Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1:Trùng sinh

~ BurninGyro~

Thời điểm Giang Tiêu Nhiên tỉnh lại là lúc sáng sớm ,lúc đó ánh mặt trời không quá chói chang, ánh nắng yếu ớt len lỏi vào những khe hở của rèm cửa sổ, cửa sổ tỏa ra vầng sáng vàng nhạt, tia sáng chiếu vào bàn học chất đầy sách vở của cô.

Nhìn lướt qua cách trang trí trong phòng, Giang Tiêu Nhiên xác định mình đã trọng sinh, cô dùng sức ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương đang đau đớn.

Thật đáng giận, đời trước ngu ngốc đi tham gia vào nhóm người hâm mộ thần tượng, cắt ghép video rồi bị thần tượng biết được, nhưng đau đớn thay là tại thời gặp được thần tượng lại bị dòng người chen chúc không may xô ngã chết?

Nghĩ lại sáng sớm hôm đó, cô bị đánh thức bởi tin nhắn riêng, kinh ngạc phát hiện mình được thần tượng trả lời tin nhắn. Không kịp kích động, cô lại phát hiện thần tượng Cố Dư Lâm đi đến thành phố cô sống, sau một hồi cô tỉ mỉ chọn lựa trang phục tỉ mỉ trang điểm liền đi đến sân bay đón thần tượng. Sau đó, bởi vì quá nhiều người chen chúc, đẩy cô ngã xuống đất, điều duy nhất còn nhớ, chính là câu nói của Cố Dư Lâm:

- Đừng chen lấn, có người ngã xuống!

Có lẽ do trong vòng một ngày, vận cứt chó nên được thần tượng chú ý đến hai lần, cho nên là cô phải trả giá bằng mạng sống.

Cũng may ông trời không tính là quá tệ với cô, cho cô một cơ hội sống lại lần nữa.

Sau khi hồi tưởng, cô ngẩn người ba giây, cảm ơn số mạng một cái, cảm kích nhân sinh một cái, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, tay đặt trên ngực cảm nhận một chút.

Chắc chắn, đã bị nhỏ lại...

Sau khi mặc quần áo tử tế, nhìn thấy một dòng chữ trên áo: Trường Tam Trung, Lớp 11, Ban 3, Giang Tiêu Nhiên.

Cô chấp nhận số phận mà chuẩn bị sách vở thật tốt, đeo túi xách lên vai, liền vội vã ra khỏi nhà. Cô sợ bản thân có biểu hiện không tự nhiên, trên đường đều cố gắng nhớ lại cảnh tượng lớp 11 năm ấy.

Cũng may bạn thân Triệu Gia Ánh ngồi cùng bàn với cô từ nhỏ đến lớn, vì thế khi đến lớp học, cô liền có thể tìm được chính xác chỗ ngồi của mình.

Triệu Gia Ánh biết cô đến không ngẩng đầu lên tiếp tục múa bút thành văn nói:

-Mau mau mau, toán học toán học!

- Hôm qua số học làm bài tập gì? Làm bài tập hay làm đề thi?

Triệu Gia Ánh ngẩng đầu lên:

- Cậu ngủ đến mất trí nhớ rồi à? Làm hết những bài tập còn lại trong đề thi a !

- À, chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.

Giang Tiêu Nhiên xoa xoa mắt vài cái, đem bài thi mở ra, nhìn quyển đề ôn thi mà thất thần:

- Tối hôm qua, làm tới chương nào rồi?

Triệu Gia Ánh bĩu môi:

- Chương 6, có làm chưa?

- Làm, làm.

Cô lật bài thi, ngồi ngẩn mình một lúc, cảm thấy không giống đời trước, trước đây mỗi ngày của cô đều mệt mỏi, nhàm chán mà trôi qua, sau khi trùng sinh, dường như cô có thêm nhiều nghị lực hơn so với kiếp trước.

Nhưng mà điều làm cô buồn bực là, cô hồi tưởng lại đề bài lúc thi tốt nghiệp trung học, kết quả thương tâm nhận ra rằng ngoại trừ thi văn phải viết bài văn gì, còn đề của những môn thi khác thì một câu cô cũng không nhớ được!

Quên đi, phải học lại một lần rồi!

Chỉ là căn bản lớp 11, cô đã quên hoàn toàn. Vì vậy cho tới tận trưa, Giang Tiêu Nhiên nhìn giáo viên viết bảng nhưng trong đầu cứ lẩn quẩn ba vấn đề (|||'0')

"Tôi là ai? Tôi ở nơi nào? Giáo viên đang nói tiếng Trung sao?"

