Chương 95
Những ngày cuối năm có một trận tuyết nhỏ, lạnh hai ba ngày, sau đó ngay cả ngày mưa dầm cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cả mùa đông đều nắng ráo, khó có được trôi qua một mùa đông ấm áp.
Bách tính cũng vui mừng vì mùa đông ấm áp, ít tiêu phí bạc để mua than lửa và vải bông vừa dày vừa nặng, chẳng qua là đáng tiếc cho tiểu thương làm băng buôn bán đồ uống lúc mùa hè, thời tiết ấm áp cũng không cách nào trữ băng sớm, sang năm làm ăn không tốt lắm.
Hầm ngầm trữ băng của Trương gia năm nay cũng không có đưa vào sử dụng.
Ngày tết ông Táo, Trương Thế Hâm đến nhà, nói với Trương Phóng Viễn đêm giao thừa năm nay muốn ăn cơm ở đại trạch của bọn họ, đến lúc đó cả nhà Trương thị đều tụ họp một chút.
Trương Phóng Viễn hiểu được các thúc bá bây giờ đều trông cậy vào hắn, nói cho cùng đều là người trong thị tộc, tiểu gia hưng vượng cũng không bỏ rơi thị tộc được, hắn cũng không có làm đại bá hắn mất thể diện, đồng ý ăn bữa cơm đêm giao thừa ở nhà mình.
Cũng không biết là đại bá hắn hay là Tứ bá đến báo tin cho Lục thúc, thời điểm bữa cơm đêm giao thừa Lục thúc hắn cũng tới, chỉ là lần này không có dẫn theo vợ con về.
Mấy anh em Trương thị, con cháu, vợ, một đại gia đình làm ba bàn, tuy là cũng có chút va chạm nhỏ nhưng cuối cùng vì kiêng nể Trương Phóng Viễn cũng coi là hòa bình tốt đẹp trôi qua một năm vui vẻ.
Sau tết, Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa mang hai đứa nhỏ đến mấy nhà thân thích chúc tết, hai người bạn nhỏ lấy được một ít tiểu hồng bao rất là cao hứng.
Vào mồng 7 mồng 8 Trương Phóng Viễn lại vào trong thành mở tiệc mời một vài người bạn trên phương diện làm ăn ở trong thành ăn một bữa, cuộc sống nhàn hạ cả ngày không làm gì liền qua thật nhanh, nhanh như chớp đã đến ngày mười lăm.
Lúc cuối tháng giêng Tiểu Nga đã đến tuổi cập kê, Trương Phóng Viễn làm một bàn nhỏ, Hứa Hòa từ trong thành lấy mấy cuộn vải tốt, lúc làm vòng bạc cho hai người bạn nhỏ cũng tiện thể làm cho Tiểu Nga thêm một bộ đồ trang sức bạc mừng lễ cập kê.
Sau lễ tiệc, Trương gia náo nhiệt, cứ năm ba hôm lại có bà mối đến cửa làm mai, ngưỡng cửa cũng sắp giẫm hỏng rồi.
Thường thường đều là Hứa Hòa ở nhà tiếp đón những bà mối này, cậu cũng không làm chủ được, sau đó bà mối cũng là người khôn khéo, trực tiếp đến lều trà khách điếm bên kia tìm Trương Thế Nguyệt.
" Lúc này luôn có người tới, đầu tiên là quấy rầy hai vợ chồng các ngươi không được yên tĩnh, lại đến khách điếm làm loạn buôn bán, trong lòng ta thật sự có chút áy náy."
Trương Thế Nguyệt rất ngượng ngùng khi nói chuyện này với Hứa Hòa nhiều lần.
" Cái này có là gì, đây là chuyện lớn quan trọng nhất đời người, bên kia nhân công không ít, nhị cô không lần làm việc nhiều như vậy, bây giờ chuyện gấp nhất chính là cẩn thận để ý người chồng tốt cho Tiểu Nga."
Cả nhà có nữ bách gia cầu, lại không nói mấy năm nay Tiểu Nga ở Trương gia được nuôi đến mắt ngọc mày ngà, lại đang đi học ở trường của Phí Liêm trong thôn. Nữ hài tử hiếu học, tuy nhập học muộn, không so được với tiểu thư trong thành sẽ sáng tác ngâm thơ, nhưng viết chữ đọc sách đã không có vấn đề.
