Chương 129 -132: Nỗi lo
Chương 129: Không nên cô phụ kẻ dụng tâm lương khổ.
Nàng ta nói xong, hai ma ma phía sau liền hung ác xông thẳng đến muốn túm lấy Quỳnh Nương.
Quỳnh Nương là thai phụ, làm sao chịu nổi ma ma thô tráng kia tóm lấy?
Khê Quý Phi trong cung có tiếng đanh đá, bây giờ nhi tử nàng ta yêu thương suýt nữa bị chết chìm, nếu bị hai ma ma kia ấn xuống thì sẽ không tránh được. Nếu Thái hậu và Hoàng hậu e ngại nàng ta bảo vệ nhi tử sốt ruột mà không nói đỡ, vậy chẳng phải hài tử trong bụng nàng sẽ nguy rồi sao?
Nàng nhìn địa thế rồi lui về bậc thang phía sau, nương theo địa thế nhảy lên hung ác cho ma ma xông tới một cái tát, sau đó cao giọng nói: “Ta là đường đường Công chúa được ngự tứ thân phong, Vương phi của Lang Vương. Khê Quý Phi ngươi còn chưa xứng tới thẩm vấn ta, xem như hai vị Thái hậu, Hoàng hậu không tồn tại sao?”
Mấy người ở đây lúc chưa vào cung đều là kiều nữ nuôi trong phủ, tuy rằng vào cung rồi thỉnh thoảng cũng đánh trượng lập uy với người dưới, nhưng quý nữ đích thân động thủ, nhảy lên đánh người thì đúng là lần đầu tiên được thấy!
Thân mình thô tráng của ma ma kia lại bị đánh liên tục lui về phía sau, rầm một tiếng ngồi xuống đất, đau đến nỗi cứ kêu la oai oái.
Lang Vương phi này, quả thực cùng một đức hạnh với phu quân của nàng ta, ngang ngược ương ngạnh, một lời không hợp liền vung tay đánh người! Bây giờ khí thế trừng mắt nhìn Khê Quý Phi cũng tràn đầy sát khí.
Thái hậu thấy Khê Quý Phi cũng muốn vén tay áo đích thân động thủ, tình huống này thật sự là mất thể thống, mất hết thể diện hoàng gia.
Bà liền liếc mắt nhìn phía sau một cái, Điền ma ma phía sau bà đứng ra nói: “Khê Quý Phi, nơi này không phải Tương Khánh cung của ngươi. Thiều Dung Công chúa cũng không phải thị nữ trong cung ngươi, dù ngươi yêu con sốt ruột cũng không thế lỗ mãng như thế!”
Khê Quý Phi quỳ trên mặt đất khóc thút thít nói với Thái Hậu: “Thái hậu, người khác đều ở trong điện, chỉ có nàng ta ra ngoài. Phóng nhi của ta vốn đang ở trong cung, sao lại vô cớ chạy đến đây?
Lúc này Quỳnh Nương mở miệng nói: “Thập Hoàng tử rơi xuống nước sau núi giả, mà ta và hai nha hoàn đều đang ở trên hành lang của núi giả. Nếu là chúng ta làm, chẳng lẽ chủ tớ chúng ta đều biết vượt nóc băng tường sao?”
Quỳnh Nương nói rất có lý, huống hồ cung nhân cứu Thập Hoàng tử cũng làm chứng là Quỳnh Nương phát hiện, nha hoàn của nàng kịp thời kêu gọi mới cứu được thập Hoàng tử ra.
Khê Quý Phi bị nghẹn không mở miệng được, chỉ ôm Thập Hoàng tử ướt đẫm mà khóc.
Quỳnh Nương biết an nguy của Thập Hoàng tử liên quan đến tiền đồ của Vương gia nhà nàng, bất chấp rất nhiều, trầm giọng nói: “Còn không mau tìm người đến đổi thuốc cho thập Hoàng tử, miệng vết thương dính nước hồ lạnh, không sợ bị cảm nhiễm à?”
Nàng vừa nhắc nhở như vậy, ma ma của Khê Quý Phi vội vàng mở băng vải quấn miệng vết thương cho Thập Hoàng tử, dùng khăn sạch tạm thời bọc lấy.
Lúc này Thập Hoàng tử cũng tỉnh, Khê Quý Phi hỏi hắn là người phương nào đẩy hắn xuống nước, thập hoàng tử lắp bắp: “Là… là Tề Thiên Đại Thánh…”
Khê Quý Phi thấy không bắt được Lang Vương phi, đầu tiên là sửng sốt, sau đó oa mà khóc lớn: “Phóng nhi đáng thương của ta, bị mũi tên của Lang Vương yểm rồi! Vậy mà nói bậy, đáng thương cho Phóng nhi thông minh lanh lợi của ta.”
Quỳnh Nương không lên tiếng, nàng nhớ tới “con khỉ” thoáng nhìn vội vàng vừa nãy. Chứng minh lời Thập Hoàng tử đều không phải hư ngôn, đúng là có người hoá trang thành con khỉ dẫn thập hoàng tử đến đây.
Nhưng trong hoàng cung to như vậy lại xuất hiện Tôn hầu tử, đây vốn dĩ là lời tuyên bố hoang đường. Nếu lúc này mà nàng mở miệng, ngược lại sẽ càng rước lấy Khê Quý Phi chửi rủa.
Đúng vào lúc này, vài thị vệ áp một thái giám đi tới, một thị vệ trong đó còn cầm theo một bộ đồ diễn da lông.
Thị vệ dẫn đầu thi lễ với đoàn người Thái hậu: “Khởi bẩm Thái hậu, tặc nhân này hành tung quỷ dị, ti chức bắt được hắn ngoài Tương Khánh cung, còn lục soát được bộ y phục này hắn định chôn dưới tàng cây.”
Khê Quý Phi nhìn, thái giám đó đúng là trong cung mình, nàng ta tức giận đến nỗi cả người run rẩy: “Nô tài đáng chết, bổn cung đối xử với ngươi không tệ, ngươi lén lút như vậy là đã làm chuyện trái lương tâm gì với Thập Hoàng tử?”
Thập Hoàng tử kia mắt sắc, lập tức chỉ ra và xác nhận đồ diễn: “Vừa nãy… đúng là Đại thánh mặc y phục này, hắn nói hắn là người mẫu thân mời đến giải buồn cho ta, còn muốn biểu diễn 72 chiêu cho ta xem.”
Nói đến đây, mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ. Thái giám này biết hôm nay là ngày muối thịt, phần lớn phi tần trong cung sẽ tề tựu ở một điện. Riêng Ngự hoa viên không có người canh gác, càng không có người đến sau hoa viên đi dạo, nên đánh bạo dùng mặt nạ che mặt, dẫn Thập Hoàng tử vào đây.
Nếu không phải Quỳnh Nương phát hiện kịp thời, Thập Hoàng tử nhất định sẽ táng mệnh trong hồ nước. Dù may mắn sống sót, miệng vết thương cũng nhất định sẽ cảm nhiễm, sốt cao, đến lúc đó dù hắn nói là Tôn hầu tử dẫn hắn tới đây, người khác cũng chỉ coi như đứa nhỏ này nói năng lung tung, tâm trí ngu ngơ.
Thái giám đó cũng run bần bật, run giọng muốn mở miệng. Lúc đang định nói chuyện, đột nhiên mặt hoảng sợ, miệng sùi bọt mép, cơ thể cứng lại, tất nhiên là chết rồi.
