Chương 1: Một con chim bầm dập
Một con chim bầm dập
Editor: Selene Lee
"Ngươi là một cô nương, có thể tự trọng chút không?"
------
Welcome mọi người đến hố, đừng quên bình chọn và cmt ủng hộ Sel nha ^^
Sel không quen làm cổ đại, có gì mn góp ý ngay để Sel sửa ạ.
--------
Thẩm Gia Gia đang định chuẩn bị cơm trưa thì nhận được tin báo tang của người nhà đằng bác, nói là bá phụ* mình đã qua đời, chuyện là sáng nay ông bị hóc một cái hạt táo trong món chè nếp táo đỏ, rồi cứ thế mà đi mất.
(Sel: Xưng hô cổ đại, bá phụ là bác trai)
Thẩm Gia Gia không quan tâm lắm, tiễn người nọ đi rồi để lại một mẩu tin cho cha, sau lại khóa cửa đi tìm mẹ.
Cha nàng là một sai dịch của công môn, không có tình huống gì đặc biệt thì ngồi cơm nhà ba bữa, còn mẹ nàng làm nữ đầu bếp chính ở phủ Chu thị lang, họ rất thích tay nghề bà, sáng nào bà cũng ở đó, qua tận bữa tối mới xong việc.
Nhà họ Thẩm cách cửa sau phủ họ Chu chưa đến trăm bước, đi một lát là tới. Hôm nay tiết trời đẹp, trời xanh xanh biếc biếc không một gợn mây, có ba chú nhóc đang thả diều cạnh đó, trông thấy nàng thì cười tí tửng: "Tam nương, muốn chơi chung không?"- Ý là Thẩm Gia Gia đứng hàng ba trong gia đình.
Nàng xua tay cười: "Hôm nay ta còn chuyện, ngày khác đi."
Gã sai vặt của Chu phủ biết Thẩm Gia Gia, hỏi rõ nguyên nhân mới cho vào, dẫn nàng đến thẳng bếp. Hiện bên trong có bốn nữ đầu bếp đang làm việc, khói trắng bốc lên khiến người ta như đang đi giữa sương mù, ở một phía khác là hai a hoàn nhỏ đang đốt lửa. Mẹ của Thẩm Gia Gia đang làm bánh hấp, thấy nàng đến cũng không dừng động tác mà hỏi: "Sao con lại đến đây? Nhà có chuyện gì à?"
Thẩm Gia Gia thấy trán mẹ toàn mồ hôi bèn lấy khăn ra lau giúp bà, vừa định mở miệng thì bên ngoài có người gọi lớn: "Có ai ở đây không? Ra nhận hàng giúp đi!"
Vừa dứt lời đã thấy người nọ đi vào, Thẩm Gia Gia nhìn ra thì thấy một gã sai vặt chừng mười sáu, mười bảy gì đó, quần áo gọn gàng mới toanh, tay xách một con chim.
Một nữ đầu bếp cười bảo: "Sao nay chú mày rảnh mà đến vậy? Hôm qua ta nghe nói nay Tiểu lang quân muốn đi đánh mã cầu* mà, sao chú mày không qua đó hầu hạ?"
(Sel: Polo đó mn, đánh cầu trên ngựa)
"Haizz, đừng nói nữa, vốn là đang chơi ngon lành tự dưng Tạ công tử bất cẩn ngã ngựa, giờ không biết sống chết thế nào, mấy người còn lại bị liên lụy cũng chưa biết chừng ——"
"Tạ công tử nào đấy?"
"Còn là ai được nữa? Cái cậu con ruột của Tín Dương trưởng công chúa, cháu ngoại nhà quan gia*, Tạ Thừa Phong Tạ công tử chứ ai!"- Gã sai vặt thấy mấy người trước mắt, bao gồm cả hai a hoàn nhóm lửa cũng vểnh tai hóng bèn lắc lắc đầu bảo: "Bây giờ ta không có thời gian nói chuyện với các người, nhanh hầm con chim này đi, ta còn phải đi đưa thuốc! Tiểu lang quân đã bảo người ta chọn một cây sâm lớn, nghe nói tận mấy trăm năm tuổi..."- Hắn vừa nói đã thấy đám người trợn má há mồm, rõ là "chưa trải chuyện đời" thì lấy làm hài lòng lắm, cười ha hả: "Tất nhiên phủ trưởng công chúa không thiếu mấy thứ vặt đó, nhưng cũng là tâm ý của tiểu lang quân nhà chúng ta rồi."
(Sel: Quan gia ở đây là vua)
Gã sai vặt ném thẳng con chim lên thớt: "Hầm xong thì đem đến chỗ tiểu lang quân, ngài ấy tự đưa qua, đừng quên đó."- Nói xong, hắn xoay người đi mất.