Không còn cách nào, cô chỉ có thể mau chóng đuổi kịp chương trình dạy học, cô không thể làm khác hơn là sau khi tan học tự học bù lại những kiến thức đã mang trả cho thầy cô kia. Triệu Gia Ánh thấy bộ dạng cô như vậy, cẩn thận hỏi:

- Này, mình cảm thấy cậu đã thay đổi!

Ăn cơm nhiều hơn năm, trầm ổn hơn một chút, lại gặp được thần tượng mà mình thích- Cố Dư Lâm, sao lại không có chút tiến bộ được? Tuy nghĩ như vậy, nhưng Giang Tiêu Nhiên vẫn giữ thần thái suy tư hỏi:

- Khác gì?

Có phải muốn nói cô trưởng thành, thông minh, xinh đẹp, chín chắn,, thành thục, phóng khoáng, khí chất tăng lên? ...Cô cố gắng ưỡn ngực, tỏ ý bằng lòng tiếp thu ý kiến.

Triệu Gia Ánh nghiêm túc gật đầu, nhìn lướt từ đầu đến chân cô, cười tà mị:

- Cảm giác cậu... ngực nhỏ đi một chút!

- Cút!

Cuối cùng cũng đến thời gian của lớp tự học buổi tối, cô và Triệu Gia Ánh cùng chờ xe ở trạm xe buýt, hôm nay học hành vất vả hơn cả so với mấy năm nay cộng lại của Giang Tiêu Nhiên làm cho cô như ăn không tiêu, cô rũ mí mắt, dựa vào Triệu Gia Ánh.

Triệu Gia Ánh đẩy cô:

- Mau nhìn, mau nhìn, nam thần trường Đức Cao!

Đức Cao, hai chữ này làm Giang Tiêu Nhiên đột nhiên có tinh thần lại ngay, cô nhớ không lầm, Cố Dư Lâm không phải học ở trường này sao? Trường học này còn có ai đẹp trai hơn anh ấy à?(>^3^)>

Ngẩng đầu nhìn lên, Giang Tiêu Nhiên run tay một cái.

Anh ấy chính là Cố Dư Lâm đó!

Thời niên thiếu Cố Dư Lâm giống như hạc đứng giữa bầy gà, anh ấy cao hơn một cái đầu so với người khác, làm cho Giang Tiêu Nhiên liếc mắt là thấy được anh. Đồng phục học sinh rộng thùng thùng lại ngoài ý muốn vừa với anh, có lẽ vì nóng, anh vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn. Nhìn lên trên nữa, chính là yết hầu nổi bật của anh, cũng hơi lộ ra khuôn mặt ngây ngô. Khóe mắt khêu gợi, mắt hai mí cùng lông mi hẹp dài, làm cho ánh mắt của anh nhìn qua trong trẻo lạnh lùng lại thâm tình.

Giang Tiêu Nhiên lập tức hết buồn ngủ, tinh thần hưng phấn, bị gánh nặng học hành làm cho quên mất, sao cô lại quên mất Cố Dư Lâm học ngay trường học bên cạnh?

Bù đắp tiếc nuối đời trước, học thật giỏi, cô có thể đi đến cạnh anh a.

Theo đuổi anh ấy nhiều năm như vậy, rốt cục cũng không cần nhìn hình vẫn thấy được dáng vẻ của anh khi 17 tuổi!

Cố Dư Lâm không xuất hiện lâu, anh rất nhanh cùng bạn học nghênh ngang bắt taxi đi, để lại Giang Tiêu Nhiên nhìn không chớp mắt.

Triệu Gia Ánh quơ quơ tay trước mặt cô:

- Xem bộ dạng của cậu kìa, mắt nhìn chăm chăm vào người ta!

Giang Tiêu Nhiên có chuyện muốn nói, nhưng lại cảm thấy tốt nhất nên giữ lại, nhịn đến cuối cùng nghẹn không chịu nổi, chỉ vào hướng Cố Dư Lâm vừa đi:

- Triệu Gia Ánh, mình có cảm giác, anh ấy sẽ thành danh!

Triệu Gia Ánh nghi ngờ nói:

- Thật sao? Cậu còn nhớ lần trước kiểm tra, cậu nói trực giác nói cho cậu là đúng, mình liền chép vào, kết quả chỉ có 5 điểm.

