Chương 27 Cục Quản Lý Dị Thường
Edit: Uyển
Đây là từ đâu rơi ra?
Tạ Diệc An cực kỳ chắc chắn, trước khi phát hiện hộp diêm bị ô nhiễm, trên người hắn không hề có mảnh tinh thể ký ức nào.
Nó rơi ra sau khi màn hình hệ thống gặp trục trặc.
Cứ như là hệ thống bị một sự đe dọa nào đó, buộc phải nhả ra phần thưởng vậy.
Động tác đứng dậy định đi soi gương của Tạ Diệc An cứng lại, anh lại ngồi xuống giường.
Nếu không tìm thấy đồ vật liên quan đến Cố An, vậy thì không cần lãng phí thời gian vào những việc vô dụng.
Thà dành thời gian nghiên cứu mảnh tinh thể ký ức này còn hơn.
Tạ Diệc An đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu trước khi kết thúc phó bản.
Theo lý mà nói, anh đã đạt đủ yêu cầu phá đảo hoàn hảo.
Mảnh tinh thể này đáng lẽ là của anh.
Tạ Diệc An cầm tinh thể ký ức lên.
Đây là một mảnh tinh thể trong suốt hình thù bất quy tắc, anh vừa cầm lấy thì trước mắt hiện ra một dòng chữ.
Vẫn là dòng chữ quen thuộc có thể thay đổi màu sắc dựa theo môi trường xung quanh.
[Người chơi Tạ Diệc An đã đạt được thành tựu phá đảo hoàn hảo phó bản B cấp “Kẻ Không Hối Lỗi”!]
*[Phát hiện tinh thể ký ức (kẻ không hối lỗi) 1, có mở hồi tưởng cốt truyện không?]
[Lưu ý: Hồi tưởng cốt truyện dùng để xác nhận người chơi đã khám phá hết toàn bộ cốt truyện chưa, sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến cơ thể người chơi.]
[Nếu hồi tưởng thành công, người chơi có thể nhận được phần thưởng tương ứng]
[Nếu hồi tưởng thất bại, tự gánh hậu quả]
Có cốt truyện nào mà hắn không biết sao?
Tạ Diệc An đọc hết tất cả thông báo, sau đó quả quyết lựa chọn...
Rút phần thưởng vàng trước.
Một luồng sáng vàng mờ nhạt hiện lên, Tạ Diệc An đã nhận được phần thưởng.
[Linh kiện lắp ráp vạn năng (đạo cụ S cấp)]
[Nối hai mảnh lắp ráp có cùng thuộc tính, thu hoạch vật phẩm mới không tưởng. Linh kiện sau khi tháo dỡ, mảnh lắp ráp cùng thuộc tính được trả về nguyên vẹn.]
Tạ Diệc An lập tức nghĩ tới điều gì đó, lấy ra máy liên lạc và V/P/N.
Đây là hai đạo cụ có thuộc tính gần giống nhau nhất mà Tạ Diệc An đang sở hữu.
Với ý nghĩ thử một lần, khi hai món đạo cụ này được lấy ra, trước mắt Tạ Diệc An tự động hiện ra một màn hình.
Bên trái màn hình là hai khung vuông gần nhau, bên phải là một khung vuông khác lớn hơn một chút.
Trông giống như một bảng điều khiển trò chơi đơn giản.
Tạ Diệc An đặt hai đạo cụ vào khung vuông bên trái, trên màn hình lập tức hiển thị “kết nối thành công”.
[Điểm ngắm định vị thế giới]
Một ký hiệu nhắm bắn xuất hiện trong khung bên phải.
Tên hay thật.
Sự chú ý của Tạ Diệc An lại tản mát, không tự chủ mà đưa tay chạm vào ký hiệu nhắm bắn.
Giây tiếp theo.
“Điểm ngắm định vị, khởi động.”
Tạ Diệc An dường như nghe thấy tiếng thứ gì đó vỡ nát.
Trước mắt anh xuất hiện hình ảnh một diễn đàn có thiết kế đơn giản.
Kèm theo tiếng đổ vỡ, hình ảnh trước mắt kéo dài chưa đến một giây đã tan tành. Thứ duy nhất Tạ Diệc An có thể thấy rõ là một tiêu đề.
[Tập hợp những người chơi ưu tú bị lừa, kết luận: Đi đường tắt tất sẽ bị lừa gạt…]
Sau đó, trước mắt anh tối sầm, đầu choáng váng ngã ngửa ra sau, kim truyền dịch trên mu bàn tay suýt nữa bị kéo ra.
Tạ Diệc An không ngờ rằng việc kích hoạt năng lực này lại tiêu hao nhiều đến vậy.
Khi anh hoàn hồn, phát hiện ký hiệu nhắm bắn đã tối đen.
[Thời gian hồi: 3644160 giờ]
Ước chừng là 416 năm.
Thi thể của Tạ Diệc An chắc cũng chỉ còn lại mấy bộ xương.
Một món đồ chỉ dùng được một lần.