Ngoài ra trăm dặm xung quanh nhà ai mà không biết Tiểu Nga và mẹ nàng là theo hai vợ chồng Trương Phóng Viễn ở chung một chỗ, có Trương Phóng Viễn - một người biểu ca địa chủ có tiền như vậy làm chỗ dựa, rất nhiều nhà đều nhìn trúng tiền tài quyền thế sau lưng, người cầu hôn không chỉ giẫm hỏng ngưỡng cửa, mà cạnh cửa cũng không thấp.
Giống như là con nhà nghèo bình thường cũng ngại mời bà mối đến cửa, người đến toàn bộ là những ai ? Địa chủ , trưởng thôn, gia cảnh coi như không tệ lang quân đi học... Người tới đều là có điều kiện tốt, chọc những người đợi gã trong thông ao ước.
Ngay cả Hiểu Mậu so với Tiểu Nga nhỏ hơn một ít cũng hâm mộ không thôi, thỉnh thoảng ở bên chỗ Trương Phóng Viễn ăn cơm hai người còn nói cười một trận.
" Nhị cô nếu có gặp người có duyên hợp mắt cứ nói với A Viễn, đừng chỉ nghe theo bà mối, bà mối chuyên chọn nói tốt, khuyết điểm lớn một chữ cũng không nói ra, nếu như nhìn trúng được người nào, trước hết nói cho A Viễn nghe ngóng gia cảnh nhân phẩm người này một phen."
Thấy hai vợ chồng suy nghĩ vì Tiểu Nga nhà nàng như vậy, trong lòng Trương Thế Nguyệt cảm kích không thôi, mấy năm nay nếu không phải đi theo Trương Phóng Viễn nếu nếu vẫn còn ở trong huyện xa xôi kia kiếm sống thì Tiểu Nga chắc chắn không thể nào có ngày lành như hôm nay, vừa nói nàng vừa bắt đầu lau mắt: " Ngược lại là không cần cái khác, chỉ cần nhân phẩm tốt trung thực, đối xử tốt với Tiểu Nga là được. Còn có một việc, vẫn là đừng gả xa mới được."
Hứa Hòa gật đầu một cái, gả xa gặp chuyện trong nhà cũng không dễ làm chủ, nhưng mà cũng may là những người đến cầu hôn trước đó đa phần đều là ở gần đây.
Người một nhà không có quyết định nhà chồng tương lai quá sớm, dù sao Tiểu Nga cũng mới đến tuổi cập kê, tuổi không lớn lắm, dù cho nuôi thêm mấy năm nữa, biểu ca này của nàng vẫn đóng được tiền cưới muộn.
Chuyện không xác định, Tiểu Nga ngược lại trở thành Hứa Thiều Xuân thứ hai trong thôn như năm đó, nam nhân trẻ tuổi lúc nào cũng tặng lễ vật, thường xuyên trên đường đi học được người gọi lại, chỉ là vẻ mặt Tiểu Nga lại nghiêm túc giống như sắt vậy, cho đến bây giờ cũng không nhận đồ của người ta, lại khiến cho nam nhân trong thôn không có cơ hội lợi dụng.
Sau đó người trong nhà cũng ổn định không nóng nảy, trái lại càng dễ nhìn ra nhà ai là có lòng thành nhất.
Biết được nữ hài tử không muốn gả sớm như vậy, địa chủ họ lớn Đường gia luôn luôn kiên nhẫn không bỏ, luôn tìm cơ hội tới thăm, đầu tiên là nói thẳng muốn thăm hỏi Trương Thế Nguyệt, sau khi bị từ chối liền dứt khoát nói muốn qua lại làm ăn với Trương Phóng Viễn, nói chuyện làm mối không được thì bàn chuyện làm ăn, ngược lại được Trương Phóng Viễn xem trọng.