- ... Được rồi, không nói nữa!

Trường Đức Cao này thật ra xếp hạng nhất nhì, so với Tam Trung còn cao hơn mấy phần . Thành tích của Giang Tiêu Nhiên chỉ trên trung bình, so với học sinh cùng khối ở  Đức Cao thì thua mấy phần, đời trước ba mẹ có khuyên cô, đưa cô đến Đức Cao học dự thính, đáng tiếc cô nghe nói nơi đó dạy và học cực kì kinh khủng , lần nào cô cũng cự tuyệt.

Sau này khi biết Cố Dư Lâm học ở Đức Cao, cô hối hận muốn điên luôn rồi.

Sống lại lần nữa, cô quyết tâm không bỏ qua cơ hội này. Đừng nói là giáo dục kinh dị đến mức nào, chỉ cần cho cô tới gần anh, núi đao biển lửa cô cũng đi.

Lúc ăn cơm tối, cô như có như không nói:

- Thật phiền, hôm nay giải một đề, giáo viên gợi ý nửa ngày con cũng không hiểu, sau liền bảo chúng con tự tìm hiểu ...

Ba Giang:

- Từ đầu ba đã nói không nên học trường này mà. Trình độ của giáo viên cũng quyết định một phần năng lực của học sinh đó!

Tiếp tục.

- Còn có thể trách ai? Không phải do hồi sơ trung con không cố gắng học, chỉ thi được trường tam trung như thế. Tuy là học được tam trung, nhưng so với trường Đức Cao vẫn kém một đoạn.

Tiếp tục tiếp tục.

- Ba nói con nghe, lúc đó tới dự thính trường Đức Cao không phải là được sao? Tóm lại ba sẽ không hại con!

Tiếp!

Hiểu ba không ai bằng con gái.

Để tỏ rõ đây không phải quyết định qua loa, cô buông đũa xuống, thở dài:

- Bây giờ con cảm thấy giáo viên ở đây không tốt, có nhiều điều muốn học cũng học không được.

Nghiêm túc suy tư một lúc.

- Có thể chuyển tới Đức Cao không? Con muốn thử, tương lai không phải trò đùa, chịu khổ một chút cũng được.

- Chương trình học hiện tại thì thế nào? Lớp 11 đều đã bắt đầu học được một tháng.

- Không sao, không học được bao nhiêu, trước mắt trong lớp con đã học chắc kiến thức cơ bản, qua đó học bồi dưỡng, rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Tiếp tục thở dài.

- Số lượng giáo viên trường con rất ít, nghe nói năm ngoái chỉ có hơn mười người.

Đòn sát thủ tới.

- Đức Cao có rất nhiều giáo viên, còn thuộc dự án đào tạo trọng điểm 985, 211* nữa! 
(*đây là hai dự án đầu tư của TQ vào các trường đại học để 'biến'  các trường trong dự án sẽ cao cấp hơn, sinh viên đầu vào và nghiên cứu sinh sẽ tuyển chọn khắt khe hơn, lấy theo tiêu chuẩn của quốc tế nhằm ứng phó với khoa học kĩ thuật của thế kỉ 21, mọi người có thể lên GG tìm kiếm cũng sẽ có đấy)

Ba vỗ bàn một cái.

- Được! Ba đi hỏi thăm giúp con!

Nhờ quan hệ của ba, thủ tục chuyển trường làm rất nhanh. Giang Tiêu Nhiên và Triệu Gia Ánh xem như là anh em cùng hoạn nạn, Triệu Gia Ánh nhõng nhẽo một hồi, cuối cùng cũng được gia đình đồng ý, cùng chuyển trường với Giang Tiêu Nhiên.

Thật ra năm đó Triệu Gia Ánh cũng có ý định đến dự thính ở Đức Cao, nhưng Giang Tiêu Nhiên vẫn phản đối, còn cho cô ấy xem tin tức học sinh bên đó tự tử, nên cô ấy liền dẹp bỏ ý định này.

Hiện tại Giang Tiêu Nhiên có chút tính toán nhỏ, tự nhiên cũng muốn Triệu Gia Ánh cùng chuyển trường.

Ban ngày nghĩ đến cái gì ban đêm liền mơ thấy thứ đó, trước đêm chuyển trường, cô nằm mơ thấy Cố Dư Lâm.

