Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

Sau khi cùng Đa Hân đến bệnh viện, Thấu Kỳ Sa Hạ lập tức gọi điện cho Trịnh Nghiên, cũng xin phép ở lại bệnh viện qua đêm. Ngẫm lại vừa rồi thật là sợ, cũng may là Đa Hân chỉ ngất xỉu do cường độ làm việc quá độ như lời bác sĩ.

Ánh mắt trầm xuống, Sa Hạ nắm chặt điện thoại trong tay, mệt mỏi rời khỏi hàng ghế chờ.

Bầu không khí ngột ngạt của bệnh viện làm nàng cảm thấy khó chịu. Nơi đây chỉ có đau thương và mất mát, không ai vào đây mà hạnh phúc cả.
Giống như cái ngày mẹ nàng mất tại bệnh viện, nàng đã căm ghét việc đi bệnh viện kể từ đó. Nếu không phải là bởi vì Đa Hân, nàng cũng không nghĩ sẽ quay lại đây lần nữa.

Sa Hạ không biết Đa Hân đã ảnh hưởng đến mình nhiều như vậy, có lẽ do nàng thấy cô đơn, muốn bấu víu vào mối quan hệ thất thường này. Mặc dù Đa Hân cũng đã từng bắt nạt nàng.

Hoặc có lẽ nàng chỉ lợi dụng cô, để tránh đi những kẻ bắt nạt khác.
Sa Hạ quay trở về với hai hộp cơm trên tay, vừa đúng lúc Đa Hân đã tỉnh lại, cậu ấy dường như đang bị chị Nhã Nghiên giáo huấn. Quả thực mới lạ, người như Đa Hân mà lại có thể làm nũng với người khác sao? Hay có lẽ là do chị Nhã Nghiên là người thân của cậu ấy.

Vừa mở cửa bước vào, hai người họ lúc nãy còn đang nói chuyện, bây giờ lại im lặng nhìn nàng.

"Làm sao vậy?" Sa Hạ ngạc nhiên hỏi.

"Nhã Nghiên, sao cậu ta lại ở đây? Không phải chị nói vẫn chưa báo với ai sao?"

"Em nói nhiều như vậy làm gì, bây giờ việc quan trọng là nghỉ ngơi đây này. Còn Sa Hạ là vì khi em ngất xỉu con bé ở cạnh em còn gì"

"À..."

Dừng tại đấy một hồi, Sa Hạ mới bình tĩnh xoay người đóng lại cửa, sau đó ngồi xuống bên cạnh Đa Hân, lẳng lặng mở hộp cơm ra cho cô và Nhã Nghiên mỗi người một phần.

"Không cần, cảm ơn" Không phải là vì đồ Sa Hạ đưa nên từ chối mà là vì hiện tại cô thực sự rất mệt mỏi, không có cảm giác thèm ăn.

Nếu thực sự thuận theo lời Đa Hân nói, vậy thì Sa Hạ thật sự bình thường. Nhưng cố tình nàng lại phá lệ không nghe lời, kiên trì nắm lấy thìa cơm đưa đến bên miệng Đa Hân.

Đa Hân có chút tức giận trừng mắt Sa Hạ, nhưng cuối cùng chùn bước bởi vẻ mặt không vui của nàng. Cô cắn môi, chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mấy ngày sau đó, Sa Hạ cũng rất biết điều, không lại đến thăm nữa. Đa Hân biết rõ ràng, không phải nàng ta tránh mặt cô, mà bởi vì Hiệu Tích gặp mặt Sa Hạ số lần nhiều lên rõ rệt, có lẽ một phần cũng là vì Sa Hạ đã không nhảy cùng hắn trong lễ hội, làm cho hắn cảm giác nguy cơ.

Yêu đương mà từ đầu đến đuôi đều dễ dàng bình lặng thì đâu có gì hấp dẫn, dù vai trò kỳ đà cản mũi của cô có quan trọng cỡ nào thì bên cạnh nữ phụ vẫn còn nhiền nhân tố có thể kích thích tình yêu giữa hai người họ.

Đa Hân sớm đã mệt mỏi vì phải giả vờ theo đuổi Hiệu Tích chỉ để hắn ta thích thượng Sa Hạ. Nếu vai trò của cô đang dần được thay thế, cô có thể yên tâm giảm suất diễn của mình lại.

