Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3-4

3. Một nhóc ngoan tại sao lại mang họ Chân?

Tiêu Chiến vì cáu vụ hotsearch nên ăn thêm hai cái bánh mì nhỏ, Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng hằm hè của anh, nói: "Hay là bảo bọn họ đè hotsearch xuống?"

Tiêu Chiến lúng búng trả lời: "Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ mà, cậu biết đè hotsearch mất bao tiền không, công ty làm sao có thể tiêu từng đó tiền cho tôi được?"

Tiểu trợ lý: "Tôi..."

Tiêu Chiến: "Hơn nữa, miễn không phải tin tiêu cực, nói gì thì cho nói, vừa lúc phim mới của tôi đang cần nhiệt độ, cậu xem tin đi, tôi đang quay bộ "Lực lượng đặc biệt thời Đường", xem như được quảng cáo miễn phí hé hé hé."

Đấy, vậy là người này đã tự dỗ mình đến là vui vẻ.

"Lực lượng đặc biệt thời Đường" là tài nguyên tốt nhất mà Tiêu Chiến nhận được trong mấy năm gần đây, bởi vì kịch bản đặc biệt tốt, biên kịch là một người nổi tiếng có đầu óc, trước giờ quay bộ này hot bộ đấy, cho nên Tiêu Chiến diễn vai nam hai phúc hắc thông minh chắc chắn sẽ nổi hẳn lên cho xem. Anh vô cùng trân trọng cơ hội này, lăn lộn đọc kịch bản, lại vì kịch bản cực kì hài hước, cứ xem một lúc lại phát ra nụ cười Hải Miên bảo bảo.

Bộ dạng này của anh so với ấn tượng của Vương Nhất Bác cực kì khác nhau, có điều Lão Vương cũng không thấy sụp đổ hình tượng gì, còn thấy cực kì đáng yêu. Cậu lấy ra một cái quạt điện nhỏ thổi cho Tiêu Chiến, cậu đã sớm phát hiện người này rất sợ nóng, gió nhẹ thổi tới lông mày đang nhíu lại vẻ cực kì chăm chú cũng bất giác giãn ra, tâm anh vốn đã chẳng ở đây, thần hồn đã bay đẩu đâu về tận thời Thịnh Đường phồn hoa diễm lệ rồi.

Tuy là nam hai, nhưng đãi ngộ mà đoàn phim cấp cho anh lại rất bình thường. Khách sạn thì rất sang trọng, nhưng mà phòng Tiêu Chiến được phân thì lại quá nhỏ. Người phụ trách tiếp đón đưa anh qua cũng thấy ngại: "Đợt này ở đây đoàn phim nhiều quá, phòng ốc rất eo hẹp, ngại quá à Tiêu lão sư." Tiêu Chiến chỉ lắc đầu hỏi: "Không có gì, có điều xin cho hỏi còn phòng nào khác cho trợ lý của tôi không?"

"Ai ui, cái này thật sự là không có, gần đây ít phòng quá, bọn tôi tìm mãi không ra ạ."

Tiêu Chiến chỉ có thể ló đầu ra gọi với về phía Lão Vương đang từ cuối hành lang đi tới: "Vương Nhất Bác! Cậu với tôi nhét chung một phòng, có được không?"

Trợ lý trấn định gật gật đầu: "Thì đành nhét vậy." Nói xong mới đem chiếc thẻ phòng presidential suite vừa lấy, lẳng lặng nhét vào túi quần.

Hai người check in đàng hoàng xong, Tiêu Chiến liền gợi ý đi bộ gần đó một chút để tìm chỗ ăn cơm, từ đó đến lúc đọc kịch bản còn thời gian vài tiếng, chỗ bọn họ ở không phải là nơi quay phim mà là một thắng cảnh nổi tiếng, có nhiều cảnh đẹp, được các đoàn phim lớn đến để quay ngoại cảnh, xung quanh còn có các tiểu khu thương mại sầm uất phục vụ ngành du lịch điện ảnh, thập phần náo nhiệt.

Kết quả hai người vừa đi xuống tầng đã nghe tiếng láo nháo ở đại sảnh.

Người đang kêu gào ở dưới tầng là trợ lý của nam một. Đứng sau lưng hắn là tiểu sinh đương hồng, cao cao, gầy gầy, mặt bịt kín khăn đen, tên Chân Hỏa Hỏa, vây quanh là một vòng bảo tiêu gồm bốn năm chiếc vali to tổ chảng, lấp la lấp lánh. Chân Hỏa Hỏa một tiếng cũng không nói, nhưng trợ lý thì giọng rất là cao: "Honey, cô là đang giỡn mặt tôi phỏng? Cái gì mà phòng presidential bị book mất dzồi? Fire của chúng ta lại chỉ có thể ở phòng suite á? Đoàn làm phim các người làm ăn kiểu dzì đới?"

