Chương 4: Nơi ở tạm
Sau khi lái xe ra khỏi khu vực nhiều Zombie, Trác Nguyên chủ động giới thiệu: "Tôi là Trác Nguyên, tới từ thành phố T."
Từ Thiên Hành thân thiện cười với cậu: "May mà có cậu đó! Hôm nay nếu không có cậu có khi tụi tôi không trốn nổi nữa rồi."
Trác Nguyên cười cười, trong lòng thầm nghĩ tôi đến là để cứu các cậu mà. Đang muốn đáp lời lại vô tình nhìn thấy con ngươi đen láy thâm sâu của Thích Thiếu Dương thông qua kính chiếu hậu, tim Trác Nguyên chợt nảy lên, suýt nữa không nắm vững tay lái.
Thích Thiếu Dương hơi gật đầu với cậu, xong rồi hỏi: "Các nơi khác cũng thế à?"
Nói đến chủ đề này, Trác Nguyên phải báo cho nhóm bọn họ biết sự tình nghiêm trọng đến cỡ nào. Cậu trịnh trọng đáp: "Trên đường tới đây tôi đều nhìn thấy Zombie, may mà xe tôi tốt, nếu không đã thành thức ăn trong miệng chúng nó rồi."
"Cậu xác định đó là Zombie?"
". . . Hai mắt đỏ đậm, móng tay dài nhọn, máu đen chảy trong thân thể, tim không đập, không hề hô hấp, chuyên ăn vật sống nhất là con người, không bao giờ biết mệt mỏi rã rời. Và quan trọng nhất là động vật hoặc người bị nó cắn đều bị biến dị trong thời gian ngắn. Đầu là nhược điểm duy nhất."
Thực ra Trác Nguyên biết bọn họ đã có đáp án của riêng mình, chỉ là đáp án này thật sự khó có thể chấp nhận được mà thôi.
Trong xe yên lặng như tờ, chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ của cô gái mập và tiếng hàm răng va đập vào nhau của chồng cô. Gặp quái vật đáng sợ như thế, người cường đại dũng cảm cỡ nào cũng cảm thấy sợ hãi, chớ nói chi bọn họ chỉ là dân chúng bình thường.
Thế giới này đã sụp đổ hoàn toàn nhưng rất ít người mới ý thức được điểm ấy. Bọn họ còn thời gian vui mừng vì mình còn sống, còn tinh lực đi thương tiếc cho người nhà và bằng hữu gặp nạn. Nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ tương lai đang chờ bọn họ chỉ là tuyệt vọng và khổ đau.
Theo chỉ dẫn của Từ Thiên Hành, Trác Nguyên phát hiện thì ra chỗ ẩn nấp của bọn họ chính là cái kho ướp lạnh kia. Chỗ này hẻo lánh, tràn đầy mùi thối rữa của xác chết, cho dù bên trong có mười mấy người ẩn nấp nhưng vài dặm xung quanh lại ít có Zombie.
Mấy người phối hợp giết chết nhiều Zombie xông ra nhảy về phía xe từ mấy xó xỉnh âm u, cuối cùng cô gái mập không ức chế nổi tiếng khóc mà khóc càng lớn hơn trong kho ướp lạnh. Cả kho ướp lạnh là một tòa nhà hai tầng, có cả hầm để xe. Nếu muốn lái xe dọc theo con đường nhỏ cạnh cổng thì cũng phải mất bảy tám phút mới có thể nhìn thấy các tòa nhà khác.
Phía đông kho ướp lạnh là một mảnh ruộng lớn, trồng các loại thóc lúa và rau, nghe đâu ruộng đất bên kia ruộng là một xóm nhỏ, ngày nào cũng có người cày cấy trên đồng, bây giờ thì nửa bóng người cũng không có.
Trác Nguyên phát hiện bọn họ thật thông minh. Bọn họ dời xác mấy chục thi thể ra ngoài, chất đống quanh tòa nhà, sau khi bị mặt trời chiếu nắng thây người mơ hồ tản ra mùi tanh tưởi, nhưng chính mùi tanh tưởi ấy đã che giấu mùi người sống của họ, làm cho Zombie không dễ dàng phát giác.