Nói cho cùng vẫn là năng lực hiện tại của anh chưa đủ.
Có cảm giác bất lực giống như giữ một núi vàng nhưng lại không có năng lực khai thác vậy.
Tạ Diệc An nhanh chóng điều chỉnh lại.
Anh chỉ là một người mới, như vậy đã đủ lợi hại rồi.
Tóm lại là, tuyệt đối không được làm hỏng máy móc.
Nhắm mắt, ngủ.
Cơ thể suy yếu, mệt mỏi thì nên ngủ.
Toàn bộ chi phí nằm viện của Tạ Diệc An đã được Cục Quản lý Dị thường thanh toán.
Phải nói là, Lê Nguy đã giúp Tạ Diệc An giải quyết rất nhiều phiền toái lặt vặt.
Tạ Diệc An ngủ một giấc đến chiều hôm sau.
Kim truyền dịch trên tay đã được tháo, gần 20 tiếng ngủ giúp tinh thần anh cơ bản đã hồi phục.
Tạ Diệc An thong thả vệ sinh cá nhân xong, lại cầm điện thoại cài đặt mật khẩu, đăng ký các loại tài khoản.
Các ứng dụng phổ biến trên thế giới này không khác nhiều so với thế giới anh đã sống trước đó, anh rất nhanh đã thích nghi.
Tạ Diệc An lướt mạng suýt nữa quên giờ, chơi hơn một tiếng sau mới tiếc nuối mà đi xem mục ghi nhớ và phần mềm thanh toán quan trọng nhất trong điện thoại.
Trong mục ghi nhớ không chỉ có địa chỉ nhà anh, mà còn có tài khoản cá nhân.
Phần mềm thanh toán đã được đăng ký và liên kết thông tin cá nhân của Tạ Diệc An.
Trên thẻ ngân hàng ảo của anh sáng nay đã được chuyển vào 5 vạn tệ.
Người gửi là Cục Quản lý Tài nguyên chuyên dụng quy hoạch đất và nhân lực.
Một cái tên rất dài.
Nhìn là biết đây là tên ngụy trang bên ngoài của Cục Quản lý Dị thường.
Tạ Diệc An nhìn ghi chú “chuyển nhập lương tháng” trên màn hình, sự bất mãn với Lê Nguy đều tan biến.
Người tốt, đây chắc chắn là một người tốt.
Đúng là một người tốt đã bao nuôi anh nhưng lại không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu đặc biệt nào.
Đừng trách Tạ Diệc An không có khí phách, thật sự là cách làm việc của Lê Nguy quá tuyệt vời, phúc lợi của Cục Quản lý Dị thường quá tốt.
Tạ Diệc An vội vàng thu dọn đồ xuất viện, bắt xe rời đi.
Tinh thể ký ức để đó cũng không mất đi, anh về chỗ ở của mình trước đã.
Sự kỳ vọng lần này đã được kéo căng.
Thành phố Lạc Thư là thủ đô của Hoa Quốc trong thế giới này.
Tạ Diệc An đến nơi mới phát hiện, hóa ra chỗ ở của mình nằm ngay cạnh tổng cục của Cục Quản lý Dị thường, ở một khu dân cư phụ thuộc trong khu trung tâm thủ đô.
Cục Quản lý Dị thường chuẩn bị cho Tạ Diệc An một căn chung cư nhỏ.
Mặc dù vừa trải qua một phó bản liên quan đến chung cư, nhưng anh không có bất kỳ ám ảnh tâm lý nào.
Tạ Diệc An thuận lợi vào chung cư.
Bố cục hai phòng một khách, trang trí đơn giản thoải mái, mới được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ dùng hằng ngày đầy đủ, trong phòng còn chuẩn bị ba bộ quần áo mặc nhà vải dệt thoải mái free size, đảm bảo Tạ Diệc An chỉ cần sửa mật mã cửa chống trộm là có thể trực tiếp vào ở.
Trên bàn trước sofa có bốn bộ đồng phục được xếp gọn gàng.
Lần lượt là đồng phục tác chiến và đồng phục đi lại hằng ngày dành cho người chơi do Cục Quản lý Dị thường cung cấp.
Bên cạnh còn có một hộp quà.
Hộp này đựng một cuốn "Hướng dẫn Cơ bản" và một chiếc nhẫn có khắc logo của Cục Quản lý Dị thường.
Chiếc nhẫn kèm theo một tờ hướng dẫn sử dụng, đây là một không gian trữ đồ, kích cỡ là 0.5 mét khối, chỉ có thể sử dụng trong phó bản.
Nhìn thấy thông tin này, Tạ Diệc An lại một lần nữa xác nhận, chiếc khuyên tai trữ đồ của anh quả nhiên đã biến dị.
Hạn chế chỉ có thể sử dụng trong phó bản đã bị giảm đi, anh có thể đặt đạo cụ vào trong thế giới hiện thực.
Sau khi đi dạo một vòng quanh phòng, Tạ Diệc An ngồi xuống sofa vừa lật xem cuốn "Hướng dẫn Cơ bản" vừa chờ hộp cơm.