Thời gian dài về sau, trên bàn cơm Trương Thế Nguyệt cũng không khỏi hỏi tới Trương Phóng Viễn: " Vậy Đường gia kia kết quả như thế nào ? "
Tuy rằng Trương Phóng Viễn qua lại với người Đường gia, nhưng cũng chỉ là qua lại trên phương diện làm ăn, giống như là từ dùng giá thấp lấy trái cây trong vườn trái cây Đường gia đem đến khách điếm bán, lại giới thiệu tẩu thương đến Đường gia lấy hàng vân vân, không nói vòng quanh chuyện hôn sự, hắn cũng không có nói qua với Trương Thế Nguyệt Đường gia như thế nào, đến lúc đó dù sao cũng dựa vào nhị cô nàng đánh giá.
Trương Thế Nguyệt đã chủ động hỏi tới hắn cũng chỉ nói: " Ta thường ngày qua lại chính là lão gia chủ Đường gia, Đường gia có ba con trai lão đại lão nhị đã sớm lập gia đình, con còn lớn hơn Thụy Cẩm Thụy Lý bốn năm tuổi, là đứa út nhà bọn họ năm nay mười tám, luôn không xem được nhà phù hợp."
" Thế A Viễn có gặp qua tiểu thiếu gia này chưa ? "
Tiểu Nga yên lặng bới cơm, nghe được nghị luận như vậy, sắc mặt đỏ ửng, nhẹ nhàng buông chén đũa xuống đi trở về phòng.
Hứa Hòa thấy vậy không kiềm được cười khẽ một tiếng.
Trương Phóng Viễn nâng mắt nhìn cô nương rời đi, nhéo mặt Hứa Hòa một cái: " Đệ cười cái gì ? "
" Tiểu Nga cũng rất vui." Nhớ đến lúc đó đối tượng kết hôn của cậu thế mà da mặt dày trực tiếp vào nhà ăn cơm chung bàn, còn ở trước mặt cậu bàn bạc chuyện sính lễ.
Trương Phóng Viễn đại khái có thể đoán ra là cậu nhớ lại chuyện hồi đó lúc hai người vừa mới thành thân, mấy năm kia điều kiện gia đình tuy không bằng bây giờ, nhưng cũng không có nhiều quy định cứng nhắc như vậy, trước khi thành thân còn đến gặp mặt riêng tư, có thể so với bây giờ tự do hơn nhiều.
" Huynh nói tiếp đi." Hứa Hòa quay đầu lại lại thúc giục Trương Phóng Viễn.
" Ồ, lúc trước Đường lão gia cũng dẫn Đường tiểu thiếu gia ra ngoài vài lần, là một người nội liễm ít nói, không giống huynh trưởng của hắn giỏi kinh doanh gia sản xử lí ruộng đất, nhưng là người đọc sách, bây giờ có công danh đồng sinh."
Thật sự mà nói, bởi vì Phí Liêm, Trương Phóng Viễn nghe tới người có học theo bản năng đều phải cân nhắc một chút, vì thế cẩn thận xem xét qua Đường gia tiểu thiếu gia này, cuối cùng gia cảnh không tệ, tu dưỡng* cũng tốt hơn rất nhiều so với thư sinh cổ hủ.
* 修养 xiūyǎng] : Tu dưỡng : 1. trình độ (chỉ một trình độ nhật định về lý luận, tri thức, nghệ thuật, tư tưởng.)
2. thái độ đúng mực (đối nhân xử thế)
Trương Thế Nguyệt yên lặng gật đầu một cái: " Như vậy trái lại nghe không tệ. "
Hứa Hòa nói: " Bên Bình Dã thôn cũng có một người có học không phải cũng đến cầu hôn Tiểu Nga sao, còn là tú tài, công danh cao hơn so với Đường gia tiểu thiếu gia, chỉ là gia cảnh không bằng địa chủ. Nói cho cùng vẫn là phải xem ý của Tiểu Nga, xem nàng yêu thích ai nữa."
Trương Phóng Viễn lại nói: " Vậy nếu không thì ta mượn cớ mở tiệc mời, đem người thích hợp đều mời tới, Tiểu Nga cách bình phong trong nhà nhìn một cái ? "
Trương Thế Nguyệt cảm thấy chủ ý này không tệ, mặc dù gia đình giàu có chú trọng rất nhiều, nhưng cũng không thể cưới mù gả câm, đến nổi gặp cũng không gặp qua một lần thì làm sao sắp xếp hôn sự tốt được.
