Chương 104
Giữ tháng ba, nhà ở xây dựng xong, cố nông lần lượt từ khách điếm dọn qua nhóm lửa bếp lò, nhất thời trong thôn lại thêm mấy luồng khói bếp.
Cố nông cũng theo lời làm việc, đem con cái trong nhà đưa đến Trương gia làm việc, trong một tối Trương gia đã có thêm bốn năm đứa nhỏ có thể làm việc.
Lớn thì khoảng mười hai mười ba, nhỏ thì đủ mười tuổi, ngược lại cũng có thể sắp xếp vài công việc phù hợp tuổi tác.
Hứa Hòa đem người giao cho Hoàng Kỳ và Cam Thảo học một ít quy củ, cậu và Trương Phóng Viễn còn bận rộn thủ tục nhà mới.
Hai vợ chồng suy nghĩ nếu cố nông đều đã bố trí ổn thoả, cũng đã cày cấy làm ruộng, vậy bọn họ cũng đã có thể yên tâm dọn vào trong thành.
Thật ra thì trong thôn hay trong thành hai bên đều có thể ở, bên này không ít sản nghiệp, chắc chắn vẫn là phải thường xuyên trở lại kiểm tra. Nhưng mà hai vợ chồng bọn họ vào trong thành cũng không lo lắng, nói cho cùng Trương gia không chỉ có hai người bọn họ, đại bá và tứ bá của hắn cũng sẽ trông nom nhà cửa.
" Bây giờ ta cũng không theo hai người các ngươi dọn vào trong thành đâu. Ở trong thôn đã quen, với lại ta còn lo lắng buôn bán của khách điếm lều trà."
Trương Thế Nguyệt giúp thu dọn lại quần áo và đồ chơi của hai đứa nhỏ, hai vợ chồng đương nhiên là muốn nàng đi theo vào thành hưởng phúc, nhưng nàng trái lo phải nghĩ, vẫn là càng muốn ở lại trong thôn hơn.
" Ở nhà ngồi không rãnh rỗi đủ rồi, ra ngoài tùy tiện tiện cũng tìm được vài chuyện làm. Nhổ cỏ trong ruộng, xới nửa khối đất, xung quanh đều là bà con quen biết, cuộc sống rất tốt." Trương Thế Nguyệt nói: " Tiểu Nga đang mang thai, đợi tháng lớn hơn nói muốn ta đến chăm sóc, ở trong thôn cũng gần hơn so với trong thành mà. "
Trương Phóng Viễn còn muốn khuyên đôi câu, bị Hứa Hòa gọi lại: " Liền theo ý nhị cô đi, dù sao trong thành về thôn cũng không có bao xa, lại không phải là không thể thường xuyên gặp nhau."
Cậu rất hiểu rõ Trương Thế Nguyệt, người lớn tuổi hơn không bỏ được cội nguồn, cũng không giống người trẻ tuổi có thể dễ thích ứng hoàn cảnh mới. Với lại con cái vẫn ở trong thôn, đâu có nguyện ý chuyển đi chứ.
Trương Phóng Viễn cũng chỉ có thể đồng ý.
Trong nhà thu dọn ổn thoả, hai vợ chồng liền muốn mau sớm dọn vào trong thành, sớm một chút xác định được lão sư cho con mới được, còn chưa đi lại có khách hiếm đến trước.
" Nghe nói Thụy Cẩm và Thụy Lý muốn tìm lão sư học vỡ lòng, hai vợ chồng các ngươi còn chưa tìm được người thích hợp. Sao không nói Thiều Xuân báo cho ta một tiếng, nói đến dù sao vẫn là anh em cột chèo thân thích, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. "
Trương Phóng Viễn bảo Hứa Hòa đi châm trà, đem người đưa đi ra ngoài, một mình ở lại nói chuyện với Phí tú tài gần đây xuân phong đắc ý.
Ngược lại cũng không phải hắn nhỏ nhen không chịu được vợ mình nói chuyện với Phí Liêm, thật ra Hứa Hòa ở lại, hắn ngược lại sẽ làm ra vẻ càng nói huênh hoang hơn.
" Chuyện này chúng ta cũng đã nghĩ tới, nghĩ đến những đứa nhỏ Phí tú tài dạy dỗ tuổi đều đã lớn, hai đứa trong nhà tuổi còn nhỏ, sợ là phải càng tốn tâm tư dạy đổ mới được. Chỉ lo Phí tú tài bận rộn không tới, vẫn là vào trong thành mời một tiên sinh càng thích hợp hơn, cũng làm cho ta với Hòa ca nhi yên tâm."