Lúc đó, khuôn mặt Cố Dư Lâm không thay đổi nhiều, khí chất cũng vậy, chỉ thêm trưởng thành. Ngày đó, anh chỉ mặc áo sơ mi đen, bên ngoài khoác áo được thêu thủ công, mang đến cảm giác cấm dục. Khủng khiếp hơn là, hôm trước người hâm mộ còn nói:

- Cố đại thần, anh có dám không mang kính mát ở sân bay?

Tin tức càng quét trên mạng là: Ngày hôm sau, anh ấy thật sự không mang kính mát, đôi mắt sâu sắc hữu tình như cười như không nhìn chằm chằm vào các cô.

Người hâm mộ như phát điên.

- Trời ạ! Bảo bối hôm nay đẹp trai thấu trời xanh luôn!

- Cố đại thần! Cưới em!

- A a a a!

- Phong cách tổng tài bá đạo thật sự không thích hợp với tôi!

Lông mày Cố Dư Lâm đậm nét làm ánh mắt anh vừa tự nhiên vừa thâm tình. Càng chết người là, anh cài luôn cả khuy áo trên cùng, chỉ lộ ra cổ thon dài và trắng nõn, như muốn biểu lộ: Cố Dư Lâm, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể tùy ý đùa bỡn đâu!

Tuy Giang Tiêu Nhiên đã nhìn qua vô số hình ảnh đẹp đẽ của anh ở sân bay, nhưng giờ phút này vẫn bị chấn động nói không ra lời, dường như nói một câu sẽ xúc phạm đến anh ấy, giống như người này ở tiên giới, cô nên cúi đầu tuân theo.

Sóng mũi Cố Dư Lâm cao, môi mím chặt thành một đường, đường nét trên mặt rõ ràng nhất định chính là thượng đế ban tặng. Áo khoác rộng bao vây lấy cơ thể anh, theo động tác của anh, quần áo bên trong chà xát lên xuống, ôm lấy bộ ngực rắn chắc và cơ bắp hoàn hảo.

Trong lúc kinh động, Giang Tiêu Nhiên có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.

Không được, cô quyết định làm fan của anh ấy!

Không đúng, chẳng phải mình là fan chân chính sao?

Cô hướng về nửa trên người anh cùng cả nửa dưới... dù sao đi nữa, anh ấy đến gần, càng gần, càng ngày càng gần...

Giang Tiêu Nhiên có cảm giác tim mình đập ngày càng nhanh, gần như muốn nhảy ra ngoài, cô cố gắng xoa bóp, chỉ có thể nín lặng nhìn anh.

Dòng người càng ngày càng chen, sân bay như một khinh khí cầu chứa đầy nước, người này chen lấn người kia đi đổ nước vào. Trong một khoảnh khắc, nước càng ngày càng nhiều, khinh khí cầu không thể chứa thêm nước.

Giang Tiêu Nhiên cảm thấy có người dùng khuỷu tay đẩy lưng cô về trước, lại có người vươn chân đẩy chân cô, ý bảo cô lùi về sau đi. Cô không đứng vững, cứ như vậy té xuống, trong lòng vẫn ôm chặt máy ảnh.

Những tiếng thét chói tai bắt đầu, mọi người trở nên hoảng sợ, cuối cùng Cố Dư Lâm cũng thấy có gì không đúng:

- Đừng chen lấn, có người ngã xuống!

Nhưng không ngăn lại được, Giang Tiêu Nhiên cảm giác được có tận mấy đôi chân đạp lên lưng mình, không biết là muốn hướng đến Cố Dư Lâm hay muốn ra khỏi sân bay. Cô muốn cong người đứng lên, nhưng cơn đau đớn kịch liệt làm cô chỉ có thể nằm đó.

- Mọi người đứng tại chỗ, không được cử động, nghe tôi nói!

Như thủy triều vỗ vào bờ rồi đi, giọng của anh nhanh chóng bị cuốn trôi, mang theo màn đêm vô tận chìm vào đáy biển sâu.

Hô hấp Giang Tiêu Nhiên bị chậm lại, cô tỉnh lại từ giấc mộng, lau mồ hôi trên trán, lúc này mới ý thức được một ngày mới đã bắt đầu rồi.

Bất kể chuyện gì đã qua, hiện tại, cô muốn đến đứng bên cạnh anh.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hâm mộ thần tượng, nhẹ nhàng, ngọt văn.

Thích sự đáng yêu thì nhảy hố nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com