" Tiểu Nga, muội thấy thế nào ? "
Hòa ca nhi to giọng hô một câu, kỳ thực cô nương gia chưa hề đi xa, liền ở phía sau phòng ăn nghe.
Nghe được Hứa Hòa gọi, nàng tự nhiên đi ra ngoài, hơi do dự một chút vẫn là nói: " Không cần mở tiệc mời. "
Trương Phóng Viễn mi tâm khẽ động: " Một người vừa ý cũng không có à ? "
Hắn chép miệng một cái, không khỏi cảm khái, may mà lúc đó gia cảnh Hứa gia bình thường, nếu không người đến cửa cầu hôn Hứa Hòa cũng đếm không hết, đến lúc đó hắn còn không phải là xếp hàng thứ tám trăm hơn, ánh mắt người ta cũng lựa chọn cao, chỗ nào còn có thể chọn hắn một người mổ heo.
Lời Tiểu Nga nói tiếp theo lại làm cho mọi người ngạc nhiên: " Là, là Đường gia liền được."
Nghe vậy, Trương Phóng Viễn và Hứa Hòa nhìn nhau một cái: " Sao lại là Đường gia ? Bởi vì biểu ca muội nói Đường gia cũng không tệ lắm ? "
Hứa Hòa cười hỏi, muốn nói thì những người đến cầu hôn trước đó đều đều đáng giá nói một chút, điều kiện của Đường gia cũng không phải là tốt nhất trong số những người đến cầu hôn.
Trương Thế Nguyệt ở khách điếm làm việc, tiếp xúc qua lão gia thương hộ trong thành, lúc này cũng có người trong thành đến cầu hôn.
Trong lòng Tiểu Nga tuy là ngượng ngùng nhưng cũng không dối gạt người trong nhà, đặc biệt là sau khi biểu ca nàng nói người Đường gia cũng không tệ lắm, lúc này mới thành thật nói: " Lúc vào trong thành có gặp qua. "
Hứa Hòa cong mi hiểu rõ cười một tiếng, thì ra là đã sớm gặp qua, nhưng mà cậu vẫn cẩn thận hỏi: " Vậy các ngươi gặp mặt là trước lúc muội cập kê hay sau khi cập kê ? "
" Trước cập kê. "
" Hỏi cái này làm gì ? "
" Huynh ngốc à ? Trước đó Đường gia tới cầu hôn sớm, Tiểu Nga đủ tuổi cập kê chưa được mấy ngày đã tới cửa rồi, nếu như sau cập kê mới gặp qua, vậy không phải chứng minh là sau khi cầu hôn bị từ chối mới gặp mặt, như vậy gặp lại biết trước là người nhà nào, nhiều khi Đường gia chưa từ bỏ ý định vừa khéo nói tốt lừa gạt Tiểu Nga. Cái này thì gặp qua trước lúc đủ tuổi cập kê, vậy nói rõ tâm tư mới là thuần khiết."
Trương Phóng Viễn bật cười: " Vẫn là đệ nghĩ chu đào. "
" Nghĩ như vậy thì cũng không trách được Đường gia tiểu thiếu gia chậm chạp không có tìm được nhà phù hợp, không phải là không tìm được, là cố ý không muốn tìm."
Càng nói ngược lại làm mọi người vừa lòng.
Đã được cô nương và nhị cô đồng ý, Trương Phóng Viễn cũng liền đem tin tức này tiết lộ cho Đường lão gia, người Đường gia rất là cao hứng, làm việc cũng nhanh, chưa qua bao nhiêu ngày liền lại mời bà mối tới, bây giờ biết được chuyện nhất định sẽ thành, sính lễ mang đến bên này đều là rương lớn hộp lớn, từ xa là có thể thấy một đoàn người không khí vui mừng.
Các thôn dân cày bừa vụ xuân trong ruộng vừa lúc thấy náo nhiệt, thấy Đường gia tiểu thiếu gia tuấn tú lịch sự, lại còn rất nhiều sính lễ, mọi người đều đỏ mắt không thôi.
Nhưng mà đỏ mắt thì đỏ mắt, nói cho cùng cường cường kết hợp, gia đình bình thường hâm mộ không chịu được.
Trương gia lập nghiệp muộn, không vững chắc bằng bên Đường gia, nói ra thì Trương gia còn có chút giống như trèo cao Đường gia, nhưng àm từ xưa tới nay có câu là gả cao cưới thấp, cuộc hôn nhân này ngược lại là rất phù hợp.