Phí Liêm nói: " Sao thế được, ta đối xử bình đẳng với học sinh như nhau, đều sẽ nghiêm túc dạy dỗ. Là một tiên sinh sao có thể ngại bận rộn mệt nhọc được."
" Ta biết các ngươi đối với tiên sinh trong thành vô cùng kính trọng, trong lòng suy nghĩ cứng nhắc. Thật ra thì tiên sinh trong thành không nhất định có thể dạy dỗ tốt đứa nhỏ, chẳng qua là một mực thu phí nhập học rất cao, còn tài văn chương cũng chỉ bình thường. Tự mình nâng cao bản thân lừa gạt người chưa từng đi học thôi. "
Vừa nói, Phí Liêm ngừng lại một chút lại khẽ mỉm cười: " Lúc trước trường học trong thôn chúng ta cũng không ra một tú tài nào, vì thế quan trọng không phải là ở đâu, mà là chọn lão sư nào."
Trương Phóng Viễn uống miếng trà, không biết người này rốt cuộc muốn nhận Thụy Cẩm Thụy Lý làm học trò, hay là đến khoe khoang chuyện trong trường của hắn ta có học sinh thi đậu tú tài.
Nhưng mà mặc kệ hắn ta khoe khoang bản thân như thế nào, chê bai tiên sinh trong thành, Trương Phóng Viễn cũng không khả năng thay đổi tâm ý của mình đưa con đến học tại trường của Phí gia. Còn không nói đến hắn vốn không thích Phí Liêm, hơn nữa hắn sao mà không biết trong lòng Phí gia đang tính toán gì.
Nếu như dạy hai đứa nhỏ, đó chính là thầy, về sau có chuyện gì muốn yêu cầu giúp đỡ, sao có thể không biết xấu hổ mở miệng từ chối.
Trương Phóng Viễn nghĩ rằng Phi Liêm tự cho là thanh cao đúng ra không thể nào biết tự mình tìm tới cửa nói với hắn những lời này, có lẽ là trong lòng bị Phí mẫu lung lay dụ dỗ hắn ta đến đây.
" Ta không mong tương lai Thụy Cẩm có thể thi cử làm quan, chỉ cần đi học biết chữ là được. Cũng không nghĩ là tiên sinh trong thành tốt mới dẫn vào thành xin học, mà là buôn bán ở trong thành, dọn qua dễ trông nom hơn. Tiện thể ở trong thành tìm tiên sinh cho hài tử, nếu ở lại thôn bôn ba qua lại cũng mệt nhọc. "
Phí Liêm nghe vậy thu lại cái sự đắc ý kia của hắn ta, tự hiểu là gia sản kém hơn Trương gia. Hôm nay người ta trong thôn hay trong thành đều có nhà ở, dưới tay lại có một đống người ở sai bảo, còn có nhiều cố nông như vậy, dù là địa chủ lâu năm trong thôn cũng không bằng hắn. Nói về tài lực, mấy thôn xung quanh làm gì có ai có thể so được với hắn.
Chỉ là trong lòng Phí Liêm vẫn có ý vùng lên, từ đầu đến cuối hắn ta cho rằng sĩ nông công thương, cho dù giàu sang thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn là thương hộ không phù hợp, so với bậc dòng dõi thư hương tiên sinh truyền bá như bọn họ vẫn có khoảng cách không thể vượt qua. Đợi sau này hắn ta dạy dỗ con mình thật tốt, sớm ngày thi cử làm quan, mạnh hơn Trương gia là chuyện sớm hay muộn thôi.
Thấy Trương Phóng Viễn không có chút thay đổi ý nghĩ nào, hắn ta chắp tay, hoàn toàn không làm dáng điệu nịnh bợ giống người trong thôn: " Trương gia kinh doanh như mặt trời ban trưa , nhưng ta vẫn phải xin khuyên một câu, việc học của hài tử thì quan trọng hơn. "
Không nói thêm nữa, Phí Liêm nói: " Tạm biệt. "
Trương Phóng Viễn cũng không giữ người lại, cũng chưa từng đứng dậy, mặc kệ hắn ta bỏ đi.