Nội dung của "Hướng dẫn Cơ bản" thật ra không nhiều.
Các phó bản thay đổi thất thường, dù tích lũy mười năm kinh nghiệm, phe con người vẫn không thể nắm bắt được quy luật nào. Thậm chí việc viết kinh nghiệm này vào sách còn có khả năng gây ra sự hiểu lầm.
Trọng tâm trong sách chỉ viết hai nội dung.
Nâng cao năng lực cá nhân và tích lũy đạo cụ.
"Hướng dẫn Cơ bản" khuyến khích người chơi trong điều kiện có thể sống sót, cố gắng hết sức để khám phá cốt truyện phó bản, kích hoạt các loại nhiệm vụ.
Cho dù là nâng cao năng lực cá nhân hay đạt được đạo cụ, chủ yếu đều dựa vào hai con đường này.
Tốt nhất có thể đạt được phá đảo hoàn hảo. Người chơi sau khi đạt được phá đảo hoàn hảo và rời khỏi phó bản thì cần phải liên hệ với Cục Quản lý Dị thường.
Nhưng yêu cầu phải lượng sức mà đi, trong sách lại lần nữa nhấn mạnh...
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Ngoài ra, năng lực cá nhân của người chơi là cố định, nhưng đạo cụ có thể lưu thông.
Trong sách viết, đạo cụ chia làm hai hình thức “tặng cho” và “giao dịch”.
Đạo cụ có thể tặng cho có cấp bậc cao nhất là C cấp.
Giao dịch không có hạn chế cấp bậc cao nhất, nhưng chỉ có thể tiến hành giao dịch đạo cụ cùng cấp bậc.
Sau khi rời khỏi phó bản, người chơi chỉ có thể xem xét nhưng không thể sử dụng đạo cụ.
Việc sử dụng năng lực cá nhân cũng sẽ bị suy yếu, chỉ là ràng buộc không nghiêm ngặt như đạo cụ. Đối với điều này, Cục Quản lý Dị thường cho biết họ có một bộ pháp luật hoàn chỉnh.
Tự ý sử dụng năng lực cá nhân để tiến hành bất kỳ hoạt động phạm tội trái pháp luật nào, mức hình phạt bắt đầu từ mười năm, cao nhất là tử hình.
Xin đừng nảy sinh bất kỳ ý tưởng không nên có nào nhé.
Tạ Diệc An vừa xem xong cuốn "Hướng dẫn Cơ bản" thì nhận được một cuộc gọi.
Anh cứ tưởng là điện thoại của người giao hộp cơm, ai ngờ khi nghe máy thì đầu dây bên kia lại là giọng của Lê Nguy.
"Xuất viện chưa?"
Lê Nguy nói: "Chiều mai 6 rưỡi, có rảnh ăn một bữa cơm không?"
Tạ Diệc An chu đáo nói: "Tôi lúc nào cũng rảnh."
Nhân vật thiết lập không thể bỏ.
"Được," Lê Nguy dừng lại một chút: "Xin lỗi."
"Liên quan đến bí mật tôi không thể giải thích với cậu, nhưng tôi chắc chắn đã tính kế cậu."
"...Việc hắn ta đến tìm cậu đúng là một sự bất ngờ mà tôi không nghĩ tới, nhưng tôi có thể đảm bảo điều này không có nguy hại với cậu."
"...Nếu cậu còn muốn biết gì, ngày mai Tống Gia có thể dẫn cậu tham quan tổng cục một chút."
Tạ Diệc An có thể nghe ra người đàn ông bên kia rất bận, anh ta đã dành thời gian để gọi điện thoại.
"Vâng vâng được."
Tạ Diệc An hỏi một câu: "À phải rồi, Cục trưởng Lê, tôi muốn tư vấn một vấn đề."
"Phó bản trước đó chỉ có sáu người chơi chúng tôi thôi sao?"
"Ý tôi là, cùng một địa điểm cũng chỉ mở một phó bản thôi sao? Không có phó bản song song gì đó chứ."
Lê Nguy trả lời: "Phó bản trước đó chỉ là một phó bản đơn độc. Số người chơi vào một phó bản đơn độc một lần nhiều nhất không vượt quá 20 người, nhưng những nơi bị xâm lấn nghiêm trọng có thể đồng thời xuất hiện tình huống nhiều phó bản song song."
"Tuy nhiên, loại phó bản lớn này rất hiếm gặp, gần mười năm nay cũng chỉ xuất hiện bốn lần."
"Tiềm năng của cậu rất cao, nhưng vẫn cần trưởng thành, nhất định phải dựa vào bản thân để có được năng lực, đừng đi đường vòng."
Lê Nguy cuối cùng quan tâm một câu sau đó liền vội vàng cúp điện thoại.
Tạ Diệc An nhìn màn hình điện thoại sáng lên, đột nhiên bật cười.
Cục Quản lý Dị thường
…
8 giờ tối.