Nhưng thấy hắn như vậy không giống tử sĩ khẳng khái hy sinh, rõ ràng là trước đó bị người ta hạ độc.
Hiềm nghi của Quỳnh Nương đã được rửa sạch. Nàng biết nơi đây không nên ở lâu, lập tức nói lúc hai ma ma kia tới bắt nàng, sợ tới mức nàng động thai khí, để Thái hậu nhanh chóng phái người đưa nàng về phủ.
Hoàng đế biết chuyện này rất nhanh, vô cùng tức giận, đặc biệt là lúc nghe nói Lang Vương phi bị Khê Quý Phi làm cho kinh hách đến nỗi động thai khí, râu rồng vểnh loạn. Ông cao giọng mắng Khê Quý Phi hồ đồ nuôi một cung điện thành loại gà gáy, cẩu trộm. Hai ma ma kia bị kéo ra ngoài trượng tễ.
Sau đó thị vệ lại điều tra phòng thái giám kia, lục soát được một phong thư trong phòng hắn. Trong thư ý đại khái là mũi tên của Lang Vương bị động tay chân, không thể bỏ dở nửa chừng, phải cho bệnh tình của Thập Hoàng tử chuyển biến xấu mới có thể đại công cáo thành. Sau đó kỹ càng tỉ mỉ báo cho thái giám kia thời gian động thủ và bước đi vân vân, người đọc từng hàng chữ mà trong lòng lạnh lẽo.
Hoàng đế tức đến nỗi giận tím mặt, hạ lệnh cho Hình Bộ tra rõ việc này, nhìn xem đến tột cùng là ai muốn hãm hại rường cột nước nhà. Còn Lang Vương cũng được thả ra, có thể về phủ trước tết để đoàn tụ với kiều thê.
Giữa trưa hôm sau Lang Vương quang minh chính đại từ trên triều đình trở về. Trên mũi tên của Lang Vương được Hình Bộ bảo tồn trong phủ nha làm chứng bị bôi một lớp bột nam châm mỏng, có người sáng suốt nhận ra, đây là đồ nghệ nhân xiếc giang hồ dùng bán để thao túng che mắt.
Bôi loại bột nam châm dính keo này lên vật phẩm cần thao túng, sau đó dùng dây thép mỏng cột lấy khối nam châm nhỏ, vận dụng biện pháp đặc thù nhanh chóng ném đi rồi thu về, có thể cho vật thể treo trên không bay múa.
Mà dùng cách này để đổi hướng mũi tên cũng hoàn toàn có thể thao tác.
Lúc phát hiện thư mật thứ hai, người Hình Bộ biểu diễn cách tặc nhân gây án trước mặt Hoàng đế và các vị thần tử. Dù tay thần tiễn bách phát bách trúng cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo. Khó trách rõ ràng thập Hoàng tử cách lợn rừng khá xa, nhưng Lang Vương lại chính xác ngộ thương Hoàng tử.
Trước mặt quần thần, Hoàng đế kính rượu rửa sạch oan tình cho Lang Vương, còn hạ lệnh bắt điều tra, nhất định phải lôi người hãm hại trung lương này ra trước công lý, lăng trì xử tử!
Chân tướng sáng tỏ, oan khuất của Lang Vương được rửa sạch, nghênh ngang hạ triều.
Thần tử buộc tội Lang Vương vì thập Hoàng tử bị thương đều bị Giang Đông Vương dùng ánh mắt hung ác quét qua một lần.
Có quan viên mê tín về nhà còn dặn dò thê thiếp thật kỹ. Sau này trong triều có chuyện gì buộc tội Lang Vương, thê thiếp kia nhất định phải đảm đương việc nội trợ hiền hậu, liều mạng giữ hắn lại, không cho thượng thư thẳng gián.
Lang Vương là người mang thù, vì chuyện thủy tặc mà thần tử buộc tội hắn bị Lang Vương dùng ngôn ngữ khắc nghiệt chế nhạo, làm khó dễ trên triều đình.
Ngươi nói, chuyện bắn thủng cổ Hoàng tử mà vị này cũng có thể chuyển nguy thành an, không phải là một viên phú tướng sao? Nếu vận thế của người ta đang vượng thì đừng tự tìm xúi quẩy làm gì.
Sau khi Nhị Hoàng tử ra khỏi cung về phủ, ở thư phòng tĩnh tọa đến nửa đêm, biết cửa có động tĩnh hắn mới đưa mắt nhìn lên, nhìn Thượng Vân Thiên lạnh nhạt hỏi: “Thượng đại nhân, ngươi không cái gì gọi là vẽ rắn thêm chân sao?”
Tuy Thượng Vân Thiên đối ngoại cáo ốm không ở trong triều nhưng lại hiểu rõ hướng đi trong cung. Hắn biết sắp xếp của mình đã hỏng, nhanh chóng nói: “Nhị điện hạ, ti chức thất sách, không ngờ Lang Vương phi sẽ ra khỏi đại điện đến vườn. Nếu không Thập Hoàng tử rơi xuống nước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hoàng đế tất phải lùi thời gian thả hắn ra ngoài. Thời gian này quý giá, đúng là thời cơ rất tốt để ngài khống chế Binh Bộ, bố trí Binh Bộ, kìm hãm quân Giang Đông.”
Sở dĩ kiếp trước Lang Vương có thể xoay chuyển là vì, tuy hắn bị cầm tù nhưng không có ai động đến bố trí Giang Đông, nơi đó đều là trung tâm thuộc cấp của hắn. Đời này Thượng Vân Thiên một lòng muốn giúp đỡ chính thống, nâng đỡ minh quân, dĩ nhiên không cam lòng để Lang Vương khống chế Giang Đông, tương lai tạo phản.
Sắc mặt Nhị Hoàng tử vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn mặt Thượng Vân Thiên nói: “Nếu ngươi chỉ giết chết lão Thập, không để lại dấu vết cũng thế. Sao lại ngu đến nỗi viết thư cho nô tài kia, còn nói ra chuyện cung tiễn của Sở Tà bị động tay động chân, có phải ngươi quá ngu xuẩn rồi không!”
Thượng Vân Thiên nghe vậy sửng sốt, vội vàng nói: “Nhị điện hạ, sao ti chức lại báo cho một thái giám? Thật ra để không lưu lại dấu vết, ti chức thậm chí đã phái người cho hắn Bán Nhật tiên. Nếu hắn tiến hành viên mãn, dĩ nhiên sẽ cho hắn giải dược, nếu có sai lầm, hắn không chờ thẩm vấn chịu côn đã mất mạng. Thư kia… thư kia không phải ti chức viết!”
Nhị Hoàng tử Lưu Diệm mày nhăn càng chặt. Hắn cũng cảm thấy Thượng Vân Thiên sẽ không ngu xuẩn đến nước này, vậy lá thư kia đến tột cùng là ai viết?
“Lá thư kia là ai viết nhỉ?”
Lúc này màn đêm buông xuống, trong Lang Vương phủ, Quỳnh Nương dựa vào chỗ ấm của giường đất nghĩ trăm lần cũng không ra.
Giữa trưa hôm nay, Quỳnh Nương thấy Lang Vương trở về tất nhiên là vui mừng, vội vàng đích thân hạ mặt nóng của chân heo xuống. Sau đó đốt chậu than xua đen đủi cho Vương gia. Cuối cùng hai phu thê cũng có thể thanh thản tiêu pha buổi tối với nhau.
Nhưng Quỳnh Nương ăn một đĩa hạt dưa nhỏ xong, nghĩ trăm lần vẫn chưa ra.