Hôn sự định vào mùa hạ năm sau, trong nhà từ đầu đến cuối đều vừa lòng, cũng là xong một việc lớn.
Bây giờ đợi gả, Tiểu Nga liền không có đến trường học đọc sách nữa, mà là ở nhà chuyên tâm làm chút việc thêu thùa may vá, bắt đầu làm đồ cưới.
Nhị lão nhà Tứ bá Trương Phóng Viễn thấy hôn sự của Tiểu Nga ổn thoả như vậy, trong lòng vừa cao hứng vì cô nương, vừa thêm một tầng buồn rầu trong lòng, không biết được Hiểu Mậu nhà bọn họ sẽ như thế nào.
Hai đứa bé tuổi tác chênh lệch không lớn, sang năm cũng đến tuổi cập kê.
Trương Phóng Viễn biết được cái tâm bệnh này của Tứ bá hắn, cam đoan: " Đến lúc đó ta người làm đường huynh này nhất định tìm cho Hiểu Mậu một mối hôn sự tốt. "
Trương Thế Thành chính là muốn nghe một câu nói như vậy, trong lòng liền yên ổn, chẳng qua mượn men rượu vẫn là nói ra lời trong lòng với Trương Phóng Viễn: " Không cầu có thể giống như Tiểu Nga gả tốt như vậy, Tứ bá ngươi luyến tiếc đứa nhỏ, muốn tuyển người ở rể. "
Trương Phóng Viễn nhớ đến tình huống trong nhà của Tứ bá hắn, ngược lại ở rể quả thật thích hợp hơn, nhưng mà ở rể khó tìm, vì thế rất nhiều người không có con trai cũng chỉ có thể đem con gả ra ngoài.
Nhưng nay trong Trương thị có hắn chống, tìm một người ở rể vẫn là dễ dàng, chỉ là muốn điều kiện tốt khẳng định không có.
" Ta sẽ chú ý. "
Trương Thế Thành nghe vậy rất là cao hứng: " Được được được. "
Cuối mùa xuân đất Trương gia đặt mua cũng khai hoang được hơn phân nửa, thôn dân bận bịu muốn cày bừa vụ xuân, người đến Trương gia cày đất thì ít, nhưng mà Trương Phóng Viễn ngược lại là cũng không nóng nảy, hai người vốn là không có ý định trồng hoa màu trên đất hoang trong năm nay, chỉ cần năm nay khai khẩn hết, đem phân từ chuồng gia cầm bên kia lấy tới bón cho ruộng đất phì nhiêu liền tốt rồi.
Đợi đến lúc vào hạ, Tống Vĩnh mới thong dong chậm chạy đến thu kén tằm.
Vốn là mùa xuân sẽ đến thu kén tằm, vẫn luôn không đến, Hứa Hòa cũng không khỏi có chút nóng nảy, chỉ sợ Tống Vĩnh cầm bí phương làm que thơm răng xong nuốt lời không đến lấy kén tằm.
Còn không nói đến trong kho đã chất mất trăm cân kén tằm, xuân tới lá dâu tươi mới, bây giờ nhóm tằm đầu tiên thôn dân nuôi vào đầu xuân đều đã phun tơ rồi, đến lúc đó hàng hóa bên này còn chưa có bán ra lại chất đống thêm, sợ rằng lỗ lớn.
" Năm nay từ thành Khang Kiến bên đó tới, gặp phải lũ bất ngờ nên trì hoãn không ít thời gian, lúc này mới đến trễ, thật có lỗi,"
Tống Vĩnh vô cùng áy nãy, con đường làm ăn của Tống gia nhiều, nhưng phần lớn đều là ở trong các phủ huyện thành, năm nay trên đường chậm trễ, không chỉ là bên Trương Phóng Viễn lo lắng đề phòng, ngay cả những thương hộ khác cũng gửi đầy thư từ, hắn ta vô cùng khẩn cấp chạy tới, xin lỗi dọc theo đường đi.