TV đang chiếu tin tức, Tạ Diệc An ngồi trên sofa lấy tinh thể ký ức ra.
*[Phát hiện tinh thể ký ức (kẻ không hối lỗi) 1, có mở hồi tưởng cốt truyện không?]
Mở.
Trước mắt Tạ Diệc An tối sầm, khi mở mắt ra lại thì phát hiện mình đang ở một trạng thái góc nhìn thứ ba không có thực thể.
Trải nghiệm kỳ diệu này giống như đang nằm mơ vậy.
Tầm mắt anh dừng lại ở cửa chung cư trước phó bản. Từ mức độ mới tinh của tòa nhà chung cư, có thể đoán được thời gian đang hiện diện.
Đây là lần đầu tiên Tạ Diệc An nhìn thấy tòa nhà chung cư vào ban ngày, người qua lại rất náo nhiệt, không hề có chút khí chất ma quái nào.
Khoảng một hai phút sau.
Một chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa chung cư.
Vợ chồng Tạ Quân trẻ tuổi xuống xe, đi vào tòa nhà chung cư.
Góc nhìn của Tạ Diệc An bắt đầu di chuyển theo đôi vợ chồng này.
Anh có cảm giác như đang chơi một trò chơi.
Sau khi đôi vợ chồng này về đến nhà, Trương Đại Hà ngồi trên sofa xoa xoa bụng mình còn chưa nhô lên.
Cô bình tĩnh nói: "Nếu thể chất của em không thích hợp để phá thai, vậy thì kết hôn đi, ba cũng nói có con thì phải kết hôn."
"Đứa bé này xuất hiện là một sai lầm, nhưng nếu đã quyết định sinh nó ra, em sẽ cho nó những điều tốt nhất, sẽ không còn cho rằng nó là sai lầm nữa."
Tạ Quân đầy mặt quan tâm: "Xin lỗi, lúc đó anh cũng không biết... Nhưng A Hà, anh thề anh nhất định sẽ đối tốt với em, nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông và một người cha."
Thần sắc Trương Đại Hà phức tạp.
Cô có chút khó mở lời: "Là em đã tự cho mình dùng thuốc, anh và A Đức chỉ là đi nhầm phòng."
"Thôi, thôi."
"Tất cả đều là trời xui đất khiến..."
Trương Đại Hà lẩm bẩm nói, cố gắng chấp nhận hiện thực.
Tạ Quân cẩn thận tiến đến, cố gắng an ủi Trương Đại Hà.
Trương Đại Hà không để ý đến nhưng cũng không rõ ràng bài xích.
Trước mắt Tạ Diệc An xuất hiện một khung chữ.
[Tạ Đức An và Tạ Quân có quan hệ huyết thống không?]
[Có] [Không]
Quả nhiên là một trò chơi phiêu lưu chữ.
Tạ Diệc An không bị đoạn cốt truyện này mê hoặc, trực tiếp lựa chọn [Không].
Ngay sau đó, hình ảnh trước mắt anh thay đổi.
Một khách sạn nào đó, Tạ Quân lẻn vào phòng bên cạnh, cẩn thận cho đôi nam nữ được che mờ nằm trên giường dùng thuốc.
Sau khi xác nhận thuốc có tác dụng, hắn mới giúp A Đức mặc quần áo vào, cõng người sang phòng bên cạnh, bản thân trở về cởi đồ nằm xuống.
Tạ Diệc An: ...
Phượng hoàng nam đầy quỷ kế.
Ngay cả huynh đệ của mình cũng lừa.
Cho nên trong góc nhìn của A Đức, chính là Trương Đại Hà phản bội.
A Đức và Tạ Quân có dáng người và ngoại hình tương tự, Trương Đại Hà cho rằng mình đã nhận nhầm người, lại ngoài ý muốn mang thai, chỉ có thể lựa chọn kết hôn với Tạ Quân.
Tạ Quân từ đầu đến cuối đều biết đứa trẻ không phải của hắn, tâm cơ tính toán hết thảy để thành công gả vào hào môn.
Cửa thứ nhất thuận lợi vượt qua.
Góc nhìn của Tạ Diệc An lại thay đổi.
Một phòng thí nghiệm bí mật.
Tạ Quân mặt không cảm xúc làm thí nghiệm, trên bảng điều khiển, đối tượng thí nghiệm của hắn lại là một thai nhi chết.
Trợ lý một bên mặt trắng bệch, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với nội dung thí nghiệm này.
Tạ Quân thành thạo phẫu thuật, rất nhanh liền lấy ra tròng mắt của trẻ sơ sinh, tách rời xương cốt mềm.
Trương Bằng Côn từ ngoài cửa đi vào.
"Da cũng đừng lãng phí, chúng ta muốn xác nhận bộ phận nào chứa nhiều hormone nhất."
Tiếp xúc một thời gian, ông ta khá vừa lòng với người con rể ở rể này.
Tâm đủ tàn nhẫn, có bóng dáng của ông ta.