"Sorry, phòng suite của chúng tôi không nhận đặt trước, chỉ có VVIP mới được ưu tiên đặt thôi ạ."

VVIP trợ lý Tiểu Vương điệu thấp lôi Tiêu Chiến rời chiến trường, phía sau còn nghe tiếng thét chói tai "unbelievable" của trợ lý Chân Hỏa Hỏa, hét đến rúng động tâm can.

Tiêu Chiến xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, ra đến cửa rồi còn xỉa một ngón tay, hết sức hưng phấn chỉ chỉ về phía sau, há mồm dùng khẩu âm mà nói: "Hắn, hắn, hắn... hắn mắc bệnh ngôi sao a!"

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng của anh, nhịn không được trong lòng cảm khái đến lần thứ n, người này so với tưởng tượng của cậu chẳng giống một chút nào: "Đừng nhìn người ta nữa, muốn ăn gì?"

Tiêu – nhìn cái gì cũng muốn ăn – Chiến thận trọng lựa chọn một quán bún, còn hào sảng vỗ tay trợ lý: "Boss của cậu hôm nay đãi! Thích thêm topping gì cứ việc, không cần khách khí!"
Vương Nhất Bác: "Vâng, đội ơn lão bản."

Hai người ăn xong thì dạo chợ đêm trở về, dọc đường Tiêu Chiến mua rất nhiều hoa quả, Lão Vương trầm mặc đi theo sau anh. Kết quả trùng hợp thế nào lại gặp ngay một bóng hình quen thuộc, người này tuy đứng trước cửa quán đậu phụ thối che kín mặt mày, nhưng mà vì ấn tượng vừa rồi quá sâu nên hội Tiêu Chiến nhận ra ngay, anh chỉ vào người kia hét lớn một tiếng: "A! Cậu!!"

Kết quả Chân Hỏa Hỏa phản ứng cực lẹ, quen cửa quen nẻo buông túi đậu phụ thối trong tay nhấc chân liền chạy, chẳng kém bị chó đuổi là mấy, tốc độ hết sức khủng, nếu không phải cậu ta mù đường, e rằng Tiêu Chiến cũng không thể đuổi kịp. Ba người cuối cùng dừng trong một cái ngõ cụt, còn chưa kịp nói gì, đang bận thở, Vương Nhất Bác khó khăn hít khí: "Anh chạy cái gì!"

Nam sinh che mặt nói: "Tôi không phải là Chân Fire!!"

Tiêu Chiến tức mình: "Fire cái đầu cậu ấy chứ Fire! Có người đứng cạnh trộm di động của cậu nên tôi mới gọi!" Vương Nhất Bác ở bên cạnh cầm điện thoại mới lấy lại được đưa cho hắn, Chân Fire thiệt sự xấu hổ...

Chân Hỏa Hỏa lầu bầu nói cảm ơn rồi bảo phải đi về, Tiêu Chiến xem chừng người này IQ không cao lắm, có chút lo lắng: "Cậu đi đâu?"

Chân Hỏa Hỏa: "Vừa rồi còn chưa trả tiền đậu phụ thối cho người ta."

Ba người cùng đi tính tiền, nháo một hồi, Tiêu Chiến đối với nam minh tinh đương nổi cảm giác khoảng cách không còn một tẹo, ai rồi cũng nổi thôi, nhỉ - anh không ngại truy hỏi vị nam chính cực kì trầm mặc kia: "Tôi bảo này fire fire, trợ lý của cậu đâu? Sao không đi cùng cậu?"

Chân Hỏa Hỏa: "Tôi lén trốn ra, bọn họ không cho tôi ăn cái này. Không phù hợp thiết lập hình tượng."

Hắn nói xong phá lệ liếc mắt đánh giá Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến: "Đây là trợ lý của anh à? Anh làm sao mà mời được một vị trợ lý soái như vậy?"

Tiêu - đặc biệt giỏi bịa chuyện – Chiến: "Mời ở trung tâm ở cữ bà mẹ trẻ em đấy."

Chân Hỏa Hỏa trợn lớn mắt sau cặp kính râm: "Trung tâm ở cữ còn... còn có cả trợ lý?!!"

Vương Nhất Bác cúi đầu nín cười, Tiêu Chiến nghiêm trang nói: "Hội đấy chuyên nghiệp lắm, trợ lý, bà đỡ, chuyên viên trang điểm, vệ sĩ gì cũng có!"