Thật ra thì làm ăn qua lại lâu như vậy, Trương Phóng Viễn đối với nhân phẩm của Tống Vĩnh vẫn là yên tâm, lui mười ngàn bước mà nói, ban đầu là hai bên có giấy tờ ký tên đồng ý, đến lúc đó cầm giấy tờ đến quan phủ cáo trạng cũng là tố cáo chính xác mà, dù sao Tống gia cũng có danh tiếng.
Trương Phóng Viễn cũng chuẩn bị thư định đưa đến Tô Châu hỏi một chút đến tột cùng là tình huống gì, phong thư còn chưa kịp gửi đi ra ngoài thì tiểu nhị ở cửa hàng trong thành đã chạy đến trong thôn trước báo cho hắn Tỗng Vĩnh đã đến Tứ Dương, đưa tin để cho hắn đem kén tằm đưa vào trong thành.
Bây giờ Trương Phóng Viễn lập tức gọi người, đem toàn bộ kén tằm chất đống ở trong phòng kho dời ra ngoài, chất đầy hai ba xe cùng nhau chở vào trong thành.
" Không có gì đáng ngại, ông chủ Tống đi đường vất vả không bằng ở Tứ Dương nghỉ ngơi thêm mấy ngày."
Tống Vĩnh rõ ràng đi đường mệt mỏi khoát tay một cái: " Trên đường trì hoãn quá nhiều thời gian, ngoài Tứ Dương ra, còn có nhiều nơi phải chạy, còn có thương hộ vẫn chờ lấy hàng. Lập tức đã vào hạ, năm nay lại nóng sớm, vải vóc không đưa đến sớm chút, e rằng mọi người bỏ lỡ buôn bán."
Vừa nói Tống Vĩnh vừa thở dài một hơi: " Năm nay thời tiết kỳ quái, Tứ Dương còn khá tốt, không có tai họa gì, ta một đường từ Tô Châu tới, gặp lũ bất ngờ, cũng gặp điềm báo trước có hạn hán, sợ rằng năm nay không tốt, chúng ta làm tẩu thương như này cũng sẽ khó khăn theo."
Trương Phóng Viễn ở Tứ Dương lâu, đối với trình độ trực giác nhạy bén về tình hình thời tiết đương nhiên là không bằng tẩu thương vào nam ra bắc khắp nơi gặp nhiều người.
Chẳng qua hắn ngược lại cảm thấy cũng không có gì lạ, tình hình thời tiết thất thường, mà hai năm trước tình hình thời tiết cũng không tệ, nhất là năm ngoái.
Bách tính đều nói sau năm bội thu đều sẽ xuống dốc một hồi, cũng giống như ruộng đất trái cây vậy, năm nay trái cây chắc nịch lại ngọt, sang năm cây này phải nghỉ dưỡng sức, ra quả liền thưa thớt mùi vị chua chua.
Tống Vĩnh kiểm tra nhìn một xe thành quả năm ngoái, thấy kén tầm đầy đặn lại lớn tâm tình khá hơn nhiều: " Nhóm hàng này thật là tốt, đến Tứ Dương không uống phí."
" Mọi người đều nói kén tằm năm ngoái rất tốt."
Tống Vĩnh nâng kén tằm như trân bảo, một lần thu vào nhiều kén tằm như vậy, có thể đi một vụ nhỏ.
Hắn ta tính cho Trương Phóng Viễn là một trăm văn một cân, cũng đồng nghĩa với việc Trương Phóng Viễn có thể từ trong tay thôn kiếm lời được một cân kén tằm là bốn mươi văn, một cân thì không nhiều nhưng ba bốn trăm cân còn trong một lần có thể kiếm được hơn mười ngàn văn tiền.
" Bây giờ đã vào hạ, vốn là mùa thu sẽ còn đến Tứ Dương một lần nữa, nhưng năm nay còn có rất nhiều nơi chưa đến, nếu kéo dài thời gian, vậy nửa năm sau có lẽ là sẽ không đến Tứ Dương nữa."
Tống Vĩnh nói: " Đến lúc đó chỉ có sang năm mới tới nữa, thà nói trước cho ông chủ Trương yên lòng, đến lúc đó thật sự không đến, ta tất nhiên sẽ đưa tin tới."
Trương Phóng Viễn lên tiếng đáp lại: " Được, mọi chuyện dùng thư từ làm chứng."
