Chương 11
11
Trong khi các diễn viên hầu hết còn trẻ vẫn đang nghiên cứu đọc kịch bản thì toàn bộ đoàn phim đã vận hành rồi. Khu vực này là nơi quay gần như toàn bộ ngoại cảnh của phim, giai đoạn đầu đoàn phim muốn quay một chút bối cảnh làm nền của "Đội đặc nhiệm đời Đường". Plot chủ yếu là vai chính muốn tìm công đạo, giải quyết ân oán tình thù từ thời cha chú, sau đó mới trải đường cho các chuyện về sau.
Vốn dĩ mọi thứ vẫn đang tiến hành thuận lợi, Tiêu Chiến mỗi ngày sau khi đọc và nghiên cứu kịch bản xong, nếu bên kia có cảnh quay đêm, còn sẽ chắp tay sau đít đứng xem người ta quay chụp. Các diễn viên này tuy không phải vai chính nhưng xét về năng lực nghiệp vụ chung thì cao hơn mặt bằng tiểu sinh lưu lượng hiện tại rất nhiều, phần lớn là các nghệ sĩ tiền bối, Tiêu Chiến ngồi xổm một bên thật sự cảm thấy được lợi không ít. Vương Nhất Bác cũng sẽ lẳng lặng ở cạnh Tiêu Chiến, trong núi lắm muỗi, cậu sẽ cầm thuốc muỗi phun vòng quanh Tiêu Chiến diệt cho bằng sạch, động tác của cậu có chút khoa trương lại đằng đằng sát khí, muỗi chẳng dám đến gần, không biết là do thuốc tốt hay do người này khí chất tương đối dọa muỗi.
Mà hôm nay lại quá trùng hợp. Chiến Bác hai người vừa bò lên núi liền nghe tiếng đạo diễn gầm gào, tiếng anh vang rừng núi chim chóc cũng kinh hãi bay lên: "Cái gì mà không có tâm trạng?"
"Tống Tư nói... trên mặt hắn bị muỗi đốt, hôm nay không có tâm trạng đóng phim."
Tống lão sư? Tiêu Chiến nghe thấy cái tên này thực sự mẫn cảm, duỗi dài cổ hóng về phía đạo diễn.
Vương trợ lý: "Anh biết à?"
Tiêu Chiến nghe cậu nói mấy lời này thì kinh ngạc: "Tống Tư á, em không biết à, đẹp đứng đầu bảng tứ tiểu mỹ sinh Tống mỹ nhân á."
"Tống mỹ nhân? Đẹp hơn anh luôn?"
Tiêu Chiến: ".... Thôi đi, anh biết mắt em nhìn anh lắp 4 cái filter rồi, nhưng mà diện mạo của anh so với anh ấy chỉ tính là phổ thông thôi."
Vương Nhất Bác hết sức nghiêm túc nói: "Anh ngoại trừ chỉ số thông minh phổ thông ra, còn không có chỗ nào phổ thông hết."
Tiêu Chiến nhe răng: "... Anh xem như em khen anh đó. Tống lão sư lần này sẽ đóng sư phụ anh đấy!"
Tống Tư xét trong bối cảnh phim chắc là già nhất, hắn vẫn luôn được công nhận là kĩ thuật diễn không bì được với mặt, bởi vì đóng cổ trang đẹp đến thoát vòng, lại cũng vì kĩ thuật diễn mặt than bị toàn mạng chê tới chê lui, dẫn đến vô số màn hình di động đều để ảnh hắn mặc đồ cổ trang, cũng đồng thời xuất hiện trong vô số bảng xếp hạng các diễn viên có diễn xuất bết xê lếch nhất toàn mạng.
Lần này hắn sẽ diễn vai Lâm An Quân, thoại thì không lấy gì làm nhiều, chỉ cần diễn ra tiên khí bất phàm, là bạch nguyệt quang trong lòng nam hai là được, một nhân vật rất dễ lấy lòng người khác... Có điều Tống Tư ngoài sở trưởng đặc biệt là lớn lên đẹp mắt, còn rất giỏi tìm đường chết.
Chỉ vì trên trán có một vết muỗi cắn, liền không thèm đi làm.
Huyệt Thái Dương của đạo diễn giật giật, một ngày công của bao nhiêu người, của cải hao tổn biết là bao nhiêu, căn bản không thể vì vị này mà kéo dài tiến độ, vị trợ lý bên cạnh cũng tích cục câu thông với người đại diện của Tống Tư: "Lâm An Quân lên màn ảnh vốn là vân sơn vũ nhiễu, cũng quay không rõ mặt đâu, chưa kể hậu kỳ vẫn có thể chỉnh sửa, đảm bảo Tống lão sư mặt sẽ bóng như trứng gà bóc."
"Mọi người không biết thôi, Tống Tư nhà chúng tôi đối với việc quản lý dung mạo cực kì nghiêm khắc, khó khăn lắm mới giữ được hình tượng tâm hồn thú vị tinh thần tươi trẻ, không cho phép mình bày ra trạng thái không viên mãn."
Đạo diễn tức đến buồn cười: "Ổng? Tâm hồn thú vị? Đáng lẽ ổng không nên bị muỗi đốt sưng mới đúng, mặt dày cỡ đó lận mà!"
"Ông!!!"
Gà bay chó sủa.
Tống Tư kiên quyết chờ tới khi vết muỗi đốt xẹp hoàn toàn mới lại đi làm.
Sau khi nghe "ít nhất hoãn ba ngày", đạo diễn tâm tình vốn đã hỗn loạn liền bạo phát: "Tống Tư đi chết đi! Cút!"
