Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5.5: Kế hoạch làm lành với anh trai (6)

Lấy hết can đảm ngồi vào phía đối diện ả ta, nội tâm Shiron đã gào thét hoảng loạn nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra bình tĩnh là một điều khó khăn với cậu. Thấy ả vẫn chưa có ý định giải thích rõ ràng, cậu đành thở dài một hơi lấy can đảm lên tiếng trước.

"Chị đến đây là có việc quan trọng gì sao?".

Selyn nhướng mắt lười biếng nhìn cậu, ả vuốt ve con mèo lông trắng nằm trên đùi mình, con mèo ấy cũng đang lười nhác "ngao" lên một tiếng như đang ngáp vì buồn ngủ. Lúc này ả mới lên tiếng với chất giọng có phần trầm ổn như thường ngày.

Cứ cảm giác là giọng của chị ta nhẹ nhàng hơn bình thường.

Chắc do mình lo lắng quá nên nghe nhầm rồi đi?.

Shiron phủ nhận suy nghĩ ấy ngay tức thì, cậu hướng ánh mắt kiên định về phía Selyn quan sát nét mặt của ả xem rốt cuộc ả đang suy nghĩ điều gì, bất quá cái khuôn mặt xinh đẹp có phần vô cảm ấy chẳng có chút biến đổi nào, thật sự là lành lùng đến đáng lo ngại.

"Ta không chắc".

Ả đáp lại một cách mơ hồ rồi đưa hai bàn tay trắng nõn vòng qua xách lấy nách con mèo trắng nhỏ lên đưa về phía trước mắt cậu. Shiron sửng sờ theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay đón lấy nó. Đôi mắt to tròn của con mèo lông lanh dao động, cậu còn chưa đón được nó thì con mèo nhỏ như có linh tính mà vùng vẫy thoát khỏi tay ả nhảy lên người cậu, nó kêu "meow meow" vài tiếng rồi trèo lên vai cậu ngồi cố định ở đó, không quên tỏ ra dễ thương mà dụi dụi cái đầu nhỏ trăng trắng vào má cậu như đang làm nũng.

Shiron không thích động vật nhưng cậu cũng không ghét chúng, loài động vật nhỏ đáng yêu như mèo hay cún thì lại càng không, chỉ là lông của con mèo cạ vào má khiến cậu hơi nhột vì thế Shiron đành bế lấy con mèo xuống khỏi vai rồi đặt nó nằm xuống chỗ trống ngay bên cạnh cậu trên chiếc ghế sofa.

Con mèo trắng khá ngoan ngoãn, nó được cậu đặt đó thì nằm im lìm không quấy phá gì thành ra rất được hảo cảm của cậu. Selyn nhìn hết thảy, ả không để lộ cảm xúc gì mà chỉ nhẹ giọng cảm thán một câu.

"Nó có vẻ thích ngươi nhỉ?".

"Có lẽ vậy".

Shiron cười nhạt đáp, tay cậu đặt trên đầu nhỏ của con mèo mà vuốt ve, sự lo lắng phần nào dường như đã được vơi bớt đi không ít nhờ có sự xuất hiện của loài động vật nhỏ này.

"Việc của ta xong rồi".

Ả nói, câu nói đó ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu, Shiron dời mắt khỏi con mèo trắng đang hưởng thụ vì được vuốt ve. Cậu nhíu mày thâm dò hỏi.

"Chị đến đây chỉ vì thế này thôi á? Còn câu nói đó thì... Thế nào?".

Shiron đổ mồ hôi, giấu sự căng thẳng sâu trong nội tâm nín thở nghe ả nói. Selyn chớp mắt vài giây mới hiểu cậu đang muốn nói về điều gì.

" À, cái câu đó... Hmm".

Đang nói thì ả khựng lại, ả nhíu mày nhận ra được sự bất thường của cậu, có vẻ người em trai này đang lo lắng vì một điều gì đó.

"Lẽ nào em trai đây có bí mật không muốn cho ai biết nên là... Chột dạ vì câu nói đó của ta à?".

"Không có".

Shiron nhanh chóng phủ nhận suy đoán đó của ả. Cậu cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi nếu ả đã nói ra lời như thế thì có khi đó chỉ là sự trùng hợp không hơn không kém.

Đúng là tự mình doạ mình mà, may quá cứ tưởng bị phát hiện rồi chứ.

Selyn cũng không truy cứu tới cùng để tìm tồi bí mật của cậu, ả có quy tắc của riêng mình. Chỉ cần không ảnh hưởng đến ả thì có làm gì ả cũng chẳng quan tâm đến làm chi.

"Ta còn có việc, hẹn gặp lại sau nhé".

Ả đứng dậy rời đi cũng không có ngoáy lại nhìn xem cậu thế nào, nhìn theo bóng lưng của ả đang xa dần rồi khuất sau cánh cửa, lúc này Shiron mới thở phào nhẹ nhõm, ngả lưng ra sau ghế sofa bộ dạng có chút lười nhác.

...

Đêm đến, tại một góc tối của con hẻm cụt nào đó ở lãnh địa Lourent, một nhóm người thanh niên khuôn mặt bặm trợn hốc hác như những tên nghiện ngập, thân hình to cao đáng sợ tay cầm theo gậy gộc gồm tám đến chín người đứng bao quanh một người khác.

Người bị đám người vây lấy là một thanh niên cao ráo, không nhìn rõ dung mạo vì bị áo choàng màu đen trùm kín người che khuất.