Từ Thiên Hành nhiệt tình chào hỏi mọi người rồi giới thiệu Trác Nguyên với họ trên lầu hai. Trong đó có một nhân viên kho ướp lạnh, một ông bác hơn sáu mươi tuổi đang tựa bên cửa sổ gạt thuốc lá. Lúc chạy trốn họ đã gặp được một nhà ba người nữa, hai vợ chồng nhìn qua rất trẻ tuổi, tầm hai mươi mấy tuổi, con gái chỉ tầm ba bốn tuổi, sợ hãi nhìn mọi người. Còn có bốn sinh viên Thích Thiếu Dương cứu được lúc đang lánh nạn ở kho ướp lạnh, hai trai hai gái, bốn người gượng cười chào hỏi với cậu. Cộng thêm ba người Thích Thiếu Dương, vợ chồng ông chủ siêu thị và Trác Nguyên thì hết thảy có mười bốn người.
Thấy vẻ mệt mỏi của Trác Nguyên, Chu Tử Khang đang chuẩn bị dắt cậu đến phòng trống sát vách nghỉ ngơi lại bị Từ Thiên Hành giành trước kéo bả vai Trác Nguyên, cười hì hì dẫn đường cho cậu.
Đừng hỏi vì sao Từ Thiên Hành lại nhiệt tình với Trác Nguyên như vậy, vì chính hắn cũng không hiểu nổi, chỉ cảm thấy người này rất hợp ý mình, vừa nhìn là có thể xưng huynh gọi đệ.
Chu Tử Khang phía sau hắn trợn trắng hai mắt cứ như cái vẻ lãnh đạm vừa nãy không phải cậu. Quay đầu nhìn Thích Thiếu Dương nghiêng đầu với mình một cái, Chu Tử Khang rất ăn ý theo sát anh về phòng chung của ba người.
Phòng của họ là phòng giữ xác, không có giường họ liền tháo dỡ tấm ván gỗ trên mấy cái bàn trong phòng làm việc, rồi lấy mấy tấm vải trắng đắp thi thể ở cửa hàng chồng lên nhau chấp nhận ngủ ở đó.
Tháng sáu ở phía Nam thành thị đã hơi nóng bức, tuy điện nước đầy đủ nhưng không ai cảm thấy thoải mái. Cộng thêm tính đặc thù của phòng giữ xác, nhưng người ở tạm nơi này đều không hề tức giận.
Hai người nằm xuống đất, Chu Tử Khang nhướn mày hỏi: "Các cậu thấy Trác Nguyên thế nào?"
"Cậu ấy cũng có năng lực đặc biệt, chắc là thao túng gió?" Thích Thiếu Dương không chắn chắn đáp. Lúc Trác Nguyên ra tay giúp anh, anh rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh mình di chuyển mạnh mẽ, nhưng lại không nhìn thấy cái gì khác lạ xuất hiện mà chỉ thấy quanh thân có gió rin rít thổi qua. Sau đó trên người Zombie xuất hiện vô vàn vết thương như có lưỡi dao sắc bén cắt kim loại cứa vào.
Hơn nữa Thích Thiếu Dương nhận ra nếu không gian siêu thị không quá nhỏ hẹp và anh đang đấu với Zombie, để không ngộ thương anh, Trác Nguyên đã kìm chế sức mạnh rất nhiều. Nếu không rất có thể một kích tất trúng. "Thực lực cậu ta rất mạnh, mạnh hơn tớ rất nhiều, còn đang giấu thực lực."
Chu Tử Khang không tin nổi, cậu thấy năng lực đặc biệt của Thích Thiếu Dương đã phi thường nghịch thiên rồi, thế mà Trác Nguyên nọ lại còn lợi hại hơn cả cậu ấy? "Nếu đúng như lời cậu nói thì với người này một là mình mượn sức lôi kéo làm quen, hai là tránh xa cậu ta càng sớm càng tốt" Giả như đối phương có ý đồ xấu, những người như họ sợ rằng không chống đỡ nổi.
Thích Thiếu Dương trầm ngâm chốc lát, nói: "Cứ từ từ quan sát đã!", nói xong ra khỏi phòng, lấy đồ đạc bọn họ mang về từ túi đeo lưng ra rồi phân cho mọi người. Mì ăn liền, xúc xích, đồ hộp, bánh bích quy hút chân không, chân gà cánh gà đóng hộp, đều là những thứ dễ khiến người ta cảm thấy no nê*, và một chút đồ dùng hàng ngày mà mấy chai nước suối lớn.