Suy cho cùng, thúc đẩy hai người họ chỉ là việc cô tiện tay làm mà thôi. Cứu lấy công ty cùng cha mẹ người thân mới là mục đích chính của việc trọng sinh.

***

Sau một tuần nằm viện, Đa Hân đã có thể quay lại trường học. Đa Hân là nhân vật trọng điểm nổi tiếng của trường, tất nhiên không thiếu những lời thăm hỏi động viên từ mọi người, dù cho hầu hết đều giả dối.

"Sao cô ta không bị bệnh nặng hơn nữa?"

"Tao muốn tiếp cận Hiệu Tích học trưởng, nhưng kẻ phiền phức đã quay trở lại rồi, ai còn dám giành với cô ta nữa"

"Thật mong cô ta đừng đi học trở lại..."

...

Là những gì đám giả tạo đấy thì thầm sau lưng cô, Đa Hân luôn thường xuyên "vô tình" nghe được những lời đó ở nhiều nơi trong trường.

Đã quá quen với việc bị nói xấu, nhưng không đồng nghĩa với việc không bị ảnh hưởng. Đa Hân cũng vậy mà Sa Hạ cũng như thế.

Dù cho Sa Hạ thuộc tầng lớp bình thường hay Đa Hân đường đường là thiên kim tiểu thư cũng đều bị người căm ghét. Nhưng mà khác là bọn họ sẽ không chút ái ngại mà chỉ trích Sa Hạ, trong khi chỉ dám lén lút sau lưng Đa Hân nói xấu.

Đa Hân không quan tâm mọi người nhìn nhận như thế nào về mình, cô chỉ không rõ bản thân đang cảm thấy tức giận là bởi vì mình hay bởi vì Hiệu Tích.

Khi mà cô đang chứng kiến Sa Hạ ôm một chàng trai khác ngoài Hiệu Tích.
Nhưng mà rõ ràng Sa Hạ làm gì không hề liên quan tới cô, cậu ta muốn ôm ai cũng không dính dáng gì tới cô không phải sao? Cô cũng không có khả năng kiểm soát nàng làm gì.

Tuy lúc trước Sa Hạ đã tỏ tình với cô, dù cô đã từ chối. Nhưng đáng ra cậu ấy nên yêu đương với Hiệu Tích chứ, cô từ chối cũng là vì điều đó mà. Tại sao Sa Hạ lại ôm tên đó!? Nếu cậu ấy không thích ôm Hiệu Tích thì chẳng phải muốn ôm cũng là ôm người cậu ấy thích là cô chứ?

Cô đáng ra nên đồng ý với Sa Hạ, vậy thì người được ôm là cô rồi.

Khoan đã...?

Vì sao cô lại có suy nghĩ như thế?

Cô là đang hối hận sao? Hối hận vì từ chối một người?

Vẻ mặt Đa Hân hơi hốt hoảng, nhìn qua vô cùng bất ổn. Xuất phát từ một loại dự cảm chẳng lành, Đa Hân nắm chặt túi, xoay người chạy đi.

***

Buổi lễ tốt nghiệp của học viên năm cuối được tổ chức thật lớn. Thân là hội trưởng hội học sinh đồng thời cũng là học viên năm cuối, Lâm Nhã Nghiên thật sự quá bận. Đa Hân tạm thời thay nàng chủ trì hội học sinh, đứng ra quyết định các khâu chuẩn bị cho buổi lễ.

Không nằm trong hội học sinh nhưng lại có nhiều quyền hành như thế, rất nhiều người đồn rằng Đa Hân sẽ trở thành hội trưởng hội học sinh đời tiếp theo sau khi Lâm hội trưởng tốt nghiệp. Một số người cho rằng điều đó là bất công đối với vị phó hội trưởng năm 2, người đã có đóng góp cho hội.

Tuy nhiên điều đó không hề ảnh hưởng gì đến tình cảm của các thành viên hội học sinh giành cho Đa Hân. Kể cả hội phó cũng biết rằng Đa Hân có năng lực lãnh đạo hơn mình rất nhiều, và dù cho có mở cuộc bầu cử công khai, phần lớn học viên đều sẽ ủng hộ cô ấy.

