Chương 5.0: Kế hoạch làm lành với anh trai (5)
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã hơn một tháng Shiron được tái sinh vào thân xác này. Trong một tháng dài dằng dặc tưởng chừng như ngắn ngủi ấy cậu đã cực lực "làm việc" không ngừng nghĩ.
Sáng sớm khi bình minh vừa lên cậu đã thức dậy chuẩn bị từ sớm dưới sự hỗ trợ của người hầu cận Dorothy nay có thêm cả lão quản gia Calligo (nhưng cậu không muốn để tâm đến lão lắm). Lịch trình của cậu rất đơn giản, dùng bữa sáng xong thì cậu sẽ đi dạo một vòng dinh thự, gần trưa thì cậu ăn vài món tráng miệng trước khi đến thư viện đọc sách đến gần chiều thì được y sư Malius kiểm tra sức khoẻ. Xong thì ngủ vài giờ rồi khi thức dậy thì chuẩn bị ăn tối và đến đêm thì trở về phòng vắt óc suy nghĩ về cốt truyện còn cẩn thận cặm cụi viết lại vào quyển sổ tay nhỏ đem theo bên người khuya thì lên giường đi ngủ.
Cuộc sống của cậu cứ quanh đi quẩn lại những điều ấy, nhiều lúc Shiron cảm thấy nhàm chán và nhạt nhẽo vô cùng. Trước đây khi chán cậu có thể chơi game, lướt wed, đọc tiểu thuyết... Còn bây giờ thì chẳng có gì để giải trí cả, mọi thứ điều không có gì đổi mới.
Tuy nhiên, Shiron biết có một điều đã thay đổi rõ rệt. Đó là hai con người khó ở "nào đó" đã thay đổi thái độ ích nhiều đối với cậu.
Viker đã không còn tỏ thái độ thù địch với cậu nữa nhưng hắn vẫn thường xuyên nói lời khó nghe lọt tai người. Selyn chẳng còn tỏ ra thờ ơ hời hợt xem cậu như không khí giống trước kia, ả đã chủ động bắt chuyện với cậu (mặc dù ả vẫn tiết kiệm lời như tiết kiệm vàng và khuôn mặt lạnh lùng không thay đổi).
...
Phía trên con phố tấp nập người qua kẻ lại, đa số là thường dân đang sinh hoạt như mọi ngày, tiếng rôn rã trò chuyện, tiếng chào hàng, tiếng xe ngựa chạy băng băng trên đường khiến không khí trở nên nhộn nhịp.
Đột nhiên có tiếng vó ngựa hí vang trời, thân ảnh cao lớn của người hiệp sĩ mặc áo giáp sắt đang ngồi trên lưng ngựa đen, hong vắt theo kiếm sắt dũng mãnh xuất hiện thu hút ánh mắt của nhiều người dân tò mò nhìn lại.
"Tránh đường đi, mau mau tránh đường kẻo bị thương thì chủ nhân nhà ta không chịu trách nhiệm đâu!!!".
Người hiệp sĩ hét lớn, giọng ông ta ồn ồn khàng đặc rất khó nghe. Người dân thấy có biến thì ai ai cũng vội vã nép người sang hai bên lề đường phố theo lời của người hiệp sĩ, dù sao những người dân như họ không dám dây vào đám người quý tộc.
Họ ý thức được chỉ có giới quý tộc mới có thể phô trương thanh thế và sở hữu những kỵ sĩ mạnh mẽ như thế. Không ai lại muốn dây vào rắc rối nên chi bằng ngoan ngoãn nghe lời để không phải chảy máu đổ lệ.
Người đàn ông mặc giáp sắc hài lòng trước thái độ của những người dân, gã ta phất tay ra hiệu cho một kỵ sĩ khác có vẻ có cấp bật thấp hơn vừa chạy đến. Nhận được hiệu lệnh từ thủ lĩnh, người lính ngiên đầu nói gì đó về phía sau.
Hình như phía sau còn có người khác, sau vài phút thì một đoàn người khoản mười mấy hiệp sĩ mặc giáp sắc cưỡi ngựa tiến đến, còn có một cỗ xe ngựa sang trọng hình cầu được trang trí bằng các hoa văn vàng sáng chói, màu chủ đạo của cổ xe là màu đỏ tươi có rèm che màu trắng xám, vị quý tộc nào đó có lẽ đang ngồi bên trong cổ xe ngựa.
Đoàn người gồm những kỵ sĩ và xe ngựa lao vút qua đám người dân đang hiếu kì thì thầm bàn tán với nhau, một vài người tinh mắt để ý đến phía trên cổ xe ngựa nóc có cắm một cây cờ hiệu, lá cờ màu trắng có biểu tượng là hình một con rồng vàng đang cuộn mình thành hình tròn bao quanh một viên ngọc có màu đỏ tươi, bên trong viên ngọc có hình một chiếc vương miệng.
Mãi nhìn theo cổ xe ngựa đã đi xa, vài người lấy lại ý thức mới kinh hô lên, câu nói của người đàn ông nọ làm rúng động hơn trăm người ở đó.
"A, là cờ hiệu của hoàng thất. Người trong cổ xe ngựa kia chắc chắn là công chúa!".
Mà ngay tại lúc này, bên trong cổ xe ngựa bày một cái bàn nhỏ ở góc xe đựng một bình trà và dĩa hoa quả tươi vẫn chưa được dùng đến. Bên trong có hai chiếc ghế dài hình chữ nhật nằm ngang được trải một tấm đệm màu vàng kim đối xứng với nhau.