*Cảm giác no nê ở đây không phải là no bụng, mà là tuy không ăn nhiều nhưng không cảm thấy đói hoặc thấy no, kiểu như về mặt tinh thần ấy >_<
Thời điểm bọn họ lái chiếc xe con đi ra bãi đậu xe ai ngờ mới đến nửa đường đã bị Zombie túm lấy, xé ra vết rách vừa sâu vừa dài. Bốn cửa thủy tinh trước sau đều bị đập vỡ, đầu xe đuôi xe bị đụng mạnh đến biến dạng. Mục đích đầu của họ là khu trung tâm thương mại nhưng lốp xe lại nổ đúng lúc đi ngang qua siêu thị mini. Bọn họ không còn cách nào khác đành chọn tấp vào siêu thị mini gần đó, nếu như không có Trác Nguyên cứu trợ, có khi bọn họ còn phải hao tổn mấy phần nhân lực nữa rồi.
Suy cho cùng dù có đi xa khỏi trung tâm thành phố thì Zombie vẫn còn quá nhiều.
Nhưng người còn lại lĩnh đồ đạc, vừa nói cảm ơn vừa lo lắng mở túi bánh quy chân gà các loại ăn lấy ăn để. Bọn họ vội vàng chạy trốn chỉ mang theo ít thức ăn, đã sớm đói gần chết.
Mùi thơm của thức ăn bay qua khiến bà chủ siêu thị vừa được thu xếp ổn thỏa lập tức nổi trận lôi đình rống lên: "Ai cho phép mấy người ăn?! Những thứ này đều là đồ của tao! Mau mau trả lại cho tao!" Nói xong liền bổ tới cướp lấy.
"Ai nói là của bà? Có viết tên bà trên này đâu?? Vả lại nếu không có tụi anh Thích cứu các người, bà cho rằng bà còn nhơn nhơn ở đây hả?" Hai nam sinh viên đáp trả một cách mỉa mai, hai người che chở đồ ăn trong tay nhìn chòng chọc bà chủ.
Ngón tay bà chủ chỉ vào mũi bọn họ mắng to: "Cậu Thích đã cứu tụi tao tất nhiên được ăn, nhưng còn bọn mi là cái thá gì mà được ăn cơ chứ? Tất cả đều mua bằng tiền của tao! Muốn ăn thì xéo ra ngoài mà tìm! Mấy tên con trai lớn đầu rồi còn đi ăn quịt, không biết nhục hả!"
Bị bà điên rồ mắng một trận, mọi người ở đây đều đổi sắc mặt. Bình thường mức sống của mọi người được nâng cao, những thứ như đồ hộp mì ăn liền gì gì đó không ai để tâm cả, nhà nào nhà nấy ai chả không gà thì vịt không vịt thì thịt cá xoay quanh ăn mỗi ngày? Thế mà bây giờ lại vì chút thực phẩm rác rưởi mà bị người chửi rủa, trong lúc nhất thời chút lòng tự trọng của mọi người bị xúc phạm.
Thế nhưng để cho bọn họ ra ngoài tìm đồ ăn thì sao? Vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết dưới miệng Zombie, nào ai dám chán sống như vậy?
Thấy bọn họ chẳng nói chẳng rằng, bà chủ càng thêm diễu võ dương oai, hung tợn đoạt lấy thức ăn còn chưa mở bao bì, nhướng lên lông mày nhỏ dài nói: "Đừng trách tao không có nhân tính, những gói mở ra rồi thì chúng mày ăn đi, sau này nên nhớ ơn tao nghen." Nói xong bà ôm lấy đồ đạc quay về phòng của mình.
Tất cả mọi người nghẹn đỏ mặt không thốt lên lời, hai cậu sinh viên bị chọc tức vứt mì ăn liền trong tay ra ngoài, còn căm tức đạp mấy phát mắng mấy câu "Thứ chết bầm" sau đó đạp cửa ra ngoài. Mà hai cô sinh viên khác cũng cực kỳ xấu hổ, nhìn thức ăn lên trước mặt một lúc, các cô liền cắn răng quẳng chiếc đũa xuống đi theo.
Còn đôi vợ chồng son lại rất nhanh bình tĩnh lại, dỗ dành cô con gái bị hoảng sợ rồi tiếp tục ăn, nếu không ăn thì làm sao có sức, làm sao bảo hộ con gái đây? Sĩ diện quan trọng hay mạng mình quan trọng hơn?