"Vì thế, tại sao em không nghĩ kỹ hơn nữa, hả Đa Hân?"

"Em chưa từng nhớ là chị thuộc kiểu người thích lảm nhảm vậy đấy Nhã Nghiên, điều đó thực sự làm chị già đi trông thấy đấy"

"Chị chỉ muốn tốt cho em thôi, dù sao thì du học từ năm cuối nghe không tốt cho lắm"

"Giúp họ như thế là đủ rồi, chơi đùa cũng phải có điểm dừng chứ"

"Chị chỉ là thấy tiếc cho Sa Hạ thôi, chẳng phải con bé rất thích em sao?"

"Chị nhầm rồi, cậu ấy chắc chắn không thích em, ai lại đi thích một người đã bắt nạt mình cơ chứ. Hơn nữa, Sa Hạ thích ai thì liên quan gì đến em chứ, dù là Hiệu Tích hay người con trai hôm qua cậu ta ôm chẳng hạn"

"Hửm? Hình như chị vừa nghe thấy thông tin gì thú vị lắm thì phải?"

"Sắp đến giờ phát biểu của hội trưởng rồi kìa, gặp lại chị sau"

"Ê?! Này, chờ chị với!!"

Ra khỏi phòng, Đa Hân tìm đường đi lên sân thượng. Nơi này ở kiếp trước từng là bí mật nhỏ của Đa Hân mỗi khi cô đau khổ tình Hiệu Tích, tuy rằng ở kiếp này cô đủ bận rộn để không có thời gian trở lại đây.

Cô thật sự thích nơi này.

Đa Hân vừa thả hồn một chút, cánh cửa phía sau lại một lần nữa mở ra.
Có lẽ Sa Hạ không nên biết đến nơi bí mật này của cô.

Nàng ta đang ở đây, người mà đáng lẽ ra phải ở hội trường, bên cạnh Hiệu Tích hoặc là tên nào đó.

Sa Hạ đã vô tình nhìn thấy Đa Hân đi dọc hành lang và rồi quyết định bám theo cô ấy. Nàng muốn nghe câu trả lời của Đa Hân về lời tỏ tình khi trước của mình, dù cậu ấy đã từ chối vài lần, nhưng lần này nàng muốn nghe thật sự nghiêm túc.

Việc ở trong mối quan hệ không phân biệt bạn hay thù với Đa Hân làm nàng vô cùng bất mãn. Nàng do dự một lát, rồi kiên định nhìn vào mắt Đa Hân, ở nơi đó chỉ thấy được màu đen sâu thăm thẳm.

"Kim Đa Hân"

Nghe được tên mình từ miệng đối phương, Đa Hân cười tự giễu, quay đầu đi không tiếp tục nhìn nàng nữa, hai tay dựa lên lan can, vô cùng nhàn nhã.

"Đa Hân, mình muốn một câu trả lời"

"Sa Hạ, đã qua lâu như vậy, trò đùa của cậu còn chưa chấm dứt sao?"

"Trò...đùa?"

"Thật ra cậu hẳn không có thanh thuần như vẻ bề ngoài nhỉ, cậu đòi ở tôi một mối quan hệ lãng mạn sao? Trong khi bản thân đang có người khác?"

"Cậu sai rồi! Mình và Hiệu Tích học trưởng không có gì cả!" Đa Hân thực thản nhiên nhìn nàng, nhưng cô ấy càng thản nhiên nàng lại càng lo lắng.

"Cậu không cần nói với tôi về điều đó, dù sao đối với tôi nó cũng chẳng quan trọng. Tôi có cuộc đời của riêng mình, và tôi không muốn nó dính dáng đến một kẻ yêu nhiều người cùng lúc như cậu"

Sa Hạ chỉ đứng ở đó im lặng lắng nghe, nàng chưa bao giờ cảm thấy oan ức như vậy. Nàng nhìn Đa Hân vài lần, đột ngột la lên: "Nếu tôi là người như thế trong mắt cậu, vậy thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Dù cho sau này tôi có yêu bao nhiêu người đi nữa, tôi thề người đó sẽ không bao giờ là cậu! Kim Đa Hân đáng ghét!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com