Tống Vĩnh bận rộn đem vải vóc mới vào mùa hạ năm nay chuyển đến các nhà đã đặt hàng trước đó, sau lại vội vàng muốn đi huyện thành, Trương Phóng Viễn tặng chút món ăn địa phương làm sẵn rất được yêu thích trong lều trà cho Tống vĩnh, chính là những món ăn kia do Hứa Hòa làm.
Tẩu thương đường xá xa xôi, đúng là cần dùng nhất.
Tống Vĩnh cảm tạ Trương Phóng Viễn, lại lần nữa lên đường.
Kho hàng dọn sạch toàn bộ kén tằm, Hứa Hòa cũng thở phào nhẹ nhõm, gỡ xuống được một cái gánh nặng đè ở trong lòng.
Như vậy cậu liền toàn tâm bắt đầu lo liệu hôn sự của Tiểu Nga, tuy là gả cô nương, chủ yếu vẫn là nhà chồng bận rộn nhưng nhà mẹ đẻ bên này vẫn là phải mời tiệc lễ nạp thái, không thể thiếu bày tiệc.
Hứa Hòa quyết định tự tay xuống bếp làm đầu bếp chính tiệc rượu, cuối tháng sáu Trương gia lại náo nhiệt một trận lớn, hơn nửa ngày đều là tiếng pháo đùng đùng, bên này nổ xong đến Đường gia bên kia nổ.
Đội ngũ rước dâu một hàng dài, phi thường náo nhiệt.
Thụy Lý ngồi ở trên bả vai cha hắn, thấy rất nhiều người mặc quần áo đỏ, không hiểu được có gì vui mừng, dù sao cũng có thể nhìn ra mọi người đều rất vui vẻ.
Ca ca bé lại vẫn như cũ, không quá thích cảnh tượng náo nhiệt, kéo chân vừa nhỏ vừa ngắn chạy vào trong phòng Tiểu Nga.
Tiểu Nga hỏi bé có phải luyến tiếc nàng xuất giá hay không, đặc biệt đến gặp nàng một lần cuối, làm cho nàng cảm động một hồi, dù cho trang điểm xong cũng không kìm được nước mắt.
Thụy Cẩm lại nghiêm túc nói: " Phòng tiểu cô cô yên tĩnh nhất con mới tới đấy."
"..."
Tiểu Nga lau nước mắt, ôm Thụy Cẩm tới đáng lên mông bé: " Cô cô cũng ôm con không ít, một chút lương tâm cũng không có."
Thụy Cẩm nói: " Nhà mới của cô cô rất gần, ngay tại Đường gia có rất nhiều dưa hấu lớn, Tiểu Lý ca nhi thích dưa hấy lớn, ta và Tiểu Lý ca nhi sẽ thường xuyên đi qua xem cô cô. "
Tiểu Nga lại cười lên.
Nhìn gương mặt tròn trịa và làn da hồng hào như quả đào của Thụy Cẩm, rõ ràng là tiểu khả ái nhưng vẻ mặt lại giống như tiểu đại nhân, chọc người buồn cười, không nhịn đực liền hôn hai phát, sau này muốn hôn cũng không có dễ hôn được như vậy nữa.
Thụy Cẩm dính hai dấu son trên mặt từ trong phòng Tiểu Nga chạy ra ngoài, bé cảm thấy bên ngoài ồn ào thì ồn ào, ít nhất không có cô cô chuyên môn hôn gương mặt mình.
Tiểu Nga được đưa lên kiệu hoa trong tiếng khua chiêng gõ trống, Trương gia náo nhiệt không giảm, đã mở tiệc ăn cơm.
Mùa hè một chuyện nào nhiệt từ Trương gia bắt đầu, không ngờ cũng từ Trương gia kết thúc, sau mùa hạ thôn dân sa vào lo âu buồn phiền, đều không có ai có tâm tư đi làm việc.
Năm ngoái trong thôn rấy nhiều nhà đều kiếm được tiền, năm nay sau khi cày bừa vụ xuân lúc nộp thuế đều rất vui mừng, người huyện nha rất nhanh đã thu đủ tiền từ thôn bọn họ đi ra ngoài, cũng không có người nào đến nhà mượn tiền.