Ông bác bảo vệ lẳng lặng ăn từng miếng, sắc mặt chưa từng thay đổi. Tuy rằng ông đã bước một chân vào trong quan tài nhưng nếu ông còn sống, thì phải sống thật tốt mới được? Tự mình gây chuyện vì sĩ diện và tự ái, cũng chỉ có đám thanh niên kia làm được...
Đứng ở ngoài xem trò hề từ đầu đến đuôi Thích Thiếu Dương và Chu Tử Khang chỉ bất động như núi. Nguyên tắc của họ là gặp, có thể cứu thì cứu, có thể giúp thì giúp, còn người ta có cảm kích biết ơn hay không thì không phải thứ bọn họ quan tâm.
Đúng lúc này Từ Thiên Hãnh vác một chiếc bao bố màu trắng đi đến, liếc mì ăn liền vãi trên mặt đất, hắn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Chu Tử Khang. Chu Tử Khang nhún vai không nói gì, hắn cũng liền thức thời không hỏi nhiều. Sau đó hắn vui vẻ cười rộ lên, bỏ bao bố lên bàn rồi mở ra cho mọi người xem: "Đây là đồ Trác Nguyên bảo tớ lấy từ xe cậu ấy đến đây, nói là phí nghỉ lại. Ui, có cả thịt bò khô và cánh gà ngâm muối ớt nữa đấy nhá, sao lúc nãy tớ không nhìn thấy nhỉ? Mọi người mau đến đây nhận phần nè, đều là đồ ngon cả đó."
Đôi vợ chồng son lập tức chạy tới, hai mắt sáng lên cầm lấy một lon sữa tươi Vượng Vượng, đây chính là đồ uống ưa thích của con gái họ! "Nhân Nhân nhìn nè, là sữa Vượng Vượng đó!" Lưu Tú vẫy tay gọi cô bé, Hồ Minh nhanh tay bật nút dúi cái lon vào tay cô con gái, thấy cô bé uống đến nỗi miệng đầy sữa thỏa mãn nấc cụt, hai người cực hài lòng.
Từ lúc chạy trốn tới này, hai vợ chồng nhiều lần suýt không chịu đựng nổi, nhưng vừa nghĩ tới cô con gái ngoan ngoãn cần được bảo vệ, họ liền không hẹn mà cùng bộc phát năng lực cầu sinh mạnh mẽ của mình.
Chọn lấy một số thứ về dùng, ba người Thích Thiếu Dương không thèm quan tâm đồ còn dư lại phân chia như thế nào mà trở về phòng. Thời gian còn chưa tới 11 giờ đêm nhưng dưới tình huống không có thiết bị giải trí nào để giết thời gian, mọi người chỉ có thể nhắm mắt đi ngủ.
Trở về phòng Chu Tử Khang mở miệng hỏi: "Thiên Hành, Trác Nguyên nói gì với cậu?"
"Có gì đâu, chỉ bảo tớ mang đồ vật lên thôi, còn bảo cậu ấy đã có đủ đồ ăn trong túi đeo lưng rồi. Những thứ khác tớ không hỏi, không cần vội vã chi hết. Đúng rồi, cậu ấy có năng lực đặc biệt gì à !?"
"Chắc là có đó, lão đại còn bảo Trác Nguyên còn mạnh hơn cả cậu ấy."
Từ Thiên Hành khoa trương trợn trừng hai mắt: "Có đúng không đấy? Vậy chúng ta có thêm một sự trợ giúp đắc lực nữa rồi! Ha ha...."
Chu Tử Khang phẫn nộ: Là địch hay bạn còn chưa biết."
"Đương nhiên là bạn rồi! Nếu không thì cậu ấy lấy được gì từ chúng ta? Vẻ đẹp trai hả? Sáng sớm ngày mai tớ sẽ đi hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý đi theo chúng ta đến thành phố D tìm Tử Phong thì thật tuyệt vời!"
Chu Tử Khang đang định phản bác vừa nghe thấy tên em trai Chu Tử Phong liền lo lắng bật dậy. Cũng không biết nó thế nào rồi? Có bị . . . Zombie bên ngoài nhiều như thế, bọn họ muốn đi thành phố D tìm người có thể nói là hy vọng xa vời, nếu mà Trác Nguyên cùng đi với bọn họ, có khi nắm chắc phần nào hơn thì sao !?
Trong lúc lo lắng xoắn xuýt vô cùng, Chu Tử Khang một đêm chưa chợp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com