Nữ đầu bếp nhìn theo bóng lưng hắn, hỏi: "Đây là chim gì đấy?"
"Mua ở chợ phiên đó, nghe đồn nói được tiếng người, vậy mà dạy suốt ba tháng cũng không mở mỏ, nay tâm trạng tiểu lang quân không tốt, nó còn mổ tay ngài, thế là đi tong."
Sau khi gã sai vặt đi rồi, mấy nữ đầu bếp xúm lại nhìn con chim, Thẩm Gia Gia cũng tò mò góp vào thử.
Lông con chim này trắng như tuyết, chỉ có hai má là đỏ đốm, trông rất hợp với cái mặt tròn vo của nó, khá khả ái. Mỏ chim ngắn mà dầy, có hơi quặm xuống, đỉnh đầu có một nhúm lông mọc ngược ra sau.
Thế là mấy nữ đầu bếp bắt đầu kháo nhau thử đây là chim gì, nhìn thì giống anh vũ nhưng lại không phải.
Thẩm Gia Gia thì nghĩ đây là một giống anh vũ, chỉ là người ta chưa gặp bao giờ. Nàng vuốt nhẹ cái cáng của nó, lớp lông rất ấm, sợ là con sống.
Nàng vuốt cằm lẩm bẩm: "Con chim này..."
"Tam nương, có cao kiến gì?"
"Hình như ta đã thấy con chim này trong kinh phật rồi."
"Hả?!"
"Ừ, các người sờ thử xem, nó còn sống... Ai dám giết nó không?"
Mấy nữ đầu bếp thụt lùi về sau, cả hai a hoàn nhóm lửa cũng nè xuống. Nếu đã vào kinh phật thì lai lịch nhất định không tầm thường, dù người ta có không tin cũng muốn tránh.
"Chu nhị nương, bình thường bà được nhiều tiền nhất, bà làm đi."- Một người bảo.
Chu nhị nương chính là mẹ Thẩm Gia Gia.
Tính bà vốn đôn hậu, không làm chuyện này bao giờ, song cũng thấy họ có lý bèn nhắm mắt gật đầu.
Thẩm Gia Gia nhảy vào: "Được rồi, để con. Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, giết nó là nghiệp, nhưng trơ mắt nhìn mẹ mình mang nghiệp là tội bất hiếu."
Mọi người ở đây xúc động vô cùng.
"Hay là chúng ta van xin tiểu lang quân..."
"Không cần đâu! Nấu cho con nồi nước sôi đi, con ra bờ sông làm, mọi người không thấy đâu."
Một lần nữa, sự chu đáo của Trầm Gia Gia lại khiến mọi người cảm động.
Nàng vừa mang chim đi thì mấy nữ đầu bếp nhao nhao vây quanh Chu nhị nương để tán thưởng Thẩm Gia Gia. Một người bảo: "Tam nương càng lớn càng mặn mà, tính lại quả quyết dứt khoát, không biết sau này nhóc con nhà nào hợp được với nó".
"Biết hiếu thuận cha mẹ như vậy, bà có phúc thật đấy, chả bỏ con nhóc nhà ta, cứ ba ngày lại khiến ta giận sôi người."
"Có đứa con như nó, sau này bà không sợ không có người truyền y bát* rồi."
(Sel: Y bát tức áo cà sa và bát của thầy tu truyền lại cho môn đồ, ngụ ý nghề truyền gia tộc)
Chu nhị nương nghe vậy cũng cười cười, song bụng lại có ý phản đối: Hai vợ chồng họ chỉ có mỗi đứa con này, cưng chiều từ nhỏ, sao nó chịu được cái nghề này của bà. Mà xưa giờ hai vợ chồng cũng tiêu tiền cho nó học chữ rèn sách, mời không thiếu thầy nào, ai cũng khen lấy khen để. Có đứa con gái thông minh lanh lợi như thế, sau này nó gặp vận lớn cũng chưa biết chừng.
Lại nói, sau khi rời Chu phủ, Thẩm Gia Gia về thẳng nhà, bỏ con chim xuống rồi bắt con bồ câu trong sân —— Cha nàng nuôi năm con bồ câu, con nào cũng mập thịt, nàng chặt một chặt rất chính xác.
Giết chim xong, Thẩm Gia Gia vặt lông rồi cắt đầu, móng, dọn thật sạch mới mang trả lại bếp nhà Chu phủ, đoạn mới báo cho mẹ tin bá phụ qua đời.