Lúc này Hứa Hòa mới phòng: " Nhị tỷ thường xuyên đến cũng không thấy nàng mở lời nói để hai đứa nhỏ đến Phí gia học, ngược lại nói hiện tại trong nhà chúng ta tốt lắm, nên vào trong thành mời danh sư dạy học. Phí Liêm tự mình đến mời chắc là thông đồng với Phí nương tử rồi mới tới."
" Ta cũng nghĩ như vậy."
Địa vị Trương gia ở trong thôn một đường phất cao, ai nhìn cũng ghen tị. Thân thích xa tám đời cũng muốn qua lại kết thân, nói đến Phí gia vẫn là anh em cột chèo, Phí nương tử dĩ nhiên là không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, chỉ là nghĩ Trương gia hắn là kẻ ngu à.
Hai vợ chồng không để ý đến Phí Liêm chợt đến thăm, tiếp tục xử lý trong nhà.
Lại qua hai ngày, chọn ngày hoàng đạo, hai vợ chồng để lại Hoàng Kì và hai đứa nhỏ của cố nông ở nhà cũ làm việc, tự mình dẫn Cam Thảo và những người hầu còn lại vào nhà mới ở trong thành.
Vốn là bên kia cũng đã sắp xếp đặt làm hết đầy đủ đồ rồi, nhưng ngày đó dọn nhà vẫn là bao lớn bao nhỏ đến hai ba xe hành lý, chỉ riêng đồ của hai đứa nhỏ đã để hai xe.
Dẫn theo một đám người hầu, cả đoàn người mênh mông cuồn cuộn.
Hai người bạn nhỏ ở trong xe ngựa nhảy tới nhảy lui, từ bên trái leo tới bên phải, rèm che hai bên đều cuốn lại, trên quan đạo nhiều cành là tươi tốt sau khi trời quang, chim hót mùi hoa, khác với lúc mùa đông tiêu điều, tinh thần và khí lực của hài tử cũng tốt hơn so với mùa đông.
Đúng là càng ngày càng lớn, càng ngày càng mệt hơn.
" Tới đây ngồi yên, đừng để ngã ! "
Hứa Hòa ôm đứa này thì đứa khác chạy, ca ca còn có thể ở yên, Tiểu Lý ca nhi là hoàn toàn không quản lý được. Hôm qua đứa nhỏ và cha hắn ngủ hơi trễ, bây giờ đứa nhỏ chạy nhảy ầm ĩ làm cậu nhức đầu.
Cậu vén rèm lên, nói với người ngồi trên lưng ngựa uy phong lẫm lẫm ở phía trước: " Huynh lại có thể trốn ở bên ngoài cưỡi ngựa rãnh rỗi, con trai mình cũng không để ý quản nó ! "
Trương Phóng Viễn dắt ngựa đến bên cạnh tấm rèm, chọt chọt gương mặt đứa nhỏ nằm ở trước cửa sổ: " Tiểu Lý ca nhi lại nghịch ngợm chọc cha nhỏ ngươi tức giận, ra đây cha dẫn ngươi cưỡi ngựa."
" Ta không muốn, Tiểu Lý ca nhi muốn cùng cha nhỏ ở trong xe ngựa ăn trái cây."
" Còn ăn ? Ngươi đã nặng hơn hai cân so với ca ngươi."
" Vẫn muốn ăn, không muốn cha."
Trương Phóng Viễn đành chịu, nhướng mày với người ở phía sau: " Nhìn đi, không phải ta không dẫn theo, là không muốn theo ta."
" Mỗi ngày đều cãi nhau với đứa nhỏ, còn có thể muốn theo huynh chắc." Hứa Hòa trợn mắt nhìn người nọ một cái, Trương Phóng Viễn nhìn về phía Thụy Cẩm còn đang ngoan ngoãn: " Ca ca có muốn cưỡi ngựa không ? "
Thụy Cẩm - trầm mặc ít nói đứng lên: " Muốn ạ!"
" Vẫn là ca ca tốt, không chê cha."
Trương Phóng Viễn đưa tay bế nhãi con lên ngay tức khắc, đặt ở trước người ôm vào trong ngực, con ngựa cao lớn, tầm nhìn tốt hơn so với ngồi trong xe ngựa, ánh mắt Thụy Cẩm đã bắt đầu sáng lên.