Tức quá hóa rồ, biên kịch nổi tiếng hôm nay mới nhập đoàn cũng nhảy dựng lên: "Ông chưa được tôi đồng ý đã sửa loạn kịch bản, chuyện đó tôi còn chưa tính sổ với ông, giờ lại còn đuổi mắng Lâm An Quân phiêu phiêu tiên khí của tôi đi, ông tìm ai diễn thì tìm đi! Bộ ông định đội tóc giả lên tự diễn hả?"
Mắt thấy hỏng bét rồi, Tiêu Chiến nghiêng nghiêng đầu ý bảo Lão Vương đi trước đi, nhỏ giọng nói: "Hôm nay xem ra quay không được rồi, bọn mình bùng trước, không đợi chút nữa đánh nhau mình đứng đơ ở đây cũng xấu hổ." Vương Nhất Bác dĩ nhiên không có ý kiến, hai người xoay người chuẩn bị rời đi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh lắm, đang lúc hỗn loạn trước mặt đạo diễn, phó đạo diễn thoáng thấy bóng hai người họ, chỉ vào hai người trẻ tuổi hét lớn một tiếng: "Lâm An Quân ở kia!! Hắn chính là Lâm An Quân!!"
Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu.
Biên kịch nổi tiếng nhận ra Tiêu Chiến, bởi vì đứa nhỏ này ngoại hình xuất sắc nên để lại ấn tượng sâu đậm, hắn hỏi: "Đứa nhỏ này không phải diễn Tiếu Xuyên à?Làm sao lại có thể diễn cả Lâm An Quân nữa, chẳng lẽ tự công tự thụ..."
Những lời này mang lượng tin tức quá lớn, làm mọi người ngây cả ra.
Đạo diễn phản ứng trước: "Ông con mẹ nó viết Tiếu Xuyên đối với tất cả các mỹ nhân đều bất động chân tình là bởi vì... hắn hắn hắn với Lâm An Quân là sư đồ luyến à?!!"
Biên kịch nổi tiếng: "Mịt mờ mịt mờ, không thể nói không thể nói, tóm lại không thể để Tiêu Chiến tự mình diễn..." (chột dạ lau mồ hôi)
Phó đạo diễn lộ nụ cười mím chi: "Tôi không phải nói cậu ấy, là người bên cạnh kia..."
Tầm mắt mọi người đều tập trung vào người bên cạnh Tiêu Chiến đang đội mũ lưỡi trai, mặt không nhìn rõ, cậu xác thực là dáng người thon dài khí chất bất phàm, có điều... Đường đường một soái ca lại đeo trên eo một cái đai lưng đựng một đống đồ linh tinh, như túm từ trên trời vứt xuống nhân gian, cái đai lưng đã lắm đồ thì chớ, lại còn... con mẹ nó lại còn màu xanh nõn chuối! Đang cao lãnh thành canh lão.
Biên kịch nổi tiếng có vẻ bị xúc phạm: "Ông bảo cậu ta diễn Lâm An Quân?"
Vương Nhất Bác bị phó đạo diễn tháo mũ lộ mặt.
Biên kịch nổi tiếng: Thơm!
Đạo diễn lại nhảy ra: "Không được! Không được!" Chuyện này là như nào! Con trai vua quặng lại bắt diễn vai quần chúng thì hắn còn sống được không!
Vương Nhất Bác quả là một người biết get trọng điểm, từ đối thoại của mọi người vô cùng nhạy bén get được "sư đồ luyến" ba chữ, cậu đột ngột nhấc tay, vô cùng kiên định nói: "Tôi diễn!"
Phó đạo diễn tận tình khuyên bảo đạo diễn: "Nhân vật này vốn dĩ mông lung trăng nước, trông tiên là được không cần nói gì, Tiểu Vương (đạo diễn trợn mắt) đứa nhỏ này tuy chưa được huấn luyện diễn xuất, nhưng chỉ cần chúng ta chỉ đạo tốt đảm bảo..."
Kết quả hắn còn chưa nói dứt lời, đạo diễn đã xua tay, mọi người nghĩ là vô vọng rồi, ông ta bèn đi qua ngẩng đầu hỏi Vương Nhất bác: "Không nghĩ tới ngài... cậu nếu có hứng thú với diễn xuất, vai Vệ Tri Sơn kia, cậu muốn diễn không?"
Vệ Tri Sơn, là nhân vật của Chân Hỏa Hỏa, cũng chính là nam một của "Đội đặc nhiệm đời Đường..."
May mắn, Lão Vương chí hướng không nằm ở đó, tí nữa thì Chân Fire bị đốt ngay tại chỗ rồi.
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi chỉ đóng Lâm An Quân."
Cậu nói xong thật cẩn thận quay đầu nhìn Tiêu Chiến hiện đang trong bộ dạng chết máy toàn phần, dịu dàng thấp giọng hỏi: "Được chứ?"
Đạo diễn "Được chứ! Nhất định được!" Tiêu Chiến chớp chớp mắt, nói nhanh, "Nhưng... nhưng! Chắc là được đi!" Chắc anh bị hết tin sốc này đến tin giật gân khác dọa ngu người rồi, bất quá mồm nhanh hơn não vẫn thêm một câu: "Em diễn đối tượng của anh, anh yên tâm!"
Vương Nhất Bác hơi mỉm cười, cười vào tận trong lòng biên kịch nổi tiếng, chính là nó, Lâm An Quân mỉm cười! Như xuân thủy phá băng!
Là cậu, chính là cậu, là cậu chính là cậu...
Tiêu Chiến còn chưa bắt đầu quay, trợ lý nhà cậu đã bắt đầu đội tóc giả quấn khăn trùm đầu... Trong gương nhìn càng lúc càng xa lạ, cũng càng ngày càng rõ ràng, anh nghĩ: "Vương trợ lý thật sự vì kiếm tiền nuôi gia đình, gì cũng làm được..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com