Lang Vương đang cắn hạt dưa cho tiểu vương phi của hắn. Lúc đầu không thành thạo lắm, cứ thuận miệng ăn luôn. Còn bây giờ động tác lưu loát, chỉ chốc lát tay miệng phối hợp đã cắn ra một đĩa nhỏ.
Nghe Quỳnh Nương hỏi vậy, hắn không dấu diếm chút nào, lấy chén trà nhuận cho đỡ khát rồi nói: “Là bổn vương sai người viết đấy.”
Quỳnh Nương nghe vậy sửng sốt: “Vương gia, chàng đã sớm biết hôm nay Thập Hoàng tử có chuyện này?”
Lang Vương gật đầu: “Sau khi nàng nói với bổn vương là gánh hát kia kỳ lạ. Bổn vương liền sai người đi tra, phát hiện chủ gánh hát tự nhiên được một khoản bạc lớn, ra tay đúng là rộng rãi, mà ảo thuật của bọn họ cũng bị thuộc hạ của bổn vương ép hỏi mà nói ra. Đến Hình Bộ nhìn vật chứng, thủ pháp đều ăn khớp. Nhưng đương sự đã chết, nên phải có cái cớ dẫn người đi điều tra. Đúng lúc người nọ không cam lòng, còn muốn tiếp tục lấy Thập Hoàng tử làm bè, vậy bổn vương không lợi dụng một chút chẳng phải là cô phụ dụng tâm lương khổ của người ta sao?”
¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Chương 130:
Quỳnh Nương vừa nghe đã hiểu, chắc người sáng suốt của Hình Bộ cũng là người Lang Vương sắp xếp.
Chiêu này của Lang Vương có thể nói là vừa hung hiểm vừa lớn mật, nếu bị nghi ngờ xuất xứ của phong thư kia, chẳng phải là biến khéo thành vụng sao?
Sở Tà nghe xong nghi ngờ của nàng cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ không có người tới hỏi, loại chuyện chết không đối chứng này còn phải nghi ngờ, chẳng lẽ bị bổn vương vu oan hắn? Bổn vương muốn xem rốt cuộc là ai!”
Ăn hết một đĩa hạt dưa nhỏ, Quỳnh Nương thấy hơi no, nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu không phải hôm qua ta trùng hợp phát hiện, vậy Thập Hoàng tử sẽ thế nào?”
Lang Vương cào cào mái tóc dài của hắn: “Dĩ nhiên là có bổn vương sắp xếp người cứu, nhưng nếu hôm qua Khê Quý Phi thật sự đè nàng xuống, làm bị thương ái phi và hài nhi của bổn vương. Vậy lần này nhi tử nàng ta không chết đuối, chưa biết chừng sẽ có lần sau!”
Quỳnh Nương chợt giương mắt nhìn hắn, hắn khép hờ mắt, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại lộ ra hàn ý không rét mà run.
Nàng bỗng nhớ tới lời Thượng Vân Thiên nói. Hắn sẽ hành thích vua, trong lòng run lên, cứ cảm thấy người bừa bãi như hắn nếu thật sự nổi tính, có lẽ là cái gì cũng làm ra được.
Nghĩ vậy, nàng thấy con đường phía trước có gió tanh mưa máu đang ẩn náu, vì thế giữ chặt cổ hắn, kéo hắn tới gần mình một chút, trịnh trọng nói: “Mặc kệ thế nào, chàng cần phải biết, chàng là người sắp làm phụ thân, bất kể làm cái gì cũng phải nghĩ đến hài nhi và ta.”
Lang Vương thấy dáng vẻ nghiêm trang răn dạy người của nàng buồn cười, bèn bế nàng lên, nhẹ nhàng đong đưa thân thể: “Thật hoài nghi kiếp trước nàng làm mẫu thân chưa đủ nên nghiện, bắt được ai cũng phải dạy dỗ, đợi hài nhi ra đời rồi cho nàng giáo huấn được không?”
Quỳnh Nương bị hắn nói mà cứng lại, nhớ tới mình kiếp trước bỗng lúng ta lúng túng.
Nhưng Lang Vương không biết một câu trong lúc vô ý của mình chọc trúng chỗ đau của Quỳnh Nương. Hắn ôm tiểu nương của hắn nói chuyện, lâu rồi chưa ôm nàng tán gẫu vui vẻ tự tại như vậy, hắn cảm thấy thời gian bình đạm ở cùng nhau như vậy cũng có thoả mãn vô tận.
Án Thập Hoàng tử bị kẻ gian hãm hại vẫn đang điều tra, ngoài dự kiến của Lang Vương là, không có ai nghi ngờ phong thư tràn đầy sơ hở kia.
Thứ nhất là mấy thần tử nhiều chuyện trong triều đã lĩnh giáo được sự lợi hại của phúc tướng Lang Vương, lười tìm xúi quẩy. Thứ hai, đó là hung phạm ẩn giấu sau lưng vẫn xem như thông minh, thầm nuốt bồ hòn vào họng.
Chẳng qua Khê Quý Phi u oán cả ngày, miệng vết thương của Thập Hoàng tử cảm nhiễm, tuy rằng cứu trị kịp thời nhưng miệng vết thương thối rữa, để lại một vết sẹo. Ban đầu nàng ta còn có thể hận Lang Vương, nhưng bây giờ không tìm thấy hung phạm, tất nhiên là suốt ngày sầu khổ mắng, nghi ngờ là thủ đoạn độc ác của phi tần nào đó trong cung đề tranh sủng.
Có điều mây đen ảm đạm mà Tương Khánh cung mang đến cho toàn bộ hoàng thất, rốt cuộc bị cảm giác năm mới gần đến xua tan đi.
Sau khi Lang Vương ra khỏi Hoàng Tự bèn dâng thư lên Hoàng đế, thỉnh cầu về Giang Đông. Nhưng Hoàng đế đâu chịu? Ông còn hỏi Lang Vương có phải vẫn chưa hoá giải hết thiệt thòi phải chịu lúc đó đúng không? Nếu không vì sao phải trở về Giang Đông, đây chẳng phải là khiến tặc nhân nghĩ lầm quân thần xa lòng, nhạo báng sau lưng sao?
Xưa nay có thể nói Gia Khang đế là minh quân nói có sách, mách có chứng. Mới đầu liệt kê từng chuyện đáng tiếc khi quân thần xa lòng, Lang Vương về Giang Đông sẽ thiên nhân vĩnh cách(1) với ông, nói xong lời cuối cùng, mắt rồng rơi lệ, làm người ta không đành lòng rời đi.
(1) Người sống còn ở nhân gian, người chết đã quy thiên, từ đây vĩnh cửu chia lìa không thể gặp nhau nữa.
Cuối cùng Lang Vương vẫn phải ở lại kinh thành ăn tết.
Quỳnh Nương tiếc nuối mình xuất giá quá sớm, không thể ở lại nhà thân nương ăn tết, nhưng Lang Vương lại thấy đây không phải việc gì khó, hắn đón nhạc phụ nhạc mẫu Thôi gia và cả đại cữu tử của mình đến.
Trong phủ chợt có thêm nhiều người, quản gia Sở Thịnh vô cùng bận bịu, mặt già phiếm ánh đỏ, nói ngày xưa vương phủ không náo nhiệt như vậy, đến năm sau lại có thêm tiểu chủ tử chẳng phải là không khí càng vui vẻ sao!
Lưu thị và Thôi Trung đều cảm thấy không ổn, lén lút đi hỏi nữ nhi, phu thê bọn họ trở về ăn tết là được.