"Cái thằng lập dị kia, ngươi khôn hồn thì giao tiền ra đây nếu không muốn bị bọn ta đập ngươi một trận, đến lúc đó thì đừng có trách bọn này tàn nhẫn!".

"Đừng có cản đường ta, các ngươi sẽ hối hận đấy".

Giọng người mặc áo choàng cất lên đều đều, không sợ hãi mà ngược lại còn có phần khiêu khích kèm theo chế giễu ra mặt. Thấy gã ta không biết thân biết phận thì đám người cao lớn bắt đầu khó chịu, chúng trừng mắt đầy đe dạo nhìn gã mặc áo choàng đen có phần kỳ dị kia, quát lớn.

"Thằng này gan, tụi bây cùng tao dạy nó một bài học nào!!!".

Tên có vẻ là thủ lĩnh của đám người vừa dứt lời thì đám người còn lại đã nháo nhào lên hưng phấn hò hét hưởng ứng mà nắm chặt vũ khí trong tay mình xông lên trước tấn công gã ta.

Lũ nhân loại hạ đẳng phiền phức này...

Gã thầm nghĩ, ánh mắt ngập tràn sự chán ghét đến tận cùng. Gã vẫn đứng yên không nhúc nhích khi đám người đã áp sát đến rất gần, kể ra thì lâu nhưng cũng chỉ mới qua vài giây, gã bình tĩnh như thể không gì có thể làm gã phải lo lắng hay thậm chí là kinh ngạc, gã nhỏ giọng thều thào.

"Tch, đã vậy thì đừng trách ta độc ác".

Ngay khi một cây gậy baton sắp gián vào đầu gã thanh niên mặc áo choàng đen thì gã mới hơi cử động, nhưng cũng chỉ cử động cơ miệng một chút mà thôi.

"Xiềng xích".

Gã vừa nói xong, một luồng khí đen tựa như sương mù bao trùm lấy không gian xung quanh đám người vây lấy hắn. Chỉ thấy từ dưới mặt đất và hai bức tường xung quanh con hẻm tối tăm đăm ra những sợi dây xích màu đỏ quạch như máu và đầu dây xích có hình tam giác nhọn hoắt như mũi thương bất thình lình phóng tới tên cầm chiếc gậy baton kìa rồi đâm xuyên qua cơ thể của hắn ta!.

"Aaa!".

Kẻ đó hét lên đau đớn rồi lơ lửng giữa không trung khi cả cơ thể đã thấm đẫm máu, dây xích như một lưỡi gươm sắt lạnh đang xuyên thủng qua da thịt của người có ý định thương tổn đến chủ nhân của nó.

"C-cái quái gì vậ-...".

Đám người trố mắt ra nhìn theo phản xạ hoảng hốt vội lùi lại phía sau dăm ba bước chân, một gã hét lên nghi vấn nhưng ngay sau đó cũng nhận kết cục tương tự với gã cầm baton kia. Hắn bị dây xích màu đỏ máu ấy xiên thủng ngực mà chết.

"Graa!!!".

"Tha... Tha cho tô- Aaa!".

Lần lượt từng người, từng người một bị giết một cách tàn nhẫn cho đến khi không còn ai sống sót, những kẻ bậm trợn kiêu ngạo không biết trời coa đất dày đã phải nhắm mắt nằm yên biến thành một cái xác không hồn.

Lớp sương mù màu đen kỳ quái cũng dần dần vơi đi theo sự biến mất của những thứ mà gã mặc áo choàng đen gọi là "xiềng xích" kia.

...

"Mẹ, mẹ ơi, có tiếng gì ở con hẻm gần nhà mình ấy, con sợ quá".

Một cậu bé tầm khoảng 12-13 tuổi ôm lấy người mẹ của mình, cả hai đang ngồi dưới mái hiên nhà nhỏ chỉ được làm bằng giỗ có phần mục nát. Thấy con trai sợ hãi hai mắt rưng rưng sắp khóc, bà mẹ vội vỗ về an ủi cậu con trai.

"Henie, con nghe nhầm thôi. Ngoan, đừng khóc có mẹ đây rồi mà".

Người phụ nữ làm sao lại không nghe thấy gì? Tiếng hét phát ra từ nơi đó lớn đến mức những nhà xa hơn còn có thể nghe thấy, chẳng qua là khu phố nghèo nàn này của họ không được bình yên bởi có một đám người đi cướp của, trêu chọc phụ nữ khắp nơi và địa bàn của chúng chủ yếu là ở con hẻm tối vừa phát ra tiếng hét kia. Không muốn dây vào rắc rối, với cả tiếng hét thất thanh ấy còn khiến bà cảm nhận được nỗi sợ của kẻ phát ra âm thanh, có lẽ có chuyện đáng sợ gì đó xảy ra ở nơi tối tăm đáng sợ đó. Dù sao đi nữa thì nếu đã là đều đáng sợ thì không nên chỉ vì tò mò mà mà đánh liều mạo hiểm.

Cậu bé Henry nghe mẹ nói thế thì không tin lắm nhưng cậu không muốn cãi lời mẹ nói vì thế Henry chỉ gật đầu đã hiểu rồi vùi mặc vào bụng mẹ mình muốn ngủ cùng mẹ vào tối nay.

Đó chỉ là một quyết định nhất thời nhưng người phụ nữ không biết rằng... quyết định ấy đã cứu bà và đứa con trai bé nhỏ của mình khỏi "tử thần".

_____

Lại một nhân vật mới nữa.

Đố mọi người biết người mặc áo choàng đen là phe phản diện hay chính diện đây nè.

Màn combat hết sức ngầu lòi của nam8 mới đây -).




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com