"Tìm cách giết chết cái thằng A Đức kia, chuyện khác ta có thể giúp con giải quyết."
Tạ Quân vừa lột da vừa cung kính trả lời: "Ba, con có một cách, không cần diệt trừ hắn ta cũng có thể biến hắn thành một con chó của chúng ta."
"Ồ?"
"Chỉ cần một ca phẫu thuật tự mổ là được, việc kiểm soát phiến hoàng nặc đinh cũng có thể tranh thủ nới lỏng."
Quả thật là chuyện tốt nhất tiễn song điêu.
[Tạ Quân quyết định lợi dụng một sự cố phẫu thuật để áp chế A Đức, hắn sẽ lựa chọn…
A. Mua chuộc các bác sĩ khác trong ca phẫu thuật
B. Đổi mới thành phần thuốc mê
C. Giảm bớt hàm lượng phiến hoàng nặc đinh trong thuốc mê]
Cốt truyện đều nói về phiến hoàng nặc đinh, rõ ràng là đề bài cho điểm.
Tạ Diệc An trở tay liền chọn cả ba lựa chọn.
Chọn tất.
Tạ Quân đều làm.
Đồ ngốc mới bị mê hoặc.
Thuận lợi qua ải.
Hình ảnh trước mắt Tạ Diệc An liên tiếp thay đổi.
Tạ Quân và Trương Nhu cấu kết.
Tạ Quân “trợ giúp” và ám chỉ tính áp chế đối với A Đức.
Không Tương đại sư và Tạ Quân, Trương Bằng Côn gặp mặt, quan hệ giữa Không Tương đại sư và Tạ Quân tiến triển cực nhanh.
Nghiên cứu thí nghiệm cực kỳ tàn bạo, tiến độ thí nghiệm bắt đầu tiến triển vượt bậc.
Trương Đại Hà phát hiện chân tướng việc đổi phòng năm đó, lén lút đi làm xét nghiệm ADN.
…
Hình ảnh thay đổi cực nhanh, cuối cùng dừng lại ở...
Tang lễ của Trương Bằng Côn.
Trên tang lễ là lần cuối cùng Không Tương đại sư hiện thân.
Trước khi rời đi, hắn ta bí ẩn nói chuyện với Tạ Quân.
"Tôi kiếm tiền đã đủ rồi, sắp không che giấu nổi nữa, khuyên cậu tốt nhất cũng nên dừng tay. Nhưng nếu cậu kiên trì, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một đại sư khác."
"Hắn ta lợi hại hơn tôi, hơn nữa không có bất kỳ cấm kỵ nào, đừng bị vẻ ngoài của hắn ta lừa gạt."
"Muốn có được gì, số mệnh sẽ phải trả giá cái đó."
Trương Bằng Côn đã chết.
Tạ Quân quyết định ra tay.
Tạ Đức An bị thay thế.
Trương Đại Hà đáng ngờ, Trương Đại Hà bị Tạ Quân và Trương Nhu liên thủ giết chết.
A Đức điều tra chuyện này, hắn cũng đã chết.
Sau đó Trương Đại Hà tìm thấy Không Không đại sư.
Tạ Quân đã chết.
Trương Nhu đã chết.
Trương Đại Hà nô dịch Trương Nhu, hao hết tâm tư muốn tìm kiếm, hồi sinh con trai mình.
Trong những ngày đêm lãng phí thời gian, bắt đầu lạm sát kẻ vô tội, trở thành lệ quỷ.
Trừ Không Không đại sư, tất cả mọi người đã chết.
Đại sư chó má gì chứ, hại thảm.
Sau đó hình ảnh hồi tưởng chính là cốt truyện mà Tạ Diệc An đã thăm dò được trong phó bản.
Tất cả mọi người đã chết.
Tất cả những người làm sai đều không hề hối lỗi.
Không ai hối lỗi.
Cục Quản lý Dị thường
...
Hồi tưởng thành công.
Tạ Diệc An từ từ mở mắt, sau đó phát hiện một sơ hở lớn.
Cố An đâu?
Vì sao Trương Đại Hà lại liên lạc được với Cố An, trói buộc cuộc hôn nhân này?
Ngay cả tin tức Cố nào đó là nạn nhân của sự cố y tế nhảy lầu mà Tạ Diệc An thấy trên báo chí cũng không hề xuất hiện.
Cứ như là mọi sự tồn tại của Cố An đều bị cố tình hủy diệt.
Trước mặt Tạ Diệc An lại một lần nữa xuất hiện một màn hình bán trong suốt.
Trên màn hình lần lượt xuất hiện một tinh thể ký ức màu đen và một cái màu đỏ máu để anh lựa chọn.
Đây là phần thưởng khi hồi tưởng thành công.
Tạ Diệc An nhìn về phía tinh thể màu đen.
[Chi phối và triệu hồi]
[Lựa chọn tinh thể màu đen, người chơi có được năng lực chi phối, triệu hồi tất cả NPC trong phó bản tương ứng. Chỉ cần cung cấp thù lao, có thể phát ra bất kỳ mệnh lệnh nào cho chúng.]