"Chân Hỏa Hỏa! Cậu lại lén chạy ra ngoài! Bị chụp được thì có mà chết!!!"

"Viên ca, anh biết... trung tâm ở cữ nào tốt không?"

"unbelievable!! Cậu làm con gái nhà nào sình bụng rồi hả?!!!"

"..."

Chân Hỏa Hỏa ba ngày sau đột ngột hỏi Tiêu Chiến: "Anh lừa em có phải không?"

4. Quy tắc ngầm tới!!!

Yêu cầu của đoàn phim này quả là nghiêm khắc, riêng đọc kịch bản đã mất hơn 2 tuần, ngày đầu tiên đọc xong theo lệ thường mọi thường thường muốn đi liên hoan. Vương Nhất Bác đang ngồi xổm ngoài phòng họp cùng các trợ lý khác nhìn thấy Tiêu Chiến cuối cùng cũng đi ra, cậu vừa nhìn thấy đuôi mắt hồng hồng liền nổi nóng: "Ai khi dễ anh?"

Tiêu Chiến vừa đọc xong một tình tiết hết sức bi thương, vẫn đắm chìm trong kịch bản chưa thoát được, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng, chỉ có điều cả người đều không có tinh thần, chỉ mơ hồ thốt: "Không việc gì."

Bên cạnh anh là phó đạo diễn, một nam tử trung niên hơn 40 tuổi bụng phệ, liền tới sờ sờ đầu anh: "Tiểu Tán, mọi người đợi cậu ở Quế Tiên Cư nhé." Nói xong liền đuổi theo đoàn đội rời đi.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã nhìn thấu hồng trần rồi, tới rồi tới rồi, giới giải trí dơ bẩn này, một thùng thuốc nhuộm to đùng mà không ai có thể trốn thoát, loại chuyện quy tắc ngầm cũng sẽ xảy đến trên người Tiêu Chiến hồn nhiên ngây thơ sao (Chân Hỏa Hỏa: cậu chắc chưa?) ?!

Tiêu Chiến không biết vị trợ lý vừa đưa mình khăn giấy đã siết chặt nắm đấm, chuẩn bị chiến đấu đến cùng.

Bảo hộ Tán Tán đơn thuần nhất của ta! Ollie tới đây!

Đêm đó Tiêu Chiến không ngoài dự kiến say xiểng liểng, dìu anh ra ngoài chính là vị phó đạo diễn kia, Vương Nhất Bác lập tức tiến đến muốn đỡ anh, kết quả vị trung niên kia nở với cậu một nụ cười đầy dầu mỡ, nói: "Để tôi dìu cậu ấy."

Vương Nhất Bác trầm mặc đi theo sau bọn họ, vào tận phòng Tiêu Chiến, phó đạo diễn đặt con sâu rượu nhỏ lên giường, sờ soạng mặt anh một tẹo: "Tửu lượng vẫn thế..."

Còn chưa nói dứt câu đã bị Vương Nhất Bác ở bên cạnh tung cho một cước. Nói thật, vị phó đạo diễn này xuất thân là chỉ đạo võ thuật, có điều lần này đã bị soái ca B-king anh dũng đè ra tẩn, từng quyền nện vào người: "Sờ cái móng heo nhà ông chứ mà sờ! Dám quy tắc ngầm à! Dơ này!"

Người bị đánh ngơ ngốc hô to: "Cái gì mà quy tắc ngầm?! Tôi là bác nó!"

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc: "Ông là bác ảnh? Tôi là bác ông nè!"

Tửu quỷ nằm trên giường đằng sau cố chống người ngồi dậy, kéo Vương trợ lý đang tức đến não cũng xì khói: "Mau... mau buông ra! Đấy... đấy là bác hai của anh!!"

"Bác hai cái đầu á chớ bác hai! Tôi... Hả? Ổng là bác hai của anh?"

Vương Nhất Bác ngáo ngay tắp lự, chân vẫn còn đạp lên bụng phó đạo diễn, phó đạo diễn nước mắt nước mũi dầm dề gào: "Tôi nói rồi, tôi là bác của nó!"

Tiêu Chiến: "Bố anh là em bác ấy, em bác ấy là bố anh, đừng đánh... đừng có đánh..."

Anh ôm tay Vương Nhất Bác mồm lắp bắp khẩn cầu: "Đừng đánh bác hai anh!"

Vương Nhất Bác: .....

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lão Vương: Ông dựa vào cái gì mà đòi quy tắc ngầm?! Tôi không chấp nhận quy tắc ngầm!!!

Vương Nhất Bác buông tay: Tình cảnh này không biết nên nói gì, bác ạ chúc mừng năm mới bác, chúc bác năm mới vui vẻ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #bjyx