Tất cả mọi người bận bịu xong liền trở về trên ruộng đất của Trương gia đem đất hoang còn dư lại khai khẩn.
Ruộng đất Trương gia là ở ba tháng nóng nhất trong mùa hè cày xong, trời nóng nực đã không còn hình dạng, mới đào đất xong không tới buổi trưa liền phơi khô ráo.
Thụy Cẩm và Thụy Lý rất thích chạy ra bên ngoài chơi, năm nay sau khi vào hạ thời tiết vẫn giống năm trước nóng như vậy, đến ngày tam phục bề mặt trái đất giống như bị ngọt lửa thiêu sôi vậy, chân trước vừa đi vào chỗ râm trên đất, trên bề mặt liền chân sau liền phơi nắng bị thương.
Hai đứa nhỏ da mềm mại, Hứa Hòa không đồng ý cho hai đứa chạy ra ngoài chơi, ngược lại năm nay cũng nghe lời, Thụy Lý nghịch ngợm ầm ĩ nhất cũng không đi ra ngoài, ở trong phòng mở cửa sổ lớn, cùng với ca ca nằm ở trên chiếu hóng mát.
Hứa Hòa muốn cho hài tử uống một ít nước đá, nhưng năm ngoái thời thiết ấm áp, mùa đông nhà trữ băng đá rất ít, năm nay băng đặt tiền, cả nhà đều không dùng băng, chẳng qua là nghĩ đủ cách làm cây quạt, lại còn ở cửa sổ đặt một chậu nước giếng lớn, liền có thể mát mẻ một chút.
Lúc Trương Phóng Viễn về tới nhà mồ hôi đã chảy ướt lưng, vào phòng hài tử ngược lai một trận mát mẻ, giống như đi vào một cái giếng sâu mát lạnh, nhưng hai đứa nhỏ vẫn luôn ở nhà mát mẻ đợi cha lại cảm thấy cha giống như viên hỏa cầu lớn vậy, cách thật xa cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ, lúc cha lớn đưa tay ra, hai người bạn nhỏ để chân trần chạy đến bên cạnh cái chiếu, không chịu cho cha ôm.
Hứa Hòa bưng một chén trà lạnh tới, Trương Phóng Viễn cũng không cố gắng muốn khi dễ hai đứa nhỏ, một hớp đem trà lạnh uống sạch, hắn lau mồ hôi trên đầu, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếu, nói: " Ruộng lúa trong thôn đã làm, các thôn dân đang từ trong sông dẫn nước rót vào ruộng và ao cá, lại tiếp tục không có mưa, hoa màu cũng phải chết khô. Ta xem một hồi lại giúp đỡ một chút."
" E rằng năm nay là muốn hạn hán."
Trương Phóng Viễn nói: " Nếu như thật sự hạn hán vậy sẽ không tốt, cuộc sống khó khăn, lều trà của chúng ta bên kia buôn bán cũng không tốt. Nước sông mặc dù không nhiều như năm trước nhưng cũng không đến nổi cạn nước, nên có thể dẫn nước tưới tới từng ruộng lúa trong thôn, chính là tốn sức người nhiều hơn. Ở chỗ ruộng cao nước chảy lên không nổi, chỉ có thể dựa vào gánh nước, cũng là khổ."
Vừa nói hắn lại có chút vui mừng: " Thật may là năm nay chúng ta không có gấp trồng hoa màu vào trong đất, bằng không bận bịu luống cuống trồng lên, ruộng đất vừa không phì nhiêu, vừa gặp phải thời tiết như vậy, hoa màu khẳng định cũng phải lãng phí."
Hứa Hòa cũng là nghĩ như vậy.
Trương Phóng Viễn nhìn hai người bạn nhỏ vì nóng đã không hoạt bát như trước, nói: " Sáng sớm ngày mai ta vào thành đến dược đường lấy chút thảo dược thanh nhiệt trở về, nấu nước cho Thụy Cẩm và Thụy Lý uống một chút, tránh cho bọn nhỏ bị nóng trong người."
" Được. "
Trương Phóng Viễn sáng nay đã vào trong thành, còn nhận được rất nhiều tin tức của huyện khác.
Lời editor : Chương này dài thì thôi nhé luôn TvT , vậy là Tiểu Nga đã về nhà chồng rồi * tung bông *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com