Tinh thể đỏ máu.
[Báo thù và sám hối]
[Lựa chọn tinh thể đỏ máu, vạch trần bất công với trời đất, làm kẻ ác trả giá đắt, lấy hình phạt đau khổ làm môi giới sám hối duy nhất. Người chơi không đạt được bất kỳ phần thưởng nào.]
Tinh thể màu đen sao không xem là một loại đường vòng chứ.
Tạ Diệc An không muốn đi đường tắt mà bị lừa gạt, cũng coi như là một chút thiện tâm.
Không chút do dự lựa chọn tinh thể đỏ máu.
"Báo thù, nhất định phải báo thù!"
Nói đi nói lại, cho dù không có lời nhắc nhở trước đó thì Tạ Diệc An cũng chỉ sẽ đưa ra lựa chọn này. Rốt cuộc vẫn là vì...
Anh có thể nhịn xuống cơn giận này sao?
Sau khi đưa ra lựa chọn, trong đầu Tạ Diệc An tự động xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Những con quỷ nhỏ lang thang trong chung cư dưới sự dẫn dắt của Tiểu An đã phá vỡ sự trói buộc, tìm thấy Không Tương đại sư đang hưởng lạc trong một biệt thự cao cấp nào đó.
Không Tương đại sư trông trẻ hơn so với dáng vẻ trong cốt truyện, nhìn thấy bóng đen đột nhiên xuất hiện bao quanh trong phòng, hắn lộ ra vẻ ngạc nhiên rõ rệt.
"Không, sao có thể..."
Hắn bị đoàn đen vây quanh, cắn nuốt, gặm nhấm, chịu vô tận giày vò và báo thù.
Linh hồn của hắn bị những con quỷ nhỏ bao phủ, tiếp nhận xử phạt, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Trở thành kết cục giống như Không Tương đại sư.
Trong tòa nhà chung cư.
Trương Đại Hà dẫm lên Trương Nhu và Tạ Quân còn đang giãy giụa một chân, cùng A Đức, mang theo một chuỗi hồn ma từ từ tiêu tán.
Cô đã tìm thấy con trai, sau khi khôi phục không ít lý trí thì thản nhiên tiếp nhận hình phạt lạm sát của mình.
Cùng nhau xuống địa ngục đi.
Tạ Diệc An vươn vai.
Vẫn là kết cục này anh thích hơn một chút.
Đúng lúc này, một tấm thẻ bài màu đen "hưu" một tiếng, xuyên qua cửa kính bay đến trước mặt Tạ Diệc An.
Chính giữa mặt thẻ là một thiếu niên thanh tú mặc đồng phục trung học, lộ ra nụ cười thẹn thùng.
Ngoại hình hoàn toàn khác với Tạ Diệc An, là Tiểu An thật sự.
Sau lưng thiếu niên lờ mờ đứng một hình dạng quái vật dữ tợn.
Xung quanh đầy những nắm tay màu đen, không còn cảm giác dính nhớp gớm ghiếc nữa, thậm chí còn có vẻ hơi đáng yêu. Chúng từ mặt trước thẻ bài chen sang mặt sau, màu sắc của thẻ bài là do chúng chen thành màu đen.
Tất cả đôi mắt trên thẻ đều nhìn chằm chằm Tạ Diệc An.
Giống như đang đáng thương vô cùng mà nói...
"Bạn hợp tác, cầu được nhận nuôi."
Tạ Diệc An không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
[Báo thù hoàn thành, chúng không có chỗ đi, cho nên tập thể đưa ra quyết định, đóng gói đầu quân cho bạn hợp tác kia, người còn sẽ cho kẹo]
Phía dưới thẻ bài còn viết hai dòng chữ nhỏ xiêu vẹo non nớt.
[Cho kẹo không qwq cho thì giúp bạn làm việc]
[Nhưng không thể bảo chúng tôi làm chuyện xấu đâu nha]
Chuyện hợp tác, sao có thể tính là đi đường tắt chứ!
Tạ Diệc An quả quyết nhận lấy thẻ bài, đặt vào không gian khuyên tai.
Cục Quản lý Dị thường
...
Đối diện một tòa chung cư rách nát nào đó ở khu phố cũ thành phố Lạc Thư.
Trong một phòng quan sát vừa được bố trí xong, hai người đàn ông mặc đồng phục màu đen ngồi trước một thiết bị máy tính.
Nhân viên vốn còn rất nhàn nhã, đột nhiên trợn to mắt.
Chỉ thấy trên màn hình máy tính, dao động vốn ổn định đột nhiên run rẩy dữ dội.
Đây là dị biến gì?!
Ngay khi họ chuẩn bị gọi người tăng viện, sự run rẩy biến mất, tất cả dao động đều không còn, trên màn hình chỉ còn lại một đường thẳng.
Cứ như nơi này chưa từng bị phó bản xâm lấn vậy.
Tiêu, biến mất rồi?
Hai nhân viên lập tức báo cáo.