Quỳnh Nương đang khâu giày nhỏ đầu hổ cười nói: “Nương, đừng câu nệ, nếu đã là người một nhà thì người đừng xem chàng như Vương gia. Chàng có tôn quý thế nào đi chăng nữa cũng là nữ tế của nhị lão hai người. Hiện giờ chàng muốn làm tròn đạo hiếu, mọi người cùng nhau ăn tết không phải vừa hay sao? Lúc trước Vương gia sợ mọi người ở trong phủ bị gò bó, cảm thấy không được tự nhiên nên đặc biệt mở vườn trong phủ, cả phòng bếp nhỏ cho hai người, những đầu bếp nha hoàn đó đều để hai người sai khiến, như ở nhà thôi, chớ có cảm thấy không được tự nhiên.”
Lưu thị cũng là người trời sinh lanh lẹ, nghe Quỳnh Nương nói thế liền cười: “Vậy ta và cha con ở đến mùng bốn sẽ đi, cũng không phật hiếu tâm của con và Vương gia. Chẳng qua đừng động đến kim chỉ nữa, trong phủ nhiều tú nương như vậy, đâu đến lượt con động thủ, cẩn thận đang có mang, làm hỏng mắt… Đúng rồi, Vương gia bảo ta chọn giúp hai bà vú, con xem…”
Quỳnh Nương cắn đầu sợi chỉ, ngữ khí kiên định: ”Tạm thời không cần chọn, nếu sữa của con đủ thì con sẽ tự mình cho bú.”
Lưu thị chần chờ nói: “Nhưng ta thấy quý phủ nhà cao cửa rộng đều có bà vú. Hiện giờ con lại không phải nhi tức của gia đình bình dân, sao có thể đích thân cho hài tử bú? Chẳng phải sẽ bị chê cười sao?”
Quỳnh Nương cười nói: “Hài nhi của mình, đương nhiên phải đích thân chăm sóc, nghĩ đến cảnh người ngoài chạm vào hài tử của con. Con cảm thấy không được tự nhiên, dù sao đây cũng là chuyện đóng cửa nhà mình, ai thích cười thì cười đi, mặc kệ bọn họ.”
Lưu thị biết xưa nay nữ nhi của mình luôn có chủ ý, bà coi như tuổi nàng nhỏ, lần đầu tiên mang thai nên thấy mới mẻ, không biết ở cữ khổ sở, nghĩ chuyện cho oa oa bú quá nhẹ nhàng, nhưng lại chẳng thể lay động nàng nên thôi.
Dẫo sao Lưu thị cũng hoài song bào thai nhìn nhi nữ cùng nhau lớn lên, không thấy mình cho hài tử bú có cái gì không tốt.
Chẳng qua nghĩ mình lại không thể tận mắt nhìn thấy Quỳnh Nương lúc nhỏ học nói, tất nhiên là trong lòng có tiếc nuối. Bà hy vọng cháu ngoại chưa xuất thế giống mẫu thân nhiều hơn, đền bù tiếc nuối trong lòng.
Trước đầu năm, cửa hàng của Quỳnh Nương càng bận rộn. Phu nhân, tiểu thư các phủ đều phải thêm đồ mới, tốt nhất là không giống với người khác, cho nên vải dệt quý báu của cửa hàng Thôi Ký đều bị mua mất, cắt đứt khả năng người khác dùng vải dệt giống mình làm y phục.
Cũng may hai huynh muội nhà Công Tôn có khả năng, sắp xếp song hành đường thuỷ và đường bộ, mười mấy ngày nay thuyền hàng tới lui không ngừng.
Quỳnh Nương còn vào cung đưa vải dệt cho Thái hậu và các phi tần có quan hệ tốt vài lần. Đúng lúc gặp mẫu phi của Ung Dương Công chúa. Quỳnh Nương hỏi hôn sự của công chúa, mẫu phi Hinh phi của Ung Dương sầu khổ nói: “Có rất nhiều tài tuấn tốt mà nó đều chướng mắt, lại nhìn trúng một ma ốm, còn khuyên thế nào cũng không được, đúng là làm người phát sầu. Ngươi và nó thân thiết, nếu có thể khuyên được nó thì tốt quá.”
Thừa dịp Ung Dương Công chúa cải trang xuất cung, đến cửa hàng của nàng bảo nàng phối đồ mặc. Quỳnh Nương uyển chuyển nói công tử Thân gia không phải lương xứng.
Ung Dương Công chúa khó hiểu, Quỳnh Nương không thể nói rõ, chỉ nói hình như thấy thân mình Thân công tử gầy yếu đi một ít.
Thật ra Quỳnh Nương không nói Ung Dương Công chúa cũng nhận ra, nhưng dung mạo công tử kia xuất chúng, thật sự mê hoặc mắt nàng, bèn chần chờ nói: “Thân gia nói tuy rằng công tử nhà hắn hơi ốm yếu nhưng thân mình vẫn khoẻ mạnh, không đáng lo ngại.”
Quỳnh Nương thật sự không đành lòng để Ung Dương dẫm vào con đường thủ tiết kiếp trước, dứt khoát làm rõ câu chuyện: “Nếu nam nhi không cường kiện, tương lai sẽ ảnh hưởng đến con nối dõi. Ta thấy Công chúa vẫn chưa kết tình nghĩa quá sâu với Thân công tử, phải thận trọng lựa chọn, nếu không thì gả đi cũng như không gả.”
Nàng nói rất hàm súc, nhưng Ung Dương Công chúa đuổi theo đến chết cũng không buông. Công Tôn nhị cô nương đang rảnh rỗi ghi chép hàng nhập lần sau sau quầy, thật sự không nhịn được nữa liền vòng qua từ sau quầy nói: “Như gà con bị bệnh, eo không có lực, không bằng ngươi dứt khoát tìm nữ nhân đi!”
Ung Dương Công chúa bị thanh niên bỗng lao ra làm cho hoảng sợ. Cẩn thận nhìn kỹ lại, là nam sắc trước đây nàng chưa từng nhìn thấy. Một thân màu đồng cổ, mày kiếm anh khẩu, anh khí bức người, chỉ một cái liếc mắt này, Thân công tử trắng như gạo nếp bị ném ra sau đầu.
Vì thế nàng kéo Quỳnh Nương nhỏ giọng hỏi: “Vị công tử này là?”
Không đợi Quỳnh Nương giới thiệu, Công Tôn nhị cô nương ôm quyền nói: “Tại hạ Công Tôn nhị, vị tiểu thư này, tại hạ có lễ.”
Quỳnh Nương biết rõ sở thích giám định cái đẹp của Ung Dương Công chúa, thấy mắt Ung Dương công chúa sáng lên, nàng vội vàng nói: “Nhị cô nương, đừng tùy tiện mở miệng trêu đùa, vị này là đường đường Công chúa, còn không mau chào hỏi?”
Ung Dương Công chúa nhìn rõ ra vị công tử này hoá ra là cô nương, nàng hoàn toàn thất vọng. Lúc Công Tôn nhị cô nương mượn cớ lui ra, nhìn bóng dáng nàng ấy lẩm bẩm nói: “Nếu là nam tử thì tốt biết bao.”
Có điều trải qua chuyện này, tầm giám định sắc đẹp của Ung Dương lại lên một độ cao mới. Nàng thấy Thân công tử bệnh tật như vậy quả nhiên không phải bản sắc của nam nhi chân chính, ngay cả nữ nhân cũng không bằng.
Cuối cùng chọn trúng công tử của Thiệu gia Lạc Dương, để Hoàng đế hạ thánh chỉ.