" Có sợ hay không ? "
Trương Phóng Viễn vùi đầu ở trên mặt Thụy Cẩm hôn hôn, người bạn nhỏ một chút cũng không sợ, ngược lại thúc giục muốn chạy nhanh, thấy xung quanh quan đạo không có xe ngựa, Trương Phóng Viễn liền thúc ngựa lướt gió chạy đi, Hứa Hòa chỉ thấy bóng lưng hai cha con trong gió.
Cậu hít sâu một một hơi: " Hai cha con này ! " Ngược lại không bằng đem con đặt ở trước mặt mình còn bớt lo chút.
Sau một hồi ồn ào trên đường đi, cuối cùng xe ngựa cũng vào thành.
Năm ngoái từ khi vào mùa thu Hứa Hòa cũng chưa có mang theo hai đứa nhỏ vào trong thành, thời gian hơn nửa năm đều trôi qua ở nhà. Bây giờ thả ra liền giống như ngựa con thoát cương vậy, một khắc cũng không ngừng được, thể lực lại rất tốt, dọc đường đã chơi đùa mấy canh giờ rồi mà hiện tại cũng không thấy mệt mỏi.
Chẳng qua sắp dọn đến nhà mới, đối với hoàn cảnh xa lạ vẫn là thu liễm một chút, không giống ở trong thôn vui vẻ và năng động không dừng được, vẫn là tương đối ngoan ngoãn đi theo bên cạnh người lớn.
Ngõ Thanh Sơn bên này yên tĩnh, địa thế lại rộng rãi, các tòa nhà không nằm sát nhau như ở khu náo nhiệt vậy nhà này dán sát nhà kia, mà là giữa hai nhà cách nhau một hai trượng*, thường ngày càng thêm yên tĩnh.
Bọn họ nhiều xe ngựa đậu ở bên ngoài lại dọn vào dọn ra, tiếng động không nhỏ.
Cổng lớn nhà bên cạnh két một tiếng mở ra một khe nhỏ, tiếp theo lộ ra một cái đầu, phía sau là tiếng nha hoàn gọi công tử.
Hai vợ chồng dọn tới vốn là muốn thăm viếng hàng xóm chung quanh, mắt thấy mở cửa đang muốn lên tiếng chào hỏi, còn chưa đợi hắn mở miệng, liền nghe thấy trong khe cửa truyền tới một giọng nói mềm mại: " Thúc thúc."
Trương Phóng Viễn nghe giọng có hơi quen, Hứa Hòa cũng là ngạc nhiên nhìn hắn một cái, Tiểu Lý ca nhi đứng sát bên chân nghe tiếng động đã sớm nghiêng đầu về phía cách vách.
" Là ngươi à ? "
Trương Phóng Viễn lúc đầu còn không nhận ra được là ai, nhìn kỹ mới biết là đứa nhỏ gặp ở trên quan đạo vào thành lúc trước. Vốn là đã qua một khoảng thời gian, hôm đó người bạn nhỏ mặc quần áo giản dị được người lớn ôm, lúc này ở trong đại viện nhà cao cửa rộng, lại mặc quần áo bằng gấm, nếu không phải người bạn nhỏ lớn lên trắng nõn làm người yêu thích, hắn có ấn tượng sâu thì còn thật sự không biết là ai.
" Nhà ngươi ở chỗ này à ? "
Lạc Dư Tinh gật đầu một cái, thanh âm có chút nhỏ: " Tinh ca nhi và tổ phụ ở đây."
Trương Phóng Viễn không kiềm được nhìn nhà ở một cái: " Vậy thật là vừa khéo, đợi thúc thúc thu xếp xong xuôi liền đến thăm viếng tổ phụ ngươi. Ngươi tên gì ? "
Đứa nhỏ đáp: " Lạc Dư Tinh."
" Tiểu Tinh ca nhi. "
Trương Phóng Viễn đọc một tiếng, hiền lành phất phất tay với bé.
Lúc này mới xoay người trở về tiếp tục dọn hành lý, kể lại với Hứa Hòa tình hình gặp ông cháu hai người lúc vào thành trước đó.
Tinh ca nhi cũng không vội vả đi vào trong với nha hoàn, liền mở một cái khe nhỏ ở cửa im lặng nhìn Trương gia ồn ào vui vẻ khuân đồ, nhìn một nhà bốn người Trương gia vừa nói vừa cười, so với Lạc gia vốn là yên tĩnh lộ ra sự quạnh quẽ vô cùng, ngay cả Lạc Dư Tinh cũng hết sức đáng thương.