Dù sao thì đây cũng là một chuyện rất tốt.
Tổng bộ Cục Quản lý Dị thường.
"Đây là khu làm việc của chúng tôi."
"Tất cả người chơi đều trực thuộc bộ phận thứ nhất. Ngài là thành viên A cấp của bộ phận thứ nhất, chúng tôi đã chuẩn bị cho ngài một văn phòng độc lập."
Tống Gia đi phía trước dẫn đường, anh ấy đang dẫn Tạ Diệc An đi tham quan khắp nơi.
Phần chính của tổng bộ Cục Quản lý Dị thường nằm dưới lòng đất, không gian bên trong rất lớn, kiến trúc lấy màu trắng làm chủ thể toát lên vẻ nghiêm túc.
"Bộ phận thứ nhất lại chia thành các tổ nhỏ khác nhau. Tổng bộ thì có mười tổ chiến đấu, năm tổ cơ động, hai tổ y tế, hai tổ đặc biệt và một tổ quản lý người mới."
"Những người chơi khác không gia nhập Cục Quản lý Dị thường, toàn bộ được tính là nhân viên ngoài biên chế trực thuộc bộ phận thứ nhất."
"Tất nhiên cũng sẽ có một bộ phận người chơi có năng lực đặc biệt được điều tạm đến các bộ phận khác làm việc."
Ví dụ như Linh Âm đi theo Tống Gia trước đó.
"Đừng nhìn chúng tôi bận thì bận một cách điên cuồng, nhưng lúc không có việc thì cũng thật là nhàn hạ."
"Tôi vẫn khá thích cái bát cơm này, tiếp xúc với người chơi nhiều, ngay cả những nguy hiểm như phó bản muốn bắt người mới điền nhân số cũng không đến lượt chúng tôi, dù sao ưu tiên chọn người chơi lâu năm mà, thích hợp nhất với loại người tham sống sợ chết như tôi."
Tống Gia nói thêm vài câu, mới quay chủ đề trở lại.
"Mặc dù ngài đã gia nhập bộ phận thứ nhất, nhưng vẫn chưa được phân loại vào tổ nhỏ. Tuy nhiên, không cần lo lắng, người lãnh đạo trực thuộc bộ phận thứ nhất là Cục trưởng Lê, anh ấy chắc sẽ gặp mặt và nói chuyện với ngài."
Tống Gia lại giới thiệu cho anh phòng huấn luyện nằm ở tầng phụ lầu một.
Hầu như cả tầng lầu này đều bị phòng huấn luyện chiếm hết.
Có thể cung cấp cho người của bộ phận thứ nhất tiến hành huấn luyện bất cứ lúc nào.
Việc huấn luyện hằng ngày của Tạ Diệc An cũng được sắp xếp sau khi phân tổ cụ thể, hôm nay chỉ là tham quan.
Sau khi tham quan xong Cục Quản lý Dị thường, Tống Gia lại nhiệt tình nói: "Hay là tôi dẫn ngài đi dạo xung quanh nhé?"
Trên người anh ấy có một sự quen thuộc không khiến người ta phản cảm: "Dẫn ngài đi dạo phố không? Không phải tôi nói chứ, đồ ăn tôi giới thiệu đều là món ngon nhất ở thành phố Lạc Thư, đảm bảo là ăn vặt ngon nhất."
Sau mấy lần tiếp xúc, Tống Gia có cảm tình rất tốt với Tạ Diệc An.
Tạ Diệc An đồng ý.
Đây chính là đồ ăn vặt của dị thế giới mà.
Ai có thể từ chối loại quảng cáo này chứ!
Trên đường, Tạ Diệc An có một thắc mắc: "Vì sao tôi không thấy đồng nghiệp khác của bộ phận thứ nhất?"
Anh ở Cục Quản lý Dị thường thấy các loại bóng dáng bận rộn, nhưng chính là vẫn luôn không thấy người chơi khác, ngay cả Linh Âm trước đó cũng không thấy bóng dáng.
Tống Gia cười cười: "Họ đều có việc, những người chơi có thể mang đi đều đã được mang đi, nhưng từ ngày mai bắt đầu sẽ lục tục trở về."
"Mặc dù các đại lão có bản lĩnh trong bộ phận thứ nhất đều không dễ chung sống, nhưng xin ngài hãy tin bản tính họ không xấu, dù sao có Cục trưởng Lê kìm hãm mà."
Tạ Diệc An tò mò: "Các đại lão đều không ở Lạc Thư, nếu nơi này xuất hiện phó bản thì sao?"
Tống Gia nói mơ hồ: "Dù sao cũng là thủ đô, nơi này có đồ vật đặc biệt bảo vệ. Toàn bộ thành phố Lạc Thư đều rất khó xuất hiện phó bản. Nếu không tính phó bản mà ngài đã vào nhầm kia, Lạc Thư đã gần ba năm không xuất hiện phó bản nào rồi."
Cho nên nhiều đại lão người chơi mới có thể yên tâm rời khỏi tổng bộ Lạc Thư.