Thiệu gia biết văn hiểu lễ, trong sạch đáng giá phó thác chung thân. Quỳnh Nương thấy chuyện đáng tiếc kiếp trước đã thay đổi, trong lòng cũng trở nên sáng sủa hơn chút, nàng thấy vận mệnh của Sở Tà cũng nhất định sẽ thay đổi.
Hết năm, mọi người trong triều cho rằng vạn tuế sẽ tuyên bố người kế nhiệm Thái tử trước năm mới, nhưng mắt thấy đã vào năm rồi mà vạn tuế vẫn ngậm miệng không nói.
Một đám người trong triều vô cùng sốt ruột, nhưng Lưu Diệm được đồn làm Thái tử kế nhiệm lại thong dong tự nhiên.
Lúc vào cung chọn thịt về phủ ăn tết, các vị thần tử đi tới bên cạnh Lang Vương cười hỏi: “Lâu rồi chúng ta chưa uống rượu, lát nữa chọn thịt, có muốn đến phủ ta uống một ly không?”
Nếu là bình thường thì Lang Vương sẽ không từ chối, nhưng hôm nay hắn chỉ xách thịt trong tay nói: “Mấy ngày nay Vương phi thai nghén kinh lắm, không chịu được mùi rượu, bổn vương kiêng rượu nhiều ngày rồi, mong sau này nhận được lời mời của nhị điện hạ.”
¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Chương 131
Nhị Hoàng tử nghe ra ý từ chối uyển chuyển của Lang Vương cũng không nói gì, chỉ nói vậy chờ Vương phi thuận thể rồi nhận lời sau cũng được.
Nhị điện hạ đi rồi, Lư Quyển xách một tảng thịt to, vừa đi vừa hỏi hắn: “Sao lại cảm thấy gần đây Vương gia và nhị điện hạ xa cách thế nhỉ?”
Sở Tà chân dài bước đi như bay: “Nói gì vậy, bây giờ hắn sắp trở thành trữ quân rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều vào mắt ngự sử, thanh danh bổn vương hoàn toàn không tốt, dĩ nhiên phải tránh hiềm nghi, tránh liên luỵ đến nhị điện hạ.”
Lư Quyển cười nói: “Vương gia đừng khiêm nhường, huynh xem bây giờ cả triều văn võ ai còn nhắc đến đề tài thanh danh bê bối của huynh, nói huynh tà tính đâu, ai tham tấu người ấy xui xẻo. Tết nhất, ai thích đụng vào rủi ro? Đúng rồi, mẫu thân ta bảo ta hỏi huynh, thịt này phủ huynh ăn thế nào? Hàng năm phủ ta chưng hầm luộc, ăn đến phát ngán, nhưng lại là vật ngự tứ, ngay cả vụn thịt cũng không thể thừa, nên muốn học cách Vương phi nấu.”
Lang Vương đâu biết cái này, hắn bảo Lư Quyển cùng về vương phủ, thuận tiện ăn một bữa.
Lưu Diệm vẫn chưa đi quá xa, chỉ ở gấp khúc hành lang nhìn hai người rời đi mà xuất thần.
Lúc này tiền Thái tử Lưu Hi đi tới, nhìn tình hình lẻ bóng của Lưu Diệm cười khà khà: “Sao Lang Vương người ta uống rượu cũng không dẫn ngươi theo vậy, ban đầu không phải tốt như huynh đệ ruột sao?”
Lưu Diệm xoay mặt cười, nói: “Đại hoàng huynh, ngài còn chưa đi à? Đúng rồi, hôm nay ngài không cần đến Ngự Thư phòng lâm huấn với phụ hoàng, có thể ở đây thảnh thơi.”
Mấy năm trước Lưu Hi thân là Thái tử, phân phát thịt với Hoàng đế xong còn phải theo quy củ đến Ngự Thư phòng trình lên ưu khuyết điểm của mình trong năm vừa qua, nghe phụ hoàng lâm huấn, nhưng năm nay hắn đã thoái nhượng vị trí trữ quân, dĩ nhiên cũng ít đi một môn học.
Nếu là bình thường, Lưu Hi nghe thấy lời chua ngoa này thì đã sớm trở mặt, nhưng bây giờ hắn chẳng quan tâm, hoàn toàn không để bụng những thể diện đó.
Hắn phủi bụi đất không hề tồn tại trên ống tay áo, nghiêng mắt cười nói: “Ta không có phúc phận đến thư phòng nghe phụ hoàng lâm huấn, nhưng ngươi… không phải là cũng không thể đến sao? Ngày thường ra vẻ như Khổng Tử trong kinh, kìm nén lại đi, thân thể phụ hoàng khoẻ mạnh, nói không chừng trong đám nhỏ tuổi kia đã có người được phụ hoàng bồi dưỡng xuất sắc, đến lúc đó Nhị đệ ngươi rất bận rộn, liệu ngươi có không thích không?”
Nói xong mặc kệ sắc mặt Nhị đệ hắn khó coi thế nào, cười nghênh ngang mà đi.
Lưu Diệm sửa sang lại sắc mặt, đi theo một đám thần tử mới đến, vừa nói vừa cười rời đi.
Riêng nói Lư Quyển cùng theo Vương gia về vương phủ, gặp được Lang Vương phi liền hỏi Lang Vương phi ăn thịt thế nào.
Quỳnh Nương hỏi rồi cười, thầm nghĩ: Tám chín phần mười văn võ cả triều đều có cái sầu khổ này, đó là phải ăn hết một tảng thịt to trước mùng một.
Kiếp trước người Thượng gia ít, nhưng chức quan của Thượng Vân Thiên không cao nên lúc đầu tảng thịt được chia cũng không lớn, dễ ăn. Sau đó chức quan dần thăng, tảng thịt dần lớn, Quỳnh Nương nghĩ cách, băm nhỏ hơn phân nửa thịt khô làm nhân bánh để ăn, trong bánh cho rau xanh rải lên thịt khô, ăn vậy đỡ ngán, nếu nhà nhiều người thì mấy bữa là đã ăn hết sạch.
Vì thế mời trù nương đến, thái thịt băm nhân, sáng gói sủi cảo, đến lúc đó dùng màn trúc xếp lên, đặt trên cửa sổ để lạnh là có thể thảnh thơi ăn xong trước mùng một.
Bởi vì ăn tết phải ăn sủi cảo nên từ sáng Lưu thị đã phân phó nữ nhi bảo cả nhà đi gói. Ngày kia là ba mươi, gói sủi cảo số chẵn có ý may mắn.
Chờ bếp chuẩn bị nhân và bột xong, phu phụ Thôi Trung, Lưu thị, còn có Quỳnh Nương và Lang Vương, thêm cả Thôi Truyền Bảo ngồi quanh bàn bát tiên(2) gói sủi cảo.
(2) Bàn vuông ngồi được 8 người.
Lư Quyển lớn như vậy, lần đầu tiên thấy không khí ăn tết bình dân. Càng khiến hắn không thể tưởng tượng được, đây còn là phủ của Sở Tà.
Quỳnh Nương không cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng nhìn vẻ mặt Lư Quyển không đúng cũng đoán được tâm tư của hắn, liền cười nói: “Lư đại nhân và Vương gia nhà chúng ta bận rộn một năm trên triều đình, vốn nên nghỉ ngơi, có điều ăn tết mang ý nghĩa cả nhà đoàn viên, nếu ăn uống được hạ nhân làm hết, chỉ rửa tay chờ ăn thì chẳng khác gì ngày thường. Vì vậy tự tay mình gói có cảm giác không giống nhau, rảnh rỗi gói vài cái sủi cảo với người nhà mới có thể nếm được cái vị kết thúc năm cũ thô tục.”