" Cha ta từ trong thôn mang theo cái con cá chép đỏ tới, bảo là muốn nuôi ở trong ao ở nhà này, ca ca còn bắt nòng nọc cho ta, nhà ngươi có không ?"
Đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng nói chuyện dọa Lạc Dư Tinh giật mình.
Thừa dịp Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa bận rộn Tiểu Lý ca nhi lén lút chạy tới trước cửa Lạc gia, nghiêng đầu mặt đầy tự hào giới thiệu hành lý của bé.
Lạc Dư Tinh nhìn tiểu ca nhi chen đến trước khe cửa giống như quen biết lắm, hơi lui về phía sau một chút, nhưng cũng không có chạy đi.
Bé cảm thấy tiểu ca nhi cao hơn mình một chút này giống như là đang khoa khoang, nghe vậy trong lòng bị tổn thương, không khỏi rũ mắt xuống.
Trong nhà có ao lớn, cũng có cá chép lớn, nhưng không có cá chép cha mang theo từ trong thôn, cũng không có ca ca hỗ trợ bắt nòng nọc nhỏ.
Nghĩ đến đây, đôi mắt bé có chút đỏ, lập tức liền muốn khóc lên.
" Nhà ngươi không có sao ? "
Lạc Dư Tinh gật đầu một cái.
" Vậy ngươi có muốn đến nhà ta chơi hay không ?" Tiểu Lý ca nhi chỉ chỉ Thụy Cẩm đứng ở bên cạnh cửa, chắp tay sau lưng giống như tiểu đại nhân đang trông chừng tiểu nhị làm việc: " Ta bảo ca ca ta chia cho ngươi một chút."
Lạc Dư Tinh nhìn về phía cửa nhà Trương gia nhiều lần, trong lòng rất muốn đi, nhưng vẫn là mềm mại nói: " Hôm nay tổ phụ giao bài tập nhận biết chữ còn chưa có xong, đợi ta nhận biết thuộc lòng đọc cho tổ phụ nghe xong sẽ đến tìm ngươi, có được không ? "
Tiểu Lý ca nhi trong đầu nghĩ sao lại có người còn đi học sớm hơn so với ca ca của bé vậy.
" Vậy cũng được. "
Tuy bị từ chối có chút không vui, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lạc Dư Tinh, giống hệt con búp bê tuyết trắng béo ú mà cha mình làm vào mùa đông năm ngoái, bé bắt chướt cha mình bóp mặt Lạc Dư Tinh một cái, kết quả gương mặt Lạc Dư Tinh thật sự là quá mềm quá dễ chịu, bé liền dùng cả hai tay bóp bóp.
Khuôn mặt của Lạc Dư Tinh bị xoa tới xoa lui, mặc dù tay của Tiểu Lý ca nhi cũng rất mềm, bóp mặt bé cũng không đau, nhưng bị xoa giống như vắt mì vậy cũng là không thoải mái. Nhưng bé chỉ cau mày lại không dám nói, lo lắng Tiểu Lý ca nhi không vui cũng không để bé vào nhà chơi nữa.
" Còn không trở về nữa nòng nọc liền chết khát ! "
Thụy Cẩm thật sự không nhìn nổi nữa, đi qua đem Tiểu Lý ca nhi lôi ra, vốn đã đáng thương giờ Lạc Dư Tinh bị xoa đỏ mặt càng đáng thương hơn.
Thụy Cẩm một tay lôi Tiểu Lý ca nhi, tay còn lại từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đưa cho Lạc Dư Tinh, sau đó kéo em trai không đỡ lo rời đi.
Lạc Dư Tinh nhìn viên kẹo trong tay giống như lúc trước thúc thúc đưa cho, nhìn huynh đệ hai người rời đi, con ngươi giật giật.
" A, ca ca đem kẹo của ta cho Tiểu Tinh ca nhi hết rồi ! Ca ca xấu ! "
Thụy Cẩm nghiêm trang: " Ai bảo đệ khắp nơi bắt nạt người khác, ở trong thôn bắt nạt bạn nhỏ khác rồi, đến trong thành còn như vậy nữa."
" Sau này còn như vậy, trái cây của ta sẽ không chia cho đệ, trái cây của đệ ta cũng sẽ ăn hết."
Lời editor : Thụy Cẩm gặp vợ tương lai rồi nhé ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com