Thái độ của mấy người khác khá khách sáo: "Vậy thì chiều nay hai mẹ con Chu nhị nương yên tâm đi chia buồn đi, để chúng tôi trong nom chỗ này được rồi."
Chu nhị nương tiếp tục làm cơm trưa, một mình Thẩm Gia Gia về nhà trước.
Cha nàng, tức Thẩm sai dịch đã về, thấy mẩu tin con gái để lại bèn đi mua mấy cái bánh bao chỗ anh câm Vương ngoài phố, lại về pha bình trà, lúc này Trầm Gia Gia đẩy cửa vào.
Thẩm sai dịch bảo: "Tam nương về rồi đó à? Cha biết hết rồi, con ăn cơm đi... A, phải ha, con nhặt con chim này ở đâu thế? Nó sắp ngoẻo rồi."
Trầm Gia Gia không ăn cơm vội mà qua bếp lấy ít gạo, hứng một chén nước trong. Nàng đặt con chim trắng lên bàn, thấm nước bằng đũa rồi mớm vào mỏ nó, cũng không biết làm vậy có vào được chút nào không.
Cha nàng đứng cạnh đó, vừa ăn bánh bao thịt dê vừa nhìn với vẻ tò mò, mùi thịt dê thơm phức bốc vào mũi.
"Con chim này trong lạ quá chừng."- Ông soi hai cái nốt tròn trên má nó, vỗ một cái: "Con chim bầm dập ở đâu ra đấy!"
"Chắc là anh vũ."
"Hử?"
"Nhưng nó ngu quá, học mãi không biết nói."
Thẩm sai dịch ăn ba miếng là hết cái bánh, nhón tay cầm cái thứ hai rồi bảo: "Cha thấy nó sống không nổi đâu, nhìn chẳng được mấy lạng thịt, không biết có ăn được không nữa."
Có lẽ là vì bị ông vỗ má nên lúc này con chim chậm rãi mở mắt ra, cuối cùng cũng tỉnh.
Nó có một đôi mắt to màu đen, vừa sáng vừa tròn, có linh khí lạ thường.
Vốn là Thẩm Gia Gia cũng không hy vọng nhiều, không ngờ nó tỉnh thật thì mừng húm:
"Mi tỉnh rồi!"
"Ngươi là ai?"- Nó lên tiếng, giọng không khác gì người bình thường, chỉ là hơi nhỏ.
Thẩm bộ khoái ngạc nhiên lắm: "Gì, không phải nó đang nói đấy à?"
"Đây là đâu, sao ta lại ở đây? Đây không phải nhà ta."- Ánh nhìn có nó hơi mơ màng, bèn vỗ cánh phành phạch để đứng dậy, đi chập chững hai bước như chim non mới học đi, sơ ý một lát lại ngã nhào. Lúc này giọng nó mới đầy sợ hãi: "Có chuyện gì thế này!"
Thẩm Gia Gia không kìm được mà vuốt đầu nó: "Đáng yêu quá"
Con anh vũ giận giữ, giật cái đầu ra: "Đừng có đụng vào ta."
Thẩm Gia Gia không nhịn cười được: "Cũng đanh đá đấy."
Con anh vũ "kiên cường" đứng dậy lần nữa, giương giương cái cánh, lớp lông phúng phính, hình dáng tao nhã, xem chừng cũng là một con anh vũ đẹp. Nó cúi đầu nhìn hai cái vuốt của mình, lại vùi vào trông hai cái cánh: "Sao lại thế này... Nhất định ta đang mơ rồi."- Giọng nó đầy hoang mang.
Con chim đang nhìn cái cánh đầy "rầu rĩ" thì bỗng nó cảm giác thân mình nhẹ tễnh, móng vuốt đã rời khỏi bàn, bèn la lên sợ hãi: "Ngươi đang làm gì đó, to gan! Càn rỡ! Bỏ ta xuống..."
Thẩm Gia Gia ôm nó vào lòng, vuốt thật nhẹ: "Đừng sợ, ta sẽ không làm mi bị thương."
Con anh vũ dùng dằng, thở hổn hển, giọng khác lạ: "Ngươi là một cô nương, có thể tự trọng chút không?"
Trầm bộ khoái cầm nửa cái bánh bao mà trợn mắt.
Con chim này thành tinh rồi à?
Sel: Chết cười với hai anh chị :)) Sel nhớ hồi đó nhà anh họ, cũng là nhà hàng xóm Sel cũng có nuôi một con vẹt, Sel hay cho nó ăn ớt để nó nói lắm :))) Mà nó toàn chửi anh họ Sel là "Ca điên, Ca điên" - tên ở nhà của anh họ Sel là Ca, tiếc là nó chết rồi :((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com