Sở Tà ở bên cạnh cũng không nói gì, tay áo xắn tới khuỷu tay, đang toàn tâm toàn ý nặn ra hai cái sủi cảo thả lòng đỏ trứng. Hắn đặc biệt nặn sủi cảo góc nhọn, đến lúc đó ra nồi để Quỳnh Nương ăn. Nghe nhạc mẫu nói, nếu nữ nhân ăn được sủi cảo có lòng đỏ trứng, đó là có ý sinh dưỡng. Còn sủi cảo đặt đồng tiền đã rửa sạch cũng phải làm ký hiệu để Quỳnh Nương không ăn đến.
Tiểu nương nhà hắn có thể kiếm tiền, nếu lại dệt hoa trên gấm chẳng phải là muốn chui vào bình tiền sao? Sở Tà luôn cảm thấy mình xếp sau tiền bạc trong lòng tiểu nương này, tất nhiên hắn không chịu để nàng làm dây xâu tiền, chiêu tài tiến bảo nữa.
Lư Quyển nhìn mười ngón tay nhỏ dài của Lang Vương phi nhanh chóng nặn, rất nhanh đã nặn ra hình nguyên bảo(3), lòng cũng ngứa, hắn bèn thử nặn mấy cái với Lang Vương.
(3) Đĩnh vàng hoặc đĩnh bạc.
Nặn hết mấy cái, Quỳnh Nương vội vàng để Lang Vương và Lư Quyển ra sảnh ngoài uống rượu.
Lư Quyển ngồi ở sảnh ngoài, nhìn Sở Tà rửa tay, thở dài một tiếng: “Cuối cùng bây giờ cũng biết vì sao Lang Vương phi có thể nắm giữ được người không chịu gò bó như huynh rồi.”
Sở Tà nghe xong nhướng mày nhìn hắn, Lư Quyển nói: “Vương phi của huynh có bản lĩnh làm vương phủ lạnh như băng trở nên có không khí gia đình, đừng thấy người trong phủ Vệ Văn Hầu của ta đông đảo, nhưng cùng ngồi vây quanh gói sủi cảo như vừa rồi thì trước nay chưa từng có… Được một thê tử thế này, đủ rồi!”
Câu cuối cùng của hắn như biểu lộ cảm xúc trong lòng, cái khác không nói, nhưng phụ thân nhà hắn Vệ Văn Hầu phủ thê thiếp thành đàn lục đục với nhau. Ngay cả người làm nhi tử là hắn nhìn cũng mệt tâm, ngược lại không sống thanh tịnh thư thái bằng Lang Vương phủ.
Không biết cái tính không chịu gò bó của Sở Tà có thể thu liễm được bao lâu, chờ lúc hắn nhiều thiếp thị, liệu có còn giống hôm nay, thê thiếp hòa thuận ngồi quanh gói sủi cảo không?
Cuối cùng uống rượu một lúc, Lư Quyển cầm tờ giấy nhân sủi cảo Quỳnh Nương tự tay viết, trở về phục mệnh mẫu thân.
Chờ đến ngày ba mươi, Lang Vương phủ không riêng gì có người Thôi gia, huynh muội Công Tôn cũng ở lại trong phủ ăn tết.
Bây giờ Công Tôn Vô Dịch tạm giữ chức vụ thuỷ quân của Lang Vương. Chẳng qua là làm chuyện quang minh chính đại, rời xa gió tanh mưa máu khi vào rừng làm cướp.
Hắn có thể rửa tay gác kiếm, phần lớn nguyên nhân cũng là vì muội muội, rõ là cô nương nhưng bây giờ tính tình càng thêm giống nam tử, thấy cô nương xinh đẹp là không tự giác trêu đùa, người làm ca ca cứ phải lo lắng.
Nữ nhi gia luôn phải gả đi, làm ca ca không tiện mở miệng. Hắn uyển chuyển đề cập với Quỳnh Nương, xem nàng có thể tìm giúp người đáng tin cậy không.
Quỳnh Nương nhìn hành lang dài cách đó không xa, Công Tôn nhị cô nương đang cười đùa dựa gần Hỉ Thươc, lại nhìn nha hoàn của mình dán mắt vào nhị cô nương mày kiếm tuấn lãng mà gương mặt ửng đỏ, đúng là suýt chút nữa muốn hỏi Công Tôn đại ca, tìm nương tử, hay là tìm tướng công cho vị nhị gia này đây?
Tóm lại ba mươi tết trong phủ trải qua vô cùng náo nhiệt vui vẻ.
Bởi vì thức đêm đón giao thừa nên sáng sớm mùng một Quỳnh Nương thức dậy cực muộn.
Mí mắt như treo vật nặng nghìn vàng, mở thế nào cũng không ra, lúc miễn cưỡng mở mắt ra bỗng nghe thấy ngoài cửa sổ có người đang mắng: “Dậy muộn như thế, vẫn nghĩ bản thân là thiên kim đại tiểu thư Liễu gia à? Đã gả vào Thượng gia rồi, trong mắt có bà bà không?”
Nàng hỗn loạn, mơ hồ hình như quay về lúc mới vừa gả vào Thượng gia kiếp trước. Khi đó cũng ăn tết, vì lo liệu cơm tất niên cho một nhà mà nàng dậy muộn, bị bà bà chán ghét chửi mắng.
Chắc là theo quán tính, nghe thấy tiếng chanh chua chói tai khó phai mờ nhất trong trí nhớ, nàng liền giật mình nhanh chóng bò dậy. Sau đó dường như từ trong phòng ra ngoài, xuyên qua phố xá mùng một, nàng muốn đi hội chùa dâng hương, cho tăng lữ đủ dầu mè và tiền, nàng được một lát thanh nhàn ở trong điện nhỏ hẻo lánh.
Nàng thắp hương cầu nguyện, cầu nguyện thân thế của mình tuyệt đối không thể bị ai biết được, cầu nguyện phu quân tranh đua, tranh tiền đồ vì nàng, chẳng qua sau khi gần nói xong, hình như ở cửa đại điện có bóng người đang lắc lư.
Nàng bị doạ phát khiếp, lúc bước nhanh ra ngoài suýt thì bị vấp bậc cửa, nhưng được một bàn tay to vững vàng đỡ lấy, mơ hồ nhìn thấy một chuỗi Phật châu, hạt kim sa, hạt mượt mà.
Người nọ cười lạnh, khàn giọng: “Vừa nãy cầu nhiều như vậy, sao lại quên cầu Phật Tổ để sau này ngươi đừng té ngã nữa?”
Quỳnh Nương chấn động chột dạ, nhưng lúc giương mắt, người nọ đã nghênh ngang rời đi, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ của hắn… nhưng Phật châu kia, rõ ràng là…
“Mau dậy, ngủ tiếp nữa sẽ muộn ăn sáng đấy, đừng có làm tiểu nương và hài nhi của ta đói lả.” Giọng nói vừa mới trào phúng nàng lại gần sát bên tai, Quỳnh Nương chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy phu quân Sở Tà kiếp này của nàng đang cúi đầu mỉm cười nhìn nàng.
Quỳnh Nương hoảng hốt, nhưng lại không biết kiếp trước trong mộng, kiếp này ngoài mộng, cái nào là thật, cái nào là giả.
Sở Tà vốn là mỉm cười đánh thức kiều thê ham ngủ.