Trên chiếc ghế phía trong nơi có thể nhìn ra cửa sổ qua tấm rèm lụa trắng xoá là một nữ hầu tầm khoảng 30 hoặc thấp hơn, cô ta có một mái tóc màu nâu đất được buộc cao và đôi mắt màu xanh ngọc bích sáng long lanh trong tinh anh như một quý tộc có học thức khách oang toàn với dáng vẻ mà một người hầu nên có. Nói là hầu nữ thì cũng không đúng lắm, vì cô không mặc váy của người hầu mà mặc một bộ trang phục như của quản gia, trên đùi đặc một chiếc khăn lụa được gấp gọn để ngay ngắn.
Nơi khuất bên trong không có ánh sáng hắt vào có một người khác cũng là nữ giới đang ngồi vắt chéo chân này lên chân kia tay phải cầm một cái quạt tranh với cán cầm làm từ gỗ thơm có mùi nhẹ thoang thoảng. Vì khuất sáng nên chỉ có thể nhìn thấy 1/3 khuôn mặt phái dưới, chỉ thấy nàng thân hình nhỏ nhắn nhắn mảnh mai trong chừng mới có thành niên đi. Thiếu nữ có mái tóc màu đỏ tươi xoăn nhẹ nhàng như những cơn sóng vỗ hờ gần bờ biển xoả dài đến ngực phần mái tóc có một chút điểm vàng hoa mai rất tự nhiên tại hai bên đuôi mái, làn da nàng trắng nõn hồng hào, môi anh đào được thoa một lớp son đỏ mỏng như màu của cherry không quá đậm. Nàng mặc một bộ trang phục màu đỏ đậm có hoa văn là những cánh hoa hồng bằng màu hồng tím. Trên cổ đeo một sợi dây truyền bạc đơn giản, mặt dây chuyền là một viên rubi to bằng một nửa ngón tay cái.
Thiếu nữ mở chiếc quạt ra thản nhiên đưa lên ngang môi mình, nhỏ giọng hỏi người ngồi đối diện.
"Large, chị nghĩ trong số những người con của ngài công tước thì ai là người thú vị nhất?".
Large nghe hỏi một cách đột ngột cũng không lộ ra biểu cảm thất thố nào, chuyên nghiệp đáp lại một cách khéo léo.
"Ta chỉ là phận tôi tớ, làm sao lại dám đánh giá những người địa vị cao hơn, người cứ khéo đùa".
Thiếu nữ không phật lòng với câu đối đáp có phần cứng nhắc của Large, thiếu nữ hơi nghiên đầu hỏi với giọng điệu chán nản.
"Còn bao lâu?".
"Thưa, còn gần một tháng nữa".
"À..."
Thật đáng mong chờ mà.
...
Cái quái gì thế này, sao chị ta lại ngồi ở đây???.
Shiron chôn chân tại chỗ khi trước mặt cậu là bóng dáng quen thuộc của Selyn, ả đang ngồi trên ghế sofa đặt ở giữa phòng trên đùi còn xuất hiện một con mèo long trắng đang cuộn mình nằm trên đùi ả. Đáng nói ở chỗ, con mèo đó thập phần có điểm "giống" cậu. Bộ long trắng của nó giống với màu chiếc áo sơ mi trắng mà cậu đang mặc, đôi mắt con mèo trắng màu vàng và của cậu cũng vậy... Có lẽ đây chỉ là một sự trùm hợp ngẫu nhiên?.
Selyn thấy cậu đã quay lại phòng sau thời gian dài ở thư viện, ả nhếch môi nở một nụ cười nhạt bình thản nói tay còn vuốt ve lưng con mèo trên đùi mình.
"Chị gái đây chờ em hơi lâu rồi đó em trai, dù sao thì ta đang có chuyện muốn nói".
Nụ cười ấy khiến Shiron rùng mình, cậu cảm tưởng như nụ cười ấy là nụ cười của một ác ma tuy nó có đẹp đến thế nào đi nữa cậu vẫn sợ hãi nó. Cậu nhớ rõ ràng, Selyn rắc ít khi cười mà đã cười thì một là chuẩn bị hại người hai là có người sắp chết. Dù trong phòng rất ấm và không quá lạnh lẽo, nhưng mà cậu cảm thấy sống lưng mình lạnh băng như bị đá lạnh chường qua.
"Ngẩn ra đó làm gì, hay là... Chột dạ rồi?".
Câu nói ẩn ý ấy khiến tim cậu đánh mạnh hơn bao giờ hết, cậu gần như đống băng khi mà bàn chân đặt trên nền nhà dường như bị người ta dùng đinh đóng chặt xuống cố định một chỗ. Mồ hôi lạnh túa ra thấm ước cả lưng áo và khuôn mặt đã nhợt nhạt tái xanh đi trong thấy.
Lẽ nào... Mình bị phát hiện rồi?!.
_____
Hehe, bé nó bị doạ cho chết đứng rồi, mọi người đoán xem liệu tiếp theo sẽ thế nào đi -).
Nêu cảm nghĩ sơ về nhân vật mới xuất hiện đi các bạn ơi.
À, bonus cho mấy bạn tấm ảnh của bé Shiron (phiên bản giống thật nhất chứ không phải bản vẽ nè).
Sắp tới tôi sẽ vẽ bản anime lẫn bản act giống trên của nhân vật Selyn nha, sau đó là ông anh cục súc nào đó, mọi người ráng chờ ảnh đi :3.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com