Đủ rồi, Tạ Diệc An không muốn bị nhắc nhở việc anh xui xẻo đến mức nào nữa.
...
Tống Gia dẫn Tạ Diệc An đi vào trường trung học số 1 thành phố Lạc Thư.
"Đây là trường cũ của tôi, tôi học trung học ở đây. Phố ăn vặt gần đây quả thực tuyệt vời!"
Hai người đuổi đến nơi trước giờ tan học buổi trưa, Tống Gia lập tức vội vàng chạy về phía phố ăn vặt.
"Nhanh, nếu không đợi bọn họ tan học chúng ta sẽ không giành lại được với đám học sinh trung học kia."
Tống Gia nhanh tay lẹ mắt, lặp lại di chuyển trên phố ăn vặt, rất nhanh trên tay đã xách đầy túi.
Tạ Diệc An theo sát anh ấy, trên tay cầm vài món ăn vặt.
Nghe lên thôi đã thấy thơm.
Hai người mua xong đồ đã qua gần nửa tiếng, Tống Gia tìm một cửa hàng gọi món xong thì dẫn Tạ Diệc An ngồi xuống.
Trên bàn đặt đầy đồ ăn vặt.
Chủ tiệm sau khi nhận đơn thì vội vàng đi ra khỏi cửa: "Xin lỗi hai vị khách, hành của tôi vẫn chưa thái xong, đi sang bên cạnh mượn một ít."
Tống Gia không để ý mà xua tay, anh ấy vừa mời Tạ Diệc An ăn lúc còn nóng, vừa nhìn về phía cổng trường đối diện.
Bên ngoài cổng trường, trong trường không thấy một bóng người, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
"Ể, thật là kỳ lạ, giờ này đáng lẽ phải tan học rồi chứ, sao chuông tan học cũng không vang."
Tống Gia cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng càng nhiều vẫn là cảm thấy mình mệt.
"Sớm biết hôm nay họ có việc nên tan học muộn thì tôi đã không mua vội vàng thế này..."
Tống Gia bất đắc dĩ nói.
Lời này còn chưa nói xong, anh ấy và Tạ Diệc An nhìn nhau, đồng thời nói...
"Không đúng."
Tống Gia có kinh nghiệm phong phú, Tạ Diệc An là người chơi đã được cường hóa cơ thể.
Hai người đều đã nhận ra sự bất thường ngay từ đầu.
Không kịp để ý đến đồ ăn còn chưa ăn trên bàn, hai người chạy ra khỏi cửa hàng, phát hiện phố ăn vặt vừa náo nhiệt đã không còn một bóng người.
Ông chủ vừa đi ra cửa mượn hành cũng không thấy đâu.
Cách cổng trường một con đường, người đi đường bên ngoài vẫn còn rất nhiều, nhưng dường như bị một loại kết giới trong suốt nào đó ngăn cách.
Vị trí của Tống Gia và Tạ Diệc An ở nơi gần thế giới bình thường nhất bên trong kết giới trong suốt, cho nên vẫn chưa biến mất.
Tống Gia vội vàng nói: "Đây là dấu hiệu trước khi phó bản xuất hiện."
Nếu lúc này chạy ra ngoài, Tống Gia vẫn có thể thoát ra.
Tạ Diệc An là người chơi, đã bị lựa chọn khi dấu hiệu xuất hiện.
Tống Gia đều nảy sinh sự nghi ngờ với chính mình.
Anh ấy mới thề non hẹn biển xong rằng thủ đô không dễ xuất hiện phó bản, liền bị vả mặt.
Trong trường hợp bình thường, Tống Gia tuyệt đối sẽ một mình chạy ra khỏi phạm vi phó bản sau đó lập tức xin cứu viện từ tổng cục.
Đây là quy định của Cục Quản lý Dị thường.
Nhưng tình hình hiện tại không đúng.
Tống Gia lấy điện thoại ra điên cuồng phát tín hiệu cho tổng cục, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tạ Diệc An.
Tống Gia nói nhanh: "Nếu tôi không nhớ nhầm quy tắc vào làm, chúng ta hình như gặp một phó bản đặc biệt."
"Nhiều học sinh như vậy cùng với những người bán hàng trên phố ăn vặt đều biến mất, hơn một nghìn người mất tích chỉ có thể là phó bản lớn."
Thành phố Lạc Thư chưa từng xuất hiện phó bản lớn.
Loại ngoài ý muốn này thật là tệ.
"Phó bản lớn sẽ đồng thời sinh ra rất nhiều phó bản song song, tôi phải cùng cậu đi vào."
"Việc lựa chọn của phó bản có tính khuynh hướng. Khi số người trong phạm vi phó bản quá lâu, nó sẽ ưu tiên chọn người trưởng thành."
Thêm một người trưởng thành vào phó bản, sẽ thêm một khả năng học sinh không bị phó bản lựa chọn.
"Hai chúng ta đi vào, đổi lấy hai đứa trẻ ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com