Nhưng không ngờ, hắn lại đánh thức tiểu nương khóe mắt trong đầy nước mắt, vẻ mặt sợ hãi.
Hắn vội vàng ôm lấy nàng, vuốt lưng nàng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Quỳnh Nương nghẹn ngào ra tiếng, ôm lại hắn: “Ta sợ…”
Sở Tà vuốt tóc dài của nàng, nhẫn nại hỏi: “Mơ thấy ác mộng gì à?”
Quỳnh Nương lẩm bẩm: “…Không sợ nằm mơ, chỉ sợ ta đang mơ một giấc mộng hoàng lương.”
¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤¤
Chương 132: Mối lo
Sở Tà thấy đây là phụ nhân mang thai suy nghĩ nhiều, hắn đang ôm nàng gắt gao nóng bỏng như vậy, sao có thể là mơ?
Nhưng tâm tình Quỳnh Nương lại khác, cảnh trong mơ vừa rồi thật sự quá chân thật, đúng là kiếp trước mùng một năm đầu tiên sau khi tân hôn nàng đến chùa miếu cầu nguyện, hình như trong mơ hồ cũng bị vấp, được một nam nhân không biết tên đỡ lấy.
Lúc ấy Thuý Ngọc vừa mới mua hương giúp nàng về còn bị doạ chết khiếp, sợ nàng bị người ta chiếm tiện nghi.
Có điều giấc mơ vừa rồi đã phóng đại các chi tiết kiếp trước nàng đã sớm quên đi, chẳng lẽ… kiếp trước đúng là Lang Vương đỡ nàng? Mà kiếp trước những chuyện nàng không muốn người ta biết cũng đều bị hắn nghe thấy?
Lúc đó hắn nghĩ thế nào? Liệu có xem thường nàng hay không?
Tuy Sở Tà đã trấn an cô vợ nhỏ nhà mình nhưng thấy nàng vẫn chưa thể hồi hồn, một đôi mắt to toàn là mê ly, hắn buồn cười nói: “Nếu không tin, ta liền véo mông nàng, xem nàng có đau không.”
Quỳnh Nương vừa mới có thai, hắn phải tiết chế, sáng sớm giai nhân bên cạnh mất hồn nhất, ngửi hương thơm trên người nàng cũng cảm thấy muốn bùng nổ.
Có thai là điểm này không tốt nhất, mấy tháng đầu không được thân mật. Nghĩ vậy, suy nghĩ nhiều con nhiều phúc hắn liền sợ khó mà lui.
Quỳnh Nương thấy tay Lang Vương đặt đến chỗ không đúng, lực đạo cũng gấp gáp, sao lại không biết hắn nghĩ gì. Nàng ném nghi hoặc trong lòng đi, cười bắt lấy tay hắn.
Trong chốc lát phu thê hai người lại cọ xát trên giường nửa canh giờ. Thấy có khách nhân đến phủ, lúc này mới đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Mùng một có thể tới cửa đều là chí thân.
Bởi vì Sở cô mẫu đã dẫn tiểu nhi quay lại Sở gia Giang Đông ăn tết, cho nên Sở Y Y đã xuất giá và phu quân đến cửa chúc tết huynh trưởng.
Sở Y Y gả vào Phạm gia, bà bà hiền lành, trượng phu văn nhã có lễ, sống rất thư thái. Mùng một tết tới cửa cũng mang theo bao lớn bao nhỏ bánh ngọt quà tặng tới gặp huynh tẩu.
Lâu rồi Quỳnh Nương chưa gặp nàng, âm thầm hỏi nàng thế nào. Sở Y Y cười nói: “Biểu tẩu, hôm kia xem mạch, ta cũng có thai.”
Quỳnh Nương nghe vậy chúc mừng, cười nói: “May mà ta sớm hơn muội hai tháng, nếu không chẳng phải là điên đảo, để muội đoạt trước sao?”
Bây giờ Sở Y Y đã có trượng phu hoài hài tử, hài lòng với mọi thứ, bên cạnh thiếu người có lòng xúi bẩy, tính tình cũng kính cẩn nghe lời đi nhiều, nàng nói: “Phu quân đối với muội rất tốt, chỉ là phu quân phải chuẩn bị cho lần thi đầu tiên của năm nay, mỗi ngày thức đêm đọc sách cũng thật là vất vả.”
Dĩ nhiên Quỳnh Nương biết sự vất vả của bồi khảo. Kiếp trước nàng đã bồi dưỡng ra một vị Trạng Nguyên lang, có ít kinh nghiệm có thể truyền thụ, thí dụ như nấu canh bổ não cho muội phu bồi bổ.
Sở Y Y cười khổ: “Muốn bồi bổ cho chàng cũng không tiện, năm sau chàng ấy vào thư viện bế quan, chỉ sợ đến lúc đó phu thê phải chia lìa. Có điều vậy cũng tốt, đã đi đọc sách thì không thể phân tán tinh lực, đỡ phải chọn nha hoàn thông phòng cho chàng. Nếu không, ta có thai, phòng chàng cũng không thể để không…”
Thật ra Sở Y Y nói đều là lẽ thường, cao trạch thâm viện, phu nhân có thai dĩ nhiên là một hai năm không được hầu hạ phu quân. Nếu trong nhà chưa nạp thiếp, người làm phu nhân phải chọn nha hoàn hồi môn của mình thông phòng cho phu quân, thăng làm cô nương, cũng tránh cho phu quân muốn ra ngoài, bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc tâm trí.
Đây là việc mà không cần bà bà phân phó, hiền thê đã đồng ý.
Chuyện này Quỳnh Nương cũng hiểu. Kiếp trước lúc nàng mang thai đã chuẩn bị thu xếp người thông phòng cho phu quân, có điều nha hoàn hồi môn của nàng cũng chỉ chọn một mình Thúy Ngọc, nhưng Thúy Ngọc lại không phải người trèo cao, lén lút làm rõ với nàng không muốn thăng làm cô nương.
Lúc đó Thượng Vân Thiên cũng tỏ vẻ, có thể thú được Quỳnh Nương đã là phúc phận, sao dám vọng tưởng tam thê tứ thiếp. Làm thê tử, ai nguyện ý đưa nữ nhân lên giường trượng phu đâu? Ban đầu Quỳnh Nương nghe Thượng Vân Thiên nói vậy thì vô cùng vui vẻ, vì thế chuyện thông phòng dừng lại như vậy.
Nhưng ai ngờ sau đó hắn lại thông dâm với Liễu Bình Xuyên, còn chưa kịp nạp nha hoàn trong phủ.
Sáng nay Sở Tà cũng làm phiền mình nửa ngày, ngẫm lại mình sinh xong còn phải ở cữ nghỉ ngơi, ngày tháng dài dằng dặc như vậy sao làm hắn nhịn được? Quỳnh Nương biết, nếu mình muốn làm hiền thê thì hẳn là nên thu xếp chọn lựa nha hoàn thông phòng cho Sở Tà.
Nếu thông minh hơn chút thì lúc ấy chọn hai ba người ngang nhau, mưa móc đều dính, ai cũng đừng nghĩ tranh được độc sủng.
Tuy hiểu nhưng Quỳnh Nương nghĩ thôi đã nghiến răng vì ghen tuông.
