng cho tôi câu nói: Thế chưa phải bạn bè. Mọi thứ xoay vòng theo cơn bão, ai cũng bảo: Sau cơn mưa trời lại sáng, sau bão làm từ đầu.
Đối với tôi nó càng ngày càng khủng khiếp, mọi thứ..càng rối hơn
Trong những lúc đó tôi muốn rời cái thế giới vô nghĩa này tìm nơi nào đó nghỉ ngơi mà tôi ko làm được. Tôi tự hành hạ hình, tạo ra các vết thương, nỗi đau để đè nén chúng. Cho đến khi tôi gặp cậu ấy_Vân
Cậu ấy giống tôi, nhưng tôi ghen tị với cậu ấy, sự lạc quan. Cậu ấy cho tôi niềm tin, sự tin tưởng mà chưa ai tôi có
Cậu ấy bị 1 thời gian trầm cảm, sự tuyệt vọng của cậu ấy tôi chưa cảm nhận hết được. Lúc nào cũng phải cười với mọi người mà chỉ chúng tôi mới biết, tự bản thân khinh bỉ mình
Lúc mới gặp, cậu ấy như tâm điểm mọi người. Tôi làm quen cậu ấy nhìn tôi cười, nụ cười giống tôi.
Bọn tôi quen nhau chưa tới 1 năm nhưng hiểu nhau hơn cả, tôi coi cậu ấy là bạn, người khác nghĩ chúng tôi là kẻ biến thái (điên)
Ta chỉ có từng đó thôi
Sắc miêu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com