Sở Y Y nói xong cũng nhớ ra cảnh ngộ của Quỳnh Nương giống mình, bèn nói chuyện giải sầu: “Tẩu tử đừng lo lắng, trước khi có tẩu, đường ca cũng có rất nhiều thị thiếp, nhưng tẩu vào cửa, huynh ấy đưa ra khỏi phủ hết. Có thể thấy huynh ấy rất coi trọng tẩu, còn chuyện thông phòng, ngay cả thị thiếp cũng không đáng gì, nhiều lắm là một cô nương thông phòng, còn lại là do tẩu chọn, bình thường cũng ở trong nhà của tẩu, chính mắt quan sát cũng chẳng sợ nàng ta không quy củ. Nếu ngay cả một người cũng không có, ngược lại sẽ làm người sau lưng phê bình đường tẩu ghen tị.”
Quỳnh Nương không thích nói chuyện này, nàng cười ngắt lời.
Mùng một, trong cung có tư yến, có thể đến dự yến phần lớn là hoàng thân. Có điều Lang Vương có chút dính dáng với vạn tuế, treo chút quan hệ thân thích nên phải tham gia dự tiệc.
Quỳnh Nương tiễn đường muội và muội phu đi rồi chuẩn bị đồ mặc vào cung. Các nha hoàn trong phòng đều vội vàng ủi đồ, thơm ngát.
Quỳnh Nương rảnh rỗi ngồi để Thúy Ngọc chải đầu cho nàng, vừa nhìn nha hoàn bận rộn làm việc.
Hỉ Thước đang ủi đồ, có lẽ là mấy ngày tết ăn quá nhiều chất béo nên khuôn mặt càng thêm tròn trịa, dáng vẻ nở rộ, mấy ngày nay nàng rất thích cái đẹp, trên đầu cài đoá đóa kiểu dáng mới mẻ độc đáo.
Thật ra không riêng gì Hỉ Thước đẹp, mấy tiểu nha hoàn khác trong phòng ai nấy cũng đều xuất sắc.
Có lẽ là xưa nay tầm mắt Lang Vương rất cao, không thích xấu xí, nha hoàn trong vương phủ đều thanh tú đẹp mắt. Quản gia Sở Thịnh cũng nhìn xa trông rộng, người được chọn vào phủ đều trở thành người để thông phòng tốt nhất.
Trang điểm xong, Lang Vương tiến vào, đúng lúc thấy kiều nương xinh đẹp của mình sau khi vừa trang điểm.
Áo khoác lông chồn ngắn bọc lấy bộ ngực phình phình, tôn lên vòng eo chưa lộ rõ càng thêm mảnh khảnh, váy dài phết đất lay động tư thái, tóc mây đen dài, làm cặp mắt vũ mị càng lộ ra linh khí.
Toàn thân trên dưới lộ ra một hơi thở còn ghẹo người hơn trước khi mang thai.
Nhìn mãi, hắn không nhịn được đi qua, ôm eo Quỳnh Nương nói: “Đã có thai sao lại còn mặc chật thế, đổi áo choàng rộng đi.”
Nha hoàn nghe Vương gia phân phó xong chuẩn bị đi lấy, Quỳnh Nương lại nói: “Vương gia chớ có bắt bẻ, rõ ràng phần eo của xiêm y này vẫn còn thoải mái, đâu có căng chặt, dạ yến lát nữa sắp bắt đầu rồi mà chàng vẫn chưa thay y phục, bây giờ đi thay đi, mau lên xe ngựa, đừng để lỡ giờ.”
Lúc này Sở Tà mới buông lỏng tay để nha hoàn thay y phục.
Trước kia Quỳnh Nương không để ý, nhưng hôm nay nghe Sở Y Y nói vậy lại dụng tâm, những tiểu nha hoàn đó có mấy người đúng là chủ động phụng dưỡng Lang Vương.
Trong đó một người tên Tiêm Hương, hầu hạ chu đáo nhất, quỳ xuống đeo giày cho Vương gia rồi còn cầm đuôi ngựa làm cái phất trần phủi bụi trên giày mới của Vương gia.
Lúc ngồi xổm rồi đứng dậy, cổ áo thấp lỏng ra. Tuy là vấn đề góc độ, nàng không biết Lang Vương có nhìn thấy không, dù sao nàng cũng chỉ thấy khe rãnh tuyết trắng chợt lóe qua thôi.
Quỳnh Nương hít sâu một hơi. Nàng đã quên, đây là Lang Vương phủ, không phải là Thượng gia phủ trạch nghèo chưa phát đạt của kiếp trước.
Nàng hiểu rõ tâm sự của những nha hoàn này: Bị đưa ra khỏi phủ, gả cho người bần hàn thì chi bằng được nâng làm cô nương, ăn uống đều là thượng phẩm, đợi tương lai có con nối dõi thì có thể được nâng làm di nương, vậy là thành nửa chủ tử trong vương phủ.
Bây giờ chuyện Lang Vương phi mang thai cả phủ đều biết, theo lý mà nói, không phải là lúc nên nâng cô nương sao?
Như vậy xem ra đời này nàng vẫn không coi là hiền thê, cửa ải này miễn cưỡng bản thân thế nào cũng không qua được.
Ôm suy nghĩ đi một bước nhìn một bước, Quỳnh Nương không muốn nghĩ miên man nữa, nàng dẫn theo hai đại nha hoàn bên người lên xe ngựa.
Còn Lang Vương cưỡi ngựa một mạch đến cửa chính trong cung trước để nhận đĩa bài vào cung.
Quỳnh Nương tới cửa cung rồi xuống xe ngựa, liếc mắt một cái bỗng thấy Vân Hi và Liễu Bình Xuyên đang từ trên xe ngựa xuống.
Hiện giờ tiền Thái tử bị phế, Lưu Hi cũng nhận được thánh ân, được phong làm An Nghiệp vương.
Tuy Vân Hi bị xoá bỏ thân phận Thái Tử phi, nhưng thấy ngoài thân mình hơi gầy ốm chút thì không có thay đổi quá lớn.
Trái lại khí chất trên người Liễu Bình Xuyên có chút tối tăm, từ sau khi gả cho Thái tử, mỗi lần nhìn thấy Quỳnh Nương, loại đắc ý âm thầm kia tất cả đều biến mất.
Liễu Bình Xuyên cũng thấy Quỳnh Nương xuống xe ngựa. Một thân phú quý, đầy mặt an nhàn, còn diễm lệ hơn Thượng phu nhân kiếp trước.
Lại nhìn Lang Vương tới trước, vài bước đi qua, vươn cánh tay dài đỡ Quỳnh Nương xuống ngựa. Sau đó thực tự nhiên mà duỗi che bụng nàng ta, dáng vẻ cẩn thận quý trọng..
Trái lại phu quân của ả ta, vị An Nghiệp vương mới ra lò này, tuy được gọi là chủ động làm hiền, nhưng chỉ có ả ta biết, vị phế Thái tử này uống rượu cả ngày, tính tình càng xấu. Mấy hôm trước không biết là vì sao mà hung dữ cho Vương phi một cái tát.
Còn lúc đến phòng mình cũng không ân ái như phu thê đoan trang nữa, luôn cố tình tra tấn như phát tiết.
Thế cho nên Liễu Bình Xuyên có chút sợ, chủ động đưa nha hoàn hồi môn của của mình lên giường Lưu Hi, giải sầu cho hắn.
Bây giờ thấy Sở Tà mang dáng vẻ có con vạn sự đủ, Liễu Bình Xuyên cảm thấy lần trọng sinh của mình có lẽ là một hồi âm mưu, nếu không thì sao Sở Tà lại có hài tử? Chẳng lẽ là Quỳnh Nương tư thông với người khác, lén kết châu thai với người nọ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com